Huề Thủ Hi Thủ

Chương 10



10-1

Miêu Tuyết cùng Tả Tam bởi vì Tả Vân Hi tức giận mà liếc mắt nhìn nhau, không biết thế nào mà nhìn rất buồn cười, khiến Khúc Cảnh thiếu chút nữa bật cười.

Hóa ra là mẹ Hi thích diễn kịch, cho nên vừa nãy đều là diễn kịch thôi, không phải thật, thật là quá tốt.

“Hi...... Em hơi đói bụng.” Khúc Cảnh trộm cười trong lòng, tuy rằng không biết vì sao đôi vợ chồng này lại sợ con trai họ như vậy, bất quá thấy bọn họ sợ tới mức giống như chuột bị mèo tóm được, Khúc Cảnh cũng có chút không đành lòng, Khúc Cảnh nghĩ nghĩ, vì thế giật nhẹ vạt áo Tả Vân Hi, nhìn hắn nhẹ nhàng làm nũng.

“Đói bụng? Muốn ăn cái gì?” Tả Vân Hi cúi đầu, lập tức ôn nhu như nước, cứ như kẻ vừa làm không khí trong phòng ngưng trọng không phải là hắn vậy, biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách mấy trăm lần.

“Kiệt ca nói tình trạng của em mấy ngày nay không tồi, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn có được không? Em rất nhớ cơm chiên cùng sủi cảo hồi trước anh dẫn em đi ăn đó.” Khúc Cảnh ánh mắt cười đến cong cong, còn lấy lòng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên mặt Tả Vân Hi.

“Được.” Tả Vân Hi cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật vất vả mới nuôi được một chút thịt, cho dù Khúc Cảnh hiện tại nói muốn ăn loại điểm tâm phải xếp hàng hai tiếng mới mua được ở cái quán phía đông thành phố kia, Tả Vân Hi cũng sẽ cam tâm tình nguyện chạy đi mua cho cậu.

Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, Tả Vân Hi mang Khúc Cảnh đi ra ngoài ăn cơm chiên và bánh sủi cảo.

Trong phòng còn lại hai bức tượng đá, cằm đấm vào chân, nhìn nhau hồi lâu mới hoàn hồn.

Vừa nãy người kia...... là con trai họ hả??

“Khúc Cảnh đứa nhỏ này, rất tốt a.” Dưới cơn thịnh nộ của thằng con trai mà có thể toàn thây trở ra thật sự là một chuyện rất khó, Tả Tam sau khi ra khỏi cửa có cảm giác bay lên trời, không khỏi thì thào nói như vậy.

“Cơ mà, đứa nhỏ này em thích.” Miêu Tuyết thần kinh thô sang sảng cười to  vài tiếng, lấy mũ khoác tay ông chồng mình đi ra ngoài. “Anh xem chưa bao lâu, Tiểu Hi nhà chúng ta thế nhưng liền trở nên giống người hơn, đứa con nuôi  nhiều năm như vậy, cái tính cáu kỉnh cùng như người chết của nó bướng hơn ai hết, vậy mà  trước mặt đứa nhỏ này lại mềm như khối bông, em thấy Khúc Cảnh này không đơn giản nha, con dâu tốt, thật sự là con dâu tốt, em vừa nhìn là thích ngay mà!”

( hình như là Miêu Tuyết tiểu thư chưa bao giờ cảm thấy thằng con trai nhà mình là người nhỡ?! Hãn......)

“Em không phải ngại người ta dáng vẻ không hấp dẫn, không phải loại bé con xinh đẹp em thích sao?” Tả Tam nói móc bà xã tuyệt không lưu tình, lần trước lấy được tư liệu về Khúc Cảnh Miêu Tuyết còn nhìn ảnh chụp khủng hoảng  một phen mà. “Anh nói a, em vẫn là đừng gây chuyện, tính tình Tiểu Hi có tiếng là thích mang thù, cẩn thận lời có nó đó. Tựa như đứa nhỏ Hướng Bằng kia, bất quá chỉ là hồi trung học uống nhầm một ly đồ uống Tiểu Hi thích nhất thôi, từ khi đó đã làm trâu làm ngựa ở nhà chúng ta đến hiện tại luôn rồi, em cũng đừng xem thường con trai của mình.”

“Thì em đúng là thích đứa nhỏ xinh đẹp a! Anh nói thử, nếu là cô gái bình thường không hấp dẫn cũng được, ít nhất còn có thể cho mấy đứa nhóc ra chơi đùa nha, nhưng mà Tiểu Hi nhà chúng ta lại thích con trai, trứng cũng không sinh được quả nào, dáng vẻ không đẹp thì còn thế nào.” Miêu Tuyết chu miệng, trừng mắt nhìn ông xã vài lần. “Khúc Cảnh tuy rằng không phải đứa nhỏ xinh đẹp, bất quá trái tim thật ra đẹp hơn bất cứ ai khác, đứa nhỏ kia thiện lương cùng đơn thuần từ ánh mắt là nhìn ra được ngay, đúng là bù trừ cho Tiểu Hi nhà chúng ta mà, rất tốt rồi.”

“Đứa con thích là tốt rồi, ai bảo em còn lo mấy chuyện này.” Tả Tam thở dài, ông vốn chính là không tán thành Miêu Tuyết đi riêng tới gặp bạn đời của thằng con trai, thế nhưng Miêu Tuyết nói gì cũng muốn bay một chuyến đến nhìn mới có thể an tâm.

Cái này tốt rồi, vốn cuộc sống về hưu quá đắc ý tự tại, cố tình làm cho bà này chọc vào kẻ không thể đắc tội nhất trong Tả gia, tuy rằng thằng con trai thường không phát tác, nhưng ai biết khi nào bị ám sát vì chuyện này mà!

“Ai nha, anh yên tâm, em thấy con trai mình lúc này gặp khó khăn rồi. Anh xem Khúc Cảnh đứa nhỏ này thật tốt, bộ dạng giống khối kim bài miễn tử nha! Em còn phải sợ thằng con nhà mình sao? Làm mẹ từ trước tới giờ chọc giận nó đến giậm chân nó cũng không làm gì, lần này còn thêm khối miễn tử kim bài, ông xả anh cũng đừng lo lắng nữa.” Miêu Tuyết đắc ý dào dạt vỗ vai Tả Tam, cười sáng lạn.

Tả Tam ngẫm lại cũng đúng, con ông tuy rằng thích chỉnh người khác, bất quá cũng không chỉnh đến mẹ mình, vẫn còn biết chừa ra.

Làm xong lần kiểm tra cuối cùng, Lam Úc Kiệt gật đầu cười cười, Tả Vân Hi liền cho người thu dọn đồ đạc mang theo Khúc Cảnh trở lại biệt thự.

“Hoan nghênh về nhà.” Vào nhà, Tả Vân Hi liền ôm chặt Khúc Cảnh vào lòng, quay vài vòng mới thả bé xuống sô pha.

“Ân, về nhà thật tốt.” Khúc Cảnh cười loan  mắt, cuộc đời lần đầu tiên có loại cảm giác thật sự về nhà rồi.

Chữ nhà này cậu vẫn luôn không dám hy vọng xa vời, không nghĩ tới người bên cạnh lại không chút keo kiệt cho cậu, Khúc Cảnh cảm thấy cực kỳ cảm động, mũi cũng nóng lên.

“Bảo bối, đừng nói với anh em lại muốn khóc nha.” Nhéo nhéo cái mũi nhỏ ửng đỏ, Tả Vân Hi cũng không nghĩ tới cậu lại muốn khóc.

“Vui vẻ cũng khóc, thương tâm cũng khóc, nói cho anh biết, chốt mở vòi nước ở chỗ nào? Anh phải tắt nó đi mới được.” Tả Vân Hi phát hiện bản thân càng ngày càng không nhìn được nước mắt của Khúc Cảnh, cảm thấy mỗi giọt nước rơi xuống đều nóng rực, cháy sạch ngực hắn vừa đau lại rát.

Hắn biết quá trình trưởng thành cùng hoàn cảnh của Khúc Cảnh khiến cậu luôn vì chuyện người bình thường cho rằng đương nhiên mà cảm động, mỗi lần như vậy, Tả Vân Hi càng đau lòng, ước gì hắn sớm gặp cậu sớm vài năm, sẽ không để cậu trải qua nhiều ngày vất vả như vậy.

Tả Vân Hi trêu ghẹo nói muốn tìm chốt mở vòi nước mắt của Khúc Cảnh, kì thực dùng hai tay ôm lấy thắt lưng cậu, trượt lên trượt xuống, khiến Khúc Cảnh nằm trên sô pha nhúc nhích cười không ngừng.

Hi hi ha ha náo loạn một trận, cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai người từ cười đùa chuyển thành dây dưa muốn chìm chết người, hôn không dừng lại.

“Hi......” Khúc Cảnh làm nũng, quần áo trên người đã bị lột hơn phân nửa, Tả Vân Hi nằm trên người cậu, từng cái từng cái cắn nhẹ làm da như đậu hủ bạch ngọc của cậu, yêu thích không rời.

Ngay lúc Tả Vân Hi cơ hồ lột sạch Khúc Cảnh, chuẩn bị bắt đầu một trận giao triền kịch liệt trên cái sô pha rộng rãi này, chuông cửa lại vang lên.

Tả Vân Hi trên trán nổi lên  gân xanh, tiếp tục gặm bạch ngọc đậu hủ của hắn.

“Hi...... Có người......” Khúc Cảnh nhẹ thở gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ  e lệ vỗ vỗ cánh tay Tả Vân Hi.

“Đừng để ý đến.” Tả Vân Hi tiếp tục miệng mình làm việc mình, dời môi đến điểm đỏ xinh đẹp như hoa anh đào, hút lấy mật ngọt phấn hồng.

“A......” Khúc Cảnh không tự chủ được ngửa về phía sau, khoái cảm nhũ đầu bị hôn sâu nhất thời mê loạn cảm quan của cậu.

Nhưng mà, chuông cửa phá cảnh lại cứ như bùa đòi mạng, người tới chẳng những không buông tha, ngược lại càng tệ hơn, nhấn chuông cửa liên tục, dồn dập không gián đoạn.

“Hi, chuông cửa!” Khúc Cảnh bị tiếng chuông cửa phá cảnh cắt đứt cảm quan chìm đắm trong khoái cảm, cậu phân tâm nhìn về phía cửa, rốt cục chịu không nổi, ngồi dậy đẩy Tả Vân Hi ra, hai gò má hồng lên, bỉu môi, không biết hành động như vậy làm cho bản thân thoạt nhìn gợi cảm liêu nhân thêm vài phần, giơ tay chỉ thẳng vào cánh cửa.

“Là đứa chết tiệt nào vậy!” Tả Vân Hi nhìn thấy thịt ngon đến miệng cứ như vậy mà bay đi, trong lòng rất là tức tối, phẫn hận nhìn cái cửa không dừng vang lên tiếng chuông, dục hỏa chuyển thành lửa giận bốc lên đầu.

Không tình nguyện nhìn cánh tay nhỏ bé ra hiệu phải đi mở cửa, Tả Vân Hi khuôn mặt xanh đến nỗi có thể so sánh với Diêm Vương Gia ở Diêm La Điện luôn.

Cửa vừa mở ra, bên ngoài một đám quạ đen ồn ào.

“Khúc Cảnh, chúc mừng cậu xuất viện!” Xung phong chính là Lam Úc Kiệt, anh có phần chẳng phải sợ Tả Vân Hi mặt lạnh, cho nên bị mọi người không nghĩa khí đẩy lên  vị trí đầu tiên.

Lam Úc Kiệt mặt dày đẩy Tả Vân Hi qua một bên, bước qua cửa, cởi giày, đổi giày, hành động liền mạch lưu loát, vào cửa xong đem một bó hoa lớn nhét vào tay Khúc Cảnh.

Hết 10-1

10-2

Mọi người vừa thấy Lam Úc Kiệt bình an vô sự vào nhà, trong lòng đều thở ra, ào ào liền đi theo vào, Tả Vân Hi trưng cái mặt xanh cũng thành đồ trang trí.

“Chúc mừng xuất viện! Khúc Cảnh, tớ có mang Coca, Champagne, còn có một con gà nướng lớn, thật vất vả cậu mới xuất viện, nhất định phải ăn mừng một trận mới được!” Tả Vân Tường chạy vào thứ hai, để một đống đồ ăn lên bàn, sau đó ôm chầm Khúc Cảnh một chút.

Đi sau là giáo y cùng Diệp Lam, Hoàng giáo y mang theo mấy món ăn phụ, Diệp Lam lại cầm thiệp chúc mừng của toàn thể tư ưu sinh ở ký túc xá viết cùng một bó hoa hồng và hoa cúc Ba Tư cắt trong sân trường. [Gin: bạn Lam chuyên đi bứt bông =3=, bứt bông cúc =))]

Lục tục đi vào còn có Tả Vân Hòa, Tả Vân Thần cùng Tả Vân Tâm, cuối cùng chính là vợ chồng Tả Tam, trong đó dáng vẻ Miêu Tuyết là khoa trương nhất, bà vừa vào cửa đã dính bên cạnh Khúc Cảnh gọi con dâu đến, con dâu đi không ngừng.

Chủ nhà mặt xanh hoàn toàn bị coi như đồ trang trí bên cạnh cửa, Tả Vân Hi đang nghĩ muốn phát tác, một thân tức giận lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khúc Cảnh liền vô thanh vô tức tan rả.

Tả Vân Hi không tình nguyện ngăn mama của hắn, củng cố quyền sở hữu bên cạnh Khúc Cảnh, sau đó lạnh lùng không nói.

Đám người này là từ khi nào không sợ hắn vậy nhỉ?

“Nhà Tam ca từ lúc dọn vào tới giờ em còn chưa đến xem mà, thật đẹp quá!” Tả Vân Tâm giống bà Lưu thăm Đại quan viên không ngừng chạy qua chạy lại các phòng, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

[Bà Lưu thăm Đại quan viên là 1 cảnh trong Hồng Lâu Mộng, khắc họa hình ảnh cuộc sống xa hoa của nhà giàu thời xưa qua con mắt của người nông dân, diễn tả bà Lưu khi vào Đại quan viên rất khôi hài.]

Cố ý bỏ qua không khí Tả Vân Hi dùng thân tỏa ra, mặc dù khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng có viết “Cút đi đi” cùng “Các người muốn chết”, mọi người đều ăn ý coi hắn như người vô hình.

Tả Vân Tâm cười trong lòng nghĩ, Tam di nói thật là đúng nha, Khúc Cảnh căn bản là một khối miễn tử kim bài, nhiều người như vậy Tam ca thế mà một chút cũng chưa phát tác nữa nha!!

“Đến đây, đến đây, đến đây nào, thợ làm bánh trong nhà chiều nay mới nướng xong bánh này, ăn còn ngon hơn khách sạn lớn nữa, một người một khối, con dâu, con phải ăn nhiều một chút.” Miêu Tuyết rút tay Khúc Cảnh khỏi tay Tả Vân Hi, cười meo meo nhét một khối bánh ngọt vào tay cậu, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt khủng bố đứa con đảo tới.

“Cám, cám ơn.” Khúc Cảnh khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đối với Miêu Tuyết nhiệt tình kêu to con dâu, con dâu như vậy, cậu cảm thấy không quen cũng thấy cực kỳ ngượng ngùng, da mặt mỏng lập tức đỏ lên.

Bất quá, mẹ Hi tuy rằng hơn quái một chút, cũng là người cực kỳ tốt mà!

Tả Vân Tường mở champagne, Lam Úc Kiệt cùng Khúc Cảnh vào phòng bếp cầm một đống ly chân dài ra, mỗi người một ly, qua vài ly rượu, thoáng chốc trong phòng như nước ào ra, loạn ầm ầm.

Một đám người ăn thì ăn, uống thì uống, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, coi như nhà mình không chút khách khí, có Khúc Cảnh ở đây, Tả Vân Hi mặt xanh họ cũng không sợ.

Ăn khối bánh ngọt Khúc Cảnh đưa đến bên miệng, Tả Vân Hi sắc mặt lập tức có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Một miếng bánh bơ ngọt ngào trong miệng, ngay cả thân thể cũng như có phủ mật, Tả Vân Hi đành phải trong lòng nhấc hai tay đầu hàng. Quên đi, quản đám người này giương oai trong nhà hắn thế nào, chỉ cần nhóc kia vui vẻ thì tốt rồi.

Quậy cho tới khuya, Khúc Cảnh mệt mỏi, mí mắt nhịn không được buồn ngủ trộm khép vài lần, vẫn cố chống đỡ, Tả Vân Hi phát hiện ra mới quăng tất cả những người khác ra ngoài.

Khúc Cảnh uống mấy ly champagne, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cười không ngừng, khi Tả Vân Hi thả cậu vào bồn tắm tắm cho cậu, cậu vẫn cười như vậy, thoạt nhìn có chút ngốc ngốc, Tả Vân Hi nhìn thấy cũng cười.

“Thực vui vẻ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn như trái đào thơm ngon, Tả Vân Hi vừa dùng khăn tắm lau khô  thân mình cho cậu vừa ôn nhu hỏi.

“Vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.” Lau khô  thân mình, Khúc Cảnh trần trụi đứng lên ôm thắt lưng Tả Vân Hi, nghiêng đầu cọ vào ngực hắn, sau đó bất động, ngữ khí nhẹ nhàng, ấm áp, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.

“Nơi này cũng là nhà em, nếu thích, về sau để bọn họ thường đến.” Tả Vân Hi ngửi mùi hương ánh mặt trời hòa với cỏ xanh đặc biệt chỉ Khúc Cảnh mới có, rất là thích. Nhưng hắn càng thích khuôn mặt nhỏ nhắn cười rộ lên dáng vẻ hạnh phúc này hơn, làm cho người ta nghĩ muốn khuynh đảo tất cả thầm nghĩ đổi lấy chút vẻ vui mừng này của cậu.

Tả Vân Hi vẫn luôn ghét có người đến gần quá mức, ghét đụng chạm, ghét thân cận, ghét tranh cãi ầm ĩ, ghét có người xâm nhập không gian của hắn, tâm lý còn mắc bệnh sạch sẽ, không thích có người đi tới đi lui trong phòng hắn, luôn luôn có cảm giác bị xâm lấn không gian riêng tư.

Gặp gỡ  Khúc Cảnh rồi, trừ bỏ Khúc Cảnh, Tả Vân Hi vẫn là như vậy, hắn cũng không có nhiều thay đổi.

Chẳng qua, nếu là vì Khúc Cảnh, vì nụ cười tươi này, Tả Vân Hi cảm thấy cũng không phải không thể nhượng bộ.

“Em thích mọi người, em cảm thấy chính mình là người may mắn nhất trên thế giới này. Em thích bác sĩ, thích Vân Tường, thích Diệp Lam, thích người nhà của Hi, thích những người luôn đối xử tốt với em, tất cả mọi người rất tốt với em, ta cũng rất thích mọi người.” Khúc Cảnh cười thực vui vẻ, cồn còn chưa lui, hơn nữa mới vừa tắm nước nóng, toàn thân đều là màu hồng phấn.

Tả Vân Hi mặc xong quần áo cho cậu, dùng máy sấy thổi tóc cậu, lại nhìn thấy tên nhóc con này hoa tay múa chân ngây ngô cười.

Bất quá một chuỗi người cậu thích lại không có hắn, vì điểm ấy, Tả Vân Hi có hơi mất hứng, mặt thối thối.

“Nhưng mà, em thích Hi nhất.” Khúc Cảnh đưa lưng về phía Tả Vân Hi, không thấy được sắc mặt hắn, một phút vui vẻ, sau đó nói xong cũng không quản tóc chỉ mới khô một nửa, xoay người ôm chầm lấy Tả Vân Hi. “Không đúng, không chỉ là thích, là rất thích, là so với rất thích còn thích hơn nữa.”

Tả Vân Hi lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.

Con ma men này, không biết là uống rượu xong phát cái chứng gì. Bất quá, hắn thích.

“Hi......” Bị ôm đến trên giường, Khúc Cảnh theo thường lệ bị kéo vào  trong ngực Tả Vân Hi, tư thế con tôm to bao con tôm nhỏ, Khúc Cảnh vừa lòng lôi kéo tay Tả Vân Hi, vẫn làm nũng không để yên, tiếng nói giống như phủ đường.

“Gì nào?” Biết rõ Khúc Cảnh là say, Tả Vân Hi vẫn cưng chiều trả lời  cậu.

“Em yêu anh.” Khúc Cảnh vùi đầu vào khuỷu tay Tả Vân Hi, cúi đầu nói.

Tả Vân Hi toàn thân đều cứng ngắc.

Bộ não lần đầu tiên bãi công, giống như nồi áp suất sắp bùng nổ, bốc khóc ngùn ngụt, toàn thân cao thấp từng tế bào đều không nghe sai bảo, chỉ còn trái tim rõ ràng thình thịch nhảy lên không ngừng.

Lần đầu tiên của cuộc đời, trong bóng đêm, khuôn mặt Tả Vân Hi có một màu đỏ ửng thẹn thùng hư hư thực thực nổi lên.

“Hi, sao anh không nói lời nào? Em nói em yêu anh mà!” Con tôm nhỏ nhảy dựng lên, ngồi xếp bằng trên giường thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Tả Vân Hi, khẩu khí có chút bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu chu, đưa tay đến chọt chọt cánh tay Tả Vân Hi.

“Bảo bối, anh nghe rồi.” Tả Vân Hi lúc đầu còn bị hành động của Khúc Cảnh làm hoảng sợ, lập tức quan sát  sắc mặt cùng ánh mắt cậu một chút, vài giây sau liền xác định tên nhóc này vẫn còn say rượu.

Không chú ý champagne Vân Tường mang đến có độ cồn bao nhiêu, không phải là quá mức đi.

Đối với người bình thường không uống rượu như Khúc Cảnh, thực dễ dàng bởi vì hương khí champagne cùng vị ngon mà uống nhiều.

Tả Vân Hi bắt đầu cảm thấy có hơi đau đầu.

“Vậy anh muốn nói gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ nhắn suy sụp, rất có hiềm nghi giây tiếp theo sẽ trào nước mắt, Khúc Cảnh giận giãy giãy, còn vỗ Tả Vân Hi vài cái.

“Anh cũng yêu em, bảo bối.” Tả Vân Hi ngồi dậy, ôm nhóc kia thật kín không chừa một khe hở dán vào người mình, tuy rằng hắn cũng không thích thấy người uống rượu xong lại quậy phá, bất quá, hắn không thể không thừa nhận Khúc Cảnh hiện tại thế này hắn cũng thực thích.

“Còn muốn nghe nữa.” Khúc Cảnh khá là vừa lòng, cười cười, muốn Tả Vân Hi nói nữa.

“Anh yêu em, Tả Vân Hi yêu Khúc Cảnh.” Tả Vân Hi hôn lên mặt con ma men, thương yêu cậu muốn chết, đã đòi thì sẽ cho.

“Không đủ.” Khúc Cảnh cười khanh khách, được tiện nghi lại khoe mã, dính vào người Tả Vân Hi làm ầm ĩ.

“Anh yêu em, anh yêu em, yêu em......” Tả Vân Hi vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ, cả đêm bị quấn quít lấy nói mấy chục câu anh yêu em, náo loạn cả đêm Khúc Cảnh mới vù vù ngủ.

Hừng đông, Tả Vân Hi mệt mỏi ôm con tôm nhỏ của hắn ngủ, trong lòng quyết định về sau phải nghiêm khắc không cho Khúc Cảnh uống rượu.

Hết 10-2

         

10-3

Khúc Cảnh sau khi hết bệnh đi học trở lại có thay đổi rất lớn, đầu tiên là đi đường không hề cúi đầu như tìm đồ trên mặt đất nữa, trở nên có tự tin hơn, cả người cũng sáng chói hơn, gương mặt vốn nhìn thực bình thường sau mấy tháng cẩn thận điều dưỡng đã có chút đường cong, không hề giống như trước gầy chỉ còn da bọc xương, tuy rằng vẫn không xưng là xinh đẹp, nhưng nhìn thấy cũng là cực kỳ thanh tú, Diệp Lam cùng Tả Vân Tường đều ở khác lớp với cậu, bất quá thường xuyên tìm cậu, thay đổi to lớn như thế, làm cho những kẻ từng bắt nạt Khúc Cảnh cũng có nhiều ít kiêng kị, không dám tìm cậu gây phiền toái nữa, Khúc Cảnh vì thế cảm thấy rất vui vẻ.

Làm cho Tả Vân Hi thật vui vẻ trừ bỏ thay đổi này, còn có Khúc Cảnh không còn kiên trì muốn đi làm thêm.

Khúc Cảnh yên tâm thoải mái ở nhà để Tả Vân Hi nuôi cậu, thậm chí còn đưa tay đòi Tả Vân Hi tiền chi phí cho nhà, Tả Vân Hi cười đến sai lệch cả mặt, ngoan ngoãn đưa chi phí hàng tháng trong nhà vào tay vợ yêu, còn không quên đòi lấy một nụ hôn nhiệt tình đáp lễ.

Về phần cái hộp ở huyền quan, Khúc Cảnh coi nó như tiền tiêu vặt của mình, nhưng Khúc Cảnh bình thường trừ bỏ mua đồ ăn cũng không tiêu mấy đồng tiền, đành phải mỗi lần hộp chật ních thì đem tiền gửi vào ngân hàng.

Khúc Cảnh có ba sổ tiết kiệm, được cậu coi như bảo bối mà giấu, ngay cả Tả Vân Hi cũng không biết chỗ nào, một lần hoan ái qua đi, Khúc Cảnh khờ dại nằm trên giường nói với Tả Vân Hi: “Hi, chờ về sau anh không cần lo nhà cửa, đến lượt em nuôi anh đi, khi đó em nhất định là tiết kiệm được rất nhiều tiền rồi.”

Hôm sau Tả Vân Hi đi làm nhếch miệng cười cả ngày, ghê tởm hết cả đám nhân viên tầng mười tám, nghe nói ngay cả con kiến đi lạc trong văn phòng vài thập niên cũng đã dọn đi rồi, Đại lão bản nói đến yêu đương ngay cả côn trùng cũng bị ghê tởm chết đi được.

Tả Vân Hi phát giác người phía dưới càng ngày càng không sợ hắn, cái bụng xấu xa nổi lên một trận, sau đó trong một buổi họp trưa đầy dông tố cùng sấm sét đầy trời phát huy  bản sắc Đại lão bản hắn nên có, một đám người trong phòng hội nghị bị dọa đến run xuống run lên, mồ hôi lạnh đầy đất còn có thêm nước mắt, sau này nhân viên tham gia hội nghị ngày ấy nhớ tới chuyện này còn ôm đầu khóc rống một trận.

Đại lão bản thực thành công thu hồi  uy nghiêm của mình, người phía dưới không dám lỗ mãng nữa.

Xoay người, Tả Vân Hi cười có chút giả dối.

Năm hai, Khúc Cảnh rõ ràng cao hơn rất nhiều, vì thế Tả Vân Hi cảm thấy cực kỳ thành công.

“172, không tồi, cao hơn năm trước 8 cm, thể trọng đã tăng không ít, thoạt nhìn có thịt hơn.” Lam Úc Kiệt văn phòng có cân cùng thước đo chiều cao, lúc cùng Tả Vân Hi đến tán gẫu, Khúc Cảnh đều khẩn cấp cởi giày bước lên đo, Lam Úc Kiệt ở bên cạnh cười nói Khúc Cảnh hiện tại mới bắt đầu thời kỳ trưởng thành.

“Đúng vậy, cao quá nhanh, quần áo đều thay đổi hoài, nhất là quần, hình như mỗi tháng đều phải mua mới.” Tả Vân Hi cười, ngữ khí nghe không giống oán giận, có phần giống khoe khoang gì đó hơn, thực đắc ý.

“Nhưng như vậy thực lãng phí tiền, em đã nói không cần mua mà.” Nói đến chuyện này, Khúc Cảnh chu chu cái miệng nhỏ nhắn, vì quần áo này cùng tiền tiêu hao đau lòng muốn chết, tuy rằng quần áo bị bỏ ra đều quyên cho tổ chức từ thiện, Khúc Cảnh vẫn cảm thấy thật lãng phí.

Có bộ cậu căn bản mặc không đến vài lần, cơ hồ đều là quần áo hoàn toàn mới mà.

“Lúc trưởng thành vốn là như vậy, muốn giúp Vân Hi tiết kiệm tiền, vậy thì đừng cao nữa, hoặc là đóng cửa đừng ra khỏi nhà đi.” Lam Úc Kiệt trêu đùa cậu.

“Không thèm, Kiệt ca là sợ em cao quá nhanh sẽ vượt qua anh nên mới nói như vậy đi?” Khúc Cảnh châm chọc Lam Úc Kiệt đáp lễ anh, sau đó cực kỳ vui vẻ nhìn Lam Úc Kiệt trừng mắt nhìn cậu liếc một cái, Khúc Cảnh cười khanh khách.

Lam Úc Kiệt không lùn, nhưng mỗi ngày ở bên một đám người thân cao toàn 1m8  thoạt nhìn lại là người thấp nhất, khiến anh rất bất mãn.

Khúc Cảnh tuy rằng mới được 1m72 thôi, nhưng vì vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, hơn nữa Tả Vân Hi suốt ngày cho cậu uống thuốc bổ này nọ, muốn vượt qua Lam Úc Kiệt 1m75 căn bản chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Tốt lắm, hai người đừng đùa nữa, cũng đến giờ hẹn ăn tối lúc 7 giờ rồi.” Tả Vân Hi ngăn trở hai người cười đùa, nhà hàng đã đặt rồi, nếu không xuất phát sẽ không kịp.

Đi ra khỏi văn phòng, có một con chó nhỏ miệng ngậm một chú chó con nghênh ngang chạy qua trước mặt ba người.

“Oa, thật đáng yêu!” Khúc Cảnh ánh mắt đều sáng, vui vẻ đuổi theo, chạy phía sau Khúc Cảnh đuổi theo con chó kia còn có Lam Tiểu Tử – thư ký của Lam Úc Kiệt.

Khúc Cảnh chặn được con chó nhỏ ở chỗ rẽ, con chó nhỏ rất ôn thuần cọ trên tay Khúc Cảnh, ngay cả con chó con ngậm trong miệng cũng không quản, mở miệng vứt trên mặt đất, chỉ lo làm nũng với Khúc Cảnh, vui vẻ chổng vó nằm trên mặt đất.

“Lam Tiểu Tử!” Lam Úc Kiệt tức giận đến đầu cũng bốc hơi nước, nghiến răng nghiến lợi hỏi quý cô thư ký tuyệt không chuyên nghiệp của anh.

“Vì sao mang chó đến bệnh viện?”

“Anh họ à, chó nhà em sau khi sinh chó con xong bị chứng u buồn hậu sản, vì sợ nó ở nhà phát tác bệnh u buồn mà hại chó con, em cũng chỉ có thể gom hết chúng nó đến bệnh viện đi làm thôi! Anh họ, anh cũng không muốn nhà em phát sinh thảm kịch không thể xử lý được đi, cho nên em chỉ có thể làm vậy thôi!” Lam Tiểu Tử đúng lý hợp tình khiến Lam Úc Kiệt tức giận đến sôi lên. “Hơn nữa em cũng không làm ảnh hưởng công việc, Ba Bỉ là lúc mở cửa không cẩn thận chạy ra mà, bằng không nó thực ngoan đó.”

“Ngoan cái đầu em ấy, ngày mai không được mang chó đến bệnh viện!” Lam Úc Kiệt không làm gì được em họ nhà mình, chỉ có thể mắt trợn trắng đỉnh đầu bốc hơi nước.

“Úc, được rồi, vậy Lam đại bác sĩ, trước khi Ba Bỉ nhà em hết bệnh u buồn sau khi sinh, em phải nghỉ phép.” Lam Tiểu Tử nói như thế.

“Không cho nghỉ phép!” Lam Úc Kiệt chỉ có thể chịu đựng xúc động không bóp chết Lam Tiểu Tử, nói giỡn à, Lam Tiểu Tử có gì không hay xảy ra ông già nhà anh sẽ đến mắng chửi người cho coi.

“Vậy không nghỉ phép, nhưng Ba Bỉ cùng chó con phải theo em đi làm.” Lam Tiểu Tử đối phó anh họ nhà mình rất có bài bản, căn bản không coi Lam Úc Kiệt tức giận ra cái đinh gì, quay đầu nhìn Khúc Cảnh cùng con chó nhỏ chơi vui vẻ liền đẩy mạnh tiêu thụ cho chó con nhà mình. “Khúc Cảnh a, chó con thực đáng yêu đúng không? Ba Bỉ sinh  năm chó con, một con cho em nha.”

Hết cách rồi, Ba Bỉ sinh nhiều lắm, không tiễn đi mấy con thì cô sẽ mệt chết.

Tả Vân Hi vốn đang thực đồng tình Lam Úc Kiệt bị Lam Tiểu Tử cấu xé, nhưng nghe đến câu sau mặt hắn cũng xanh theo.

“Thật không? Có thể chứ!?” Khúc Cảnh kinh ngạc nói.

“Đương nhiên có thể a, chờ cai sữa là có thể mang về, em tới chọn đi, văn phòng còn có mấy con chó con, xem em thích con nào.” Lam Tiểu Tử cười meo meo, ở trước mặt Lam Úc Kiệt toàn thắng một tay ôm Ba Bỉ một tay ôm chó con ý bảo Khúc Cảnh tiến vào chọn một con chó con về nhà nuôi.

“Nhưng mà......” Khúc Cảnh ánh mắt nhìn chó con lóe sáng, rất thích cục bông này, nhưng cậu đột nhiên nhìn về phía Tả Vân Hi phát hiện sắc mặt hắn có chút không thích hợp.

Hi hình như không thích động vật nhỏ mà......

Vai diễn đột nhiên thay đổi, đổi thành Lam Úc Kiệt đồng tình với Tả Vân Hi.

Lam Úc Kiệt cũng không quên Tả Vân Hi vốn là loại người gì, hắn ngay cả tiếp xúc với người còn không thích, huống chi phải nuôi một con chó trong phòng.

Tả Vân Hi mặt cũng thực xanh.

Hắn không thích người cùng động vật.

Hắn chỉ thích nhóc con của hắn thôi.

“Em thích?” Tuy rằng mọi đường đều không muốn, nhưng nhìn thấy cặp mắt to tròn sáng trong kia nhìn mình, Tả Vân Hi đành phải mở miệng hỏi Khúc Cảnh.

Hết 10-3          

10-4

“Thích, Hi, có thể nuôi không? Em thích con này, nó thật đáng yêu.” Khúc Cảnh giữ một con chó con, vui vẻ nâng trên hai tay đứa đến trước mặt Tả Vân Hi.

Con chó nhỏ cũng có một đôi mắt to tròn tròn sáng sáng, thoạt nhìn thực vô tội.

Tả Vân Hi lui một bước. Nhíu mi.

Hắn không hiểu thứ đầy lông đen thui đó có gì mà đáng yêu.

“Không thể sao?......” Khúc Cảnh thấy Tả Vân Hi nhíu mi, khẩu khí đột nhiên trở nên sợ hãi, đôi mắt đen cũng mất đi ánh sáng vui vẻ lúc nãy. “Vậy không nuôi vậy......”

Khúc Cảnh nhẹ nhàng thả con chó nhỏ vào bên cạnh bốn con chó con khác, lại sờ sờ, lưu luyến không rời, sau đó có chút thất vọng đi ra cửa văn phòng.

Nếu không nuôi được, lại nhìn cũng vô dụng.

Khúc Cảnh quả thật cảm thấy thực thất vọng, nhưng cậu cũng không phải người nếu không có được còn đòi lấy, đương nhiên, cũng sẽ không vì vậy mà trách Tả Vân Hi.

“Không được để nó lên lầu hai.” Tả Vân Hi nhìn thấy Khúc Cảnh thất vọng tâm cũng thắt lại, từ phía sau kéo nhóc con đang đi ra cửa vào trong ngực.

Nhóc con của hắn chính là như vậy, không ồn ào, cũng không náo loạn, thậm chí hiếm khi mở miệng đòi hắn thứ gì. Người khác có cậu không có cậu cũng không đòi hỏi.

Cho nên, dù Tả Vân Hi không thích cái thứ đầy lông kia, nhưng vì Khúc Cảnh, hắn vẫn nhượng bộ.

Ai kêu hắn không nhìn được dáng vẻ cậu thất vọng, bóng dáng nhóc con kia bước ra ngoài làm cho hắn đau lòng cực kỳ.

Khúc Cảnh nghe vậy cả người đều ngây ngẩn.

Cậu chậm rãi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Tả Vân Hi trong chốc lát mới xác định hắn thật sự vừa nói câu kia.

Hi cho cậu nuôi chó con rồi!

Khúc Cảnh vui vẻ, cho Tả Vân Hi một cái ôm thật to, sau đó cọ  cọ trong ngực hắn nửa ngày hơn nữa còn hôn lên hai má hắn rồi mới oa oa đi ôm con chó nhỏ vừa chọn được.

Lam Úc Kiệt cả người ngây ra. Mà Lam Tiểu Tử hóa đá.

“Cậu sẽ cưng chiều cậu ấy lên trời đấy.” Lam Úc Kiệt thở dài, nói như vậy bên tai Tả Vân Hi.

“Vậy thì cưng chiều lên trời đi.” Tả Vân Hi chỉ nhìn bộ dáng Khúc Cảnh vui vẻ mà ôn nhu cười.

Từ khi mang con chó con kia về, Tả Vân Hi mỗi ngày về đến nhà trừ bỏ một Khúc Cảnh vui vẻ vọt tới cửa cho hắn một cái ôm nghênh đón hắn, còn hơn một cục bông mềm mại cùng vọt tới cửa hưng phấn sủa gâu gâu với hắn.

Nhưng trên cơ bản Tả Vân Hi cũng không để ý tới con chó kia cho lắm, hắn luôn không nhìn nó, hơn nữa nghiêm khắc cấm Khúc Cảnh chơi trò hôn nhẹ với cục bông kia.

Nếu một người một chó vui đùa nhiệt liệt khiến Tả đại gia không hiểu sao đi ăn giấm chua, Tả Vân Hi sẽ mang nhóc con của hắn lên lầu hai, khiến cho con chó ngốc kia ở dưới cầu thang đỏ mắt muốn chết.

Chó không thể lên lầu hai, đây là gia quy.

Điểm này làm cho lòng Tả Vân Hi cân bằng một chút.

Khi Khúc Cảnh xông vào  cuộc sống hắn, cuộc sống qua vài thập niên quái gở, cổ quái của Tả Vân Hi nháy mắt liền thay đổi màu sắc.

Trong nhà luôn thường xuyên có người đến gõ cửa, Tả Vân Hi lúc Khúc Cảnh xuất viện đã rất nhân từ, khiến cho hiện tại mọi người đều ra ra vào vào nhà hắn không kiêng nể gì.

Hắn không phải người thích náo nhiệt, thậm chí cảm thấy chán ghét.

Bất quá nếu phần náo nhiệt này có thể đổi lấy bảo bối của hắn cả ngày tâm tình thật là tốt, hắn có thể không ngại.

Hơn nữa, công việc trong tay hắn đã thả hơn phân nửa vào tay anh chị em khác, chuyện công ty không cần hắn cả ngày lao lực bôn ba, hắn có nhiều thời gian hơn để ôm lấy nhóc con của hắn.

Nhóc con của Tả Vân Hi vẫn là nhóc con ấy.

Cũng không biết có phải miệng Lam Úc Kiệt quạ đen hay không, xui xẻo làm mất linh, từ lần đó ở văn phòng anh đo chiều cao xong Khúc Cảnh không cao thêm nữa.

Khúc Cảnh cảm thấy cực bất mãn, bởi vì cậu nghĩ mình ít nhất có thể cao vượt qua Lam Úc Kiệt, không nghĩ tới một chút động tĩnh cũng không có, Lam Úc Kiệt lại thật vui vẻ.

Buổi chiều Miêu Tuyết lại lôi kéo ông chồng đến biệt thự gõ cửa, Khúc Cảnh năm nay lên năm tư, nên thứ phải học cũng không còn nhiều lắm, thời gian rãnh cũng nhiều hơn.

“Tiểu Cảnh a, đừng lau nữa, lại đây ăn đi, mẹ mang theo bánh kẹp gà cùng bánh pho mát tới này, siêu ngon đó!” Miêu Tuyết chỉ huy  Tả Tam dời qua dời lại đồ đạc xong, sau đó chạy đến phòng bếp kéo Khúc Cảnh đang dọn dẹp ra. “Mấy chuyện này để người hầu làm là được rồi, coi con kìa, gầy quá đi.”

“Dạ, cám ơn dì.” Đối mặt vợ chồng Miêu Tuyết cùng Tả Tam Khúc Cảnh vẫn luôn có chút ngại ngùng, cảm thấy không có ý tứ lắm, hơn nữa Miêu Tuyết quá nhiệt tình, luôn làm cho cậu có chút đỡ không được.

Khúc Cảnh thích làm việc nhà, đối với căn nhà to này, cậu vẫn rất là thích, cho nên lúc không có việc gì ở trong nhà thường hay chùi bên này lau bên kia.

Cậu không biết có tất yếu cần người khác lao động thay không, bất quá đối với lời Miêu Tuyết nói cậu cũng chỉ là cười cười.

Miêu Tuyết trừ bỏ hơi quái chút, hơi không giống người làm mẹ chút, hơi thích đùa chút, mặt khác có thể coi như sáng sủa.

“Cái gì mà dì, phải kêu là mẹ, nói bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn gọi thế vậy.” Miêu Tuyết bất mãn kéo tay Khúc Cảnh oán giận không để yên.

Khúc Cảnh đỏ mặt cúi đầu ăn khối bánh trong tay, Miêu Tuyết câu này không phải nói lần đầu, thế nhưng Khúc Cảnh mỗi lần nghe được vẫn thấy cực ngượng ngùng.

Cậu cũng không phải không biết Miêu Tuyết đối với mình thật tốt, bất quá hô không ra một tiếng mẹ, cúi đầu nhìn thấy Ba Ba cọ cọ bên chân, hai tròng mắt vừa tròn lại vô tội, Khúc Cảnh liền trộm ngắt một khối bánh cho nó ăn, Miêu Tuyết còn ở một bên thao thao bất tuyệt nói.

Cũng may, Khúc Cảnh bị Miêu Tuyết độc hại không bao lâu Tả Vân Tường liền đến ấn chuông cửa cứu cậu một mạng.

“Tuyết di, dì lại chạy đến nơi này, dì suốt ngày chạy qua chỗ này, cẩn thận Tam ca tức giận nha.” Tả Vân Tường nhìn thấy bánh trên bàn liền đưa tay lấy một cái, không chút khách khí cắn lên.

Ba Ba thực thích Tả Vân Tường, một mực đảo quanh bên chân y, sau đó cũng được một khối bánh tưởng thưởng.

“Mẹ chồng đến thăm con dâu là chuyện hiển nhiên mà.” Miêu Tuyết mặc kệ, bà có một đống ngụy biện có thể đối phó thằng con mình.

“Khúc Cảnh, du lịch tốt nghiệp có gì cậu chưa chuẩn bị  không? Nếu có thì đi mua với tớ đi, lần này đi phía Đông chơi sáu ngày, tớ muốn mua mấy cái áo ba lỗ, đồ bơi, bằng không rất không thích hợp đi biển.” Tả Vân Tường đối với du lịch tốt nghiệp hưng phấn muốn chết, nghĩ đến qua vài ngày nữa có thể đi chơi hưng trí liền cực kỳ cao.

“Tớ...... không có gì muốn mua.” So với Tả Vân Tường hưng trí cao, Khúc Cảnh ngược lại có chút rã rời, cậu thậm chí có chút không muốn đi.

Tuy rằng cậu không đến phía Đông lần nào, cũng nghe nói bờ biển Đông hải rất là đẹp, trời xanh mây trắng sóng biển đánh vào nham thạch, như đóa hoa biến mất trên bờ cát sau đó lại cuộn vào những đóa hoa khác, Khúc Cảnh kỳ thật rất có hứng thú đi xem, bất quá hành trình này đi sáu ngày, vậy cậu cùng Tả Vân Hi phải tách ra sáu ngày, tưởng tượng, Khúc Cảnh đã nghĩ đến đi gặp uỷ viên tổ chức du lịch tốt nghiệp coi danh sách gạch tên mình cho rồi.

Khúc Cảnh cùng Tả Vân Hi hai người không có ngày nào là không dính cùng một chỗ, hơn nữa mấy năm nay chuyện công ty đều phân tán ra, thời gian Tả Vân Hi rãnh nhiều hơn, hai người lại càng dính vào nhau hơn.

Giống như ong mật vây quanh đóa hoa, thiêu thân bay về phía ngọn đèn dầu, con kiến đuổi theo kẹo đường, tách cũng tách không ra.

“Như vậy sao được, mặc kệ, cậu theo tớ đi mua là được rồi.” Tả Vân Tường không thuận theo, lôi kéo Khúc Cảnh lái xe vào trung tâm đến tòa nhà bách hóa mua đồ.

Hôm sau đến trường, Khúc Cảnh còn đến hội học sinh tìm Diệp Lam, hỏi du lịch tốt nghiệp có thể mang thêm người đi không.

Diệp Lam nghe xong che miệng cười to.

“Rốt cuộc được không?” Khúc Cảnh bị Diệp Lam cười đến mặt đỏ như con cua bị nấu chín.

“Mang thêm người không thành vấn đề, bất quá...... Khúc Cảnh, không ai du lịch tốt nghiệp mang theo chồng đi cả.” Nói xong Diệp Lam ngay cả miệng cũng không che, cười to, còn cười té trên mặt đất ôm bụng.

Khúc Cảnh dậm chân, bị Diệp Lam cười đến hé ra khuôn mặt đỏ đến độ có thể nấu chín trứng chim, sau đó bỏ chạy.

Diệp Lam một mình ở phòng hội học sinh cười giống như người điên, vừa ôm bụng nước mắt cũng chảy ra, cũng may phòng hội học sinh không có những người khác, bằng không hình tượng của Diệp Lam đều bị hủy.

Hết 10-4

          

10-5

Kết quả Khúc Cảnh vẫn đi du lịch tốt nghiệp.

Cùng Tả Vân Hi tách ra sáu ngày, Khúc Cảnh nghĩ mình nhất định sẽ chơi không vui, thế nhưng không có, bởi vì bờ biển Đông hải thật sự rất đẹp, mà Tả Vân Tường cùng Diệp Lam lại cả ngày  đông lạp tây xả cậu tới chơi một đống thứ, mỗi ngày hành trình đều dày đặc, Khúc Cảnh chơi đến nỗi buổi tối trước khi đi ngủ mới có thể nghĩ đến Tả Vân Hi.

Tan tầm, Tả Vân Hi một mình ở nhà, lúc này mới biết cái gì là hương vị cô đơn.

Kỳ thật hắn vốn chính là thích sống như vậy, hắn thích im lặng, không thích trong nhà luôn có người không hiểu tại sao đến lại đi, không thích có người xâm nhập không gian của hắn, cũng không thích có hương vị những người khác xuất hiện quanh mình.

Thế nhưng lúc này không có những thứ đó, Tả Vân Hi ngược lại cảm thấy cả căn nhà im lặng có chút đáng sợ.

Ngày đầu tiên hắn dùng qua bữa tối ở bên ngoài, về nhà tắm rửa xong liền mê man ngủ, thế nhưng ngày hôm sau, Tả Vân Hi cảm thấy nhìn cái gì cũng không thuận mắt, kim giây kim phút trên tường nổ từng cái, cả căn nhà im lặng khó có thể chịu được.

Khúc Cảnh không ở nhà, Ba Ba cũng có vẻ thực không vui, bình thường đều chạy loạn trong nhà, mấy ngày nay ngược lại nằm yên trong ổ của mình, thức ăn cũng không ăn.

Thói quen là một thứ không thể tưởng tượng được.

Tắm rửa xong, Tả Vân Hi một mình trong phòng khách uống bia xem phim, càng xem càng cảm thấy được phiền muộn.

Hắn bắt đầu hồi tưởng lần đầu tiên gặp mặt Khúc Cảnh cùng rất nhiều chuyện.

Cầm chìa khóa lầu ba, Tả Vân Hi đi tới gian phòng cuối cùng, sau đó mở cửa, Tả Vân Tường từ năm ba đã dọn đi, nhưng trong phòng bài trí vẫn là kiểu cũ.

Tả Vân Hi vuốt đàn dương cầm bên cạnh cửa sổ, nhớ lại lúc trước đã đứng tựa vào nó làm Khúc Cảnh nhảy dựng lên.

Lúc đó Khúc Cảnh nhỏ xíu xiu, thật gầy, một đôi mắt to tròn đen sáng, làm cho người ta thiếu chút nữa tưởng ánh sao trên bầu trời rơi xuống.

Vuốt ngăn tủ, giá sách đã cùng nhau tìm báo cáo, Tả Vân Hi có một loại cảm thụ nói không nên lời lên men trong lòng.

Tả Vân Hi nhớ rõ lúc đó, bắt thóp nhóc kia không buông, còn nói phải trừng phạt cậu.

Trở vào nhà, Ba Ba ở huyền quan quẫy đuôi với hắn.

Tả Vân Hi luôn cho rằng dung lượng não con chó này đại khái cỡ như một con ruồi thôi, bởi vì từ lúc Khúc Cảnh nuôi nó, Tả Vân Hi không cho nó vẻ mặt hòa nhã gì cả, thế nhưng nó vẫn mỗi ngày chạy tới trước mặt quẫy cái đuôi ngắn ngủn không ngừng.

Ba Ba quẫy đuôi xong cũng đã quen với ông chủ không thèm để ý đến nó, dựng lổ tai đi trở về ổ.

“Mày cũng rất nhớ cậu ấy đi??” Tả Vân Hi phá lệ bước đến bên ổ chó, sau đó đưa tay sờ sờ đầu nó.

Lúc nói chuyện với con chó, trong đầu Tả Vân Hi đều là thân ảnh Khúc Cảnh, mới có bốn ngày, hắn đã cảm thấy nhớ muốn chết.

Ba Ba khó hiểu, vẫn lắc lắc cái đuôi đáp lại.

“Tao nghĩ có người còn thiếu tao một hình phạt mà, đi thôi, chúng ta đi tìm cậu ấy.” Tả Vân Hi cầm chìa khóa xe, một con chó cái đuôi ngắn ngủn quẫy qua quẫy lại đi theo phía sau, một người một chó xuất phát, hướng về bờ biển Đông hải.

Đông hải rất đẹp, thế nhưng rất xa, lái xe phải hơn tám giờ mới đến.

Tả Vân Hi cả đêm không ngủ lái xe, Ba Ba lại ngủ một đường, Tả Vân Hi có chút hối hận vì mang theo con chó ngốc này, vài lần đi ngang qua trạm nghỉ đều muốn bỏ nó lại, nhưng nghĩ đến bộ dáng nhóc kia thương tâm hắn vẫn là nhịn xuống.

Xe tiến vào phía Đông, Tả Vân Hi mở hệ thống định vị vệ tinh tìm vị trí của Khúc Cảnh, đợi lúc đến khách sạn trời đã tờ mờ sáng.

Lợi dụng thân phận, sử dụng  một chút đặc quyền, Tả Vân Hi thoải mái lấy được chìa khóa thẻ phòng Khúc Cảnh.

Mở cửa ra, thấy ba con heo đang ngủ say, Tả Vân Tường ngủ khó coi còn ngáy ngủ, Diệp Lam ngủ quy củ ngay cả chăn cũng không lệch, Khúc Cảnh ngủ ở tận cùng bên trong, ngủ nghiêng, cuộn thân mình như một con tôm nhỏ.

Ba Ba thấy Khúc Cảnh liền hưng phấn xông lên muốn liếm một hơi, nhưng bị Tả Vân Hi trừng mắt nhìn liếc một cái lùi lại.

Tả Vân Hi ôn nhu nhìn Khúc Cảnh, bảo bối của hắn, hắn lưu luyến nhìn thật lâu mới bế người đó lên, sau đó đi ra ngoài.

Buổi sáng tập hợp, Tả Vân Tường tìm không thấy bóng Khúc Cảnh đành phải chạy vừa đến hỏi Diệp Lam có nhìn thấy không.

“Thấy a.” Diệp Lam đang ăn bữa sáng không chút để ý trả lời.

“Người nọ đâu?” Tả Vân Tường vội hỏi.

“Bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi.” Diệp Lam nghiêm trang nói.

“Đùa hả, Diệp Lam cậu đùa với tớ à, nói mau!” Tả Vân Tường nóng nảy, không thể vừa tỉnh ngủ đã đánh mất người kia, bằng không Tam ca sẽ giết y cho coi.

“Tớ cũng chưa nói sai a, Tam ca cậu nếu không phải người ngoài hành tinh thì là đầu có bệnh rồi, từ thành phố lái xe đến đây ít nhất cũng mất tám, chín tiếng, kết quả hắn sáng sớm xuất hiện ở đây, nói cách khác hắn đêm qua xuất phát rồi, lại cả đêm không ngủ, quả thực là bệnh thần kinh mà.” Diệp Lam sâu sắc cảm thấy như vậy.

“Cậu thấy hả?” Tả Vân Tường giật mình, không nghĩ tới người lý trí như Tả Vân Hi sẽ xúc động làm ra loại việc làm của thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Bất quá trong giây lát Tả Vân Tường lại nghĩ, kỳ thật cũng không phải không có khả năng, bởi vì từ khi Tam ca y gặp gỡ  Khúc Cảnh về sau, trên cơ bản không có việc gì là bình thường.

“Ân, thấy được một chút.” Diệp Lam ngủ thực dễ dàng bị gọi tỉnh, có đôi khi người giường kế bên xoay người một cái cũng làm cho y tỉnh lại, buổi sáng tiếng thẻ cảm ứng tra vào cửa vang lên y đã tỉnh, chỉ là giả bộ ngủ thôi.

“Tam ca cũng quá...... Quên đi, dù sao hắn cùng Khúc Cảnh tựa như bị keo dán lại ấy, một giây cũng không ra được, quen thì tốt rồi, không để ý tới hắn, bạn Diệp Lam, chúng ta hôm nay tiếp tục hướng về ánh mặt trời cùng biển rộng đi!” Tả Vân Tường dứt bỏ lo lắng trong đầu, đột nhiên giống thanh niên nhiệt huyết lớn tiếng ồn ào, khiến Diệp Lam khinh thường thiếu chút nữa nghĩ muốn ụp bát trứng trần nước sôi lên đầu y.

Nơi khác, Khúc Cảnh được đặt trên cái giường siêu to của phòng cao cấp ngủ rất sâu, ngay cả chính mình thay đổi phòng cũng không biết. Bởi vì hành trình mấy ngày liền cực chặt chẽ, Khúc Cảnh mỗi ngày đều bị kéo đi chơi mệt muốn chết, cái gì ca nô, thuyền chuối, lướt sóng, chèo thuyền, bóng chuyền bãi biển, mỗi một dạng Diệp Lam cùng Tả Vân Tường cũng không buông tha cậu, không chơi không được, cho nên buổi tối đều là dính vào giường, tới buổi sáng không ai gọi trên cơ bản vẫn sẽ ngủ như vậy.

Tả Vân Hi theo lý mà nói hẳn là rất mệt, bởi vì hắn một cả đêm chưa ngủ còn tập trung tinh thần chạy xe gần chín tiếng, bất quá toàn bộ mệt mỏi sau khi nhìn thấy bé con trong lòng mình đều tiêu trừ hết.

Hắn lẳng lặng nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của Khúc Cảnh, trong lòng có thỏa mãn cùng kiên định nói không nên lời.

Nhìn chằm chằm Khúc Cảnh nửa ngày, con tôm nhỏ kia vô ý thức trở mình, đem cả thân thể đang cuộn lại tựa vào người Tả Vân Hi cọ vào cơ thể hắn, tiếp theo lại vù vù ngủ.

Tả Vân Hi thấy thú vị, động thủ chơi đùa, Khúc Cảnh đưa tay quơ quơ, tiếp tục ngủ.

Như thế khiến Tả Vân Hi hưng trí càng cao, đầu tiên là lột hết quần áo trên người Khúc Cảnh, ngay cả quần lót cũng cởi, cả người trần trụi ngủ vừa thơm lại ngọt.

Tả Vân Hi cười giở trò với làn da nộn nộn, thân mình Khúc Cảnh tuy rằng so với khi mới quen có cao hơn rất nhiều, bất quá độ tinh tế của da thịt toàn thân không theo thân cao mà trở nên thô ráp, ngược lại còn càng non mịn, làn da trắng nõn nhiều năm phơi nắng cũng không đen, cắn lên vẫn như ăn đậu hủ bạch ngọc, Tả Vân Hi quả thực thích không rời miệng.

Nếm qua từ đầu tới chân bé con đang mê man một lần, vẫn không tỉnh, Tả Vân Hi giống như được ủng hộ, càng thêm chút hưng phấn.