Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 33: Trúc mã thanh dương kí [ tam ]



Dưới ánh hoàng hôn , Đại Ngọc sơn như được bao phủ bởi một tầng voan mỏng vàng nhạt , gió thu tháng tám rất mát lành, chỉ cần gió hiu hiu thổi thôi cũng đủ khiến lá cây xào xạc.

Hứa Chính Nhất vừa đứng ở đỉnh núi Đại Ngọc sơn, nhìn tầng mây màu kim phấn đang lặng lờ trôi trước mắt , trong lòng cảm khái, mặc kệ vào lúc nào , Đại Ngọc sơn này vẫn đem lại một mỹ cảnh đặc biệt đến cho hắn .

Mặc Tam đứng ở phía sau Hứa Chính Nhất , trầm mặc nhìn Hứa Chính Nhất, đôi mắt thản nhiên liếc mỹ cảnh trước mặt một cái liền lạnh lùng quay đầu.

Đương lúc hoàng hôn, Hứa Chính Nhất lại đến đây .

Chỉ thoáng nhìn mình , liền hắc nghiêm mặt hỏi “Vị Vị đâu?”

“Xuống núi .”

Sau đó Hứa Chính Nhất liền trừng mắt với mình sau một lúc lâu, mới thốt ra một câu “Đi theo ta!”

Liền xoay người đi tới đỉnh núi.

Sau đó…… Thì cứ ngẩn người nhìn mây thế này đây sao ? Tầng mây nay có cái gì đẹp lắm à ? Mặc Tam khó hiểu, trong đầu hiện lên cặp mắt kia , vì thế, khi chính Mặc Tam hắn cũng không hay biết , cặp mắt lãnh liệt hàn băng của hắn dường như nhu hòa đi rất nhiêu , hơn thêm một tầng ấm áp nhàn nhạt .

Mà đúng lúc này, Hứa Chính Nhất vừa quay đầu thì thấy .

Đột ngột hỏi một câu “Mặc Tam, ngươi vừa mới nhớ tới ai?”

Ánh mắt xưa nay đạm mạc như tử thi thế nhưng còn có thể linh hoạt đến thế ?!

Hắn rất ngạc nhiên, là ai khiến cho tiểu quỷ trước mắt này có ánh mắt ấm áp như vậy ??

Ai? Còn có thể là ai? Trừ bỏ Vị Vị, còn ai vào đây? Nhưng Mặc Tam chỉ đạm mạc trả lời “Một người.”

Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm Mặc Tam, nhướng mày, sách, quỷ hẹp hòi! Nói cho mình thì có việc gì đâu !

Nhìn chằm chằm Mặc Tam, Hứa Chính Nhất bắt đầu suy tính .

Trương Minh Thụy đã đến, đại ca bị bắt vào kinh , Hứa Chính Nhất biết, ngày bình yên của gia đình hắn đã không còn lại bao nhiêu nữa !

Hắn trốn tránh không được, lảng tránh càng không được, như Trương Minh Thụy nói , hắn cũng là kẻ trong cuộc ,cái gì nên tới sẽ phải tới, chỉ là hắn nên chọn như thế nào đây?

Nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình trước mắt, đôi mắt vốn vừa mới nhu hòa nhưng sau khi mình xoay người liền nhanh chóng lãnh liệt lên, lại nghĩ tới Vị Vị, Hứa Chính Nhất lòng đầy bất đắc dĩ, thực ra hắn đã sớm buộc phải lựa chọn rồi , chẳng phải sao ?

Nhìn chằm chằm Mặc Tam, Hứa Chính Nhất nhíu lại mắt thật cẩn thận đánh giá, Mặc Tam này cho hắn cảm giác rất quái dị.

Hắn là Mặc quỷ.

Từ khi Đại Sở khai quốc tới nay , thực ra cũng có vài hoàng tử là Mặc quỷ nhưng phần lớn không thể sống quá mười tuổi , hoặc là vừa sinh ra đã bị lặng lẽ xử lý .

Điều này vẫn đều là hoàng thất bí tân ( bí mật không thể nói ra ), trừ bỏ thành viên hoàng thất cũng chỉ có nhóm gia chủ của mười hai gia tộc biết, mà Hứa Chính Nhất hắn lại những điều nên biết đã biết toàn bộ, không nên biết cũng được lão thiên cho biết sạch sẽ ! Hứa Chính Nhất cười khổ.

Nhìn chằm chằm Mặc Tam, Hứa Chính Nhất lần nữa cảm thấy quái dị.

Hắn là hoàng tử Mặc quỷ duy nhất sống quá mười tuổi , còn bình an vượt qua sinh thần mười tuổi !

Nhưng, cũng là hoàng tử tuyệt đối không có khả năng đi lên long ỷ.

Bởi vì hắn là Mặc quỷ, hắn không có tư cách!

Nhiều nhất cũng chỉ làm hoàng tử hay vương gia, điều này đối Mặc quỷ mà nói đã là thiên đại vinh hạnh rồi !

Nhưng —

Hí mắt nhìn chằm chằm Mặc Tam, trong lòng Hứa Chính Nhất không biết vì sao có loại chắc chắc, Mặc Tam này có lẽ sẽ làm ra chuyện khiến người khác không lường được !

Bị Hứa Chính Nhất dùng ánh mắt lợi hại như vậy nhìn chằm chằm, Mặc Tam không có nửa điểm khó chịu , ngược lại càng thêm thong dong.

Hứa Chính Nhất đi tìm hắn? Cũng là trong dự kiến, chỉ là, không nghĩ tới nhanh như vậy mà thôi.

Mà càng nhanh, cũng lại càng thuyết minh Hứa Chính Nhất ít có mâu thuẫn do dự trong lòng , còn có, cũng thuyết minh , Hứa Chính Nhất kỳ thật đã sớm cân nhắc qua đi.

Cùng Vị Vị quen biết, cùng Vị Vị làm bạn, ngay từ đầu, căn bản là không nghĩ tới sẽ kéo Hứa gia vào cục diện này , nhưng, như vậy cũng tốt. Mặc Tam lạnh nhạt nghĩ, như vậy…… Vị Vị cùng hắn sẽ càng có quan hệ chặt chẽ hơn !

Sau khi nhìn chằm chằm Mặc Tam một hồi, khi xung quanh chỉ có tiếng gió sàn sạt , Hứa Chính Nhất trầm thanh mở miệng nói .

“Ngươi muốn vị trí kia ?”

“ Đúng .”

Thực ngắn gọn, thực rõ ràng, cũng…… Rất nhanh, cơ hồ không có tự hỏi liền trả lời mình, Hứa Chính Nhất giương mi, Mặc Tam này đã sớm quyết định rồi sao ?

Hừ! Thật sự là dã tâm bừng bừng.

“Cách sinh thần mười lăm tuổi của ngươi còn bốn năm , Mặc Tam, lúc ngươi rời khỏi Thanh Dương Huyền , ta sẽ hỏi lại ngươi một lần nữa.” Hứa Chính Nhất rất bình thản nói, xoay người liền đi.

“Đừng nói cho Vị Vị.” Mặc Tam nhìn Hứa Chính Nhất quay người, đột nhiên thấp giọng nói.

Hứa Chính Nhất quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam, tựa tiếu phi tiếu “Sao thế ? Tam hoàng tử còn muốn tiếp tục lừa gạt con ta?”

Mặc Tam diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, đôi mắt lãnh liệt như bị bịt kín một tầng sương lạnh , có chút khó lường “Ta muốn tự mình nói cho Vị Vị.”

Hứa Chính Nhất sửng sốt , lập tức nhíu mày, nhưng lại rất nhanh giãn ra, ừm , như vậy cũng tốt! Hừ, Vị Vị tuy rằng không nóng nảy nhưng khi sinh khí lên cũng thực phiền toái ! Có chút vui sướng khi người gặp họa , nghĩ, tiểu tử, xem người hống Vị Vị thế nào mới xong!

Hứa Chính Nhất tưởng tượng xong , liền gật đầu đáp ứng , xoay người, thừa dịp bóng đêm chưa dày đặc , chậm rãi tiêu sái xuống núi.

Mặc Tam nhìn Hứa Chính Nhất vừa ly khai sau, liền chậm rãi nâng tay sờ túi bách thảo bên hông, lễ vật do Vị Vị đưa……

Lúc này, bóng trắng nhoáng lên một cái, một con lang bạch mao bích nhãn ngồi xổm bên người Mặc Tam, ô ô kêu lấy lòng.

Mặc Tam liếc lang một cái, thấp giọng thì thào “Đậu hũ trắng, ngươi nói, nếu Vị Vị biết thân phận của ta rồi , cũng biết…… Ta lừa gạt hắn…… Có thể sinh khí hay không?”

Đậu hũ trắng, cũng chính là Tiểu Bạch, rụt rụt đầu, lấy lưỡi liếm quanh.

“Sinh khí…… Là chắc chắn đi?” Mặc Tam thấp giọng nói .

***********

Bóng đêm chậm rãi bao lại toàn bộ không trung.

Vùng ngoại ô Thanh Dương Huyền.

Một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường có một nữ từ cực kì mỹ lệ bước xuống xe.

Bên cạnh là một nam tử trung niên tinh tráng đang cung kính đứng.

Nữ tử tuy rằng rất mỹ lệ, nhưng diện nhược hàn sương , mặt mày còn có một cỗ não ý, nàng thấp giọng hỏi “Trương Minh Thụy kia còn chưa rời đi Thanh Dương Huyền?!”

“Đã rời đi, nhưng vẫn còn ở ngoài Thanh Dương Huyền trăm dặm , bộ dáng giống như đang đợi người nào.” Trong màn đen dày đặc , một nam tử cung kính quỳ trên mặt đất bẩm báo .

Nữ tử mỹ lệ nhíu mày suy tư, thì thào tự nói “Hắn không phải đã đến nhà tam tỷ sao ? Hắn còn chờ cái gì?”

Thì thào tự nói xong , vừa giận vừa thấp giọng nói “Đáng chết! Tam tỷ thật vất vả mới có ngày an ổn, đều tại tên Trương Minh Thụy!”

“Tứ tiểu thư, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?” Nam tử quỳ trên mặt đất thấp giọng hỏi nói “Tiếp tục giám thị sao? Trương Minh Thụy kia tuy rằng mang ít ngươi nhưng mỗi người đều là năng thủ ( tay thiện nghệ / tài giỏi ), chúng ta thiếu chút nữa đã bị phát hiện !”

“Thiếu chút nữa?!” Nữ tử mỹ lệ cười lạnh “Chỉ sợ đã sớm bị hắn biết đi? Trương Minh Thụy kia là kẻ giảo hoạt cẩn thận, sao lại không biết?!”

Nam tử quỳ rạp trên đất tựa hồ run lên, rất sợ hãi quỳ sát “Thỉnh tứ tiểu thư trách phạt!”

“Thôi!” Nữ tử mỹ lệ phất tay không kiên nhẫn nói “Hiện tại Trương Minh Thụy kia đều đã tìm đến Thanh Dương, chỗ ở của tam tỷ cùng Hứa Chính Nhất cũng đã bị phát hiện , việc kế tiếp của chúng ta chính là mau chóng chạy về kinh thành, đem việc này báo cho đại tỷ biết !”

Lúc này , trung niên nam tử đứng ở một bên thấp giọng hỏi “Tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư thì sao ? Nàng còn chưa trở về?”

Nữ tử mỹ lệ thản nhiên nói “Ngũ muội nếu muốn ở đây thì cứ kệ nàng cũng được !” Liền xoay người lên xe ngựa, nhưng trước khi lên xe ngựa , nữ tử mỹ lệ lại xoay người đối nam tử đang quỳ rạp trên đất , nói nhỏ “Ngươi ở chỗ này bảo hộ ngũ muội! Nếu ngũ muội có gì sơ xuất thì ngươi phải chịu mọi trách nhiệm !”

“Dạ!”

***********

Lúc Hứa Chính Nhất về đến nhà thì sắc trời đã muốn đen kịt .

Cửa đại môn lại có một người .

Hứa Chính Nhất dừng chân , tinh tế nhìn lên, không khỏi nhíu mày.

“Đệ tử Kim Đại Vĩ cung nghênh lão sư hồi phủ!”

Ở cửa đại môn , Kim Đại Vĩ cung kính khom thắt lưng chắp tay chỉ lễ.

Hứa Chính Nhất tùy ý phất phất tay, liền xoay người tự cố mục đích bản thân đi vào gia môn.

Kim Đại Vĩ vội vội vàng đuổi kịp.

“Đại Qua, đợi cơm nước xong liền theo ta đến thư phòng, ta cho ngươi mấy quyển sách, ngươi phải xem hết cho ta , khi nào xem xong rồi thì hãy tới tìm ta!”

Kim Đại Vĩ sửng sốt, lập tức mừng rỡ như điên, không nghĩ tới hôm nay vừa mới bái sư thành công, lão sư liền tính toán muốn dạy mình ? Nhưng vẻ mặt lại lập tức đau khổ, vì cái gì vẫn kêu mình là Kim Đại Qua a a a a……

Nhưng lại không dám kháng nghị ra tiếng, chỉ sợ lão sư mất hứng, tuy nói chỉ mới cùng lão sư tiếp xúc vài ngày, nhưng đã biết vị lão sư trước mắt này có bao nhiêu…… Cổ quái cùng hỉ nộ vô thường ……

“Đúng rồi, Đại Qua a. Ngươi sao lại biết ta?” Đi vào nhà chính rồi uống ngụm trà, Hứa Chính Nhất máy động nhiên ngẩng đầu hỏi.

Kim Đại Vĩ sửng sốt, đương nhiên là từ một cách khá đặc biệt mà biết đến, nhưng nếu nói ra điều này thì đó là vạch trần bí mật gia tộc, nhưng lại không thể không nói ra lý do, liền có chút hàm hồ cung kính chắp tay hồi đáp “Đệ tử là từ một bộ sách của một vị thúc thúc trong tộc mà biết tới lão sư ……”

Hứa Chính Nhất hí mắt nhìn chằm chằm Kim Đại Vĩ, tiểu tử này chưa nói lời nói thật! Mỉm cười, Hứa Chính Nhất một bên giống như nhàn nhã gõ bàn, một bên chậm rì rì nói ra “Đại Qua a. Ngươi biết không? Ta đã dạy đồ đệ thì không giấu tài ! Nếu thu đồ đệ, nên dạy hay không nên dạy , ta đều nhất định sẽ dạy bằng hết ! Nhưng là…… Nếu đồ đệ không thành thật ……”

Kim Đại Vĩ trong lòng máy động, nhìn bộ dáng Hứa Chính Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, mồ hôi lạnh ứa ra , liền vội vàng bùm một cái quỳ xuống đất, nói “Thỉnh lão sư tha thứ! Sự tình liên quan tới gia tộc ẩn tân! Đệ tử không dám tiết lộ a!”

Hứa Chính Nhất lạnh lùng hừ một tiếng “Tốt lắm! Đứng lên đi! Ta chỉ hỏi một chút, đồ đệ ta cũng thu mất rồi , ta còn có thể làm gì a!”

Kim Đại Vĩ vừa nghe, trong lòng vui vẻ, vội vàng đứng dậy, thấy bát trà trên tay Hứa Chính Nhất đã cạn , liền mau mải rót nước vào .

Hứa Chính Nhất thoáng nhìn Kim Đại Vĩ một cái, ánh mắt hơi hơi nhắm lại , cho tới bây giờ hắn chưa nghĩ tới sẽ thu nhận bất kể một đồ đệ nào , nhận Kim Đại Vĩ cũng là chuẩn bị một sự giúp đỡ cho tương lai , Kim Đại Vĩ thông minh lại hiểu được biến báo, đích thật là hảo đệ tử, một cái nữa là…… những điều mà Kim Đại Vĩ trải qua cùng người nào đó thật sự rất giống……

[ Nguyệt : giống ai biết hưm , giống anh Thụy đó =)). Hô hô. JQ nhá anh Nhất ) ]