[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 31: Như bạn bè



“Bella?” Harry mở to cặp mắt mê hoặc, trong ánh mắt lóe sắc vàng kim. Harry hì hì cười, “Ân, anh biết mà. Cô ấy rất đáng yêu.”

“Em chỉ là đơn thuần cảm thấy cô ấy đáng yêu?” Carlisle không tin hỏi lại, động tác trên tay không dừng chút nào, không bao lâu, Harry còn chưa kịp trả lời, đã bị lạc trong dục vọng.

“Cô ấy, ưm, Carlisle, chờ một chút.” Ánh mắt Harry dần nhiễm tình sắc, “Cô ấy giống người bạn trước kia của em.” Tay Harry đặt lên cổ Carlisle.

“Harry, em chủ động sao?” Carlisle cúi đầu che lấp cái miệng nhỏ nhắn kia, mặc kệ là lý do gì, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

Harry có chút ảo não với thân thể thuận theo của bản thân, thân thể này hoàn toàn sa vào Carlisle, nhưng Harry cũng không cam tâm, “Carlisle, nếu người ta biết bác sĩ Carlisle ôn nhu là một sắc lang thì. A, không.”

“Harry, em là một tên nhóc phản nghịch. Thân thể của em có vẻ thành thực hơn.” Tay Carlisle vỗ về chơi đùa mẫn cảm dưới thân Harry.

“Carlisle, hỗn đản. A, ư.”

Khát vọng thân thể thường sẽ thành thực phản ứng khát vọng trong lòng của một người, Harry cũng không biết điểm này, nhưng mà, cậu biết, cậu vĩnh viễn cũng không rời khỏi Carlisle.

oOo

Một phen mây mưa qua đi, Harry ghé vào trên người Carlisle, hít thở từng ngụm từng ngụm, trên mặt tuy không có biểu tình làm người ta khát vọng gì, nhưng cũng cực kỳ động lòng người.

“Harry. Bọn Edward đã trở lại, anh nghĩ trong lòng nó đã mắng anh rất nhiều lần. Ha ha. Đứng lên đi.” Carlisle nhìn thân thể phát sáng của cậu nhóc ghé vào người mình.

Carlisle vĩnh viễn cũng vô pháp để Harry một mình, y muốn bảo vệ cậu, cho cậu một cuộc sống an nhàn, che chắn tất cả phiền não, y cho rằng Harry nên như thế. Nhưng Harry không thích như vậy. Y ý thức được Harry muốn biết hoặc là nói khát vọng được chia sẻ. Cậu không muốn bị cho là một đứa nhỏ.

“Harry. Anh nghĩ nếu em nguyện ý lúc đi săn bắn biểu hiện một chút sức mạnh cường đại của mình. Anh sẽ đồng ý cho em tham gia hành động của gia tộc. Em cứ luôn ở bên cạnh anh là được (câu này chém)”.

“Thật sao?” Harry trừng mắt, không tin nhìn Carlisle, thẳng đến Carlisle khẽ gật đầu, Harry mới giật mình vui vẻ hoan hô, “Carlisle, em yêu anh nhất.” Harry liều mạng cọ xát mặt trong ngực Carlisle.

Tựa hồ thật lâu không thấy động tác này của Harry, đây là ngôn ngữ tứ chi mà em ấy biểu đạt khi vui? Carlisle trong lòng yên lặng nghĩ.

“Harry, em còn như vậy, anh sẽ nghĩ em đang câu dẫn anh.” Carlisle cúi đầu cười.

Harry ý xấu giật giật thân thể, cậu biết Carlisle còn trong cơ thể cậu, tên vampire chết tiệt, chưa bao giờ thích ra khỏi mình.

“Ân, Harry.” Carlisle cảm giác được Harry nhiệt tình, y thấy Harry đỡ bả vai mình, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu động tác trên người mình. Harry rất ít khi mới có thể biểu hiện nhiệt tình như vậy.

“Carlisle, đây chính là ngài Harry đây muốn thưởng cho anh, anh tốt nhất phối hợp lớn tiếng kêu đi, hanh hanh.” Harry cười hì hì trừng Carlisle, rất nhanh thân thể cậu cũng có cảm giác, “Ưm, ư, Carlisle.”

“Harry, em xác định em muốn lớn tiếng kêu. Bella còn đang ở dưới đó.” Thanh âm Carlisle càng thêm mị hoặc.

“Ưm, không, mặc kệ.” Harry luôn như vậy, thân thể phục tùng dục vọng, cái gì cũng không làm gì được cậu.

“Được rồi. Anh nghĩ lần trước chúng ta đi du lịch trở về, Edward nói cho anh biết, ừm, phòng chúng ta trang bị một ít thiết bị cách âm. Harry. Hừm. Anh chưa bao giờ biết em nhiệt tình như vậy.” Carlisle cười, sau đó xoay người đem Harry đặt ở dưới thân, “Chính là còn cần chút dạy dỗ.”

Chết tiệt Carlisle, Harry thấp giọng, cũng không biết mình vừa rồi phạm vào tật xấu gì, thế nhưng câu dẫn y lại đến một lần.”Carlisle, ai lại nghĩ đến bác sĩ Carlisle tao nhã ở trên giường, a, như vậy, như vậy, a. Chậm một chút. Carlisle.” Harry thét chói tai.

“Vậy sao?” Hai tay Carlisle chống đỉnh đầu Harry, y cúi đầu nhìn Harry, dưới thân lại rất nhanh động liên tục.

“Hạ lưu! Khốn khiếp, ưm, Carlisle.” Harry lại bắt đầu mắng y.

Carlisle cúi đầu cười, chuyển động nhanh hơn.

oOo

“Edward, anh xác định, chúng ta không cần đi tìm Harry còn có ừm, Carlisle.” Bella có chút nghi hoặc, cô nhìn Edward, nhỏ giọng hỏi.

“Tin tôi, cô mà đi, Carlisle cũng sẽ không vui.” Emmett cười với Rosalie, ám chỉ cô có lẽ chúng ta cũng có thể đến một lần.

Thực vinh hạnh, Emmett chiếm được một cước của tiểu thư Rosalie.

“A, trời ạ.” Bella thấy Emmett từ cửa sổ bay ra, kinh ngạc che miệng, “Cậu ta, không có việc gì chứ.”

“Yên tâm, Emmett là tự mình bay đi. Rosalie vừa rồi không đá trúng cậu ta.” Edward bất đắc dĩ giải thích, người nhà mình thật sự là rất dở hơi, “Em biết mà, đây chính là lạc thú.”

Bella miễn cưỡng cười, cô cũng không dám tưởng tượng, nếu cô đá Charlie đi, Charlie sẽ vui vẻ. Được rồi. Ít nhất Charlie không phải vampire.

“Hì. Bella.” Harry chạy xuống, theo sau như trước là Carlisle tao nhã.

Hiển nhiên vừa rồi Carlisle rất nhanh giải quyết mình cùng Harry, nhìn thấy Edward trừng mắt nhìn. Carlisle có chút thật có lỗi cười.

Edward bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn về phía Harry, tên này vẫn có ý định tiếp cận bạn gái mình.

“Harry. Tớ nghĩ Bella cũng không thích cậu tiếp cận em ấy.” Edward sốt ruột bảo vệ vợ, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Harry, anh thế nhưng kéo tay Bella.”Carlisle.” Edward thấp giọng thế nhưng có vài phần tương tự dã thú gầm rú.

“Được rồi. Bella, lần sau Edward không ở đây, tớ sẽ nói chuyện tiếp với cậu.” Harry ủy khuất nhìn Bella, cô thật sự có một hai phần tương tự Hermione.

“Harry. Lại đây.” Carlisle hướng Edward cười, sau đó nhìn Harry.

Harry phẫn nộ tiêu sái đến bên người Carlisle, ủy khuất nhìn Carlisle liếc mắt một cái.

“Edward, đừng như vậy. Harry, ừ, thực đáng yêu.” Bella có chút xấu hổ, cô cũng thực thích Harry, giống như là em trai hàng xóm.

“Đúng đó, đúng đó.” Harry lập tức lộ ra ánh mắt nịnh nọt.

“Ân.” Bella đã có chút chống đỡ không được Harry như vậy, nếu không phải Carlisle gọi lại Harry, cô cảm thấy Harry nhất định muốn bay lại đây.

“Ân, con là nói, con muốn mời Bella cùng đánh bóng chày. Carlisle, cha cảm thấy được không?” Edward có chút ngại ngùng.

“Đương nhiên có thể. Cha nghĩ Bella sẽ thích.” Carlisle ôm Harry, cho cậu ngoan một chút.

Harry trừng Carlisle liếc mắt một cái, an phận đứng cạnh Carlisle.

“Con đưa Bella về trước.” Edward gật gật đầu, lái xe đưa Bella rời đi.

“Thật có lỗi, Bella, người nhà của anh có chút, ân. Nhiệt tình.” Edward suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra từ gì tốt để hình dung.

“Không quan hệ. Em thực thích bọn họ.” Bella an ủi nhìn Edward, “Em muốn nói, em có thể hỏi quan hệ của Harry cùng Carlisle sao?”

“Hà.” Edward cười khổ một chút, “Được rồi, anh sớm biết em sẽ cảm thấy hứng thú”

“Bọn họ, bọn họ thật là đồng tính?” Bella có chút bất khả tư nghị, “Nói thật, em cũng không bài xích. Nhưng là, Carlisle, anh biết.” Bella nhún nhún vai, “Này quả thật khó có thể tưởng tượng.”

“Harry là Carlisle đưa về. Carlisle yêu cậu ấy. Em biết mà, Bella, vampire rất chấp nhất với bạn đời, Carlisle căn bản sẽ không bỏ cuộc.”

“Kia, Harry, Harry cậu ấy nguyện ý sao?” Bella có chút kinh ngạc.

“Ân hừ. Đương nhiên. Harry là một tên ngu ngốc, Carlisle lúc trước vì theo đuổi cậu ấy, mất không ít thời gian, đau đầu thật lâu.” Edward có chút vui sướng khi người gặp họa, sớm biết rằng Harry nghịch ngợm sẽ ở cùng một chỗ với Carlisle là không thể nghi ngờ, anh nhất định sẽ không giúp họ.

“Harry. Harry vẫn đều là vampire sao?” Bella có chút không yên hỏi.

“Không, cậu ấy hai năm trước bị Carlisle cắn.” Edward bình tĩnh nói.

“Bởi vì, bởi vì họ yêu nhau sao? Vậy anh vì sao không muốn chuyển biến em?” Bella có chút mất mác.

“Không, anh nghĩ Carlisle sẽ chuyển biến Harry. Nhưng mà, ít nhất sẽ không sớm vậy. Hai năm trước đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Harry thiếu chút nữa đã chết. Carlisle liền cắn cậu ấy. Em biết,à, Carlisle không thể mất cậu ấy.” Edward tạm dừng một chút, “Em biết, lúc Harry muốn chết, chúng ta cơ hồ nghĩ Carlisle sẽ không cắn cậu ấy. Bởi vì, Alice, em nên biết, Alice đoán được Harry đã chết, nó không hề sai!” (chém)

“Nói thật, anh không biết nếu Carlisle không cắn cậu ấy, chúng ta sẽ thế nào?” Edward cau mày, “Có lẽ, em sẽ không gặp được anh.” Anh cố ý nói giỡn giảm bớt một chút áp lực không khí.

“Vì sao Carlisle lại cắn cậu ấy?”

“Em nên biết, năng lực Alice là chủ quan. Carlisle chưa nói lúc ấy cha nghĩ như thế nào. Nhưng, Esme nói, nếu Carlisle không cắn, mẹ sẽ cắn. Có lẽ là vì vậy.”

“Edward, vậy anh vì cái gì không muốn chuyển biến em?” Bella hỏi, cô ít có thể cùng Edward thảo luận vấn đề này. Cô không quá có thể lý giải kiên trì của Edward.

“Anh không muốn em mất đi linh hồn.” Edward dừng xe, “Ân, tới nhà em rồi, anh nghĩ Charlie đại khái không muốn nhìn thấy anh.” Edward tự giễu cười cười, “Chờ em bật đèn, anh sẽ rời đi.”

Bella không có biện pháp, cô hôn tạm biệt Edward, “Ngủ ngon.” Bella vào trong nhà, nói lớn với Charlie, trở lại phòng ngủ mở đèn, nhìn xe Edward rời đi.

“Hô.” Bella nhẹ nhàng thở ra, mặc cho ai cùng một phòng với vampire đều sẽ sợ hãi, cho dù họ ăn chay. Bella dựa ở bên cửa sổ, nhìn rừng cây, không biết suy nghĩ cái gì.

“Hì, Bella.”

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói, làm Bella nhìn lại xuống phía dưới, “Jacob?! Sao cậu lại tới đây?”

“Ân. Bella, tặng em quả táo.” Jacob vui tươi hớn hở ném quả táo cho Bella.

“Nga, cám ơn. Jacob. Anh muốn lên ngồi cái không.” Bella quay đầu lại nhìn ngoài cửa, Charlie đã ngủ.”Ân, thật có lỗi. Charlie ngủ. Anh có thể leo lên không?” Bella có chút tò mò, cơ thể Jacob thật sự là rất cường tráng, tuyệt không giống một người mười sáu tuổi.

“Ân, không được. Nói thật, anh phải trở về, một hồi Billy sẽ phát hiện. Gặp lại. Bella.” Jacob nói xong xấu hổ chạy đi.

Bella cười cười, đóng cửa sổ.