[HP] Người Thủ Hộ

Chương 43: Một chút đau đớn (chưa edit)



Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: BĐ

Vào cái hôm bài thi diễn ra, bữa sáng trên bàn dài Gryffindor cực kì nhộn nhịp, tụi trẻ thi nhau nói lời chúc tốt đẹp với Harry trước khi cắp gói vào phòng thi học kỳ. Là quán quân, Harry được miễn những bài thi cuối khóa, nên lúc tụi trẻ hồi hộp chuẩn bị vào phòng thi cử thì cậu rảnh rỗi ngồi trò chuyện mấy câu với Ron vè Hermione. Ron có vẻ lo lắng cho cậu hơn là cho bài thi sắp tới của nó.

Vừa lúc đó thì giáo sư McGonagall đi vào, bước dọc theo dãy bàn nhà Gryffindor hướng về phía Harry. Bà nói: "Potter, các quán quân sẽ họp trong phòng ngoài Đại sảnh đường sau bữa điểm tâm."

Harry đáp: "Con biết rồi, cảm ơn cô ạ." Rồi cậu tạm biệt hai người bạn để ra sân.

"Ba đỡ đầu." Harry vào phòng họp, ôm chú Sirius một cái thật mạnh: "Ra ngoài đi dạo một cách quang minh chính đại với con đi nào."

Chú Sirius có vẻ vui tươi khi nghe câu đó của Harry, chú hứng trí hô to: "Tuyệt!"

Trên đường đi dạo, chú Sirius liến thoắng không ngừng. Nào là chỗ này chú từng chơi trò Xì bùm với nhóm Đạo Tặc, chỗ nào James từng luyện thần chú Trói giò. Harry an tĩnh nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Từ xa xa cậu có nhìn thấy lão dơi già một lần, Harry khẽ gật đầu với thầy, cũng không qua chào hỏi. Sirius thì mải nói quá nên không thấy Snape, Harry thấy mừng vì điều đó.

Khi bạn hạnh phúc thì thời gian lúc nào cũng qua nhanh, cứ thoáng cái mà đã hết ngày. Trước giờ cơm chiều, Harry lên Phòng Yêu Cầu lấy vài món đồ rồi mới đi Sảnh Đường ăn tối với chú Sirius.

Có nhiều món ăn hơn ngày thường, Harry lấy món bít tết yêu thích và một cốc nước bí đỏ to, ăn uống phủ phê. Khi cái trần được phù phép phía trên đầu cậu bắt đầu chuyển từ mầu trời xanh lơ sang màu tím thẫm hoàng hôn, thì cụ Dumbledore đứng dậy từ phía trên bàn giáo viên. Mọi người im lặng.

"Thưa quí bà và quí ông, trong năm phút nữa tôi sẽ xin mời quí vị quá bước xuống sân bóng Quidditch để chứng kiến bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Bây giờ, mời các quán quân đi theo ông Bagman đi xuống sân vận động."

Harry đứng dậy. Tất cả dân Gryffindor ngồi dọc dãy bàn đều vỗ tay hoan hô cậu. Anh em nhà Weasley và Hermione cùng cầu chúc cậu may mắn, và khi cậu đi ra khỏi Đại sảnh đường cùng với Cerdic, Fleur và Krum.

Khi cả bọn bước xuống mấy bậc thềm đá, ông Bagman hỏi: "Cảm thấy ổn chứ, Harry? Vững tim không?"

Harry đáp: "Khá tốt."

Ông Bagman và bốn quán quân bước vào sân vận động – cái sân mà bây giờ đã hoàn toàn không còn nhận ra được nữa. Những hàng giậu cao hơn sáu thước chạy suốt đường biên sân bóng. Ngay phía trước mắt họ là một khoảng trống: đó là lối vào mê lộ mênh mông. Hành lang đằng sau lối vào đó trông tăm tối âm u đến sởn tóc gáy.

Năm phút sau, các khán đài bắt đầu đầy người; không khí tràn ngập tiếng trò chuyện háo hức và tiếng bước chân rần rần của hàng trăm học sinh đang dồn về các chỗ ngồi. Bầu trời bây giờ trong thăm thẳm và những ngôi sao đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện. Lão Hagrid, giáo sư Moody, giáo sư McGonagall, và giáo sư Flitwick đang bước vào sân vận động, đến gần ông Bagman cùng các quán quân. Người nào cũng đeo một ngôi sao bự chảng sáng lấp lánh màu đỏ trên vành nón của mình, tất cả đều đội nón, ngoại trừ lão Hagrid, lão đeo ngôi sao trên lưng cái áo khoác lông chuột chũi.

Giáo sư McGonagall nói với các quán quân: "Chúng tôi sẽ đi tuần tra ở bên ngoài mê lộ. Nếu các trò gặp khó khăn và cần được cứu, thì hãy phóng tia sáng đỏ lên không trung, một người trong chúng tôi sẽ đến giải cứu, các trò hiểu rõ chưa?"

Các quán quân gật đầu.

Ông Bagman bèn hớn hở nói với bốn giám thị: "Vậy thì quí vị đi đi!"

Lão Hagrid thì thầm: "Chúc may mắn nghe Harry!"

Rồi lão cùng ba người kia đi khỏi, theo những hướng khác nhau, đến những trạm gác của họ ở quanh mê lộ.

Bấy giờ ông Bagman mới chĩa đầu cây đũa phép vô cổ họng của ông, rì rầm: "Sonorus!"

Và một giọng nói được tăng âm pháp thuật vang vọng khắp các khán đài: "Thưa quí nương và thưa quí ngài, bài thi thứ ba và là bài thi cuối cùng của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sắp sửa bắt đầu. Xin cho phép tôi nhắc lại điểm số hiện nay của các thí sinh! Đứng ở đầu bảng là cậu Harry Potter với chín mươi bốn điểm! Thứ hai là cậu Cedric Diggory với tám mươi lăm điểm! Thứ ba là cậu Victor Krum của học viện Durmstrang, với tám chục điểm! Và ờ vị trí thứ tư là Fleur Delacour của việc hàn lâm Beauxbatons."

Ông Bagman nói: "Vậy là... nghe tiếng còi của tôi đây, Harry! Ba... hai... một!"

Ông thổi một hồi còi ngắn, và Harry lao vào mê lộ.

Những hàng giậu cao ngất nghểu đổ bóng râm âm u xuống lối đi; và hoặc là bởi vì những hàng dậu cao quá và dày quá, hoặc là vì chúng đã được phù phép, nên khi các quán quân vừa vào trong mê lộ thì lập tức âm thanh của đám đông chung quanh tắt ngấm. Harry cảm thấy như thể cậu đang ở dưới đáy nước một lần nữa. Cậu rút đũa phép ra, lẩm bẩm: "Lumos!"

Đầu đũa phép sáng lên, Harry đi thật nhanh đến trung tâm mê lộ. Cậu không cần dùng "Point me" vì bản đồ mê lộ đã hiện rõ mồm một trong đầu. Cậu cứ rẽ trái rồi rẽ trái, vượt qua hàng chục chướng ngại vật. Có Ông Kẹ, có một con Quái Tôm Đuôi Nổ dài những ba thước, nổ tanh tách đầy gớm guốc, nhưng chúng chẳng làm chậm bước chân Harry.

Cậu chạy thẳng một đường đến trung tâm, nơi có một con nhện khổng lồ trấn thủ. Harry nhẹ vung tay lên, con nhện phì lên như một trái khinh khí cầu bự tổ chảng, rồi nó bay lơ lửng qua hàng giậu và biến mất.

Vì chạy quá nhanh, Harry phải đứng lại thở một lúc, cậu nhắm hai mắt lại để cảm nhận vị trí của các quán quân khác. Người nhanh nhất cũng chỉ mới đi được nửa đường. Trong nụ cười chớm nở, Harry lấy một lọ độc dược nhỏ từ cái túi đeo bên hông, được ăn cả ngã về không nuốt trọn nó. Cảm nhận dược hiệu chảy trong huyết mạch, Harry kiểm tra lại đũa phép lần cuối rồi bước nhanh tới, nắm lấy cái Cúp.

Lập tức Harry cảm thấy một cơn thốc mạnh phía sau rốn. Chân cậu bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Cái Cúp kéo Harry lên cao trong tiếng gió hú và cảnh vật quay mòng mòng. Harry chợt thấy hai chân mình dội mạnh vào mặt đất, cậu buông Cái Cúp ra và hạ cánh xuống mặt đất đen thui, cứng ngắc như đá.

Harry ngẩng đầu quan sát xung quanh, cậu đang đứng trên một bãi tha ma tối thui, ở bên phải chúng là một cây thủy tùng cao to và xa xa lờ mờ bóng một ngôi nhà thờ nhỏ. Bên trái chúng nhô lên một ngọn đồi. Harry chỉ có thể nhận ra được dáng của một ngôi nhà cổ nho nhỏ trên sườn đồi.

Nhìn vào đêm tối, Harry thấy một cái bóng đang tiến tới gần hơn, đi thong thả giữa những ngôi mộ về phía cậu. Theo cái cách đi đứng thì chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. Kẻ đó thấp, mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Và – kẻ đó càng bước tới thêm, khoảng cách giữa cậu và gã càng thu lại – cái vật trong tay gã khá giống một đứa bé...

Đuôi Trùn xuất hiện giống hệt như cảnh tượng trong trí nhớ làm Harry thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn gã từng chút một tới gần, đột nhiên cái thẹo của Harry phát đau dữ dội tới nỗi mắt cậu mờ quáng đi. Harry nén đau để ếm cho mình một thần chú Vô Cảm. Cơn đau dịu bớt nhưng mặt cậu vẫn tái nhợt và nhớp nháp mồ hôi lạnh, Harry vờ khuỵu xuống. Mớ tóc dài của cậu che phủ đi gương mặt nên Đuôi Trùn không thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Harry, gã nắm giò Harry kéo về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Dưới ánh sáng của cây đũa phép, Harry nhìn thấy mập mờ trên đó một cái tên:

TOM RIDDLE

Đuôi Trùn bây giờ đang hóa phép ra những sợi dây thừng, cột chặt Harry vào tấm bia mộ, từ cổ xuống tới cùi chỏ. Harry nghe được tiếng thở hổn hển, gấp gáp từ trong cái mũ trùm. Gã bận rộn kiểm tra coi mấy sợi dây có chắc không, những ngón tay của gã lóng ngóng run rẩy lần mò mấy cái gút. Tới chừng chắc chắn là Harry đã bị trói chặt vào tấm bia mộ, không còn nhúc nhích được một phân, Đuôi Trùn rút trong áo choàng ra một miếng vải dài màu đen và tọng chặt vô miệng Harry. Rồi, không nói một tiếng nào, gã quay lưng và vội vàng bỏ đi.

Cái Cúp Tam Pháp Thuật nằm lấp lánh dưới ánh sao trời. Cây đũa phép lông đuôi Phượng Hoàng của Harry nằm trên mặt đất. Và cái gói... đứa bé xấu xí trở mình trong đó, nó có vẻ kích động cáu kỉnh.

Cậu nghe một tiếng động dưới chân. Cậu ngó xuống và thấy con rắn Nagini khổng lồ trườn qua cỏ, rồi cuộn mình quanh tấm bia mà cậu đang bị cột dính vào. Tiếng thở khò khè gấp gáp của Đuôi Trùn lại vang lên. Hình như gã đang cố đẩy cái vật gì nặng nề trên mặt đất. Rồi gã xuất hiện trong tầm nhìn của Harry, gã hì hục đẩy một cái vạc bằng đá tới chân mộ. Trong vạc đầy chất lỏng ộp oạp, bự chảng đủ để một người lớn hết cỡ ngồi bên trong. Tìm truyện hay tại || TRUм tгцуeЛ. vn ||

Cái vật ở trong cái bọc khăn áo trên mặt đất lại càng có vẻ kích động, cáu kỉnh hơn, như thể nó đang cố chui ra. Bấy giờ Đuôi Trùn đang lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép. Chợt lửa phụt cháy lên từ bên dưới cái vạc. Con rắn khổng lồ trườn đi mất trong bóng tối.

Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng của Đuôi Trùn đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn. Cái bọc giục bằng một giọng sắc lạnh: "Mau lên!"

Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.

"Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ."

"Vậy thì..." Giọng nói vang lên sắc lạnh.

Đuôi Trùn kéo mở cái gói khăn áo trên mặt đất, để lộ ra cái bên trong. Trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, và mù – nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp. Voldermort có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó – bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực.

Thật gớm guốc!

Trong lòng Harry giễu cợt.

Đuôi Trùn thả đứa bé Voldermort vô trong vạc; một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước. Harry nghe một tiếng động nhỏ khi cái cơ thể yếu ớt đó chạm vào đáy vạc. Giống hệt như nấu một cục thịt ôi thiu. Món xúp gây ám ảnh nhất thế gian!

Đuôi Trùn đang nói. Giọng của gã run rẩy; hình như gã sợ khiếp vía. Gã giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm: "Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!"

Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Harry ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Đuôi Trùn và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người.

Peter ở nức nở. Hắn từ áo choàng rút ra một phen lại trường lại mỏng, ngân quang lấp lánh chủy thủ. Hắn thanh âm một chút biến thành cực độ sợ hãi nức nở "Người hầu... Thịt... Tự... Tự nguyện quyên ra, có thể làm cho... Chủ nhân của ngươi... Trọng sinh"

Hắn vươn tay phải, chính là thiếu rớt một ngón tay cái tay kia, sau đó dùng tay trái gắt gao nắm lấy chủy thủ, triều tay phải huy đi. Peter kêu thảm thiết đem hắn cái tay kia ném vào trong nồi, nước thuốc biến thành hỏa hồng sắc, sau đó Peter đi đến trước mặt hắn, nhanh chóng nhìn hắn một cái, lại cúi đầu đem hắn tay áo xé rách.

"Thù... Thù địch huyết... Bị bắt dâng ra... Có thể làm cho ngươi địch nhân... Sống lại" chủy thủ gai nhọn vào hắn khuỷu tay, máu tươi theo xé rách ống tay áo chảy xuống. Còn tại thống khổ thở dốc Peter run run từ trong túi lấy ra một cái tiểu bình thủy tinh, đặt ở Harry miệng vết thương bên, chút ít máu tươi chảy tới bình.

Hắn cầm Harry huyết lung lay mà đi hướng nồi nấu quặng, đem nó đổ đi vào. Nồi nấu quặng trung chất lỏng lập tức biến thành hoa mắt màu trắng. Peter hoàn thành nhiệm vụ, quỳ rạp xuống nồi nấu quặng bên, thân mình một oai, nằm liệt trên mặt đất, phủng chính mình đổ máu cụt tay thở dốc, nức nở.

Nồi nấu quặng sắp sôi trào, kim cương hoả tinh hướng khắp nơi vẩy ra, như thế sáng ngời loá mắt, sử chung quanh hết thảy đều biến thành thiên nga đen nhung nhan sắc. Đột nhiên, nồi nấu quặng thượng hoả tinh dập tắt. Một cổ màu trắng hơi từ nồi nấu quặng bốc lên lên, giấu đi Harry trước mặt hết thảy.

Tiếp theo, xuyên thấu qua trước mắt sương trắng, nồi nấu quặng trung chậm rãi dâng lên một người nam nhân màu đen thân hình, lại cao lại gầy, giống một khối bộ xương khô.

"Cho ta mặc quần áo" cái kia lãnh khốc, tiêm lệ thanh âm ở hơi mặt sau nói. Peter nức nở, □□, vẫn che chở hắn tàn cánh tay, cuống quít từ trên mặt đất nắm lên bọc tay nải màu đen trường bào, đứng lên, dùng một bàn tay đem nó bộ đến hắn chủ nhân trên đầu.

Voldemort bước ra nồi nấu quặng, đôi mắt nhìn chằm chằm Harry... Hắn so bộ xương khô còn muốn tái nhợt, hai chỉ mắt to hồng toàn bộ, cái mũi giống xà cái mũi giống nhau bẹp, lỗ mũi là hai điều tế phùng... Thật xấu! Harry không tiếng động cười.

Voldemort đem ánh mắt từ Harry trên người dời đi, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình. Hắn tay giống tái nhợt đại con nhện, thon dài tái nhợt ngón tay vuốt ve ngực, cánh tay, khuôn mặt; cặp kia mắt đỏ trong bóng đêm có vẻ càng lượng, con ngươi là hai điều phùng, giống miêu đôi mắt. Hắn giơ lên đôi tay, hoạt động ngón tay, biểu tình mừng rỡ như điên, không chút nào để ý tới ngã trên mặt đất đổ máu run rẩy Peter, cũng không để ý tới không biết khi nào lội tới Nagini. Hắn tê tê mà vây quanh Harry đảo quanh. Voldemort đem lớn lên cực kỳ ngón tay vói vào một cái rất sâu trong túi, rút ra một cây ma trượng. Hắn đem ma trượng cũng nhẹ nhàng vuốt ve một lần, sau đó giơ lên ma trượng chỉ vào Peter, đem hắn từ mặt đất xách lên, ném tới Harry bị trói kia khối mộ bia thượng. Peter ngã xuống ở mộ bia bên, nằm liệt nơi đó khóc thút thít. Voldemort đem đỏ tươi đôi mắt chuyển hướng Harry, phát ra một tiếng lãnh khốc mà tiêm lệ âm hiểm cười.

Bao vây lấy Peter cụt tay áo choàng đã bị huyết sũng nước.

"Chủ nhân..." Trùng cái đuôi nghẹn mà nói, "Chủ nhân... Ngài đáp ứng quá... Ngài đáp ứng rồi..."

"Vươn tay cánh tay" Voldemort lười biếng mà nói.

"Nga, chủ nhân... Cảm ơn ngài, chủ nhân..."

Hắn vươn máu chảy đầm đìa mà cụt tay, nhưng Voldemort lại cười lạnh một tiếng "Không phải này chỉ, trùng cái đuôi"

"Chủ nhân, cầu xin ngài... Cầu xin ngài..."

Voldemort cong hạ thân, kéo Peter cánh tay trái, đem hắn ống tay áo loát đến khuỷu tay mặt trên. Lộ ra cái kia đỏ tươi xăm mình đồ án, một cái bộ xương khô trong miệng phun ra một con rắn, Hắc Ma Tiêu Ký. Voldemort cẩn thận đoan trang nó, hoàn toàn không để ý tới Peter vô pháp khống chế nức nở.

"Nó đã trở lại" hắn nhẹ giọng nói "Bọn họ đều sẽ chú ý tới nó... Hiện tại, chúng ta sẽ nhìn đến... Chúng ta sẽ biết..."

Hắn đem thật dài, tái nhợt ngón trỏ ấn ở Peter cánh tay thượng. Peter lại phát ra một tiếng khóc thét. Voldemort đem ngón tay từ Peter ấn ký thượng lấy ra, ấn ký biến thành đen nhánh nhan sắc.

Voldemort trên mặt lộ ra tàn khốc đắc ý biểu tình. Hắn thẳng khởi eo, đem đầu giương lên, nhìn quét hắc ám mộ địa.

"Ở cảm giác được nó lúc sau, có bao nhiêu người có can đảm trở về" hắn lẩm bẩm nói, sáng lên mắt đỏ nhìn chằm chằm bầu trời ngôi sao "Lại có bao nhiêu người sẽ ngu xuẩn mà không tới"

Hắn bắt đầu ở Harry cùng Peter trước mặt đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn quét mộ địa. Ước chừng một phút sau, hắn tầm mắt lại rơi xuống Harry trên người, xà mặt vặn vẹo lên, lộ ra một tia tàn khốc mỉm cười.

"Harry Potter, ngươi đang đứng ở ta phụ thân thi cốt thượng" hắn nhẹ nhàng mà tê vừa nói "Hắn là một cái Muggle thêm ngu ngốc... Tựa như ngươi thân mụ giống nhau. Nhưng bọn hắn đều có tác dụng, có phải hay không ngươi khi còn nhỏ, mụ mụ ngươi vì bảo hộ ngươi mà chết... Ta giết chết ta phụ thân, ngươi xem, hắn sau khi chết phái thượng bao lớn công dụng..."

Voldemort lại cười rộ lên. Hắn một mặt đi qua đi lại, một mặt nhìn quét bốn phía, Nagini còn ở trên cỏ chuyển động.

"Nhìn đến trên sườn núi kia sở phòng ở sao, Potter ta phụ thân ở nơi đó trụ quá. Ta mẫu thân là cái phù thuỷ, ở tại thôn này, yêu hắn. Mà khi nàng nói ra chính mình thân phận lúc sau, hắn vứt bỏ nàng... Ta phụ thân hắn không thích ma pháp..."

"Hắn rời đi nàng, trở lại hắn Muggle cha mẹ bên người, khi đó ta còn không có sinh ra, Potter. Ta mẫu thân sinh ta thời điểm khó sinh đã chết, ta ở Muggle cô nhi viện lớn lên... Nhưng ta thề muốn tìm được hắn... Ta hướng hắn báo thù, cái kia cho ta lấy cùng hắn đồng dạng tên người... Tom Riddle..."

Hắn tiếp tục đi dạo tới đi dạo đi, mắt đỏ ở phần mộ gian qua lại nhìn quét.

"Nghe ta giảng, nghe ta hồi ức gia sử..." Hắn nhẹ giọng nói "A, ta có chút thương cảm... Chính là xem đi, Harry! Ta chân chính gia đình đã trở lại..."