[HP] Người Thủ Hộ

Chương 32: Hỗn loạn kết thúc



Bỗng nhiêu khu rừng chung quanh ba đứa nhỏ bùng lên tiếng kêu gào thảm thiết. Harry thấy mặt thằng Malfoy trắng bệch như tờ giấy, cậu không nhiều lời, ôm lấy bả vai nó, kéo nó rời khỏi chỗ đang đứng.

Hermione chợt túm lấy cổ áo khoác của Ron và đang cố lôi kéo nó lùi lại: "Chạy mau!"

"Đó là Dấu hiệu Đen! Dấu hiệu của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!"

Cơ thể Malfoy rung lên, Harry kéo thằng bé đi ngay. Ngực cậu lấp lóe ánh sáng của cái huy hiệu, Harry biết là Sirius nên không nhận, cậu không thể kéo Sirius mới rời ngục Azkaban vô vụ này. Ron vội chụp ngay cái tượng Krum nhỏ xíu lên – cả bốn đứa bắt đầu băng ngang qua khoảng trống – nhưng trước khi tụi trẻ kịp đi được mấy bước vội vàng, thì một loạt tiếng nổ lốp bốp nổi lên, báo trước sự xuất hiện của hai chục pháp sư, từ trong không trung hiện ra chung quanh bốn đứa.

Harry nhanh chóng nhìn lướt qua, là người của Bộ Pháp Thuật, mỗi một pháp sư này đều cầm đũa phép chĩa thẳng ra trước, và mọi cây đũa phép đó đều nhắm thẳng vào Harry, Ron, Draco và Hermione.

Harry gầm lên: "LẶN!"

Cậu đẩy thằng Draco té vô hai đứa bạn rồi nhảy ào lên làm bốn đứa lăn kềnh ra đất.

Hai mươi giọng nói cùng gầm lên:

"MÊ MUỘI!"

Một loạt ánh chớp chói lòa nhá lên làm cho Harry cảm thấy tóc trên đầu cậu gợn sóng như thể có một luồng gió rất mạnh vừa thổi lùa qua trảng trống. Harry cắn răng nhịn không đánh trả, những tia sáng đỏ bay vèo vèo qua lại phía trên tụi trẻ từ những cây đũa phép, đan chéo nhau, dội vào các thân cây, rồi dội lại vào bóng đêm...

Rồi vang lên một tiếng thét rất quen: "Dừng lại! DỪNG LẠI! Đó là con trai tôi!"

Harry nghe được tiếng của ông Weasley mới thở phào nhẹ nhõm, cậu bò dậy, thuận tay kéo luôn thằng Malfoy đờ đẫn dưới đất lên. Quần áo của thằng bé bị cắt lủng một miếng, mặt mày nó lấm lem bùn sình, ngu ngơ nhìn Harry, đại khái là nó vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thấy cái mặt tức cười của nó mà Harry ráng nín không dám nói. Ông Weasley đang sải bước chân về phía tụi trẻ, trông vẻ mặt thiệt là khiếp đảm.

"Ron... Harry... Hermione... Các con không sao chứ?"

Giọng của ông nghe run run. Một giọng khác, lạnh lùng cộc lốc vang lên: "Tránh đường ra, anh Arthur!"

Đó chính là ông Crouch. Ông ta và các pháp sư Bộ trưởng khác đang đến gần hiện trường. Đôi mắt sắc của ông ta quét qua mặt bốn đứa trẻ: "Ai trong các cậu đã làm điều đó? Ai trong các cậu đã gọi lên Dấu hiệu Đen hả?"

Ron vừa phủi hai cùi chỏ vừa nhìn ba nó một cách tức tối: "Tụi con không hề làm gì cả! Các ông đinh tấn công tụi con về cái gì?"

Ông Crouch quát: "Đừng nói láo nữa, thưa cậu!" Cây đũa phép của ông ta vẫn còn chĩa thẳng vào Ron, và mắt ông đang lồi hết ra, trông ông hơi bị điên rồi.

"Các cậu bị bắt quả tang tại hiện trường!"

Một bà phù thủy mặc một tấm áo khoác bằng len nói nhỏ: "Anh Barty à, tụi nó là con nít, tụi nó đâu có đủ khả năng để làm chuyện đó... anh Barty?"

Ông Weasley hỏi ngay: "Bốn đứa con nói đi, cái Dấu hiệu Đen đó xuất phát từ đâu?"

Hermione run rẩy chỉ vào cái chỗ mà trước đó tụi nó đã nghe có giọng nói: "Ở đằng kia kìa. Lúc đó có ai đó ở đằng sau hàng cây... họ hét ra mất tiếng... một câu thần chú... thì phải."

Ông Crouch bây giờ hướng đôi mắt lồi về phía Hermione, mặt hằn vẻ nghi ngờ: "A, đứng ở đằng kia, phải không? Đọc một câu thần chú hả? Tiểu thư à, coi bộ cô biết khá đầy đủ về cách thức để gọi được một Dấu hiệu Đen lên đấy..."

"Đúng vậy, thưa ông" Harry ôn hòa mở miệng giúp Hermione giải vây: "Chúng con đều thấy được, một người đàn ông phát ra câu thần chú từ đằng đó rồi chạy mất."

Sắc mặt ông Crouch đỏ chót lên rồi xanh mét, hiển nhiên là ông ta đã nghĩ tới thằng con mình. Ông ta chạy vụt đến chỗ Harry chỉ và nhóm nhân viên Bộ Phép Thuật cũng đuổi theo.

Chỉ vài giây sau, mọi người nghe tiếng hét của ông Amos Diggory vang ra: "Đây rồi! Tôi đã bắt được chúng! Ở đây có người nè! Bất tỉnh rồi! Đây là... nhưng mà ủa, mèn ơi..."

Ông Crouch hét lại bằng một cái giọng không chút tin tưởng gì hết: "Ông bắt được người nào à? Ai? Ai thế?"

Mọi người nghe tiếng cành cây gãy lách cách, tiếng lá xào xạc, và rồi tiếng lạo xạo của bước chân ông Diggory tái xuất hiện từ đằng sau hàng cây, trong hai bàn tay ông bồng một hình thù nhỏ xíu, bất động. Đó chính là Winky.

Ông Crouch không nhúc nhích hay nói năng gì khi ông Diggory đặt con gia tinh xuống mặt đất cạnh chân ông ta. Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đều trố mắt nhìn ông Crouch. Trong mấy giây, ông Crouch cứ đứng sững sờ, trừng trừng ngó xuống Winky. Rồi dường như ông tỉnh lại. Ông nói giọng nhát gừng: "Chuyện này... không thể nào... có thể. Không!"

Ông ta đi nhanh, vòng qua ông Diggory rồi sải bước về hướng mà Winky đã bị phát hiện.

Ông Diggory gọi với theo: "Vô ích, ông Crouch à, chẳng còn ai khác nữa ở đó đâu."

Nhưng ông Crouch dường như không muốn nghe lời của ông Diggory. Mọi người có thể nghe tiếng chân ông đi quanh quẩn và tiếng lá xào xạc khi ông gạt những lùm cây bụi cỏ qua một bên để lùng kiếm.

Ông Diggory ngó xuống cái hình hài bất động của Winky, dứt khoát nói: "Kể cũng rối thiệt. Con gia tinh của Barty Crouch... À, tôi định nói là..."

Ông Weasley lặng lẽ lên tiếng: "Thôi đi ra khỏi chỗ đó đi ông Crouch à, ông đâu có tin một cách nghiêm túc là con gia tinh của ông là thủ phạm hả? Dấu hiệu Đen là một dấu hiệu của phù thủy, cần phải có một cây đũa phép mới làm ra được."

Ông Diggory nói:"Đúng vậy. Và con gia tinh này có một cây đũa phép."

Ông Weasley nói: "Cái gì?"

Ông Diggory giơ lên một cây đũa phép và đưa nó cho ông Weasley coi.

"Đây, anh thử nhìn coi. Tôi lấy từ trong tay con gia tinh. Như vậy là điều ba của bộ luật sử dụng đũa phép đã bị vi phạm. Không sinh-vật-phi-nhân nào được phép mang hay dùng đũa phép."

Thằng Malfoy ngó trân trân cái que trên tay ông Diggory, hiển nhiên là nó đã nhận ra cây đũa phép của mình, nó run lập cập rõ đến nỗi Harry nhận thấy được.

Vừa lúc đó thì có một tiếng nổ bốp, và ông Ludo Bagman độn thổ hiện ra ngay bên cạnh ông Weasley. Trông ông ta hụt hơi và thảng thốt hết sức nói. Ông đi vòng vòng quanh hiện trường, rồi giương mắt nhìn lên cái đầu lâu xanh màu ngọc bích ở trên trời. Ông thở hồng hộc, suýt nữa dẫm đạp lên Winky khi ông xoay qua tra tấn các đồng sự: "Dấu hiệu Đen! Ai làm thế? Quí vị bắt được kẻ đó chưa! Barty, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Ông Crouch đã quay trở lại với hai bàn tay không. Mặt ông ta vẫn còn trắng bệch như ma, và hai bàn tay của ông cùng bộ râu bàn chải đánh răng của ông, cả hai đều vặn vẹo. Ông Bagman hỏi: "Anh đã đi đâu hả anh Barty? Sao anh không có mặt ở trận đấu? Con gia tinh của anh có xí một chỗ để dành cho anh mà... Ủa quỷ thần ơi!"

Ông Bagman vừa nhận thấy Winky đang nằm dài ngay cạnh chân ông: "Nó bị làm sao vậy hả?"

Ông Crouch trả lời, vẫn bằng cái giọng rin rít nhát gừng, hầu như không thèm nhếch tới môi: "Tôi bận, Ludo à. Và con gia tinh của tôi đã bất tỉnh."

"Bất tỉnh hả? Anh định nói là tại anh à? Nhưng mà tại sao...?"

Sự hiểu biết đột nhiên bừng sáng trên gương mặt tròn trịa bóng bẩy của ông Bagman. Ông ngước nhìn lên Dấu hiệu Đen trên trời, rồi nhìn ông Crouch. Ông nói: "Đâu có được! Winky hả? Gọi lên được Dấu hiệu Đen à? Nó đâu có biết làm sao đâu mà làm. Ít nhất thì khởi đầu nó phải có cây đũa phép trước đã.""

Ông Diggory nói: "Và nó có một cây đây ạ. Tôi đã tìm thấy nó đang nắm chặt cây đũa phép này, anh Ludo à. Thưa ông Crouch, nếu ông không phản đối thì tôi cho là ông nên nghe xem chính con gia tinh này tự biện hộ như thế nào.

Ông Crouch không tỏ một dấu hiệu nào chứng tỏ ông có nghe những gì ông Diggory nói. Nhưng ông Diggory dường như coi sự im lặng của ông Crouch có nghĩa là bằng lòng. Ông bèn giơ cây đũa phép lên, chĩa ngay vô Winky và hô: "Enervate!" (Có nghĩa là: "Hồi sinh!")

Winky yếu ớt ngọ nguậy. Đôi mắt nâu to cồ cộ của nó mở ra và nó chớp chớp nhiều lần với vẻ hết sức ngạc nhiên. Trước sự quan sát của các pháp sư đứng chung quanh, con gia tinh rum rẩy lồm cồm ngồi dậy. Nó nhìn thấy cặp giò của ông Diggory trước tiên, và rồi từ từ, run run, nó giương mắt ngước lên nhìn chăm chăm vào mặt ông ta; rồi cũng rất từ tốn, nó ngước nhìn cao thêm chút nữa lên bầu trời. Harry có thể nhìn thấy cái đầu lâu lơ lửng trên kia được phản chiếu thành hai cái trong đôi mắt to trong veo mở thao láo. Winky há hốc miệng, hốt hoảng nhìn quanh cái đám đông vây quanh mình giữa khoảng trống, và nó sợ hãi đến òa ra khóc nức nở.

Ông Diggory nghiêm nghị nói: "Yêu tinh! Mi có biết ta là ai không? Ta là viên chức của Bộ Qui chế và Kiểm tra Sinh vật Huyền bí!"

Winky bắt đầu ngã giật ngược ra sau rồi bổ nhào tới trước trên mặt đất, hơi thở nó bắt đầu ngắn và hổn hển.

Ông Diggory nói tiếp: "Như mi thấy đó, yêu tinh, Dấu hiệu Đen đã đựoc gọi lên tại chỗ này cách đây không lâu, và chỉ lát sau đó thì mi bị phát hiện ngay phía dưới dấu hiệu đó! Cho phép mi tự giải thích!"

Winky hổn hà hổn hển nói: "Thưa... thưa... ngài... tôi... tôi... tôi... hổng có làm gì hết trơn á! Tôi hổng biết gì hết trơn, ngài ơi..."

Ông Diggory nạt: "Mi bị phát hiện với một cây đũa phép trong tay!" Ông vung cây đũa trước mặt con gia tinh.

Harry đột nhiên chen vô: "Đó là cây đũa phép của tụi con, có ai đó đã ăn trộm nó." Mọi người đứng trong khu đất trống đó đều quay qua nhìn Harry.

Ông Diggory ngờ vực hỏi:"Con nói gì?"

"Đó là đũa phép của bạn con!" Harry nói. Mặt Malfoy tái nhợt, nó cúi đầu lui một bước, hiển nhiên là do bị Harry chỉ ra nên sợ hãi. Harry chú ý tới tình huống bên nó, cậu duỗi tay kéo thằng bé tới sát mình, vỗ vỗ cánh tay nó an ủi: "Con thấy có người trộm đũa phép của bạn ấy, nên ba đứa con mới bảo vệ bạn ấy chạy nãy giờ."

Ông Diggory lặp lại với vẻ không thể nào tin được: "Có người trộm hả? Cháu xác định là không phải cậu ta gọi ra Dấu Hiệu rồi ném nó qua một bên hả?"

"Đương nhiên không phải, thưa ông. Tụi con vẫn luôn ở bên nhau, hơn nữa tụi con đều thấy rõ ràng là một người đàn ông thành niên đã phóng thần chú, con nghĩ là gã muốn tấn công tụi con, nên con xài Bùa giải giới với gã, gã chính là kẻ trộm đũa phép của bạn con." Harry híp mắt nhìn ông Diggory: "Thưa ông, ông nghĩ là tụi con nói dối sao? Hay là bốn đứa con bị ảo giác tập thể? Chỉ là làm mọi người phải tiếc nuối rồi, lúc tụi con chạy qua đây có đụng mặt học trò Beauxbatons, mấy bạn đó đều biết bạn con bị mất đũa phép, nếu có yêu cầu ông có thể tự mình dò hỏi."

Ông Weasley vô cùng tức giận: "Anh Amos! Làm ơn cân nhắc xem anh đang nói về ai chứ! Anh nghĩ là Harry Potter sẽ che giấu một người gọi Dấu Hiệu Đen ra sao?"

"Tôi chỉ sợ tụi nó còn nhỏ nên bị gạt thôi." Ông Diggory liếc mắt nhìn Malfoy một cái, chắc trong bụng đang ước lượng cái giá phải trả khi chọc vô nhà Malfoy, cuối cùng chỉ là nhấp nhấp miệng ngượng nghịu. Đôi mắt ông Diggory lại trở nên nhẫn tâm khi ông quay lại ngó chằm chằm Winky một lần nữa, con gia tinh đang co rúm dưới chân ông: "Vậy ra mi đã tìm thấy cây đũa phép này, phải không hả, yêu tinh? Và mi đã lượm nó lên và tưởng là mi sẽ bày trò vui với nó, phải không?" Ông ta hoàn toàn bỏ qua lời Harry nói về một người đàn ông giấu mặt.

Winky khóc ré lên, nước mắt tuôn ràn rụa chảy quanh cái mũi trái cà chua bẹp dí của nó: "Thưa ngài... con hổng có làm phép thuật... con thì... con là... Con chỉ lượm nó lên thôi mà, ngài ơi... Con hổng có làm cái Dấu hiệu Đen, thưa ngài, con hổng có biết làm sao đâu mà!"

"Được, chúng sẽ sớm biết thôi. Có một cách đơn giản để khám phá ra phép thần chú cuối cùng mà một cây đũa phép vừa thực hiện, mi có biết cách đó không hả, con yêu tinh kia?"

Winky run lập cập và lắc đầu như điên, hai tai của nó phe phẩy lia lịa khi ông Diggory giơ cao cây đũa phép của chính ông một lẫn nữa và chụm đầu đũa ấy vào đầu đũa của Draco. Ông rống lên: "Prior Incantato!" (Có nghĩa là: "Câu thần chú vừa rồi!")

Harry nghe tiếng Hermione thở hổn hển và hoảng kinh hồn vía khi thấy cái đầu lâu có cái lưỡi rắn khổng lồ xẹt ra từ điểm chạm nhau của hai cây đũa, nhưng đó chỉ là một cái bóng của cái đầu lâu xanh lè ở cao tuốt bên trên họ. Cái bóng đầu lâu mới hình thành dường như là một vệt khói xám dày tựu thành: đó là bóng ma của câu thần chú.

Ông Diggory quát: "Deletrius!" ( Có nghĩa là: "Tẩy xóa!")

Cái đầu lâu bằng khói liền biến thành một làn khói. Ông ta còn xài luôn thần chú này với cái đũa của Harry để chắc là cậu đã dùng bùa Giải giới với cây đũa của Draco.

"Vậy đó!"

Ông Diggory thốt lên với một giọng chiến thắng dã man, ngó xuống Winky, con gia tinh đang run rẩy một cách thảm khốc. Winky gào khóc, hai con mắt to cồ cộ trợn tròn trong nỗi hãi hùng: "Tôi hổng có làm cái đó! Tôi hổng có! Tôi hổng có làm mà! Tôi đâu có biết làm sao đâu? Tôi là một con gia tinh ngoan hiền mà, tôi hổng có xài đũa phép, tôi đâu có biết xài đâu..."