Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 492: Sư huynh đệ



Lúc này trong một khu vực hư ảo của Thông thiên cảnh, đây là một mặt bên mà người bình thường không thể vào được, một mình Hổ Tà lẳng lặng trôi nổi trên không trung tựa hồ đang chờ ai đó.

Một lát sau một bóng dáng già nua xuất hiện.

Hổ Tà xoay người nhìn bóng dáng này, "Sư đệ, đã lâu không gặp."

Mà bóng dáng già nua kia cũng dần dần đứng thẳng người lên, "Hơn ba mươi năm rồi."

Bóng dáng già nua này bất ngờ chính là Giáo hoàng Benedict mười lăm.

"Ha ha, chúng ta đều già rồi".

Hổ Tà cũng cảm khái một hồi, kỳ thực Dịch thuật sư cũng thuộc về Giáo đình, sau khi trải qua rất nhiều chuyện mới dẫn đến tình hình hiện nay. So với Giáo đình thì Dịch thuật sư suy tàn còn lợi hại hơn, trước kia Giáo hoàng lấy sức một người kiêm liền hai chức, đáng tiếc mặc dù là cuộc thánh chiến của Benedict tám đã thắng lợi nhưng các Giáo hoàng đời sau một người đã không thể kế thừa hai loại năng lực này nữa.

Hổ Tà tiếp quản Thông thiên cảnh, còn Benedict mười lăm trở thành Giáo hoàng.

Benedict mười lăm nở nụ cười thấm đẫm tang thương, "Nếu người khác biết ta nhỏ hơn ngươi hơn hai mươi tuổi chắc chắn không ai tin."

Hổ Tà yên lặng, quả thật thoạt nhìn thì Giáo hoàng già hơn hắn nhiều. Bọn họ kế thừa đều là thần thuật, với cường độ thú linh của bọn họ thì sống mấy trăm tuổi không phải vấn đề gì, nhưng gánh nặng đối với thân thể khi kế thừa thần thuật lại quá nặng.

"Sư huynh, lúc này gây chiến có phải hơi sớm không?" Giáo hoàng hỏi.

"Nhất hoặc, song tử, tam sát, tứ yêu, cục diện loạn thế đã thành dáng dấp. Mặc dù chúng ta muốn thay đổi lời tiên đoán đáng tiếc vẫn thất bại trong gang tấc. Có điều những cố gắng của chúng ta không phải không có chút hiệu quả nào, hoặc tinh đã xuất hiện, đây xem như một cơ hội cho nên ta phải đốt lửa."

Hổ Tà nói.

Benedict mười lăm bất đắc dĩ gật đầu, Hổ Tà quản lý Thông thiên cảnh hiển nhiên là có thể mở Thông Thiên chi lộ, nhưng việc này sẽ phải có trả giá, cũng như Benedict mười lăm sử dụng thần thuật sẽ phải tiêu hao tính mạng.

"Tuyết yêu nữ vương đã thức tỉnh, có điều gặp phải hoặc tinh nên biến số đã bắt đầu xuất hiện", Giáo hoàng nói, không biết đây có thể coi là một tin tốt hay không.

Hổ Tà đương nhiên biết nên chỉ khẽ gật đầu, "Chúng ta chỉ cố hết sức mình rồi xem số trời. Ha ha, bất kể là kết quả thế nào thì việc có thể nhìn thấy một đám bạn cũ cũng sẽ là một việc rất vui vẻ".

Hổ Tà và Giáo hoàng, một xuất thế, một nhập thế, nhưng mục đích cuối cùng thì giống nhau.

"Đáng tiếc, nếu như tên kia xuất hiện sớm mười năm thì chúng ta chưa đến mức bị động như vậy".

Giáo hoàng hơi tiếc hận, có lẽ là nhập thế quá sâu nên ông ta đã không thể nhìn mọi việc một cách khách quan nữa.

"Đúng sai thành bại đều là không, song tử tam sát, khí thế đã thành, mệnh số đã định, không thể nghịch chuyển. Bây giờ chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian một chút. Thời gian có thể sinh ra biến số".

Cục diện của mệnh số đã định, có phái cao thủ đi ám sát cũng không thể làm được gì. Nói thẳng, cho dù phái thích khách đỉnh cấp đi ám sát cũng vô dụng, nếu như có thể ám sát dễ dàng thì đã không gọi là tinh tượng.

Một trận đại chiến của Thông thiên cảnh có thể hấp dẫn vô số cao thủ đỉnh cấp, mà như vậy thì chiến tranh trong hiện thực tất nhiên sẽ phải dừng lại. Cho dù người nào cũng không có cách chống lại sự mê hoặc của thông thiên lộ.

Mà mười danh ngạch của Thông Thiên chi lộ chỉ cần ai giành được thì sẽ có thể đi vào. Song tử tam sát tuyệt đối không thể buông tha, chẳng những bọn họ sẽ tự thân xuất mã mà thế lực lấy bọn họ làm trung tâm tất nhiên cũng sẽ phái ra cao thủ đỉnh cấp. Đến lúc đó chắc chắn cả Đại lục Thần thú Almond sẽ ào ào vũ bão.

Cao thủ không phải không tồn tại mà là người bình thường không nhìn thấy mà thôi, khi các yếu tố đã xuất hiện đủ thig mọi chuyện sẽ trở nên bất đồng.

Bình thản quá lâu rồi, tựa hồ Hổ Tà cũng muốn náo động một chút.

Giáo hoàng gật đầu, "Sư huynh đã quyết định bắt đầu thì ta cũng phải chuẩn bị một chút".

"Ha ha, ta rất chờ mong xem ngươi chuẩn bị vài chục năm đến cùng sẽ có bất ngờ gì, thưa Giáo hoàng bệ hạ".

Đây thực sự là cuộc nói chuyện giữa những người bạn, chỉ hai người này mới biết nhiều như vậy, cũng chính là bởi vì biết quá nhiều nên sẽ không thể có bạn khác.

"Tên kia vừa mới hoàn thành một trận đánh rất không tồi, mặc dù có dấu hiệu dùng tiểu xảo nhưng kết quả là quan trọng".

"Ha ha, đây là vận mệnh mà. Sức mạnh rõ ràng kém xa nhưng lại luôn có thể tìm được một đường sinh cơ, có điều hình như hơi quá mức. Ta có cảm giác sắp tới hắn sẽ có hung tinh chiếu mạng, rất khó ngăn cản. Chẳng lẽ ngươi định ngồi xem?"

Hổ Tà nói, có tư cách để Hổ Tà coi là hung tinh thì tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ.

"Sư huynh, xem hắn có thể qua được của này hay không đã," Giáo hoàng nói, điều này không có liên quan gì đến nhân từ hay tàn khốc mà đây là quy luật tự nhiên.

Thích ứng thì sống, ai cũng không có cách nào khác.

Hổ Tà gật đầu, "Có hứng thú đi lần nữa hay không?"

Giáo hoàng nhìn Hổ Tà, "Ngươi thì sao?"

Hai người nhìn nhau cười, có những con đường chỉ có thể đi một lần, đi tới đâu thì biết tới đó.

Năm đó Hổ Tà và Giáo hoàng đều từng đi lên Thông Thiên chi lộ...

Sân huấn luyện, Địa Vương, Hải Hậu, Hỏa Đoạt và Phong Lược đang quan sát trận đánh giữa Trâu Lượng và Không Bá.

Đây là một bộ phận của kế hoạch, là chiến đấu thực sự. Trước kia hiển nhiên đám người Địa Vương có chênh lệch rất lớn với Trâu Lượng nhưng dưới sự hành hạ như địa ngục của Thiên Lang thì sức mạnh của bọn họ đã tăng vọt. Họ có cảm giác Trâu Lượng đã không phải đối thủ của bọn họ, nhưng lần đầu tiên thăm dò bọn họ đã biết mình sai rồi.

Địa Vương, Hải Hậu, Hỏa Đoạt và Phong Lược đều đã bị Trâu Lượng đánh bại rồi, xem ra Không Bá cũng không chống đỡ nổi bao lâu nữa.

Rốt cục sau khi giằng co gần một tiếng thì Không Bá cũng bị Trâu Lượng đánh bay ra ngoài.

Trận chiến này đánh trọn một buổi sáng, Trâu Lượng cũng kiệt sức. Sức mạnh của năm anh em tiến bộ đến mức làm mọi người kinh ngạc, ai có thể nghĩ rằng trước đây năm người này căn bản đều không chịu được một đòn.

Không thể không nói mười thánh thông thiên đúng là những nhân vật đáng sợ, mà chiến đấu như vậy vẫn chỉ là khởi động, muốn thăng cấp thì chiến đấu là không đủ.

Năm Lang Vương thì hết sức bội phục Trâu Lượng, mặc dù bọn họ thần phục Trâu Lượng không phải vì sức mạnh nhưng nếu như Trâu Lượng mạnh mẽ hơn bọn họ thì hiển nhiên năm người Địa Vương sẽ càng phục hơn, đây là bản tính của Thú tộc.

Bây giờ Trâu Lượng mới chỉ là bạc trắng sơ cấp nhưng đánh bại bọn họ vẫn rất thoải mái, điểm này chính bản thân Trâu Lượng cũng không nghi ngờ gì. Chỉ cần hắn sử dụng nguyên lực thì bạc trắng đã không có đối thủ, đối phó với cấp vàng sáng mạnh hơn thì nguyên lực mới gặp khó khăn.

Cho nên hắn phải thăng cấp vàng sáng nhanh nhất có thể, chỉ cần tiến vào cấp vàng sáng thì hắn tương đối nắm chắc có thể giành được một danh ngạch vào Thông Thiên chi lộ, hơn nữa đối mặt với cấp vàng sáng cũng không còn là chuyện khó khăn. Có lẽ người nào muốn đối phó hắn cũng chưa đến mức sử dụng cao thủ cấp vàng tối, huống hồ cao thủ vàng tối đâu dễ sai khiến như vậy. Hơn nữa một vàng tối đi giết một bạc trắng, loại chuyện này chỉ cần lộ ra đã không còn thể diện gì.

Không ai làm vậy.

Bên kia Avril cũng không ngừng truyền tin tức về. Tại tỉnh Thần Diệu một mạng lưới thương nghiệp khổng lồ bắt đầu được thành lập lấy Jerusamer và Daros làm trung tâm. Bên trên có Subaru và Thomas ủng hộ, phía dưới có lượng tài chính khổng lồ làm nền tảng nên mạng lưới này cũng từ từ thành hình. Mạng lưới thứ hai được xây dựng tại tỉnh Thần Ân, tựa hồ Shaman Sablanca cực kì có thiện cảm với Arthur, hơn nữa quan hệ với Subaru cũng càng ngày càng thân thiết vì vậy mạng kinh tế thứ hai cũng đang được xúc tiến xây dựng. Nói đơn giản thì đây là sự trỗi dậy của một gia tộc.

Chỉ giới hạn trong một thành phố thì vĩnh viễn chỉ có thể là thương nhân nhỏ.

Tầm ảnh hưởng của gia tộc phải lan rộng khắp nơi mà trong các tỉnh phía nam còn chưa có gia tộc nào lớn. Năm gia tộc lớn không phải ở đế đô thì chính là ở phía bắc.

Có điều mặc dù bốn tỉnh phía nam đều xem trọng Subaru và Arthur nhưng muốn nhận được sự ủng hộ của bọn họ thì vẫn phải thể hiện ra đủ thực lực và đưa ra đủ lợi ích mới được, nếu chỉ nói chuyện suông thì không có bất cứ giá trị gì.

Bây giờ đã đến lúc bắt đầu rồi, mà để thể hiện sức mạnh của mình trong giai đoạn đầu tiên thì phải xây dựng được thị trường giao dịch thành Doran.

Từ Thần Diệu đến Thần Ân, tập kết đến thành Doran rồi từ thành Doran kéo dài đến các đế quốc khác, đây chính là một mạng lưới kinh người. Đương nhiên trọng điểm là phải phát triển được ra ngoài, nếu như đến thành Doran là chấm dứt thì lợi ích sẽ chẳng đáng là bao, không ai muốn làm một phi vụ như vậy.

Và đương nhiên Trâu thần côn phải phát triển ra ngoài, bất kể công khai hay lén lút.

Trâu thần côn hiển nhiên không ngu ngốc đến mức cho rằng mình là trung tâm, những hoạt động này hắn không hề che giấu Subaru, mà Shaman đại nhân không phản đối cũng có nghĩa là Giáo hoàng ngầm đồng ý, còn nguyên lão hội có phản đối hay không hắn cũng không cần quan tâm, gần đây Giáo hoàng rất ngang ngược.

Đôi khi Trâu Lượng cũng suy nghĩ Tuyết yêu nữ vương sống lại thì có phải các yêu vương khác cũng sống lại hay không. Giáo đình không lo chính sự, ngoài mặt là vì thực lực của mình giảm xuống nhưng thực ra có phải đang chuẩn bị làm gì hay không?

Mà bây giờ đã chuẩn bị xong chưa?

Liên tiếp những nghi vấn lóe lên trong đầu Trâu Lượng rồi biến mất. Mặc dù chuyện này cũng đáng quan tâm nhưng Trâu thần côn cũng rất rõ ràng, trước hết hắn phải quản lí tốt mảnh đất ba mẫu hai sào này của mình cái đã.

Khi huấn luyện phải có chiến ca, sau một thời gian dài các chiến sĩ cũng dần dần cảm thấy sự tập trung và thành quả đạt được trong huấn luyện đều được nâng cao rất nhiều, còn các tế ti chiến ca cũng sinh ra đồng cảm với sự nhiệt tình huấn luyện của các chiến sĩ, từ đó uy lực của chiến ca cũng được nâng cao.

Loại cảm giác này cực kì tốt, Trâu Lượng rất hài lòng với mô hình huấn luyện kiểu Giáo đình thu nhỏ của mình, điều duy nhất không hài lòng là thú linh của hắn phát triển quá chậm, chậm đến mức làm cho Trâu thần côn muốn phát điên.

Trong lúc Trâu thần côn đã sắp nổi điên thì thương đội của Avril trở về, có điều Avril không về theo mà chỉ có Emma.

Trâu Lượng lao tới định ôm lấy Emma, có điều Emma lại đưa tay chặn lại, từ sau lưng nàng một người bước ra. nguồn TruyenFull.vn

Trâu thần côn lập tức trở tay không kịp, Olivia chớp chớp mắt, "Thành chủ đại nhân, ta là người hầu mới tới".

Nói rồi chính nàng cũng bật cười.

"Khụ khụ, tại sao hai người lại cũng tới vậy?"

"Cái gì mà cùng tới, em đến thăm chị Emma nên đương nhiên đi cùng chị ấy".

Emma cũng gật đầu, "Em và Olivia đã trở thành chị em tốt, buổi tối em muốn tâm sự với chị ấy, anh không được quấy rầy bọn em".

Trời cao ơi, đất dày ơi, Trâu thần côn là một người đàn ông bình thường, hắn không phải thần. Mà có là thần cũng phải tìm nữ thần. Đạn đã lên nòng vậy mà Emma lại cần tâm sự trắng đêm với Olivia, đây không phải mưu sát gián tiếp sao?

"Không phải hai người đã nói chuyện suốt đường đi rồi à, còn chưa nói hết chuyện sao?"

"Cả chị Lộ Dao nữa. Ba người phụ nữ buôn dưa lê sẽ như thế nào, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Trâu Lượng ngẩng đầu hỏi trời nhưng trời không đáp. Ăn tối xong ba người thực sự tụ tập tán gẫu bỏ lại Trâu thần côn bơ vơ.

Tuy là đại thành chủ thiên hạ vô song nhưng đối mặt với ba đại mỹ nữ Emma, Olivia và Lộ Dao thì cũng chỉ có nước bó gối.