How To Marry A Marquis

Chương 15



James bỏ tay vào túi áo khoác khi anh đi đến chuồng ngựa. Anh tự cho phép mình tận hưởng một cơn bực bội hiếm có; anh không thường xuyên phải từ chối bản thân bất cứ điều gì mà anh thực sự muốn, và vứt bỏ cuộc theo đuổi Elizabeth của anh khiến anh ở trong một tâm trạng xấu.

Không khí trong lành không giúp được nhiều, vì vậy anh quyết định thực hiện ý định đó với một mức độ cao hơn và đi cưỡi ngựa. Một kiểu cưỡi ngựa nguy hiểm, hết tốc lực, gió-quật-cho-tóc-rối tung-và-lộn xộn. Là người quản lí tài sản của Phu nhân Danbury, anh tự do sử dụng chuồng ngựa, và nếu không đúng quy cách khi một người phi nước đại như một người đàn ông man rợ - well, James có ý định sẽ đi thật xa để không ai nhận ra anh.

Nhưng khi anh đến chuồng ngựa, Malcolm đang đứng trên chân sau, cào điên cuồng vào cánh cửa và rít lên như một nữ thần báo tử.

“Lạy Chúa, mèo con. Chuyện gì xảy ra với mày thế?”

Malcolm rít lên, lùi lại vài bước, và đầu húc vào cánh cửa.

Đó là khi James nhận ra cánh cửa chuồng ngựa bị đóng lại, điều rất lạ lùng vào khoảng thời gian này trong ngày. Mặc dù ngựa của khách đã được chải lông, và những người giữ ngựa gần như chắc chắn đã đến Bag of Nail để uống bia, cánh cửa phải được mở ra. Dù sao, hôm nay là một ngày ấm áp, và những chú ngựa có thể thưởng thức những làn gió nhẹ thổi vào.

James cố đẩy cánh cửa mở ra, rụt lại bởi một tiếng cọt kẹt lớn của bản lề hoen gỉ. Anh cho rằng đó là nhiệm vụ của anh phải chăm lo những thứ thế này. Hay ít nhất phải quan sát nó khi ai đó làm việc này. Anh đập bàn tay đeo găng vào bắp đùi một lúc, rồi đi tới kho dự trữ để tìm thứ gì đó để bôi trơn bản lề. Sẽ không mất nhiều thời gian để sửa chữa, và bên cạnh đó, anh phần nào nghĩ một chút công việc chân tay lộn xộn sẽ giúp anh tốt lên bây giờ.

Khi anh tiến tới cánh cửa kho, tuy nhiên, anh nghe một tiếng động kì lạ nhất.

Không hơn một tiếng sột soạt, thực sự, nhưng có gì đó không nghe giống tiếng phát ra từ một con ngựa.

“Có ai ở đây không?” James gọi to.

Thêm tiếng sột soạt, nó nhanh hơn và điên cuồng hơn lần này, kèm theo một tiếng động lẩm bẩm hoang mang kì lạ.

Máu James trở nên lạnh giá.

Có mười hai ngăn chuồng ngựa. Tiếng ồn có thể đến từ bất kì ngăn nào. Và bằng cách nào đó anh biết. Chân anh đưa anh đến ngăn xa nhất, và với một tiếng hét tức giận thốt ra từ chính sức sống của mình, anh giật mạnh cánh cửa khỏi bản lề.

Elizabeth biết địa ngục trông như thế nào. Nó có đôi mắt xanh và mái tóc vàng, và một nụ cười xấu xa, tàn ác. Cô chống trả Fellport với mọi thứ cô có, nhưng với một cái đầu trên trọng lượng bảy stone (1stone = 6,4kg), cô có thể chỉ là một cái lông chim với sức mạnh hắn cần để kéo cô qua chuồng ngựa.

Miệng hắn ép lên cô, và cô giữ môi mím chặt. Hắn có thể cướp lấy phẩm cách và sự kiểm soát của cô, nhưng cô sẽ giữ ít nhất một phần trong cô khỏi hắn.

Hắn ngẩng đầu lên và ép cô dựa vào một cái cột, ngón tay hắn bấu vào cánh tay cô. “Ta chỉ hôn cô, Miss Hotchkiss”, hắn nói với một giọng ngọt xớt, “Cảm ơn ta.”

Cô nhìn chằm chằm vào hắn một cách chống đối.

Hắn giật mạnh cô về phía hắn, rồi đẩy cô lại vào cái cột, cười nhăn nhở khi đầu cô đập vào thanh gỗ cứng. “Ta tin cô có điều muốn nói với ta.” Hắn thì thầm.

“Cút xuống địa ngục đi”, cô hét to. Cô biết cô không nên kích động hắn, làm thế chỉ khiến hắn chửi rủa cô, nhưng chết tiệt hắn, cô sẽ không cho phép hắn kiểm soát lời nói của cô.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, và chỉ một khoảnh khắc, Elizabeth nghĩ hắn có thể không trừng phạt cô bởi lời lăng mạ của cô. Nhưng rồi, với một tiếng giận dữ điên tiết, hắn kéo cô ra khỏi cái cột và ném cô vào một ngăn chuồng ngựa trống. Cô ngã sóng xoài xuống đống cỏ và cố đứng dậy, nhưng Fellport quá nhanh, và quá to lớn, và hắn bắt được cô với một sức mạnh rút hết hơi thở từ cơ thể cô.

“Để tôi yên, ông…”

Tay hắn giữ chặt miệng cô, và đầu cô vẹo một cách đau đớn qua một bên. Cô cảm thấy đám cỏ khô lún bên má, nhưng cô không thấy đau. Cô cảm thấy… không gì cả. Cô đã rời cơ thể mình, tâm trí cô bằng cách nào cảm thấy cách duy nhất để vượt qua nỗi sợ hãi này là thoát ra, nhìn nó từ trên cao, làm cho cơ thể này – cơ thể đang bị hành hạ bởi Fellport – không phải của cô.

Và rồi, chỉ khi sự phân cách đã được hoàn thành, cô nghe một tiếng động.

Fellport cũng nghe. Tay hắn siết chặt trên miệng cô và hắn hoàn toàn lặng thinh.

Đó là tiếng cọt kẹt của cánh cửa chuồng ngựa. Người trông ngựa đã định sửa nó hôm qua, nhưng ông ta bị gọi đi bởi vài mục đích ngớ ngẩn, và ai cũng quá bận vào hôm nay với quá nhiều khách.

Nhưng tiếng ồn nghĩa là ai đó đang ở đây. Và nếu ai đó đang ở đây, vậy Elizabeth có một cơ hội.

“Có ai ở đây không?”

Giọng James.

Elizabeth vùng vẫy như cô chưa từng vùng vẫy trước đây. Cô tìm thấy sức mạnh cô chưa bao giờ mơ cô có, kêu thét dưới tay Fellport.

Điều gì xảy ra tiếp theo là một sự mập mờ. Có một tiếng hét lớn – nó thậm chí nghe không phải là người – và rồi cánh cửa chuồng bật mở. Fellport bị nhấc lên khỏi cô, và Elizabeth bò đến góc, giữ chặt lấy chiếc váy tả tơi của cô.

James là một người đàn ông bị kích động. Anh đấm Fellport liên hồi với những cú đấm tàn bạo, và đôi mắt anh có một cái nhìn hoang dã, hung dữ khi anh đẩy khuôn mặt người đàn ông vào đống cỏ.

“Mày thích vị cỏ khô chứ?” James rít lên. “Mày có thích mặt của mày bị ép xuống sàn không?”

Elizabeth nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông với một sự thu hút đáng sợ.

“Nó khiến mày cảm thấy mạnh khi ép cô ấy xuống, hành hạ một người chỉ bằng nửa kích thước mày à? Phải vậy không? Mày làm bất cứ điều gì chỉ vì mày to hơn và mạnh hơn à?” James đẩy đầu Fellport xuống hơn nữa, nghiền mặt hắn vào cỏ và bụi bặm. “Ah, nhưng tao to hơn và mạnh hơn mày. Thấy thế nào, Fellport? Cảm thấy thế nào với ơn huệ của tao? Tao có thể xé xác mày thành hai mảnh.”

Một sự tĩnh lặng khó chịu, chỉ ngắt quãng bởi hơi thở không đều, thất thường của James. Anh đang nhìn chằm chằm chú ý vào Fellport, nhưng đôi mắt anh nhìn xa hơn khi anh thì thầm. “Tao đã đợi giây phút này. Tao đã đợi nhiều năm rồi để đáp trả lại mày.”

“Tôi?” Fellport rít lên.

“Tất cả bọn mày” James hét lên. “Mỗi tên còn lại như mày. Tao không thể bảo vệ…” Anh ngừng lời, và không ai thở khi cơ mặt anh co giật.

“Tao có thể cứu Elizabeth”, anh thì thầm, “Tao không để mày phá hoại phẩm cách của cô ấy.”

“James?” Elizabeth thì thầm. Lạy Chúa, anh sẽ giết hắn mất. Và Elizabeth, Chúa cứu vớt linh hồn cô, muốn nhìn thấy. Cô muốn James xé xác hắn thành hai.

Nhưng cô không muốn James bị treo cổ, điều chắc chắn sẽ xảy ra. Fellport là một nam tước. Một người quản lí tài sản không thể giết một nam tước và thoát khỏi chuyện đó.

“James”, cô nói, to hơn, “anh phải dừng lại.”

James ngừng lại, chỉ đủ lâu để Fellport có cái nhìn tốt hơn vào mặt anh. “Cậu!” Fellport lẩm bẩm.

Cơ thể James đang run, nhưng anh giữ giọng mình thấp và đều đặn khi nói “Xin lỗi quý cô.”

“Con điếm đó à?”

Đầu Fellport bị ném phịch xuống đất.

“Xin lỗi quý cô.”

Fellport không nói gì.

Và rồi, với một tiếng vù vù cử động nhanh mà Elizabeth không thể tin vào mắt mình, James lấy ra một khẩu súng.

Elizabeth ngưng thở, và bàn tay run rẩy đưa lên bao lấy miệng cô.

Một tiếng click lớn, và James đẩy nòng súng vào đầu Fellport.

“Xin lỗi quý cô.”

“Tôi… tôi…” Fellport bắt đầu run không thể nén được, và hắn không thể thốt ra lời.

James di chuyển cây súng chậm rãi, gần như nhẹ nhàng trên thái dương của Fellport.

“Xin lỗi quý cô.”

“James”, Elizabeth nói, sự khiếp sợ rõ rệt trong giọng cô. “anh phải ngừng lại. Ổn mà. Ôi không cần…”

“Không ổn gì cả!” anh gầm lên. “Sẽ không bao giờ ổn! Và người này sẽ xin lỗi hoặc tôi sẽ…”

“Tôi xin lỗi!” Lời nói nổ bung từ miệng Fellport, the thé và hoảng sợ.

James chụp lấy cổ áo Fellport và kéo hắn khỏi sàn nhà. Fellport rên lên khi vải cạ vào da hắn. “Mày sẽ rời khỏi bữa tiệc.” James nói với một giọng đầy chết chóc.

Fellport chỉ tạo ra một âm thanh uất hận.

James quay sang Elizabeth, không một lần nới lỏng sự kềm kẹp Fellport. “Tôi sẽ quay trở lại ngay.”

Cô gật đầu không quả quyết, nắm chặt hai tay lại với nhau trong cố gắng chống run rẩy.

James kéo lê Fellport ra ngoài, để Elizabeth một mình trong ngăn chuồng ngựa. Một mình với ngàn câu hỏi.

Tại sao James mang theo một cây súng? Và anh đã học cách đánh nhau với sự chính xác chết người như vậy ở đâu? Nắm đấm của James không tác dụng một cách thân thiện, tinh thần thượng võ của quyền Anh; chúng được tạo nên để giết người.

Và rồi những câu hỏi đáng sợ hơn khiến tim cô ngừng đập, cơ thể cô không ngừng run rẩy. Sẽ ra sao nếu James không đi ngang qua đúng lúc? Sẽ ra sao nếu Fellport trở nên tàn bạo? Sẽ ra sao nếu…?

Cuộc sống không thể diễn ra theo “sẽ thế nào nếu?” và Elizabeth biết cô chỉ kéo dài cảnh khốn khổ của cô khi chú ý vào những điều có thể xảy ra hơn là những điều đã xảy ra, nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ về sự tấn công trong tâm trí. Và mỗi khi tới lúc mà James vừa cứu cô, anh đã không xuất hiện, và Fellport tiến xa hơn, lột quần áo của cô, làm thâm tím da cô, chiếm lấy cô…

“Ngừng lại.” cô nói lớn, ấn ngón tay lên thái dương khi cô từ từ ngồi xuống đất. Sự run rẩy của cô trở thành cái lắc dữ dội, và tiếng nức nở cô không cho phép bản thân cảm nhận bắt đầu thoát ra từ cổ họng. Cô hít thở sâu, cố giữ cơ thể phản bội của cô trong tầm kiểm soát, nhưng cô không đủ mạnh mẽ để giữ lại những giọt nước mắt.

Đầu cô gục xuống tay, và cô bắt đầu khóc. Và rồi cô cảm thấy một điều lạ lùng nhất. Malcolm bò lên vạt áo cô và bắt đâu liếm những giọt nước mắt của cô. Và vì lí do gì đó, nó khiến cô khóc to hơn.

Cuộc nói chuyện riêng của James với Sir Bertram Fellport ngắn gọn. Nó không yêu cầu nhiều lời để giải thích điều gì sẽ xảy ra với nam tước nếu hắn ta dám mon men lần nữa tới dinh thự của Phu nhân Danbury. Và khi Fellport đang run dữ dội với sự khiếp sợ và oán hận, James bổ sung lời đe dọa nếu Fellport dám đến gần Elizabeth trong vòng hai mươi yard (1yard = 0,914m), không cần biết vị trí của cô ở đâu.

Dù sao, nếu James theo đến cùng kế hoạch lấy cô làm vợ, không nghi ngờ gì họ sẽ đến London.

“Chúng ta đã hiểu nhau chưa?” James hỏi, giọng anh điềm tĩnh một cách đáng sợ.

Fellport gật đầu.

“Vậy ra khỏi đây mà về địa ngục đi.”

“Tôi cần lấy đồ đạc của mình.”

“Tao sẽ gửi chúng cho mày”, James quát. “Mày có xe ngựa không?”

Fellport lắc đầu. “Tôi đến với Binsy.”

“Tốt. Thị trấn gần đây một dặm. Mày có thể thuê ai đó đưa mày về Luân Đôn từ đó.”

Fellport gật.

“Và nếu mày hé một lời với bất kì ai” James nói với một giọng chết chóc. “nếu mày đề cập đến chuyện tao ở đây, tao sẽ giết mày.”

Fellport gật lần nữa, nhìn như thể hắn không muốn gì hơn là làm theo yêu cầu của James và rời khỏi, nhưng James vẫn nắm chặt cổ áo hắn.

“Một điều nữa” James nói. “Nếu mày đề cập đến tao, tao sẽ, như đã nói, giết mày, nhưng nếu mày đề cập đến Miss Hotchkiss…”

Fellport quá mất bình tĩnh.

“Tao sẽ làm từ từ.”

James thả cổ áo Fellport, và bá tước vấp lùi vài bước trước khi bỏ chạy. James nhìn hắn biến mất khỏi đỉnh đồi, rồi quay lại chuồng ngựa. Anh không muốn để Elizabeth một mình sau một trải nghiệm đáng sợ như thế, nhưng anh không có lựa chọn. Anh phải thỏa thuận với Fellport, và anh không nghĩ Elizabeth muốn ở trong cùng một phòng với tên vô lại đó thêm một giây nào nữa.

Chưa đề cập đến việc Fellport có thể nhận ra thân phận thật của James bất cứ lúc nào.

Lúc James bước vào chuồng ngựa, anh nghe cô khóc.

“Chết tiệt”, anh thì thầm, vấp chân khi bước tới cô. Anh không biết làm thế nào để an ủi cô, không có ý niệm mỏng manh nào về việc phải làm. Tất cả anh biết là cô cần anh, và anh cầu xin Chúa rằng anh không làm cô thấy tồi tệ thêm.

Anh tới ngăn chuồng ở góc, cánh cửa vẫn lủng lẳng trên bản lề. Elizabeth rúc vào bức tường, cánh tay bao quanh chân, trán cô nằm trên đầu gối. Con mèo bằng cách nào đó đã chui vào lỗ hổng giữa đùi và thân trên của cô, quá mức với sự ngạc nhiên của James, có vẻ đang cố an ủi cô.

“Lizzie?” James thì thầm. “Oh, Lizzie.”

Cô lắc người một cách yếu ớt, và anh có thể thấy vai cô nâng lên hạ xuống với mỗi hơi thở run rẩy.

Anh biết hơi thở ngắn đó. Đó là điều bạn làm khi bạn cố gắng hết sức để giữ cả xúc trong lòng, nhưng bạn không đủ mạnh mẽ.

Anh di chuyển ngay lập tức đến bên cô, ngồi xuống cạnh cô trên đống cỏ. Đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, anh thì thầm. “Hắn đi rồi.”

Cô không nói gì, nhưng anh cảm thấy các cơ của cô căng lên.

James nhìn xuống cô. Váy áo của cô bẩn nhưng không bị rách, và mặc dù anh khá chắc chắn Fellport không đạt được mục đích cưỡng hiếp cô, anh cầu mong cuộc tấn công của hắn không vượt qua quá một cái hôn tàn bạo.

Hôn! Anh gần như thốt ra từ đó. Bất cứ điều gì Fellport đã làm với cô, dù bằng cách nào hắn ép miệng mình lên miệng cô, nó không phải một nụ hôn.

Mắt James lơ đễnh ở đỉnh đầu cô. Mái tóc vàng sáng màu lẫn với rơm, và mặc dù anh không thể thấy mặt cô, cô trông rất tuyệt vọng.

Tay anh siết chặt. Nó quay lại – cái cảm giác bất lực quen thuộc. Anh có thể cảm thấy sự khiếp sợ của cô. Nó làm anh mất bình tĩnh, cuộn lên trong dạ dày anh. “Làm ơn”, anh thì thầm, “Nói cho tôi biết tôi có thể làm gì.”

Cô không tạo ra bất cứ tiếng động nào, nhưng cô cuộn tròn lại gần anh. James siết chặt cái ôm.

“Hắn sẽ không làm phiền cô lần nữa”, anh nói kiên quyết, “Tôi hứa với cô.”

“Tôi rất cố gắng để mạnh mẽ”, cô rên rỉ, “Mỗi ngày, tôi rất cố gắng…”

James quay sang và ôm chặt bờ vai cô, ép cô nâng đôi mắt đẫm nước lên anh. “Cô mạnh mẽ”, anh nói, “Anh là người phụ nữ mạnh mẽ nhất tôi biết.”

“Tôi rất cố gắng”, cô nói lần nữa, như thể cố cam đoan với bản thân điều đó. “Mỗi ngày. Nhưng tôi không đủ mạnh mẽ. Tôi không…”

“Đừng nói nữa. Không phải lỗi của cô. Đàn ông như Fellport…” James ngừng lại để hít một hơi. “Chúng làm đau phụ nữ. Đó là cách duy nhất chúng biết để cảm thấy mạnh.”

Cô không nói gì, và anh có thể thấy sự đấu tranh của cô để giữ lại tiếng nức nở trong cổ họng.

“Nó… Tội ác đó… đó là do sự khiếm khuyết trong nhân cách của hắn, không phải của cô.” Anh lắc đầu và ép mắt mình nhắm lại một lúc. “Cô không yêu cầu hắn làm thế cho cô.”

“Tôi biết.” Cô lắc đầu, và môi cô cong lên với một nụ cười buồn bã nhất anh từng thấy. “Nhưng tôi không thể dừng hắn lại.”

“Elizabeth, hắn gấp đôi cô!”

Cô thở dài và quay đi khỏi anh, dựa vào bức tường. “Tôi mệt mỏi vì phải mạnh mẽ. Tôi quá mệt mỏi. Từ ngày cha tôi mất…”

James nhìn chằm chằm vào cô, nghiên cứu đôi mắt của cô khi chúng ngây ra, và một cảm giác linh tính kì quặc siết chặt tim anh. “Elizabeth”, anh hỏi một cách cẩn trọng, “Cha mẹ cô mất như thế nào?”

“Mẹ tôi mất trong một tai nạn xe ngựa”, cô đáp, giọng cô trống rỗng. “Mọi người thấy nó. Chiếc xe ngựa bị hỏng. Họ che cơ thể bà, nhưng mọi người đều thấy bà chết thế nào.”

Anh đợi cô nói gì đó về cha cô, nhưng cô không nói. Cuối cùng, anh thì thầm, “Và cha của cô?”

“Ông tự sát.”

Môi James tách ra ngạc nhiên, và anh bị tấn công bởi một sự giận dữ quyết liêt và không thể kiềm chế. Anh không hiểu điều gì xảy ra đã khiến cha Elizabeth cảm thấy quá tuyệt vọng như vậy, nhưng Mr. Hotchkiss đã tự tử, để lại cô con gái lớn chăm sóc gia đình.

“Chuyện gì đã xảy ra?” anh hỏi, cố giữ sự giận dữ khỏi giọng anh.

Elizabeth nhìn lên, một giọng nói cay đắng, tuyệt vọng thoát ra khỏi môi cô. “Sáu tháng sau cái chết của Mama. Ông luôn…” Cô nghẹn ngào trong lời nói. “Ông luôn yêu bà ấy nhất.”

James bắt đầu nói gì đó, nhưng từ ngữ thoát ra khỏi môi cô với tốc độ của một dòng nước chảy ồ ạt. Như thể anh đã phá vỡ một cái đập nước, và bây giờ cô không thể ngăn được luồng cảm xúc.

“Ông chỉ là không thể vượt qua.”, cô nói, mắt cô sáng lên với sự giận dữ. “Mỗi ngày ông lại càng lẩn trốn vào vài nơi bí mật nào đó mà không ai trong chúng tôi có thể tới. Và chúng tôi đã cố gắng! Lạy Chúa, tôi thề với anh, chúng tôi đã cố gắng.”

“Tôi biết cô đã như thế”, anh thì thầm, ôm chặt vai cô. “Tôi biết cô. Tôi biết cô đã cố gắng.”

“Thậm chí Jane và Lucas. Chúng đã ngồi vào lòng ông, như lúc trước, nhưng ông đẩy chúng đi. Ông không ôm chúng tôi. Ông không chạm vào chúng tôi. Và cuối cùng, ông thậm chí không nói với chúng tôi.” Cô hít một hơi sâu, nhưng nó chỉ làm cô bình tĩnh một chút. “Tôi luôn biết ông chưa bao giờ yêu chúng tôi như ông yêu mẹ, nhưng anh nghĩ ông đủ yêu chúng tôi.”

Ngón tay cô gập lại thành một nắm siết chặt, và James nhìn với sự đau đớn bất lực khi cô ấn nó lên miệng. Anh vươn tới và chạm vào ngón tay cô, cảm thấy yên lòng một cách kì lạ khi chúng nằm trong tay anh.

“Anh có nghĩ”, cô nói, giọng cô là lời thì thầm buồn bã nhất, nhỏ nhất. “rằng ông yêu chúng tôi đủ để sống.”

“Cô không cần phải nói gì nữa”. James thầm thì, biết rằng anh sẽ bị ám ảnh mãi mãi bởi giây phút này. “Cô không cần phải nói với tôi.”

“Không.” Cô lắc đầu. “Tôi muốn nói. Tôi chưa bao giờ nói những lời này.”

Anh đợi khi cô lấy hết can đảm.

“Ông tự bắn mình”, cô nói, từ ngữ vừa đủ nghe. “Tôi thấy ông trong vườn. Có quá nhiều máu.” Cô nuốt xuống. “Tôi chưa bao giờ thấy quá nhiều máu như thế.”

James im lặng, rất muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng biết rằng không có lời nào giúp được.

Cô cười chua chát. “Tôi cố tự nhủ đó là hành động chu đáo cuối cùng của ông, tự bắn mình trong vườn. Tôi đã phải tới giếng rất nhiều lần, nhưng ít nhất máu cũng thấm vào đất. Nếu ông tự bắn mình trong nhà, có Chúa mới biết tôi sẽ làm cách nào để lau nó.”

“Cô đã làm gì?” anh hỏi một cách nhẹ nhàng.

“Tôi khiến nó trong như một tai nạn khi săn bắn.” cô thì thầm. “Tôi kéo cơ thể ông vào rừng. Ai cũng biết ông là một thợ săn. Không ai nghi ngờ có việc gì khác, hoặc nếu họ có nghi, họ không bao giờ nói gì.”

“Cô kéo ông?” anh hỏi không thể tin được. “Cha cô có phải là một người nhỏ con không? Ý tôi là, cô khá nhỏ nhắn, và…”

“Ông cao cỡ anh, mặc dù ốm hơn một chút. Tôi không biết tôi lấy được sức mạnh từ đâu”, cô nói, lắc đầu, “Do hoàn toàn khiếp sợ, tôi cho là thế. Tôi không muốn em mình biết ông đã làm gì.” Cô nhìn lên, biểu cảm trong mắt cô bỗng nhiên không chắc chắn. “Chúng vẫn không biết.”

Anh siết chặt tay cô.

“Tôi đã cố không nói nặng lời về ông.”

“Và cô phải chịu đựng gánh nặng đó trong năm năm”, anh nói nhẹ nhàng, “Bí mật rất nặng nề, Elizabeth. Một mình chịu đựng chúng rất nặng nề.”

Vai cô nâng lên hạ xuống trong một cái nhún vai mệt mỏi. “Có lẽ tôi đã không làm sai. Nhưng tôi quá hoang mang. Tôi không biết phải làm gì cả.”

“Có vẻ cô đã làm chính xác việc cần làm.”

“Ông đã được chôn cất ở khu đất thánh”, cô nói với một giọng buồn chán. “Theo nhà thờ - theo tất cả mọi người trừ tôi – đó không phải là vụ tự sát. Mọi người liên tục chia buồn, nói đó chỉ là một bi kịch, và đó là tất cả điều tôi có thể làm để không hét lên sự thật.”

Cô quay đầu để nhìn anh. Mắt cô ướt và long lanh, chính xác là màu tím. “Tôi ghét ông đã làm điều có vẻ như một anh hùng. Tôi là người giấu đi sự tự sát của ông, và tôi cũng muốn nói mọi người ông là một người hèn nhát, rằng ông đã để tôi lại để chăm sóc những đứa con của ông. Tôi muốn lắc chúng và lắc chúng và lắc chúng và khiến chúng ngừng nói ông là người cha tốt như thế nào. Vì ông không phải.” Giọng cô trở nên chậm và giận dữ. “Ông không phải là một người cha tốt. Chúng tôi chỉ là mối phiền toái. Ông chỉ muốn Mama. Ông không bao giờ muốn chúng tôi.”

“Tôi rất tiếc.” James thì thầm, nắm lấy tay cô.

“Không phải lỗi của anh.”

Anh cười, cố dỗ dành lại cô. “Tôi biết, nhưng tôi vẫn rất tiếc.”

Môi cô cong lên… gần như là một nụ cười, nhưng không giống lắm. “Chẳng phải rất mỉa mai sao? Anh nghĩ tình yêu là một điều tốt đẹp, đúng không?”

“Tình yêu là một điều tốt đẹp, Elizabeth.” Và anh có ý đó. Anh có ý đó nhiều hơn anh có thể từng mơ như thế.

Cô lắc đầu. “Cha mẹ tôi rất yêu nhau. Đơn giản là không đủ để dành cho chúng tôi. Và khi Mama mất… well, chúng tôi không thể thế chỗ của bà.”

“Đó không phải lỗi của cô”, James nói, mắt anh nghiên cứu cô với một cảm xúc mê hoặc dữ dội. “Không có giới hạn trong tình yêu. Nếu trái tim cha cô không đủ lớn cho cả gia đình, điều đó có nghĩa ông không hoàn thiện, không phải cô. Nếu ông là một người đàn ông, ông sẽ nhận ra con của mình là phần kì diệu của tình yêu của ông đối với mẹ cô. Và ông sẽ có sức mạnh đi tiếp mà không có mẹ cô.”

Elizabeth suy nghĩ về lời nói của anh, để chúng chậm rãi ăn sâu vào tim cô. Cô biết anh đúng, biết rằng sự yếu đuối của cha cô là sự yếu đuối của ông, không phải của cô. Nhưng quá khó khăn để chấp nhận điều đó. Cô nhìn lên James, người đang nhìn cô với đôi mắt tốt bụng nhất, ấm áp nhất cô từng thấy. “Cha mẹ anh hẳn phải yêu nhau rất nhiều”, cô nói nhẹ nhàng.

James giật lùi ngạc nhiên. “Cha mẹ tôi…” anh nói chậm rãi. “Đó không phải là một sự kết hợp bởi tình yêu.”

“Oh”, cô nói nhẹ nhàng. “Nhưng có lẽ như thế là tốt nhất. Dù sao, cha mẹ tôi…”

“Điều cha cô làm”, James cắt ngang, “là sai trái và yếu đuối và hèn nhát. Điều cha tôi đã làm…”

Elizabeth thấy nỗi đau trong mắt anh và nắm chặt tay anh.

“Điều cha tôi đã làm”, anh thì thầm một cách gay gắt, “xứng đáng để cho ông một chỗ ở địa ngục.”

Elizabeth cảm thấy miệng cô khô khốc. “Anh có ý gì?”

Đó là một khoảng im lặng, và khi James cuối cùng cũng nói, giọng anh rất lạ. “Tôi lên sáu khi mẹ tôi mất.”

Cô im lặng.

“Họ nói với tôi mẹ té cầu thang. Gãy cổ. Thật là một bi kịch, họ đều nói thế.”

“Oh, không.” Từ ngữ thoát ra từ môi Elizabeth.

James quay đầu một cách đột ngột để đối mặt với cô. “Bà luôn cố nói với tôi rằng bà vụng về, nhưng tôi đã thấy dáng khiêu vũ của bà. Bà thường ngân nga khi bà nhảy điệu valse một mình trong phòng nhạc. Bà là người phụ nữ đẹp nhất, tuyệt vời nhất tôi từng gặp. Đôi khi bà nâng tôi lên và nhảy với tôi ở trên hông.”

Elizabeth cố an ủi anh với một nụ cười. “Tôi cũng thường làm thế với Lucas.”

James lắc đầu. “Bà không vụng về. Bà chưa bao giờ va vào chân đèn hay đập vào một cây nến. Ông đánh bà, Elizabeth. Ông đánh bà mỗi ngày.”

Cô nuốt xuống, môi dưới bắt trong răng cô. Bất ngờ cơn thịnh nộ không thể kiểm soát lên Fellport làm cho sự đụng chạm có ý nghĩa hơn. Sự giận dữ đã tồn tại hơn hai thập kỉ. Nó đã bị kiềm chế quá lâu.

“Ông… ông có đánh anh không?” cô thì thầm.

Anh lắc đầu. “Chưa bao giờ. Tôi là người thừa kế. Ông thường nhắc nhở bà điều đó mọi lúc. Bà không còn giá trị khi sinh ra tôi. Bà có lẽ là vợ ông, những tôi là dòng máu của ông.”

Một cái rùng mình chạy dọc theo sống lưng Elizabeth, và cô biết anh đang nói những lời anh đã nghe quá nhiều lần.

“Và ông sử dụng tôi”, James tiếp tục. Mắt anh trở nên trống rỗng, và đôi bàn tay to, mạnh mẽ đang run lên. “Ông dùng tôi để trút cơn thịnh nộ lên bà. Ông chưa bao giờ đồng tình với cách dạy dỗ của bà. Nếu ông thấy bà ôm tôi hay dỗ dành tôi khi tôi khóc, ông sẽ nổi cơn thịnh nộ. Bà chiều chuộng tôi, ông sẽ quát mắng. Bà sẽ khiến tôi thành một người yếu đuối.”

“Oh, James.” Elizabeth vươn tới và vuốt tóc anh. Cô không thể ngăn mình. Cô chưa từng biết ai quá cần sự an ủi như thế.

“Và vì vậy tôi học cách không khóc.” Anh lắc đầu một cách chán chường. “Và sau một thời gian tôi rời khỏi vòng tay của bà. Nếu ông không thể bắt gặp bà ôm tôi, có lẽ ông sẽ ngừng đánh bà.”

“Nhưng ông đã không ngừng, đúng không?”

“Không. Luôn có lí do bà cần để thực hiện vai trò của bà. Và cuối cùng…” Hơi thở của anh trở nên lạnh giá và run rẩy. “Cuối cùng ông quyết định vị trí của bà là ở cuối cầu thang.”

Elizabeth cảm thấy có gì đó nóng lên trên má cô, và đó là lúc cô nhận ra cô đang khóc. “Chuyện gì xảy ra với anh?”

“Đó”, James trả lời, giọng anh hơi mạnh mẽ hơn. “có lẽ là tia sáng duy nhất trong câu chuyện. Dì tôi – em của mẹ tôi – đến và đưa tôi đi. Tôi nghĩ bà đã luôn nghi ngờ mẹ bị hành hạ, nhưng dì chưa bao giờ nghĩ rằng nó tệ như đến thế. Sau đó, dì nói rằng dì sẽ bị nguyền rủa nếu để cha tôi làm thế với tôi.”

“Anh có nghĩ ông sẽ làm thế không?”

“Tôi không biết. Tôi vẫn còn giá trị. Người thừa kế duy nhất của ông. Nhưng ông cần ai đó để chửi rủa, và với sự ra đi của Mama…” Anh nhún vai.

“Dì anh hẳn là một phụ nữ đặc biệt.”

Anh nhìn cô, muốn nói với cô sự thật hơn bất cứ điều gì, nhưng anh không thể. Chưa thể. “Đúng vậy”, anh nói, giọng anh khàn khàn với cảm xúc. “Dì đã cứu tôi. Chắc chắn như thể bà đã cứu tôi khỏi một căn nhà đang cháy, bà đã cứu tôi.”

Elizabeth chạm vào má anh. “Bà hẳn đã dạy anh cách để hạnh phúc.”

“Bà luôn cố ôm tôi”, anh nói. “Năm đầu tiên, bà cố chỉ cho tôi tình yêu, và tôi luôn trốn tránh. Tôi nghĩ chú của tôi sẽ đánh dì nếu bà ôm ấp tôi.” Anh cào tay lên đầu, một nụ cười ngắn, giận sữ thoát khỏi môi anh. “Cô có tin được không?”

“Anh còn có thể nghĩ đến điều gì khác nữa chứ?”, Elizabeth hỏi một cách nhẹ nhàng. “Cha anh là người đàn ông duy nhất anh biết.”

“Dì đã dạy tôi yêu là thế nào”, anh thở một hơi ngắn, “Tôi vẫn còn chưa thể tha thứ, nhưng tôi biết tình yêu.”

“Cha anh không đáng được tha thứ”, cô nói, “Tôi luôn cố làm theo lời thuyết giáo của Chúa, và tôi biết chúng ta không nên đánh trả, nhưng cha anh không xứng đáng với điều đó.”

James im lặng một lúc, và rồi anh quay sang cô và nói, “Ông chết khi tôi hai mươi. Tôi đã không dự lễ tang.”

Đó là sự xúc phạm lớn nhất mà một đứa trẻ có thể nhắm vào cha mẹ.

Elizabeth gật với một sự đồng tình tàn nhẫn. “Anh có gặp ông khi anh lớn không?”

“Tôi đã có dịp. Không thể tránh được. Theo luật, dì tôi đã không có lí lẽ để bào chữa. Nhưng dì rất mạnh mẽ, và bà đã dọa nạt ông. Ông chưa bao giờ gặp một người phụ nữ đương đầu với ông trước đây. Ông không có cách nào để thỏa thuận với bà.”

Elizabeth cúi về phía trước và đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán anh. “Tôi sẽ tính cả dì anh vào lời nguyện cầu của tôi tối nay.” Tay cô trượt trên má anh, và cô nhìn anh với sự hối tiếc đăm chiêu, hi vọng có cách nào đó cô có thể vặn ngược đồng hồ, cách nào đó để giữ lấy đứa trẻ nhỏ ngày trước và chỉ cho anh thấy thế giới có thể là một nơi an toàn và đáng yêu.

Anh quay mặt vào tay cô. Môi anh ấn vào lòng bàn tay cô, tìm kiếm sự ấm áp của da cô và trân trọng hơi ấm trong trái tim cô. “Cảm ơn.”, anh thì thầm.

“Vì điều gì?”

“Vì đã ở đây. Vì đã lắng nghe. Vì là chính cô.”

“Cảm ơn.”, cô thì thầm, “Cũng bởi những điều đó.”