HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 39: Dạy thay – Trận đấu



Kết thúc cuộc họp bàn bạc chiến thuật Quidditch, Harry vội vội vàng vàng đi đến lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp, nếu hắn nhớ không lầm, hôm nay sẽ là…

Hắn mở cửa ra, cả lớp đã đến đông đủ, hắn là người cuối cùng, hắn nhìn về phía bục giảng, quả nhiên – hôm nay Remus không dạy, đứng trên bục giảng chính là Severus Snape.

“Xin lỗi, giáo sư Snape, ta đến muộn.” Harry giải thích.

“Lớp học này mười phút trước đã bắt đầu, Potter tiên sinh, cho nên… trừ Gryffindor mười điểm, ngồi xuống đi.” Snape trừng mắt nhìn hắn một cái.

Harry quay về chỗ ngồi, Snape mở sách giáo khoa, lật đến cuối cùng: “Hôm nay chúng ta học – Người sói.” Harry cảm khái: Severus lại nhắm vào Remus, chỉ mong Herminone người đừng quá thông minh như vậy.

Hermione đã bắt đầu muốn kháng nghị: “Chính là Giáo sư… chúng ta chưa học đến Người sói…”

“Granger tiểu thư.” Thanh âm Snape bình tĩnh mang theo một chút ngoan độc, “Hiện tại người dạy là ta, không phải ngươi, không tôn trọng giáo sư, trừ Gryffindor mười điểm. Bây giờ, nhờ các ngươi mở sách ra trang thứ ba trăm chín mươi bốn, “ Y chuyển hướng qua mấy học trò khác, “Tất cả các ngươi, lập tức mở ta.”

Mọi người (trừ bỏ Harry) đều mang biểu tình bất mãn thấp giọng càu nhàu, mở sách vở ra.

“Hiện tại, ai có thể nói cho ta biết… Làm thế nào thể phân biệt người sói và người thường?” Snape nêu vấn đề.

Mọi người mặt không chút thay đổi vẫn ngồi im tại chỗ, trừ bỏ Hermione trước sau như một vẫn giơ cao cánh tay trên không.

“Có người nào biết không?” Snape không thèm để ý đến Hermione, tiếp tục hỏi, y mỉm cười âm hiểm, “Xem ra… giáo sư Lupin ngay cả những kiến thức quan trọng cũng không dạy cho các ngươi…”

“Ta biết, giáo sư.” Một cánh tay giơ lên – là Harry – hắn muốn ngăn lại cuộc trình diễn khắc khẩu, “Tuy rằng ta biết Hermione trả lời so với ta hay hơn, nhưng ta muốn thử một lần.”

Snape cực kỳ giận dữ, y đã không muốn nhìn đến Hermione, không thể tiếp tục không nhìn đến Harry, đành phải hừ lạnh: “Potter tiên sinh, ngươi trả lời đi.”

Harry đứng dậy trả lời: “Người sói khác người thường ở chỗ lông mi cùng các đốt ngón tay của họ, thông thường người sói sẽ có một trong những đặc thù: lông rậm sẽ phát triển nhiều ở lông mi hoặc trên các đốt ngón tay. Còn một ít người sói có những điểm khác biệt nhỏ trên mũi…” Hắn nhớ ra mình từng thấy qua lông rậm phát triển trên các đốt ngón tay của Remus.

“Ngồi xuống, trả lời tạm được, ta bổ sung thêm…” Snape ý bảo mọi người lấy giấy da dê cùng bút lông ra viết lại.

Mọi người hết sức chuyên chú mà chộp lấy bút để ghi, mà Snape cứ đi qua đi lại bàn học mỗi người, cầm lấy bài tập bọn họ làm trước kia cẩn thận xem, sau đó phê bình bài bọn họ làm không đáng một đồng.

Trước khi tan học, Snape cho bài tập: “Các ngươi trở về biết một bài luận những đề cập đến làm thế nào để phân biệt người sói một cách rõ ràng, và làm thế nào để giết họ, bài luận phải dài bằng hai tấm da dê, trước thứ hai nộp cho ta, những gì học được trong ngày hôm nay phải nắm cho chắc.”

Tiếng chuông vang lên, Harry bật dậy lao ra khỏi lớp học, vượt qua Snape: “Severus… Ngươi làm như vậy không phải muốn nhắm vào Remus đi?”

“Potter tiên sinh… Ngươi cho rằng mặc kệ một người sói nơi nơi đi loạn là một chuyện thực an toàn?” Snape nhíu mày, “Cho dù có Lang dược, y cũng là một người sói. Ta cũng không mong muốn có một ngày nhìn thấy y vì quá điên cuồng mà tạo ra mười, hai mươi người sói con đâu!”

“…” Harry nhìn đằng sau hắn cười trộm, nguyên lai Severus vẫn thực sự rất quan tâm đến học trò

***** Ta là trận Quidditch mưa bão phân cách tuyến *****

Bốn giờ sáng, Harry liền tỉnh, bên ngoài vẫn còn tối đen, ngay từ đầu hắn tưởng do cơn gió cuồng bạo bên ngoài đánh thức hắn, nhưng sau đó hắn cảm thấy sau gáy lạnh buốt, hắn ngồi thẳng dậy – nguyên lai là Peeves đang ở ngay sau lỗ tai dùng sức mà thổi.

“Đừng loạn, Peeves!” Harry cực kỳ mất hứng nói, “Đừng bắt ta phải giáo huấn ngươi!”

Peeves hướng cằm của hắn dùng sức mà thổi một cái mới bay ra ngoài, tiếng cười khanh khách dần lùi xa.

Harry lại nằm xuống lần nữa, hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sấm ù ù, cuồng phong đang tàn phá khắp nơi, thỉnh thoảng lại đập vào tường, xa xa trong rừng Cấm truyền đến tiếng thân cây gãy đổ. Vài giờ nữa, hắn sẽ xuống sân bóng thi đấu trong cơn cuồng phong này, hắn còn nhớ rõ Dementor sẽ xuất hiện, nhưng lần này hắn không sợ. Vừa nghĩ, Harry vừa tiến nhập mộng đẹp lần nữa.

Sáu giờ, Harry rời giường, mấy người cùng phòng còn đang ngủ. Hắn cầm cây Tia Chớp của mình, bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ. Bên ngoài gió vẫn còn rất mạnh, hắn ra khỏi tháp Gryffindor, ở khúc quanh, vừa lúc thấy Snape.

Snape cũng để ý thấy hắn: “Dậy sớm như vậy?”

“Peeves đánh thức ta.” Harry giải thích, “Ngủ không được, đành phải dậy. Hôm nay gió rất lớn a.”

“Đúng vậy, trận đấu hôm nay phải cẩn thận một chút.” Snape dặn dò hắn, “Cứu thế chủ chúng ta cũng đừng để vì mấy Dementor mà vinh quang tiến nhập bệnh thất a.”

“Ta nhận lời chúc may mắn đó, giáo sư!” Harry phất tay, “Ta muốn đi ăn sáng, ngươi muốn hay không cùng nhau đi?”

“Ta một lúc nữa sẽ đến, ta còn phải phát biểu cùng mấy cầu thủ đội Slytherin.”

“Vậy chút nữa gặp lại ”

Đi vào lễ đường, Wood đã ở đó cùng những cầu thủ trong đội, xem ra đều vì ngủ không được a. Bọn họ nhìn thấy Harry, cũng tự hiểu mà cười.

Bọn Draco khoảng bảy giờ cùng Snape tiến vào lễ đường, thấy Harry, hướng hắn nhếch miệng cười, giơ tay làm ký hiệu “Chúng ta sẽ thắng”. Harry cũng hướng hắn mà giơ ngón tay giữa (Vòng: Tiểu H, ngươi học cái xấu.)

Đúng tám giờ, trận đấu Quidditch chính thức bắt đầu. Cho dù mưa to gió lớn, nhưng cả trường vẩn như cũ đều đến xem thi đấu, cuồng phong trên đầu bọn họ, những cây dù đều bị thổi lật ngược.

Khi thay quần áo, Harry tự ếm một bùa “Impervius” cho mình. Bọn họ gian nan bước ra sân trong cơn cuồng phong nguy hiểm, Harry nhìn thấy tóc Draco một cọng bất loạn bị gió thổi cho ù xù, không khỏi cười khẽ.

Hai đội trưởng bắt tay nhau, trận đấu chính thức bắt đầu. Mưa gió rất lớn, Harry gần như không thấy cầu thủ nào bên cạnh, hắn chỉ nhìn thấy mấy cái bóng màu vàng đỏ và màu xanh biếc bay qua bay lại bên cạnh. Hắn cố gắng mở to mắt tìm trái Golden Snitch.

Tia Chớp không hổ là cây chổi tân tiến nhất, cho dù giữa mưa gió cực lớn như thế vẫn duy trì sự cân bằng hoàn hảo. Sắc trời ngày càng tối, giống như đêm tối đang tiến đến.

Harry tăng tốc trên không, đột nhiên hắn thấy bên cạnh Wood, cả người nhớp nháp là trái Golden Snitch sáng lấp lánh. Chính là nó. Hắn tăng tốc bay đến, Draco cũng phát hiện ra nó, nhưng tốc độ y không nhanh bằng Harry a, rớt lại phía sau một khoảng khá xa.

Lúc này, sự yên lặng trong sân khiến người ta sởn tóc gáy, gió vẫn thổi mạnh như trước, nhưng đã mất đi âm thanh, thật giống như ai đó đem tiếng động tắt đi hết, Harry cảm thấy mình đột nhiên gần như điếc đặc – xảy ra chuyện gì? Sau đó một trận băng lãnh khủng bố lại quen thuộc đánh ngược lại Harry, đáng chết, hắn đã biết được lý do. Dementor chết tiệt.

Hắn nhìn xuống dưới, có ít nhất một trăm Dementor đang ngước đầu lên nhìn về phía mình. Hắn cảm thấy nước lạnh như băng đang dâng lên trong ngực, cắt đứt từng phần bên trong thân thể hắn.

Harry rút ma trượng ra, chỉ vào Demetor gần mình nhất: “Expecto Patronum”. Một con đại mãng xà bay ra hướng về phía Dementor, mấy Dementor liền lui về phía sau. Cùng lúc đó, nhóm giáo sư cũng triệu hồi thần hộ mệnh của mình, con hươu của Snape, con sói của Remus, đại cẩu của Sirius… cuối cùng là phượng hoàng của Dumbledore. Màu bạch kim ấm áp chạy quanh xua đi giá lạnh, Harry lúc này đã vươn tay bắt được trái Golden Snitch.

Gryffindor thắng! Nhưng tất cả đều không thể hoan hô, bởi mọi người bị nhiều Dementor làm cho sợ hãi.

Harry trong tình trạng kiệt quệ hạ chổi bay xuống, sắc mắt Draco trắng đến nỗi so với ma còn được, những cầu thủ khác cũng lạnh run, sắc mặt trắng bệch.

“Ta… ta nhất định sẽ nói cho phụ thân ta biết…” Draco vừa run vừa nói, “Dementor cư nhiên chạy vào tận trong sân thi đấu…”

“Ta nghĩ bọn chúng đói bụng.” Harry nói, “Nhiều người cùng vui mừng như vậy… cái này hấp dẫn rất lớn đối với Dementor.”

Draco rùng mình, lộ ra biểu tình ghê tởm: “Ta muốn phụ thân ta đến kháng nghị với lão Fudge ngu ngốc kia.”

“Không cần ngươi nói, ta nghĩ hiệu trưởng cũng sẽ làm…”

Dumbledore xem ra tức giận đến không ít, Harry thấy râu y run run lên, hổn hển hướng phòng hiệu trưởng mà đi, phỏng chừng sẽ thông qua lò sưởi liên lạc với Fudge.

“Cho nên ngươi tốt nhất hướng tiểu Tom học một chút về bảo hộ thần chú.” Harry thấp giọng nói với y, “Y là một lão sư không tồi, các ngươi ở chung… ra sao?”

Draco đỏ mặt: “Riddle… tốt lắm…”

Tốt lắm? Harry nhíu mày, tốt đến nỗi làm cho Draco đỏ mặt? Hai người này, quả nhiên có vấn đề, hắn cười trộm: xem ra Lucius sẽ có một… con dâu rất giỏi?

Vì an toàn của các cầu thủ, hai vị viện trưởng McGonagall và Snape vẫn cưỡng chế các cầu thủ đến bệnh thất kiểm tra.

“… Dementor! Nhìn coi, làm cho mấy đứa nhỏ sợ đến mức này. Dumbledore a?… Y nên chịu trách nhiệm về an toàn của mấy đứa nhỏ! Cư nhiên để cho mấy con quái vật đó canh giữ trường học!”

“Hiệu trưởng đã liên lạc với bộ trưởng, bảo hắn ta mang Dementor đi.” Giáo sư McGonagall giải thíhc

Pomfrey phu nhân bắt mỗi người uống hết một ly thuốc khó uống, cộng thêm một miếng chocolate thật lớn.

“Ta không uống.” Harry cự tuyệt đưa trả ly thuốc, “Ta ăn một chút chocolate là được rồi.”

“Uống hết.” Pomfrey phu nhân ép buộc hắn, “Đây là tốt cho ngươi.”

Harry nắm chặt cái mũi mà uống hết xuống: “Thứ này không thể làm cho uống dễ dàng hơn một chút sao?”

“Đây là dược, không phải nước bí đỏ.” Snape đứng một bên bất mãn (bởi thuốc kia là do hắn chế tác), “Ngươi tiểu hỗn đản chết tiệt!”