Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 12: Cuộc đời đúng là bi thương! (ba)



Qua một lúc lâu, Tô Hàng lại bắt đầu không biết tự trọng. Anh ta nhìn Hùng Cách Cách nói bằng kiểu rất đểu cáng: "Nếu cô muốn làm trợ lý của tôi, hãy giới thiệu về bản thân một chút đi. Nói thử coi ngoài biết làm cơm rang trứng ra, cô còn có thể làm gì?"

Hùng Cách Cách ngẫm nghĩ một lát, bắt đầu tự giới thiệu về mình, "Tôi tên là Hùng Cách Cách, biết...."

"Ha ha....Ha ha ha ha...." Vừa nghe thấy tên của Hùng Cách Cách, Tô Hàng cười không dừng nổi. Cơn giận tiêu tán tức khắc, anh nói: “Hùng… Hùng Cách Cách? Nhìn cô xám xịt lại còn giống hệt con gấu ngựa màu xám nữa. Cái tên này, quá.... ha ha ha....quá chuẩn xác!"

Hùng Cách Cách hơi đau lòng. Cô biết mình nhìn xám xịt nhưng cô còn có cách nào khác nữa sao? Trong túi không có tiền, trên mặt thì tự nhiên phải làm thành không có nhan sắc. Cô cũng từng mơ mộng làm công chúa, ảo tưởng bạch mã hoàng tử sẽ kinh ngạc về khuôn mặt đẹp của cô. Nhưng không ngờ, cô vừa bước vào xã hội chẳng những không hấp dẫn được bạch mã hoàng tử nào, mà ngược lại kéo đến không ít ông chú hói đầu muốn bao nuôi! Để tránh nững tai bay vạ gió kia, Hùng Cách Cách quyết định trốn sau mái ngố. Như vậy mới có thể càng nhìn người được “rõ” hơn.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách không đáp lại, thấy rất đắc ý. Anh đã nói rồi, với tài ăn nói của anh chẳng ai có thể chiếm được ưu thế hết.

Một lát sau, Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách vẫn duy trì sự trầm mặc, trong lòng hơi khó chịu.

Khi xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của “Phó thị” Tô Hàng nói với Hùng Cách Cách : "Sau này tiền lương của cô là năm ngàn. Cô biểu hiện tốt, tôi sẽ xem xét tăng lương cho."

Hùng Cách Cách lập tức tươi cười. Cô hưng phấn hỏi: "Vậy có năm loại bảo hiểm không?"

Tô Hàng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách quát: "Có!"

Nụ cười Hùng Cách Cách trở nên sáng chói. Cô rất là vui vẻ theo sát phía sau Tô Hàng, thề phải làm một trợ lý ưu tú! Phải biết rằng công việc trước của cô, tiền lương mới có hơn ba ngàn một xíu. Khấu trừ mấy khoản linh tình mỗi tháng nhận tới tay có hai ngàn sáu à. Lần này chuyển việc biểu hiện của cô tất nhiên không thể ở mức tạm được. Phải cố gắng! Nhất định phải cố gắng!

Thời điểm theo Tô Hàng đi thang máy tới thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc, Hùng Cách Cách bắt đầu cảm thấy cô thư ký ngồi trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc hơi quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra chỗ mà họ đến là “Phó thị”!

Hùng Cách Cách hoảng hốt lui về phía sau, nhỏ giọng nói với Tô Hàng: "Tôi....Tôi...."

Hùng Cách Cách vốn định nói “tôi muốn vào toilet”, đáng tiếc, chưa đợi cô nói xong, cô thư ký xinh đẹp dáng người cao gầy đã đứng dậy, nở nụ cười hết sức mê người, nhỏ nhẹ nói với Tô Hàng: “Tô tiên sinh phải không ạ? Mời vào trong, tổng giám đốc đã căn dặn nếu anh đến tìm anh ấy, thì mời anh vào trong văn phòng chờ một lát. Tổng giám đốc đang họp, lát nữa sẽ tới gặp anh.”

Không còn cách nào Hùng Cách Cách đành nhắm mắt đi theo sau Tô Hàng, chui vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Hùng Cách Cách có ấn tượng với cô thư ký đó, cô thư ký cũng có ấn tượng lơ mơ về Hùng Cách Cách.

Cô thư ký đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách, hạ thấp giọng nói với cô: "Cô mau rời khỏi đây đi, bằng không tôi gọi bảo vệ đấy!"

Phải, thư ký lầm tưởng rằng Hùng Cách Cách tới gây chuyện! Dù sao ngày đầu tiên Phó tổng nhậm chức đã sa thải Hùng Cách Cách, là ai mà chẳng nghi ngờ cô muốn tới gây sự.

Hùng Cách Cách cũng không muốn ở chỗ này, vì vậy rụt cổ bàn chân bôi mỡ chuẩn bị chuồn đi.

Tô Hàng nhận thấy sự khác thường của Hùng Cách Cách, lập tức hét lên, "Hùng Cách Cách!"

Chân Hùng Cách Cách mọc rễ, đặc biệt nhanh nhẹn hô lên, "Có!"

Tô Hàng cười. Anh cảm thất cô nàng Hùng Cách Cách này mặc dù hơi phiền phức, nhưng có lúc cũng rất thú vị .

Thư ký là người biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, ngay tức thì tránh sang vị trí bên cạnh để tiện cho Hùng Cách Cách đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Hùng Cách Cách hít sâu bước chân nặng nề đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sau khi đóng cửa phòng, Tô Hàng bắt đầu thẩm vấn Hùng Cách Cách, "Cô từng tới đây?"

Hùng Cách Cách gật đầu, dưới ánh mắt xét hỏi của Tô Hàng, cô tường thuật lại câu chuyện bi thảm mình bị sa thải.

Tô Hàng biết, anh hai của mình không phải người bắn tên không đích. Nhưng Hùng Cách Cách cũng cho anh cảm giác dường như cô không phải người biết nói láo. Vì vậy, khi anh nhìn thấy cửa phòng làm việc sau lưng Hùng Cách Cách bị Phó Bạc Yến đẩy ra, hứng thú hỏi: “Vậy cô nói thử xem, về cái tên Phó tổng vô cớ sa thải cô, cô nhìn nhận thế nào?”

Hùng Cách Cách biết, không thể nói xấu người khác trên địa bàn của người ta, nhưng có mấy lời không nói ra sẽ khó chịu. Cho nên cô nói rất hàm súc: "Tôi thấy tổng giám đốc Phó mới nhận chức của chúng tôi nhất định đang trong thời kỳ mãn kinh, vậy nên tôi không trách anh ta.”

Tô Hàng nhìn thấy vẻ mặt núi băng vạn năm của Phó Bạc Yến cuối cùng cũng có dấu hiệu biến thành núi lửa, bèn lặp lại lời của Hùng Cách Cách, “Thời kỳ mãn kinh?”

Hùng Cách Cách hết sức nghiêm túc trả lời: "Đúng! Thời kỳ mãn kinh! Đừng tưởng rằng đàn ông không có thời kỳ mãn kinh. Ách....Có lẽ, Phó tổng là phụ nữ cũng không chừng. Thông thường đàn ông sẽ không dễ giận như vậy ."

"Ha ha...." Phó Bạc Yến cười. Người quen Phó Bạc Yến đều biết, nụ cười trên mặt anh ta luôn là kiểu quý tộc có quy cách, chưa bao giờ phát ra âm thanh. Dù là người khác nói chuyện đặc biệt hai hước, anh ta cũng chỉ nhếch môi mang tính tượng trưng thôi. Hôm nay ấy vậy mà anh ta lại cười thành tiếng!

Tô Hàng cảm thấy, Hùng Cách Cách gặp xui xẻo rồi.

Hùng Cách Cách quay người lại, nhìn Phó Bạc Yến đột nhiên xuất hiện, đồng thời tim cô đập nhanh đến 180 lần, cô mơ hồ nhận ra… có chuyện lớn rồi!

Hùng Cách Cách nhảy một cái tới sau lưng Tô hàng y như con thỏ, sau đó rủ thấp đầu cố hết sức thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Phó Bạc Yến quan sát Hùng Cách Cách từ trên xuống dưới, nhìn tới nỗi lông tơ trên người Hùng Cách Cách dựng hết cả lên. Hùng Cách Cách tưởng rằng Phó Bạc Yến sẽ gầm thét với cô, sau đó đuổi cô cút khỏi văn phòng, vậy mà Phó Bạc Yến chỉ lạnh nhạt xoay người, không nói câu nào với Hùng Cách Cách.

Trái tìm Hùng Cách Cách vì sợ mà bắt đầu run rẩy.

Không khí rất huyền diệu.

Tô Hàng là người có hứng thú ở cấp thấp. Anh thấy Hùng Cách Cách sợ thành như vậy, nhỏ giọng nói với cô: "Đừng sợ, có tôi đây."

Hùng Cách Cách gật đầu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Yến. Trong lòng cô kêu rên: "Không biết ông chủ có quan hệ thế nào với tên đế vương công này nhỉ? Đều tại cô tối qua ngủ như chết, bằng không nhất định có thế rình coi được những tin tức bí ẩn vô cùng kinh hãi rồi! Haiz....Cũng không biết công việc này của cô có giữ được không nữa? Cuộc đời đúng là bi thương mà, tại sao mày lại giày vò tao như thế?"

Trong lúc Hùng Cách Cách đang buồn bã, Tô Hàng và Phó Bạc Yến bắt đầu bàn việc.

Phó Bạc Yến đi theo con đường kinh doanh, còn Tô Hàng theo con đường nghệ thuật, quan điểm của hai người không thể đạt được nhận thức chung trong một phương diện nào đó. Chỉ mới nói được có mấy câu cả hai đã bắt đầu đối chọi gay gắt với nhau rồi.

Phó Bạc Yến biết, Tô Hàng cố ý dụ Hùng Cách Cách nói ra những lời đó . Cho nên, anh bực lắm!

Tô Hàng thì chưa bao giờ chứng kiến vẻ mặt anh hai phong phú như vậy, nên khó tránh khỏi nở hoa trong lòng. Anh đang nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao thì mới khiến anh hai nổi trận lôi đình? Xem ra, chỉ có thể trông cậy vào Hùng Cách Cách rồi. Anh muốn cho Hùng Cách Cách thêm can đảm, anh muốn trở thành chỗ dựa vững chắc của Hùng Cách Cách, anh muốn …. nã pháo vỡ vẻ mặt lạnh như tiền của anh hai!

Hùng Cách Cách thấy quan hệ giữa Tô Hàng và Phó Bạc Yến ác liệt , tựa như có thể đánh nhau ngay tức khắc, lập tức bỏ tâm tư vào trong bụng.

Cô nắm chặt nắm tay, âm thầm động viên Tô Hàng. Cô hi vọng thần tượng của cô có thể đập cho đế vương công một đấm thật mạnh! Sau đó đế vương công sẽ áp đảo thần tượng trên bàn, dùng sức… hôn hít!

Hùng Cách Cách thấy hai người đàn ông càng lúc càng sáp đến nhau gần hơn, không thể tiếp tục áp chế niềm mong đợi, cô dùng sức nắm chặt quả đấm, nhỏ giọng nói lảm nhảm , "Đánh anh ta! Đánh anh ta đi!"

Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.

Tô Hàng quay đầu nhìn Hùng Cách Cách, thầm nói: không ngờ Hùng Cách Cách lại là một phần tử hiếu chiến, nhân vật hung ác.

Phó Bạc Yến quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, thầm nói: lá gan không nhỏ ha, lại dám xúi giục anh em bọn ta đánh nhau! Cô nàng xám xịt đó chưa bao giờ soi gương ư? !

Hùng Cách Cách nhận ra mình quá mức kích động, vì vậy lập tức rủ thấp đầu, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong phòng làm việc yên tĩnh một cách quỷ dị.

Đột nhiên, điện thoại Hùng Cách Cách vang lên. Câu đầu tiên chính là âm thanh đặc biệt mất hồn kia, "Khách quan, đến đi ~~"

Lúc Hùng Cách Cách làm việc, điện thoại di động trước giờ luôn ở chế độ rung. Kể từ sau khi cô thất nghiệp, chuông điện thoại của cô mới khôi phục lại bình thường.

Bài “tiểu thụ tuyệt thế” vang khắp phòng làm việc tổng giám đốc.

Hùng Cách Cách kéo ví da ra luống cuống lục điện thoại. Cô càng hốt hoảng, càng không tìm được.

Giấy vệ sinh, báo, gương đầy đủ mọi thứ, nhưng lại không tìm thấy cái điện thoại chết tiệt!

Hùng Cách Cách dốc ngược lên trời mới tìm được cái điện thoại của cô ở giữa túi da. Cô thò tay sâu vào trong túi da đã sờn chỉ, nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn nút tắt.

Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách lật cuộn giấy vệ sinh trong túi ra cảm thấy “cúc hoa” của mình trở nên ngứa ngáy khó nhịn. Giống như bị vi khuẩn làm bẩn vậy.

Tô Hàng đứng lên nói với Phó Bạc Yến: "Nội dung và tư tưởng của cả bộ manga sẽ không thay đổi. Với lại em cũng không cải biên rồi giao bản quyền manga cho anh. Nếu anh không hài lòng vậy chúng ta không cần hợp tác nữa." Nói xong anh ta xoay người đi ra ngoài cửa.

Hùng Cách Cách hoan hô trong lòng, lập tức ưỡn lức bám theo phía sau, động tác lưu loát dứt khoát bộ mặt tiểu nhân đắc chí.

Phó Bạc Yến nhìn chằm chằm bóng lưng Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu bình tĩnh một cách kinh khủng: "Được, cứ làm theo lời chú."

Tô Hàng dừng bước quay người lại nhìn về phía Phó Bạc Yến.

Phó Bạc Yến nói tiếp: "Chỉ là anh có một cái yêu cầu. Bắt đầu từ ngày mai em phải tới đây làm cho tới khi công việc quay phim casting của chúng ta xong mới thôi.”

Hùng Cách Cách kêu than trong lòng: "Đừng, đừng vậy mà...."

Tô Hàng kêu lên: "Anh, anh cũng biết em không ngủ tới trưa thì không dậy nổi!"

Một tiếng “anh” làm trái tim Hùng Cách Cách cứ gọi là tan nát.

Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách, chậm rãi nhếch môi nói: "Em có thể để chiều đến cũng được. Nhưng trợ lý của em phải tới đây báo cáo thay em, báo cáo tiến trình sáng tác hàng ngày của em."

Một câu nói sấy khô luôn trái tim Hùng Cách Cách, bị gió thổi đi hóa thành cát bụi.