Hotgirls Siêu Quậy

Chương 19: Trở lại – khởi đầu



Nhà Thảo AnhNó thả “phịch” người ngồi xuống cái sofa ngoài phòng khách. Trước giờ vẫn vậy, nó rất sợ và ghét cay ghét đắng cái đám phóng viên lá cải đó. Chuyện riêng tư của người khác lúc nào cũng phải soi mói cho bằng được. Những chuyện trên các mặt báo của các nhân vật nổi tiếng đều do họ chêm thêm vài câu. Những chuyện không có thì nói có, những chuyện có nhiều khi nói không, còn không thì cũng lâu lâu mới nói có, toàn là cái lũ chỉ lo trục lợi. Nó ngán ngẩm lắm rồi.Trong số bốn người ở đây, Bảo Vi là người ghét và căm thù lũ phóng viên ấy nhất bởi lúc nào, lũ phóng viên ấy cũng tung mấy cái scandal tình ái không có thật giữa cô và một số người nổi tiếng khác trong ngành giải trí. Cũng bởi vì Vi mang phong cách táo bạo, quyến rũ và hơi…sexy nên trong một số lần đi ăn cùng một vài người bạn và bị đám phóng viên bắt gặp là y như rằng hôm sau trên mặt báo sẽ có cái tít nóng hổi như: “Siêu mẫu Ellie và người bạn trai mới”, hoặc dã sẽ là “Con mồi mới của siêu mẫu Ellie”.…Quay trở lại với câu chuyện. Trang mở lời trước:- Thế nào? Mệt chứ?

- Tất nhiên…chị cũng biết mà còn hỏi! – Thảo Anh le lưỡi.

- Rồi… - Trang cười xoà.

- Mà sao chị lâu về thế? Chị bảo sẽ sang ngay cùng em mà sao tới tận hai tháng mới thấy? Chị làm gì ở Anh mà lâu vậy? – Thảo Anh phụng phịu.

- Chị bận chạy show. – Trang thản nhiên.

- Show gì thế chị? – Vi hỏi.

- J'D tổ chức show lưu diễn thời trang cho bộ sưu tập mới của Arlia và mời chị tham gia. Chị đã tính từ chối nhưng đích thân Arlia đến và mời và nói nếu chị không tham gia, cô ấy sẽ không tổ chức. Dù sao trong ngành này chỉ còn Arlia là hiểu và thông cảm cho chúng ta thôi. Cô ấy là một người tốt và Arlia đã dồn rất nhiều tâm huyết cho bộ sưu tập này. Chị không phá hỏng nó bởi vì biết nó quan trọng với cô ấy như thế nào. – Trang cười. - Vậy show diễn đó hoàn thành rồi hả chị? – Nó cầm ly nước trên bàn lên nhấp một ngụm.

- Chưa. – Trang lắc đầu.

- Vậy sao chị về đây? – Vi hỏi.

- Hai tháng qua chỉ là quá trình chuẩn bị mà thôi. Còn dự án thì chắc khoảng một tháng nữa tiến hành tổ chức. Chị xin nghỉ phép để về đây và khi nào bắt đầu trở lại. - Tội chị quá. – Thảo Anh thông cảm.

- Không sao mà.

- Nhưng chị Trang à…em không tin chị về đây chỉ vì muốn nghỉ ngơi trước chow diễn đó thôi phải không? Vấn đề chị về đây nhất định vẫn còn có một lí do khác. – Nó chiếu ánh nhìn về phía Trang, cô không nói gì chị nhướn đôi lông mày thanh tú lên một chút.

- Chắc có lẽ là tại vì chị ấy nhớ anh… - Thảo Anh đang nói, Vi cắt ngang:- Không phải vấn đề tình cảm! – Vi thẳng thừng nói.

- Chị về là do pama nhờ, đúng chứ? – Nó hỏi.

- Sao em lại nghĩ thế? – Giọng Trang mang chút bông đùa nhưng gương mặt lại đanh và lạnh, không còn vui vẻ như cách đây 5 giây.

- Em biết, họ sẽ thắc mắc vì sao em với Vi muốn về Việt Nam bởi vì vấn đề này khá nhạy cảm với họ. Còn lý do mà em và Vi nói để về đây không đủ thuyết phục. – Nó trả lời.

- Phải? – Trang gật đầu rồi cười xoà, chào thua hai đứa em này.

- Thế sao chị không nói ra từ đầu? – Vi nghiêng đầu hỏi.

- Nếu nói thì liệu hai đứa có nói cho chị biết không? Lý do mà hai đứa muốn về đây ấy? Chị chắc chắn hai em chẳng có chút hứng thú nào với Việt Nam đâu. Đó chỉ là cái cớ mà thôi bởi thực chất các em đã từng ở đây một thời gian mà pama không biết nên tất cả mọi thứ đều biết hết rồi, lấy đâu ra mà hứng thú nữa chứ.

- Vậy chị sang đây để làm do thám cho họ? – Nó hỏi.

- Không hẳn…họ chỉ muốn biết nguyên nhân tại sao các em về đây.

- Em sẽ nói với chị nhưng làm ơn…đừng nói lại với họ. Họ đã đau đầu lắm rồi nên em cũng chẳng muốn gây thêm áp lực đâu. – Nó nhìn thẳng vào Trang.

- Được…nếu chị thấy thật sự cần thiết. – Trang cười nhẹ. - …Chị biết…công ti đào tạo và quản lí nghệ thuật Ngô Ngọc chứ? – Nó hỏi.