Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 148: Thích "loạn"



Ranu là một người khéo sống.

Vốn sai lầm lần này đủ để cho hắn tự nhận lỗi mà từ chức, nhưng bởi vì Arthur không nói ra việc này nên Ranu tránh được một kiếp, người ta cũng hòn đất ném đi hòn chì ném lại, thú linh đưa tới tuyệt đối đủ chất lượng, ngoài ra còn có vài bình là thú linh đặc thù.

Trâu Lượng cầm lấy một bình, nhãn mác phía trên viết "Thằn lằn đầm lầy", loại quái vật này chiến đấu rất mạnh, sinh sống trong khu vực đầm lầy của thế giới ngầm, có năng lực đặc thù, có tỷ lệ nhất định làm cho chiến sĩ hoặc sát thủ tới gần nó bị chậm chạp, sẽ vô cùng nguy hiểm cho các nghề nghiệp chiến đấu gần người (melee) một khi dính chiêu này.

Nếu như cứ điêu khắc như vậy thì nói thẳng là thật sự lãng phí, thuộc tính đặc thù dẫn tới không ít liên tưởng của Trâu Lượng, hắn nhớ tới các trò chơi trước kia, cho dù đối với trò chơi RPG hắn không hứng thú lắm vì cảm thấy không có tính thách thức nhưng hắn cũng biết vai trò của thuộc tính đặc thù, mặc dù thế giới này cũng rất kỳ diệu nhưng Thú tộc không hề có những thứ như ma pháp, tuy nhiên các loại yêu thú cao cấp lại có rất nhiều năng lực đặc biệt.

Nhìn lỗ tròn trên tiêu hoa mai trong tay phải và bình thú linh trên tay trái Trâu Lượng chợt có một ý nghĩ táo bạo, thú linh của yêu thú không ổn định, cho dù là thú linh cao cấp nhưng sau một thời gian dài cũng sẽ tiêu tán, nhưng nếu như đem thú linh của yêu thú điêu khắc vào trang bị của Thú tộc thì sao? Có phải sẽ làm cho trang bị có thuộc tính đặc biệt của thú linh yêu thú? Lập tức ngọn lửa thiết kế trong người Trâu bạn học lại cháy hừng hực, mẹ nó chứ, nếu như thành công hắn sẽ kiếm lớn! Trở thành phú ông vẫn là mơ tưởng của Trâu bạn học!

Cộc cộc cộc...

"Ai?"

Trâu bạn học đang vui sướng tưởng tượng đến cuộc sống xa xỉ thì tiếng đập cửa vang lên.

"Arthur tế ti, có khách tìm ngài". Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Âm thanh của Maru vang lên, chỉ cần là chuyện của Arthur thì Maru luôn luôn tự mình xử lý.

"Bảo hắn cút đi, ta đang bận!"

Ngoài cửa yên lặng trong chốc lát, "... Emma tiểu thư, cô ấy nói nhất định phải thấy ngài".

Tay Trâu bạn học giật bắn. Bà nội Bear, giết tới nhà rồi, Trâu Lượng lập tức định nhảy ra cửa sổ trốn nhưng suy nghĩ một chút vẫn thu chân lại, hòa thượng trốn được miếu không trốn được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

"Khụ khụ, để cô ấy vào".

Trâu Lượng vừa dứt lời Emma đã xông vào, Maru phi thường biết điều đóng kỹ cửa.

Trong phòng tương đối yên tĩnh, Trâu Lượng ho khan vài tiếng, "Bạn học Emma ngồi đi, nơi này lộn xộn mọt chút".

Quả thật không phải lộn xộn bình thường, Emma chằm chằm nhìn Trâu Lượng không chớp mắt.

Điều này làm cho Trâu đại quan nhân có chút rợn tóc gáy, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ, chính mình làm gì phải sợ nàng, trong lòng có dũng khí, trên mặt Trâu Lượng lộ ra nụ cười dâm đãng, "Bạn học Emma, không phải nhớ ta rồi chứ?"

Kỳ thực Trâu Lượng đã chuẩn bị đề phòng đối phương rút kiếm chém loạn rồi.

Nhưng thân là một người đàn ông dù sao cũng không thể mất bình tĩnh, cái này gọi là bị đánh sưng mặt cũng phải kêu ta mập.

Khả năng tiên đoán của hắn vẫn rất ổn, tiếng nói vừa dứt một bóng kiếm lóe lên, Trâu Lượng lắc mình lập tức nắm chắc cổ tay Emma, bà nội Bear, thật tàn nhẫn.

Với sức mạnh của mình hiển nhiên Emma chưa đến mức không có sức phản kháng, huống hồ Trâu Lượng cũng không dùng sức quá mạnh, nhưng ầm một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, thân thể của Emma bỗng run rẩy, trên làn da trăng mịn nổi lên từng mảng đỏ ửng, Emma cắn chặt hàm răng kịch liệt chống lại.

Mấy ngày nay không nhìn thấy Trâu Lượng Emma cảm thấy hồn xiêu phách lạc, cả người khó chịu, chỉ cần nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy gã đáng ghét kia, nhưng trong lòng nàng lại không hề có chút cảm giác chán ghét nào, thậm chí còn nghĩ đến rất nhiều chuyện xấu hổ.

Đương nhiên Trâu Lượng cảm thấy sự khác thường của Emma... Chẳng lẽ không phải đến báo thù??? Trâu Lượng nhẹ nhàng kéo đã ôm Emma vào trong lòng, đối phương chỉ kêu khẽ một tiếng mà không phản kháng.

Cả người Emma nóng ran, trên người một chút sức mạnh cũng không Trâu Lượng đã không còn là kẻ ngờ nghệch, đã được nếm cảm giác sung sướng đó nên nhiều lức hắn có cảm giác rất mong chờ, huống hồ Gina còn thường xuyên kích thích hắn, gã này đã đến tình cảnh đạn đã lên nòng không thể không bắn.

Tay phải dùng sức bế Emma lên, Emma kiêu ngạo lúc này như một Rabbit ôn thuận, mắt đẹp long lanh, thân thể hoàn toàn mất khống chế, sự kiêu ngạo của đại tiểu thư Emma xung đột kịch liệt với sự ngượng ngùng, cuối cùng vậy mà nàng tự mình đưa tới cửa.

Hiển nhiên Trâu Lượng không thể bế Emma ra khỏi phòng, vì vậy hắn trực tiếp gạt sạch toàn bọ những thứ ở trên bàn rồi đặt Emma lên bàn, đưa tay vén tà váy dài của nàng lên rồi nhẹ nhàng đâm vào không hề khách khí.

Trong nháy mắt hai người đều thở thật dài, trái tim đang trống rỗng phút chốc bị lấp đầy, thân thể Emma đột nhiên căng thẳng, vậy mà khó tin đạt được cực khoái... Nhận được kích thích, Trâu Lượng cũng hưởng dụng đại lễ đưa lên cửa không hề khách khí, hoặc là kẻ thù, hoặc là nữ nô của mình, Trâu đại quan nhân quyết định triệt để chinh phục người phụ nữ này!

Phòng thí nghiệm bừa bộn lung tung bị làm cho càng thêm bừa bộn, nhưng đối với Trâu bạn học hoàn cảnh này cũng là một loại kích thích, thân thể trắng ngần hoàn toàn trở thành chiến trường để hắn chinh phục.

Sau một thời gian, vậy mà Emma còn giúp Trâu Lượng lau chùi, cho dù có thể thấy nàng không có kinh nghiệm gì nhưng quả thật nàng đã cố hết sức mình.

"Emma!"

"Dạ!"

"Ngươi phải gọi ta là gì?"

Trâu Lượng hỏi dò, rõ ràng bây giờ Emma có lý trí, độc tố của dâm thú đã được giải.

Emma cắn môi, khi bàn tay Trâu Lượng vừa vuốt lên trên người nàng thì sự chống cự cuối cùng cũng đã tan vỡ.

"Chủ... nhân!"

Cả người Trâu đại quan nhân sảng khoái phi thường đến từng lỗ chân lông, cuộc đời như giấc mộng, ai nghĩ có một ngày hắn có thể chinh phục người phụ nữ kiêu ngạo nhất thành phố này, trong trí nhớ của Arthur Emma chính là một loại tồn tại giống như nữ thần, nhìn nàng lâu một chút cũng đã là khinh nhờn, lúc đó ngay cả tới gần Arthur cũng không dám, mà bây giờ người phụ nữ kiêu ngạo này là nô lệ của hắn.

Cũng tính là Trâu Lượng cho Arthur nở mày nở mặt.

Sau khi gọi ra tựa hồ Emma cũng đã thoải mái, gánh nặng trong lòng đã đặt xuống, mấy ngày nay đối với nàng là một loại giày vò, nếu như không phải không nhịn được nàng cũng sẽ không tìm đến Arthur, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh hạ về cả thân thể lẫn tinh thần, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Emma là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, cũng vì điều này nàng mới kiêu căng, mục tiêu lý tưởng của nàng là vương tộc, kỳ thực nàng không thật sự thích, có điều nàng cảm thấy như vậy mới xứng với mình, một mặt cũng vì ảnh hưởng của gia đình, nhưng từ khi Trâu Lượng xuất hiện làm mưa làm gió khiến nàng chú ý đến hắn hơn bất cứ một người đàn ông nào khác, đặc biệt hắn lại là một bình dân tuyệt đối không phù hợp hình mẫu lý tưởng của nàng.

Nhưng bất kể là thích hay là ghét thì rõ ràng vẫn là một ấn tượng khắc sâu, khi nàng phát điên làm cho mọi người cùng nhau rơi vào tầng hai thế giới ngầm kỳ thực nội tâm nàng đã hối hận thật sâu nhưng hết thảy đều đã không kịp, khi Trâu Lượng chiếm hữu nàng thậm chí nàng còn thấy cảm giác tội lỗi trong lòng đã giảm bớt, lúc đó nàng vẫn có lý trí, chỉ cần kêu lên vài tiếng tuyệt đối sẽ làm hai người cùng chết.

Rất nhiều chuyện xảy ra quá nhanh, bất kể thế nào người đàn ông này cũng đã chiếm hữu hết thảy của nàng, mà hắn lại là người kiên cường như vậy, vừa nghĩ đến bóng dáng màu trắng quyết tiến không lùi đó cả người Emma đã run rẩy, kỳ thực trong lòng nàng thích đối phương, có điều Trâu Lượng chưa từng để nàng vào mắt, sự kiêu ngạo dẫn đến hiệu ứng ngược trong tâm tình, bây giờ hết thảy cũng đã được phóng thích.

Emma đã "sa đọa"!.

Vuốt ve người phụ nữ có quan hệ đặc thù đầu tiên của mình từ khi đến đại lục Thần thú, Trâu bạn học cảm thấy kỳ thực xuyên việt là một việc tốt biết bao, khổ tận thì cam lai.

"Emma, đến phòng ta!"

Trâu Lượng có vẻ còn muốn tiếp tục, nhưng dù sao nơi này cũng là phòng thí nghiệm, không tiện lạm dụng quá đáng.

Emma gật đầu không phản kháng.

Hai người chỉnh lại quần áo một chút, có thể là có tật giật mình, mặt của Emma lại bắt đầu đỏ.

Nàng chỉ có thể cúi đầu, khuôn mặt mang đầy sự thỏa mãn đó của nàng ai nhìn thấy cũng biết có chuyện.

Có điều Trâu tế ti vẫn giữ bộ dáng thần côn ra vẻ đạo mạo, kỳ thực kỳ thực phải nói về trình độ quyến rũ thì nói không chừng Emma còn không bằng Gina, nàng chỉ là một đại tiểu thư được chiều sinh đỏng đảnh.

Emma cũng không biết vì sao lại đi tới phòng ngủ của Trâu Lượng, nàng biết chờ đợi nàng là cái gì, trong lòng vừa mâu thuẫn vừa chờ mong, có lẽ chính vì như vậy lại càng khó mà tự giải thoát.

Cả ngày Trâu Lượng đều ở trên thiên đường, bây giờ hoàn toàn khác lúc ở không gian dâm thú, lúc đó môi trường khắc nghiệt, giây phút sống còn, hai người cũng không thể thật sự hưởng thụ loại vui vẻ đó, mà bây giờ rốt cục Trâu đại quan nhân có thể muốn làm gì thì làm, ai có thể nghĩ rằng khi nàng công chúa kiêu ngạo trở nên nghe lời lại sẽ ngoan ngoãn như vậy?

Gần tối Emma nhờ bóng đêm che chở lặng lẽ rời Thần miếu, Trâu bạn học tắm một trận, quả nhiên là dư vị vô cùng. Có điều quan hệ của hai người vẫn phải bảo mật, nếu như để Quan cầm quyền Sarah biết con gái bảo bối của hắn đã trở thành nô lệ của mình sợ rằng hắn thật sự sẽ liều mạng với mình mất.

Kỳ thực Trâu Lượng vẫn đang ở trong trạng thái như mộng như ảo, thế giới này thật điên cuồng!!

Lúc đến đại sảnh Trâu Lượng đột nhiên phát hiện Ernest, Randy và Cote đều đang chăm chú đánh giá hắn.

"Sao vậy? Làm sao mọi người đều ở đây?" Trâu bạn học có tật giật mình nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi.

"Đại ca, người phụ nữ đó có bắt nạt anh hay không?" Ernest đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lao đi liều mạng.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, nơi này là Thần miếu, cho cô ta thêm một lá gan cũng không dám, có điều hiện nay Đại chủ tế sắp thăng cấp đến nơi, cũng không thể đắc tội Quan cầm quyền quá mức, ta quyết định điêu khắc trang bị giúp cô ta một chút xem như bồi thường.

Trâu Lượng cười nói.

"...Cô ta được lợi như vậy?" Thầm thì.

"Lần này Emma đến cũng là để nhận sai cầu hoà, là tín đồ của Thần thú, với thái độ nhân từ khoan dung ta quyết định khoan thứ cho nàng.

"Không có chuyện gì là được rồi, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết".

Randy vỗ vỗ ngực nói.

"Được rồi, được rồi, không có việc gì, nhân tiện chúng ta cùng nhau uống vài chén.

Kỳ thực trong lòng Trâu Lượng rất sướng, có điều không thể biểu hiện quá mức.

Vừa nghe uống rượu mọi người đều trở nên hứng thú, hơn nữa họ cũng cảm thấy không có gì là Trâu Lượng không giải quyết được.

Đêm đó Trâu bạn học ngủ phi thường ngon giấc, rốt cục hắn đã triệt để trưởng thành.

Hôm sau Trâu bạn học đi học hết sức phấn khởi, nói đùa, bây giờ muốn hắn không đi cũng khó.

Không biết có phải trùng hợp không mà lúc xe ngựa của Trâu bạn học đến học viện thì xe ngựa của Emma cũng đến, hai người hầu như đồng thời xuống xe, Trâu bạn học nhìn Emma mặc một thân trang phục như ánh mặt trời mà trong lòng nóng hầm hập, người đàn ông đã có phụ nữ mới có cảm giác mình là đàn ông, bây giờ Trâu bạn học vô cùng rõ ràng câu này.