HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 3: Đêm du – Phát hiện



Bốn phía yên tĩnh đến doạ người, mấy quyển sách mấp máy bất an, phát ra những tiếng vặn vẹo cổ quái, trong bóng đêm càng mang vẻ quỷ dị. Đầu ma trượng phát ra ánh sáng xanh dịu, soi sáng tên những quyển sách trên gáy. Dựa vào trí nhớ ban đầu, Harry tận lực cẩn thận không chạm vào những quyển sách phát ra những tiếng thét chói tai. Có mấy quyển sách, nhìn đã thấy khủng bố, có quyển còn bám đầy những vết màu đen, Harry cố không nghĩ đến những vết đen ấy là do máu đã khô lại mà thành. Còn có một quyển, bề ngoài rất bình thường, nhưng bìa được làm bằng gỗ, bao bên ngoài là… Harry quan sát một lúc lâu, xác định đó là da người…

Cuối cùng, một quyển sách màu đen bạc rơi vào tầm mắt – “Những đồ vật ma thuật hắc ám ban đầu”, chính là nó! Harry rút ra, vội vàng ôm vào trong lòng, đang định quay trở ra, đã nghe từ bên ngoài tiếng bước chân mơ hồ truyền lại, không khỏi cả kinh. Tắt ánh sáng, Harry cẩn thận lùi sát vào góc tường, nín thở. Kỳ quái, trễ như thế này, còn người nào tới thư viện, chẳng lẽ… Cửa được mở ra, một thân ảnh màu đen tiến vào… Quả nhiên, cũng chỉ có y… Harry trong lòng than thở vận khí không tốt, chỉ cầu Merlin đừng để người kia phát hiện ra mình.

“A – ta đoán…” Thanh âm nhẹ như tơ vang lên bên tai, “Trong đêm nơi nơi chạy loạn… chỉ có ngươi…” Tiếng bước chân đến gần hơn một chút, “Cũng chỉ có ‘Hoàng Kim nam hài’ của chúng ta…” Harry cố gắng thu nhỏ người lại.

“Potter!” Thanh âm nghiêm khắc đột ngột phát ra, “Ta biết ngươi đang ở đây! Mặc áo tàng hình! Lập tức lăn ra đây! Nếu không… bị ta bắt được…”

Ánh mắt Snape ‘bắn phá’ xung quanh, giống như xuyên qua áo tàng hình, làm Harry không khỏi rùng mình. Vì nếu rơi vào tay Xà Viện viện trưởng sẽ thực thảm, và cũng vì những viên ruby ít ỏi đã có thể đếm được của bổn viện, Harry quyết định chạy trốn khỏi hàn khí của Xà Viện viện trưởng. Hắn cẩn thận chuyển người như mèo, từ phía sau Snape mà trở ra. Hắn cử động thật nhẹ, thật chậm, cơ hồ là lướt đi. Thật vất vả mà lướt ra được đến cửa, hắn quay lại nhìn, Snape vẫn còn đứng tại chỗ. Thật nguy hiểm, Harry nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị bước ra ngoài. Đáng tiếc, hình như Merlin cũng không muốn ‘Tiểu Cứu thế chủ’ của chúng ta được như nguyện, quyển sách trong ngực Harry ‘Ba’ một tiếng rớt xuống đất.

Snape lập tức quay đầu lại, bước nhanh ra cửa: “Ai?!”

Đáng chết! Harry hô nhỏ một tiếng, cũng không quản có thể bị Snape phát hiện hay không, sách cũng không cần, bắt đầu đứng lên mà chạy trối chết. Snape đã đuổi tới, nhặt quyển sách lên. Harry một bên chạy như điên, một bên mắng mình vận khí quá kém. Xong rồi, không thể trở lại tháp Gryffindor, này không phải chứng minh mình đã ra ngoài hay sao? Biết làm sao bây giờ?… Đúng rồi, Phòng Yêu cầu!

Harry thay đổi lộ tuyến, hướng tầng tám mà chạy. Người chạy theo phía sau vẫn không bỏ cuộc, Harry thầm than thể lực đối phương sao mà tốt, cũng may mắn hắn chưa phóng ác chú với mình. Đi đến tầng lầu thứ tám, phía trước bình hoa, Harry đi qua đi lại: “Ta cần một chổ ẩn nấp…Ta cần cần một chổ ẩn nấp…” Tiếng bước chân ngày càng tới gần, cuối cùng, cửa cũng mở! Harry chui vào…

Nghe được tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, cuối cùng mới bình tĩnh được. Harry cởi áo tàng hình, đánh giá nội thất căn phòng một chút, trong lòng không khỏi vui mừng. Trong phòng đầy tạp vật, phía trên cái bàn ngang đỉnh đầu một cái vương miện xỉn màu u ám – vương miện của Ravenclaw – một trong những Hồn Khí của Voldermort! Harry lui về sau mấy bước, hắn hiện tại vừa không có bảo kiếm Gryffindor, vừa không răng nanh quái xà. Tuy rằng vương miện kia nhất định phải đội lên đầu mới có thể ám người, nhưng nó vẫn là Hồn Khí (Horcurxe), so ra tránh xa nó một chút vẫn tốt hơn.

*************

Tìm không ra Potter chết tiệt, Snape nổi giận đùng đùng trở lại hầm. Potter chết tiệt!… Thằng lớn đã vô liêm sỉ, đứa nhỏ cũng giống y chang! Đồ Gryffindor không não… Hơn nửa đêm cư nhiên dám chạy đến Khu sách cấm. Đầu óc hắn bị quái vật giẫm lên hay sao! Cả ngày chỉ biết rước lấy rắc rối… Y đi qua đi lại, trong lòng thầm mắng.

Bất quá… tiểu tử nhà Potter mấy ngày nay tựa hồ… có điểm khác biệt. Snape không thể nói khác biệt cái gì, nhưng nhìn chung… Ma dược của hắn bỗng nhiên khá hơn hẳn, hơn nữa, thủ pháp chế tác… rất quen thuộc, đó là thủ pháp của mình lúc còn là học trò sử dụng. Còn có… đôi mắt xanh biếc khi nhìn mình, hàm chứa một chuyện gì đó không thể nói rõ… là đau buồn…

Hắn thuận tay cầm quyển sách lên, Hắc Ma pháp? Potter sao lại xem những quyển sách loại này? Snape nhíu mày.

Khi trở lại tháp Gryffindor, Harry leo lên giường, cố gắng suy nghĩ tìm cách làm sao để tiêu diệt Hồn Khí. Bảo kiếm Gryffindor hiện tại tìm không thấy, hơn nữa mình phải tìm cho ra. Kia… chỉ có răng nanh quái xà. Nên… mình phải vào nhà vệ sinh nữ? Harry than nhẹ một tiếng, vì cuộc sống tốt đẹp của mình, hắn đã đếm trước hết thảy những nguy cơ bùng nổ, đem chúng huỷ diệt từ khi còn trong nôi, không, khi chúng vẫn chỉ là mầm mống thì đã đem chúng tiêu trừ.

Lại lấy ra tấm bản đồ, nhìn chấm nhỏ Severus Snape di động trái phải qua lại, hắn không khỏi cười nhẹ.Namnhân kia nhất định đã bị chọc tức, may mắn ngày mai Gryffindor không có giờ Ma Dược, Ravenclaw và Hufflepuff nhất định thê thảm…

Xoay người nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại xuất hiện đôi mắt giống như đêm đen: “Look… at… me…”.

Tâm, ẩn ẩn đau đớn mà co thắt lại từng chút một, y đã vì mẫu thân, ngay cả tính mạng cũng không cần đến. Y đến tột cùng đã mang tâm tình như thế nào mà hôn áo choàng ‘người kia’, kêu hắn là ‘My Lord’? Vì mẫu thân, y làm gián điệp hai mang, thậm chí còn chấp nhận giết cả Dumbledore… Y gần như tự hành hạ, thương tổn chính bản thân y. Bây giờ nghĩ lại, hắn khi đó, tâm kỳ thật đã héo mòn, cái chết, đối với hắn ngược lại là một sự giải thoát. Harry không biết tình cảm của mình hiện tại mình đối Snape như thế nào, chính là hắn cảm thấy, y đã vĩnh viễn vì người khác mà sống, hắn hy vọng y có thể sống cho bản thân y, có thể không cần ở trong những nơi âm u, có thể… đứng dưới ánh mặt trời.

Harry nhìn chằm chữ ‘Tom Marvolo Riddle’ trên bản đồ, siết chặt nắm tay. Hắn có thể làm được. Hắn nhất định có thể thay đổi lịch sử, không để ai phải hy sinh, nhất là hắn!

************

Sau khi tan lớp Biến hình, Harry lấy cớ có vài vấn đề muốn hỏi giáo sư, để Ron và Hemione đi trước.

“Potter tiên sinh?” Giáo sư McGonagall khó hiểu, “Còn vấn đề gì sao?”

“Ân… giáo sư…” Harry cúi đầu, cố gắng thể hiện một bộ dáng của một học sinh năm nhất đang sợ hãi, “Ta… ta gặp một chút phiền toái… Ta phát hiện, giáo sư Quirrel có điểm kỳ quái…”

“Quirrel giáo sư?” Giáo sư McGonagall nhíu mày, đối với đồng sự cổ quái này, nàng từ trước đến nay không thích cho lắm.

“Ngày đó… Ta bị Filch tiên sinh cấm túc… ta nhất thời tò mò, lấy một món hàng cấm…” Harry đỏ mặt, lắp bắp nói.

“Potter tiên sinh, ta không thể không nhắc ngươi, ngươi đã vi phạm nội quy học viên…”

“Ta biết… chính là ta thấy… bên cạnh giáo sư Quirrel… còn có một người…” Nói xong, Harry lấy ra Bản đồ Đạo tặc, Tom tiên sinh bên cạnh giáo sư Quirrel hiện ra trước mắt Gryffindor viện trưởng.

“Này…” Giáo sư McGonagall trừng mắt, “Là hắn!”

“Ai vậy? Giáo sư ngài biết người tên Tom này sao?”

Giáo sư McGonagall không giải thích nhiều, thu hồi bản đồ Đạo tặc: “Potter tiên sinh, đồ vật này ta tịch thu. Bởi vì ngươi giữ hàng cấm, thật đáng tiếc, Gryffindor trừ mười điểm. Còn có… Không được đem chuyện này nói cho người khác.” Nói xong, nàng không để ý câu hỏi của Harry, bước nhanh về phía phòng hiệu trưởng.

A… Trong mắt người phía sau hiện lên một tia quang hoa.

*******************************

Trong phòng hiệu trưởng, Fawkes đỏ như lửa đứng trên giá, tủm tỉm cười nhìn viện trưởng đại nhân, hắn đưa lên miệng một khối chanh đường, chòm râu trắng run lên, thần tình rất mỹ mãn.

“Albus, ta đã nói rồi, không có khả năng!” Snape mặt đen lại nghiêm túc nói, “Ta đã đáp ứng ngươi bảo hộ tiểu quỷ kia, vì cái gì còn muốn ta chỉ đạo ma dược quá dở của hắn. Hơn nữa hắn lại không có đầu óc, cả đời hắn cũng vô pháp lĩnh hội được tinh hoa của ma dược!”

“Nga, Severus, đừng nói như vậy.” Dumbledor lại ăn thêm một khối đường, “Ta nghe nói, thành tích ma dược gần đây của Harry tiến bộ rất lớn, sẽ không mất nhiều thời gian của ngươi. Huống hồ, cả nhà Dursley ngẫu nhiên lấy được một giải thưởng lớn, đi nghỉ hè hai tháng ởHawaii, Harry dù sao cũng phải có người bảo hộ…”

“Kia… vì cái gì lại là ta…”

“Quấy rầy một chút, Albus.” Giáo sư McGonagall đi vào, “Phát hiện ra một chuyện trọng dại.”

“Minerva, đến vừa đúng lúc, muốn hay không nếm thử một chút vị chanh đường mới?” Dumbledor nhiệt tâm đề cử.

“Không cần.” Giáo sư McGonagall sắc mặt không đổi, mở tấm bản đồ ra trên bàn, “Nhìn xem này.”

“Tom… là hắn…” Dumbledor ánh mắt ẩn a ẩn, “Cư nhiên là Quirrel.”

Snape tức đến tái mặt: “Ta sớm nói qua với ngươi là hắn có vấn đề. Hắn vài lần đi qua tầng bốn, chỉ e là vì Ma Pháp thạch…”

“Ta lập tức đi thông tri các giáo sư khác!” Giáo sư McGonagall vội vã đi ra cửa chính.

“Chờ một chút, Minerva.” Dumbledore gọi nàng lại, “Này… Là ai phát hiện?” Hắn chỉa chỉa tấm bản đồ trên bàn.

“Là Harry, hắn lấy tấm bản đồ này từ chỗ của Filch.”

“Hảo, xem ra chúng ta nên cho Gryffindor năm mươi điểm, ngươi nói có phải hay không, Severus?” Dumbledore vẻ mặt vui vẻ cười

Snape hừ lạnh một tiếng, vung trường bào đi ra.

“Ai thật sự là khác nhau? Hiện tại, bọn nhỏ cũng không thèm để ý đến ta…” Dumbledore thở dài, “Có phải hay không, Fawkes?”

Phượng hoàng kêu thấp một tiếng, bay đến trên vai chủ nhân, xướng lên một khúc ca dễ chịu.

Giáo sư Quirrel mất tích khiến cho nơi nơi chú ý, mọi người lén lút bàn luận. Có một học trò Ravenclaw nói, hắn thấy vài vị giáo sư vọt vào văn phòng giáo sư Quirrel. Tất cả liền đoán có phải hay không, Quirrel thật sự trở thành quỷ hút máu, bị các giáo sư khác phát hiện…

Quirrel… tám phần đã chết. Đối với mọi tin đồn gây xôn xao, Harry chỉ ảm đạm cười, nghe Ron kể lại với vẻ mặt hưng phấn.

A, những ngày hạnh phúc mà không có giáo sư Quirrel không cần phải lo lắng về Ma Pháp thạch, chỉ cần hảo hảo học tập là được. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Harry nheo mắt lại, giống như một con mèo đang thoả mãn, đôi mắt xanh biếc mang vẻ bình thản.

Nghỉ hè năm nay hắn được tự do, hắn tung ra hai vô trượng phép ‘Đoạt hồn’ (Imperio: độc đoán), lại thêm vài phép ‘Mê muội’ (Obliviate: lú lẫn) nho nhỏ… đem cả nhà Dursley đi Hawaii… Riêng mình, có thể hảo hảo mà thả lỏng một phen. Còn có thể đến Hẻm Xéo (Diagon Alley) tìm mua vài bộ sách và vật phẩm về Hắc Ma pháp.

Dưới ánh nắng mặt trời, Harry nhìn xa xa Ron đang cùng Hermione cãi nhau mà mỉm cười. Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhất định, mình có thể… Tự mình có thể làm cho hắn không còn cô độc…

* vô trượng: tung bùa chú không cần sử dụng đũa phép.