Hotgirls Siêu Quậy

Chương 37: “the queen of kingdom” – đêm olympia và ba nữ thần



“Bốp…bốp…bốp…”Sau khi tiếng anh MC kết thúc thì mọi người vỗ tay cổ vũ cho tụi nó. Cái rèm sân khấu từ từ được kéo ra và ở giữa là một đây đàn piano lớn màu đen có khắc hình một bông hồng một cách tinh xảo.Nó nhẹ nhàng bước đến bên cây đàn, vén vày rồi ngồi xuống. Vi và Thảo Anh cũng bước đến nhưng mỗi người lại cầm ình riêng một thứ được đặt sẵn trên cây đàn. Đó là một cây sáo mạ vàng, có đính ba viên ruby màu đỏ và khắc hình một bông hoa hồng có gai đỏ như hình xăm trên lưng Vi thật tinh xảo và đương nhiên là Vi cầm cây sáo này. Tiếp đến là một cây violon bằng loại gỗ quí hiếm, được đính lên đó ba viên pha lê màu trắng trong suốt và cũng được khắc hình hoa hồng gai đỏ như của cây sáo một cách tinh xảo.Nó bắt đầu bản nhạc. Tiếng piano, tiếng sáo và tiếng violon hoà vào nhau tạo thành một bản nhạc du dương mang đậm các sắc thái biểu cảm: lúc vui buồn, lúc nóng giận, lúc tha thiết, lúc vui tươi… Tất cả tạo thành một bản nhạc không lời trầm bổng đến lạ kì. Tất cả mọi người như bị cuốn vào dòng nhạc ấy. Nó mang nỗi buồn man mác đến cho người nghe khiến ọi người cảm động nhưng không buồn đến nỗi rơi nước mắt. Đơn thuần, nó chỉ là một bản nhạc dễ đi và lòng người mà thôi. Nhìn tổng thể, đây có thể gọi là một bức tranh đầy màu sắc lẫn âm thanh, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cảm động. Một bức tranh vẽ ba người con gái xinh đẹp như ba nữ thần trong truyện cổ Hy Lạp đang chơi nhạc trên đỉnh Olympia tối cao – nơi thần Zeus luôn luôn ngự trị ở đó…Hắn đứng một mình ở một góc khán phòng, sau khi nghe bản nhạc cất lên thì chợt giật mình. Sao mà…nó quen quá! Thân quen đến nỗi hắn cũng không nhớ rõ là đã nghe ở đâu, chỉ biết rằng từ sâu trong tiềm thức của hắn đã có bản nhạc này. Và cả nó cũng như thế……Bản nhạc kết thúc. Khắp khán phòng vẫn còn im lặng như luyến tiếc. Một lát sau, tất cả mọi người cùng đứng dậy vỗ tay. Thật sự hỏ cảm thấy lớp A1 năm nay rất xứng đáng cho sự đăng quang chiến thắng.

- Mọi người thấy thế nào ạ? – Vi hỏi to.

- Rất tuyệt! – Mọi người đồng thanh.

- Cảm ơn vì sự ủng hộ của mọi người. Đây là món quà dành cho đêm Olympia thứ hai, đánh dấu hoàn toàn cho sự quay trở lại của Evil! (EV là tên viết tắt của Ellie – Venus – Vanessa nhưng mọi người thường đọc là Evil. Còn đêm Olympia bắt nguồn từ câu chuyện sau: Cách đây hơn một năm, tại Anh quốc, cả ba đứa tụi nó quyết định thử sức bước vào giới showbiz qua một cuộc thi. Và cũng tại cuộc thi đó, tụi nó cũng dùng bản nhạc này và phong cách cũng tương tự khiến cho người ta tưởng tượng ra ba nữ thần ở trên đỉnh Olympia đang chơi nhạc: Aphroditer – Nữ thần sắc đẹp, Atemis – Nữ thần săn bắt và Athena – Nữ thần chiến tranh. Cả ba nữ thần đều mang vẻ đẹp không ai sánh bằng làm mọi người đều ghen tị. Tuy nhiên sau hơn nửa năm hoạt động, ba nữ thần của màn bạc Anh quốc bỗng dưng biến mất.) – Thảo Anh nói.

- Evil? – Mọi người cùng đặt ra câu hỏi.

- Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi chúng tôi quá lâu! Bắt đầu từ hôm nay, Evil sẽ trở lại với thế giới showbiz của Anh quốc. Mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ. – Thảo Anh lại nói và cũng lúc đó, cả ba tháo mặt nạ.

- Ô…đúng…đúng là Evil! – Một tay nhà bào nói.

- Không nhầm lẫn vào đâu được! – Một tay khác nói.

- Tôi cứ tưởng họ không quay lại chứ? – Lại một tay khác.

- Nói nhiều! Lo chụp lại hình đi, dịp may hiếm có đấy! – Một tên khác thúc.Hàng tá máy ảnh, máy quay phim chiếu thẳng lên sân khấu.Vi và Thảo Anh cứ phải nói là cố nặn ra nụ cười tươi hết cỡ còn nó thì vẫn gương mặt lạnh lùng nhưng cuốn hút. Cho dù mặt nó có lạnh đến mức nào đi nữa thì người được hâm mộ nhiều nhất trong Evil vẫn là nó.Cứ liên tục bị ánh đèn flash chiếu thẳng vào mặt nên nó khó chịu. Đưa tay ra phía trước ra dấu ngừng, gương mặt nó vẫn lạnh tanh vô cảm. Ngay sau đó, cánh nhà báo tạm dừng tất cả mọi hoạt động. Đúng là lúc nào, nó cũng là người có uy quyền.

- Hôm nay…không tiện…để tiếp cánh phóng viên. Hẹn dịp khác! – Giọng nó nhẹ tênh vang vang lên.

- À…ờ…vậy chúng ta tiếp tục cuộc thi. – MC lắp bắp.

- Và sau đây là…câu hỏi từ ban giám khảo! – Anh MC tiếp tục, tuy nhiên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

- À…ừm…Tại sao em quyết định tham gia cuộc thi này? – Ông chủ tịch HĐQT hỏi trước. Đây là câu hỏi dễ mất điểm nên ông ta rất khôn ngoan khi chọn câu hỏi này dành cho tụi nó. Nếu chỉ đơn thuần là trả lời những lời lẽ bay bướm, làm êm tai giam khảo thì không hẳn lúc nào, điểm tuyệt đối bạn cũng có thể đạt được. Tuy nhiên, đó luôn là phương án mà các thí sinh vẫn chọn. Còn với nó…