Hủ Nữ Ga Ga

Chương 40



Có một số người sinh ra đã trong ngoài bất nhất.

Ví dụ như Nhậm Hàn.

Vì huyết thống cao quý của mẹ, Nhậm Hàn được di truyềndáng vẻ tao nhã và phong độ quý tộc, từ con người bên trong biểu lộ ra vẻ caongạo lạnh nhạt, nhưng bề ngoài thì cũng không thể hiện rõ một phần tư dòng máuAnh quốc cho lắm.

Lúc bốn tuổi Nhậm đại thiếu gia đi nhà trẻ, vì vẻ đẹptrai lạnh lùng bên ngoài mà khiến rất nhiều bé gái mến mộ, bị phán tội danh“Công tử đa tình”, một khi tội danh này thành lập, đó là tù chung thân. Mà trênthực tế, từ nhỏ Nhậm Hàn đã ưa sạch sẽ, không thích con gái ăn mặc sặc sỡ, mùinước hoa quái đản cùng với son môi, không dễ dàng tha thứ cho ai bước vào phòngmình, càng không thể chấp nhận người khác đụng vào giường và cốc của mình.

Mặt khác, Nhậm Hàn, chính xác như lời Bạch Ngưng nói,là ông chú quái đản.

Ông chú quái đản thích những thứ lông xù, lớn thì cóTeddy to bằng người, nhỏ thì có Ultraman hiếu động, đều là những thứ mà ông chúquái này yêu nhất. Gối đầu nhất định phải là loại gối lông mềm mại thoải mái,mùa hè thì ga trải giường bằng lông, mùa đông thì thảm lông…

Mẹ Nhậm Hàn từng lo lắng con mình không bình thườngbèn dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ chuẩn đoán: Thiếu cảm giác an toàn.Cho tới tận bây giờ, mỗi lần Kỳ Kỳ thấy anh zai nằm lên con Teddy, ôm quyểnsách thiu thiu ngủ đều vô cùng đau lòng. Ở bên ngoài còn là một người điềm tĩnhphóng khoáng, tại sao về nhà lại trở thành yếu đuối như vậy?

Cho đến khi… có một người xuất hiện.

Trong con mắt lạnh lùng của Nhậm Hàn, Bạch Ngưng cũngchẳng xinh đẹp, trên người không có phong vị của con gái, nhưng cô lại hồnnhiên không chút giả tạo, như một cơn gió thanh mát. Không chỉ như một cơn gióthanh mát, cô còn có một đôi mắt ngập nước, rất đáng yêu. Nhưng nhiều năm qua,Nhậm Hàn đã gặp không biết bao nhiêu cô gái, người như Bạch Ngưng không thể lọtvào mắt xanh của anh.

Cho đến ngày đó, Bạch Ngưng đáng thương ngồi trong vănphòng của anh, nhì nhà nhì nhèo muốn đòi cái USB, ông chú quái kia bắt đầu để ýđến tiểu nha đầu này. Nhậm Hàn vẫn nhớ như in, hôm đó tóc Bạch Ngưng uốn xoănnhẹ, trên cổ quàng một chiếc khăn len, khoác áo lông màu trắng, đầu đội mũ, chỉđể lộ một đôi mắt đen láy lấp lánh, rưng rưng nhìn mình.

Vì đôi mắt ấy, trái tim sét đánh cũng bất động của ôngchú quái bắt đầu rung rinh.

Sau đó rất nhiều năm, Nhậm Hàn vẫn nhận xét Bạch Ngưnglà… một con thỏ trắng, con thỏ trắng lông xù.

Ông chú quái đản giống như đứa trẻ tìm kiếm đã lâu,cuối cùng cũng tìm thấy món đồ chơi yêu dấu thích hợp với mình nhất, khi ấy,anh hận không thể lập tức ôm chặt con thỏ trắng đáng yêu kia vào lòng mà vuốtvuốt cọ cọ.

Từ đó, Nhậm Hàn chủ động phối hợp với tòa soạn, xin đigiết giặc, tham gia thử thách thăng chức cuối cùng của Bạch Ngưng. Nhìn vẻ mặtkinh ngạc của bạn tốt Lý Tử Nho cùng với Đại Boss cằm đang rớt trên mặt đất,Nhậm Hàn mím mím môi, bản thân mình cũng hơi hơi do dự, rốt cuộc là mình nghĩcái gì vậy? Anh chỉ biết rằng con thỏ con này thật sự là rất đáng yêu, anh mongngóng đến một ngày, có thể làm giống con gấu Teddy ở nhà, là ôm con thỏ nhỏđang nhe răng há miệng này vào lòng vuốt vuốt lông.

Nhưng mà càng thú vị hơn là, Nhậm Hàn phát hiện ra conthỏ nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn này cũng chỉ là vỏ bọc, bản tính thật của cô ấy vôcùng tệ hại, thích GV, tiện thụ, boy love. Rốt cuộc ông chú quái cũng hiểuđược, ở văn phòng cô nàng cẩn thận ngụy trang thành con thỏ thuần lương, màtrên thực tế, đây lại là con cọp mẹ hằng đêm yy trai đẹp, viết tiểu thuyết pháttiết nhục mạ cấp trên, nhưng… thế thì có làm sao?

Là một Kẻ Cuồng Lông chân thành, kiên nhẫn, có nghịlực, ngoại trừ thích thỏ con ra, ông chú quái họ Nhậm cũng tràn ngập tình yêuvới con cọp mẹ răng sắc vuốt dài. Vì thế, từng bước một, Nhậm Hàn theo đuổi mụcđích khống chế món đồ chơi lông mượt này trong tay, đồng thời, cũng càng ngàycàng rơi vào vũng bùn.

Cho đến một ngày nào đó Kỳ Kỳ oan ức than thở: “Anh,em còn tưởng cả đời này anh cũng không mang con gái về nhà nữa chứ.” Nhậm Hànmới hoảng hốt nhìn lại, Bạch Ngưng, dường như đã vượt qua ranh giới thôngthường của chính mình.

Không phải anh chưa từng có phụ nữ, không phải anhchưa từng yêu, nhưng Nhậm Hàn không hổ là “Sát thủ tình trường”, cái gọi là bạngái, cái gọi là tình cảm, cũng chỉ nhạt nhẽo trong chốc lát. Người nhà cũngtừng tìm mối cho con trai độc nhất một phen, nhưng càng mai mối càng kháng cự,anh chưa thể chấp nhận để một người con gái nào hoàn toàn bước vào cuộc sốngcủa mình.

Chỉ là rốt cuộc Bạch Ngưng vượt qua ranh giới này từlúc nào mà lại có thể ra vào nhà mình tự nhiên đến vậy?

Nhưng đồ chơi cũng có lúc phản kháng, khi lần đầu tiêncon thỏ hóa thành cọp mẹ chân chính, vỗ bàn cong cái môi nhỏ nhắn nói: “Tôi mặckệ”, trong lòng Nhậm Hàn sợ hãi “thịch” một tiếng, trong đầu chỉ có một suynghĩ duy nhất — giữ cô ấy lại. Từ giây phút ấy, Nhậm Hàn bắt đầu hiểu được, cólẽ, anh không cần món đồ chơi khác, chỉ cần duy nhất… con cọp mẹ khoác lớp áocon thỏ trắng ngây thơ kia là đủ.

Tiếp đó mọi chuyện cũng trở nên thuận lý thànhchương.

Nhậm Ma Vương thuộc tuýp người hành động, nếu đã xácđịnh được đồ chơi thì tự nhiên sẽ không do dự mà tiến hành dụ dỗ, vì thế ngày Xtháng X, Nhậm Ma Vương chiếu cố trở về Nhậm phủ, trên bàn cơm, nhẹ nhàng bângquơ hỏi hai câu:

“…. Con nghe nói, mấy hôm trước mọi người lại giúp conchọn đối tượng xem mắt phải không?”

“…. Con nghe nói, Chủ tịch Bạch tập đoàn Bạch thị cómột cô con gái duy nhất phải không?”

Nói xong, cả đám người trong phòng mất điện.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

“A, NO, đấy không phải là con gái nhà giàu mới nổi à?”

“Phu nhân, từ từ đã! Tiểu Hàn, con đừng tưởng làm nhưthế là cự tuyệt xem mắt được, là con trưởng của nhà họ Nhậm, việc duy trì nòigiống cho dòng họ cũng là trách nhiệm của con!”

“Mấy người im hết cho tôi! Dọa cháu ngoan của tôi rồi!Khó lắm nó mới về nhà được một lần, hừm… Nhưng mà cháu ngoan, cháu không biếtvài năm trước vị hôn phu của con gái nhà giàu mới nổi kia gặp tai nạn, cô taliền đào hôn sao? Nó là nỗi sỉ nhục của xã hội thương lưu! Sao cháu lại có thể——–”

Nhậm Ma Vương tay nắm chiếc đũa thành nắm đấm, con mắtđen thâm thúy, biết chứ, đương nhiên biết. Chính vì biết quá khứ đau lòng củacô ấy, suy nghĩ của bản thân mình mới càng kiên định, nhất định trước khi ngườikia tỉnh lại phải cướp lấy món đồ chơi này.

“Mọi người quyết định đi, trừ người này ra, con sẽkhông đi xem mắt bất kỳ một ai khác.”

Uy hiếp, giật lùi. Vốn tưởng chuyện xem mắt lần này cóthể nhẹ nhàng mà giải quyết, ai ngờ lại gặp tầng tầng lớp lớp khó khăn, cả nhàliên tiếp bại trận.

“Tiểu Hàn, không phải cha mẹ không thỏa hiệp, mà là gãnhà giàu mới nổi kia thật là không biết tốt xấu, không ngờ lại trực tiếp từchối đề nghị xem mắt luôn, lão nói muốn để con gái của mình tự do lựa chọn.”

“Tiểu Hàn, mặc dù chúng ta đang hợp tác với Bạch Thị,nhưng với chuyện xem mắt nhà giàu mới nổi kia vẫn ngậm miệng không chịu nói nhưcũ.”

“Bên kia đồng ý rồi, nói muốn hỏi ý kiến con gái.”

“SORRY, mẹ cố hết sức rồi, con gái ông ta từ chốithẳng thừng, chủ tịch Bạch nói, có vẻ như con bé có người trong lòng rồi thìphải.”

….Việc xem mắt mãi vẫn không có chút tiến triển nào,trái lại con thỏ trắng lại tự động chạy đến cửa, tặng cho mình một món quà lớn.

Trên giường khách sạn, Nhậm Hàn nhìn Bạch Ngưng ngoanngoãn ngủ, tâm trạng có phần thất vọng. Anh không nên quá kích động như vậy,vốn tưởng rằng mọi việc sẽ thuận theo tự nhiên: xem mắt – đính hôn – kết hônrồi mới dốc lòng yêu thương món đồ chơi đáng yêu của mình, nhưng lúc này vì mộtgiây mất kiểm soát, trình tự đảo lộn hết cả.

Cho dù rất muốn ở bên cạnh Bạch Ngưng nhưng anh khôngthể thay đổi lịch làm việc, vốn đã có hẹn với khách hàng, sau khi kết thúc họpbáo phải đi công tác, bây giờ… lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cân nhắchồi lâu, anh vẫn không đành lòng đánh thức con thỏ trắng kia, nghĩ đến thóiquen ăn uống tùy tiện của cô, bèn gọi điện đặt trước bữa tối, đồng thời, lầnđầu tiên trong đời, Nhậm Hàn nhấc bút để lại tờ giấy trước khi đi công tác:

Sang Anh công tác nửa tháng, đợi anh về.

Kèm theo đó còn có chìa khóa nhà, ý tứ quá rõ ràng,quan hệ dường như cũng quá sáng tỏ: Chuyển đến nhà anh, em là người đầu tiênbước vào cuộc sống của anh, cũng là người con gái cuối cùng. Nhưng đáng tiếc,hình như người nào đó không hề cảm kích. Đi công tác đến ngày thứ ba Nhậm MaVương đã nhận được điện thoại từ nhà: “YES, cuối cùng nhà họ Bạch cũng nhè congái ra, đồng ý xem mắt.”

Cúp luôn điện thoại, Nhậm Hàn đứng ở trước cửa sổ, đôimắt u ám.

Bạch Ngưng, giỏi lắm.

Sau chuyện phát sinh kia em vẫn còn có tâm tình đi hẹnhò với “Người đàn ông khác” khác cơ đấy.

Kìm nén tâm trạng bấm dãy số không thể quen hơn đượcnữa kia, tắt máy, tắt máy, vẫn tắt máy. Nhậm Ma Vương hiếm khi nổi khùng muốnném vỡ di động.

Bạch Ngưng, cho dù em có là hổ, cũng chỉ là hổ giấy màthôi.

Muốn chạy khỏi tay tôi, chỉ sợ kiếp này, kiếp sau,kiếp sau sau sau sau…(vô hạn tuần hoàn sau dấu chấm lửng, Nhậm Ma Vương, ngươithật dã man, ta sợ! – lời của TG) cũng đừng mơ.