Hợp Ý

Chương 33



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Sau khi ra khỏi hồ bơi, Đỗ Yến Lễ cầm áo choàng tắm đặt bên cạnh mặc vào, lại lấy khăn lông lau mái đầu còn ướt. Anh bước vào phòng, hỏi Đan Dẫn Sanh: “Cậu tìm tôi à?”

Đan Dẫn Sanh nhìn Đỗ Yến Lễ chằm chằm: “Sao đi bơi mà không gọi tôi?”

Đỗ Yến Lễ ngạc nhiên: “Cậu có thói quen bơi buổi sáng?”

“… Không quen thì tập cho quen.” Đan Dẫn Sanh đáp, “Đang nghỉ phép nên rảnh mà, rèn luyện thân thể cũng tốt.”

Đỗ Yến Lễ nở nụ cười. Anh không phản bác Đan Dẫn Sanh, chỉ đi vào phòng ăn.

Nửa tiếng trước nhân viên đã dọn bữa sáng xong, trên bàn có bánh mì, sữa bò, sữa đậu nành, bánh quẩy, ngũ cốc, trứng ốp la, vân vân… Khẩu phần tuy ít nhưng nhiều món khác nhau, trông phong phú và ngon miệng như tiệc buffet vậy.

Đỗ Yến Lễ chọn sữa đậu nành rồi đặt rau xà lách, thịt xông khói và trứng lên bánh mì sandwich. Anh nói: “Tôi hay dậy lúc 7 giờ, tới 7 giờ 15 thì xuống bơi khoảng nửa tiếng, sau đó tắm rửa, ăn sáng tới 8 giờ rưỡi rồi học đua thuyền với huấn luyện viên.”

Nghe Đỗ Yến Lễ giải thích rõ ràng, Đan Dẫn Sanh liền hiểu ngay, nếu muốn bơi sáng cùng Đỗ Yến Lễ thì đúng 7 giờ 15 phải có mặt.

7 giờ 15 cũng không sớm lắm, nhưng sao hắn lại thấy sai sai.

Cảm giác cứ kỳ lạ thế nào…

Đan Dẫn Sanh gắp một miếng bánh quẩy, bỏ vào miệng nhai nhai, hắn hồi tưởng cuộc đối thoại ban nãy của hai người, đột nhiên phát hiện chỗ kỳ lạ, hãi hùng nói: “Khoan đã, Yến Yến, chúng ta đang ăn sáng đó, sao anh lại nói chuyện?!”

Đỗ Yến Lễ cắn một miếng sandwich tự làm, từ tốn nhai, nuốt xong mới trả lời Đan Dẫn Sanh: “Lúc nghỉ phép tôi không giống lúc làm việc, cậu tập cho quen đi.”

Đan Dẫn Sanh cười đùa: “Nói cách khác là hết ngày nghỉ, anh lại hiện nguyên hình hả?”

Giọng điệu Đỗ Yến Lễ bình thản: “Ừ.”

Hiếm khi Đỗ Yến Lễ vừa ăn vừa nói, Đan Dẫn Sanh cảm thấy bằng mọi giá mình phải quấn lấy đối phương trò chuyện vài câu. Nhưng trên thực tế, sau khi nghe anh trả lời, Đan Dẫn Sanh lập tức mất tập trung.

Khi kỳ nghỉ kết thúc, Đỗ Yến Lễ sẽ khôi phục tác phong như cũ.

Đỗ Yến Lễ của thuở ban đầu…

Hai hình ảnh lóe lên trong óc Đan Dẫn Sanh, đó là “kết thúc” và “khởi đầu” của bọn họ, hình ảnh Đỗ Yến Lễ hờ hững quay lưng bước đi, Đỗ Yến Lễ điềm nhiên hủy bỏ hợp đồng.

Nhưng Đỗ Yến Lễ nghỉ phép tận một tháng, anh ấy đã đến đây sáu ngày, còn hắn vừa mới đến hôm qua, vẫn còn hai mươi bốn ngày nữa.

Đan Dẫn Sanh nghĩ vậy, cũng bình thường trở lại. Hắn vui vẻ ăn sáng, bắt đầu cân nhắc vài vấn đề quan trọng.

Ví dụ như làm thế nào để cua được Đỗ Yến Lễ.

Dù là công việc hay giải trí, Đỗ Yến Lễ luôn sắp xếp lịch trình chặt chẽ, có vậy thì anh mới giành được nhiều thời gian cho bản thân.

Đến 8 giờ rưỡi, anh và Đan Dẫn Sanh cùng ra bờ biển, trong lúc đó, huấn luyện viên đã đứng chờ sẵn.

Biển xanh buổi sớm hiện ra chút màu lục xen lẫn, sắc xanh nhạt ấy phủ trên mặt nước, khiến biển rộng bao la thêm vẻ dịu dàng. Khi sóng ùa lên bờ lại biến thành màu trắng, hòa vào bãi cát cùng màu.

Một chiếc thuyền buồm đang đậu gần đó.

Thân thuyền màu trắng, khoang thuyền lại sơn màu vỏ quýt, buồm đã căng ra, trên cánh buồm hình tam giác có ba sọc ngang cùng màu với khoang thuyền, khiến vải buồm trong suốt trở nên thật bắt mắt.

Sau sáu ngày huấn luyện, Đỗ Yến Lễ đã nắm vững cách thức cơ bản để lái thuyền buồm, anh thành thạo đẩy thuyền xuống nước.

Đan Dẫn Sanh đứng bên cạnh, tò mò quan sát chiếc thuyền, lại hỏi huấn luyện viên: “Học món này có bí quyết gì không?”

Huấn luyện viên giảng giải ngắn gọn: “Không có bí quyết gì cả, lái thuyền buồm rất dễ, người nào thần kinh vận động khá hoàn toàn có thể nắm được cách thức cơ bản trong vòng một tuần. Luật thi quốc tế là một thuyền hai người, một người phụ trách chèo, một người điều khiển buồm, bạn của ngài cũng học đua thuyền theo cách này…”

Đỗ Yến Lễ chen ngang hỏi Đan Dẫn Sanh: “Cậu muốn đi theo xem không?”

Huấn luyện viên: “Vậy tốt nhất nên học vài thao tác cơ bản trước, đề phòng tình huống bất ngờ…”

Lý thuyết và thực tế, trong hai chọn một, Đan Dẫn Sanh đương nhiên lựa chọn tin tưởng Đỗ Yến Lễ!

Hắn quyết đoán mặc kệ huấn luyện viên, nhanh nhẹn khoác áo phao rồi nhảy vào khoang thuyền: “Mau qua đây, giờ chúng ta làm gì?”

Tốc độ ánh sáng của Đan Dẫn Sanh khiến người ngỏ lời mời – Đỗ Yến Lễ cũng phải giật mình.

Anh đeo găng tay, kéo buồm, đồng thời chỉ huy Đan Dẫn Sanh chèo thuyền.

“Đầu tiên đẩy mái chèo về phía trước, lực hai tay phải bằng nhau, đúng, chính là như vậy, tiếp tục đi… Tôi hỏi cái này, cậu biết bơi không?”

Đan Dẫn Sanh: “Không.”

“…”

Sau một giây yên lặng, người đang chèo thuyền phì cười: “Giỡn đó, sao tôi lại không biết bơi chứ? Mà giả dụ có thế thật thì chả lẽ tôi không biết đường mặc áo phao?”

Đỗ Yến Lễ liếc Đan Dẫn Sanh.

Không chắc 100%, tầm 3:7 đi.

Thôi, không biết bơi cũng chẳng sao, mình tin bản thân có thể đưa cậu ấy trở về an toàn.

Đỗ Yến Lễ thản nhiên nghĩ, tiếp tục chỉnh buồm.

Theo thời gian, thuyền buồm dần đi xa, ra khỏi bờ cát nhỏ dưới vách núi thì khung cảnh trở nên thoáng đãng. Đập vào mắt là bãi biển bên tay trái, dù còn sớm nhưng đã có vài du khách đến, có người tắm nắng, có người chơi bóng chuyền, có người cầm phao bơi.

Mọi người mặc quần áo rực rỡ, tạo thành một khung cảnh xán lạn.

Ra xa một chút lại thấy tầm hai mươi, ba mươi chiếc thuyền phân tán trên mặt nước trong như gương.

Những chiếc thuyền to nhỏ không đồng đều, có du thuyền cho khách du lịch, du thuyền tư nhân và cả thuyền buồm loại nhỏ như của Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh, hơn nữa cũng khá nhiều, gần như chiếm phân nửa số thuyền ngoài khơi. Bọn họ đang tập luyện cho cuộc thi vào hai tuần tới.

Thuyền buồm lại lướt đi, rời khỏi vách núi, cũng rời khỏi vùng bờ biển.

Lúc này trời bỗng nhiên nổi gió, thổi mạnh làm cánh buồm run lên bần bật.

Đỗ Yến Lễ đeo găng tay dày đứng trên gờ thuyền, anh nhắm hướng gió thổi, chuẩn bị sẵn sàng.

Mấy ngày trước huấn luyện viên đều kéo buồm còn anh cầm lái, lần này đổi thành Đan Dẫn Sanh cầm lái để anh kéo buồm.

Một… hai… ba!

Đỗ Yến Lễ ngửa người ra sau.

Cơ thể anh vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp, lúc tưởng anh sắp rơi xuống nước, thân hình ấy lại dừng lại, gồng lên, gần như song song với mặt biển.

Thế giới trước mắt nhanh chóng xoay tròn, biển biến thành trời, giây phút khi màu xanh mênh mông chiếm trọn tầm mắt, tiếng sóng vỗ từ xa tiến lại, bọt nước tung bay, đọng trên mặt và người anh.

Cánh buồm đón gió căng phồng, con thuyền dưới sức đẩy chạy nhanh như được gắn động cơ, Đan Dẫn Sanh ngồi bên trên chỉ cảm thấy toàn bộ con thuyền đều đang rung chuyển.

Gã đàn ông nhìn về phía trước, mũi thuyền y hệt một lưỡi đao nhọn xé gió, khí thế ngập tràn. Hắn lại nhìn ra xa, mặt trời rực rỡ trên cao như muốn nhuộm nước thành màu đỏ, từng tầng sắc đỏ ùa đến, lúc đập vào thân thuyền thì tung bay, hóa thành từng chùm từng chùm bọt nước nhảy vào khoang thuyền, vỡ tan bên chân hắn.

Cuối cùng, hắn nhìn về phía Đỗ Yến Lễ.

Người kéo buồm đang ở lưng chừng giữa trời và biển, là cánh ưng trên không, cũng là cá bơi biển rộng.

Thời khắc này đẹp đến cùng cực, làm hắn phải nín thở.

Thuyền chạy hồi lâu, chiều gió và sức gió cũng thay đổi. Đỗ Yến Lễ quan sát chốc lát, chuẩn bị chỉnh buồm sang hướng khác.

Bàn tay đang nắm dây thừng kéo mạnh, vừa định đứng dậy, một bàn tay khác chợt đưa tới trước mặt anh, cầm lấy tay anh.

Nguồn sức mạnh đúng lúc truyền đến.

Đỗ Yến Lễ thuận thế đứng thẳng, khi chuẩn bị quay về khoang thuyền, anh chợt nhìn thấy Đan Dẫn Sanh.

Chẳng biết gương mặt người nọ bị dính ướt từ bao giờ, hạt nước đọng trên mặt hắn toả sáng lấp lánh. Đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn anh chăm chú, tựa như hoàn toàn bị anh hấp dẫn, chẳng thể chú ý thứ gì khác.

Cõi lòng Đỗ Yến Lễ khẽ rung động.

Lúc chui qua buồm, Đỗ Yến Lễ chợt cúi người, ôm lấy Đan Dẫn Sanh.

Động tác đó cũng không có gì quá mờ ám, giống bạn bè ôm nhau động viên hơn, anh siết chặt Đan Dẫn Sanh một lát, sau đó bước xuống.

“Dẫn Sanh, nhìn đằng trước đi.”

Đan Dẫn Sanh vẫn mải nhìn Đỗ Yến Lễ, vô thức hỏi: “Đằng trước? Đằng trước thì sao?”

Đỗ Yến Lễ: “Mắt Xanh.”

Cái tên đó cuối cùng cũng khơi gợi được sự chú ý của Đan Dẫn Sanh, hắn nhìn theo tầm mắt đối phương.

Vài chiếc thuyền rải rác ngoài khơi, phía trước bắt đầu xuất hiện những mỏm đá ngầm cao thấp, to nhỏ khác nhau. Cái thì nổi lên mặt nước, cái thì chìm xuống dưới, liên miên bất tận.

Thuyền đến gần hơn, hai người cũng có thể quan sát kỹ hơn.

Rặng đá ngầm quây thành vòng tròn trên biển, ngăn nước lại thành một khu vực độc lập. Màu nước bên trong còn đậm hơn nước biển bình thường, giữa sắc xanh có ánh đen, trông hơi tăm tối, nhưng không cứng nhắc u ám mà hiện ra ánh sáng lộng lẫy như tơ lụa.

Từ xa nhìn lại, cảm giác vùng nước này y như đôi mắt của biển sâu đang ngắm nhìn thế giới.

Thuyền buồm từ từ tiến tới cạnh Mắt Xanh, khi cả hai vừa dừng lại, một chiếc ca-nô cũng chạy theo, huấn luyện viên đứng trên ca-nô vẫy tay với bọn họ.

Đỗ Yến Lễ cất mái chèo, thoải mái nhảy vào khoang thuyền rồi ngồi cạnh Đan Dẫn Sanh, để sóng nước tùy ý đẩy đi. Thấy mấy du khách trên thuyền khác đang lục tục nhảy xuống bơi ở khu Mắt Xanh, Đỗ Yến Lễ bèn hỏi: “Muốn lặn xuống đó không? Cậu có chứng chỉ lặn biển chưa?”

Đan Dẫn Sanh đáp ngay: “Muốn chứ! Đương nhiên là tôi có rồi.”

Đỗ Yến Lễ nhướng mày: “Không biết bơi, hửm?”

Đan Dẫn Sanh: “…”

Không thì tôi phải nói thế nào, chả lẽ bảo tôi ngồi đây cũng thấy vui rồi?

Đỗ Yến Lễ nhìn thấu sự lo lắng của Đan Dẫn Sanh, nét cười chợt thoáng qua bên môi.

Anh đứng dậy, ném dây thừng lên ca-nô.

Hai chiếc thuyền dưới sự khống chế của đôi bên chậm rãi tới gần, đến một khoảng cách nhất định, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh cùng vịn vào thành ca nô, giúp huấn luyện viên cố định chúng vào nhau.

Sau đó, Đỗ Yến Lễ lấy ra hai bộ trang bị lặn, đưa một bộ cho Đan Dẫn Sanh, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay: “Hôm nay gió khá mạnh, không biết lát nữa thời tiết có thay đổi không. Chúng ta không xuống sâu, chỉ lặn xung quanh ngắm cảnh thôi (1). Bây giờ là 9 giờ 45, thống nhất lặn 1 tiếng nhé, 10 giờ 45 phải lên thuyền về.”

Đan Dẫn Sanh: “Không thành vấn đề.”

Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn Đan Dẫn Sanh, muốn lặp lại một lần nữa nhưng anh nghĩ có nhắc cũng vô ích.

Anh che giấu chút phiền não trong lòng, bắt đầu mặc đồ lặn, đến nửa chừng chợt nghe Đan Dẫn Sanh nói: “So thử xem đồng hồ của hai ta đã khớp chưa, tôi sẽ về đúng giờ.”

Đỗ Yến Lễ giật mình, anh quay đầu nhìn sang, thấy khuôn mặt vui vẻ của Đan Dẫn Sanh đang kề sát: “Không phải anh để ý chuyện này lắm sao? Nghe tôi nói vậy có vui không? Yên tâm đi, tôi nói thật mà!”

Đỗ Yến Lễ bình tĩnh liếc Đan Dẫn Sanh cái nữa, lại quay đi, mặt mày bình thản.

Còn lâu anh mới nói cho hắn biết mình quả thật cảm thấy hơi vui.

Tiếp đó, hai người chỉnh đồng hồ, kiểm tra lại trang bị trên người rồi tiến vào khu vực Mắt Xanh.

Bọn họ bước lên một mỏm đá, bên cạnh toàn là du khách đến đây bơi lội, thỉnh thoảng lại nghe một tiếng “ào” to, chứng tỏ lại thêm một người vừa nhảy xuống.

Đan Dẫn Sanh: “Cùng xuống nhé?”

Đỗ Yến Lễ: “Ừ.”

Khoảng khắc khi hai người nhảy xuống, tiếng nước đồng thời vang lên, thế giới xanh thẳm xuất hiện!

Ánh lam chỗ đậm chỗ nhạt vọt tới từ khắp bốn phía.

Khi vừa xuống nước thì còn trông thấy vài du khách cũng đang lặn xung quanh, mà bơi thấp một chút thì ánh nắng đã bị màn nước che khuất. Tầm nhìn bị thu hẹp, du khách đã biến mất tăm, nhưng trái lại có dãy san hô rực rỡ, đàn sứa to nhỏ trong suốt, và vài nguồn sáng nhỏ xa xa mơ hồ, tất cả đều tạo nên một thế giới tuyệt đẹp dưới đáy biển.

Không lâu sau đó, Đỗ Yến Lễ và Đan Dẫn Sanh tách ra.

Anh du đãng một mình trong nước. Khung cảnh ở đây không tệ, lúc vừa đến hòn đảo này anh đã đi lặn một lần, bây giờ là lần thứ hai. Nhưng cái hay của biển là dù bạn có đến bao nhiêu lần đi chăng nữa, bạn luôn có thể phát hiện vài điều khác biệt.

Đỗ Yến Lễ đưa tay vốc một nắm cát, nhìn những hạt cát lấp lánh ào ào chảy qua kẽ tay, chạm vào rùa biển, đẩy nó bơi ra xa.

Anh nở nụ cười.

Ngay lúc ấy, một bầy cá màu bạc không biết tên bỗng nhiên xuất hiện, lít nha lít nhít, con lớn mang theo con bé, con bé đi cùng con lớn, chúng lao vọt qua người Đỗ Yến Lễ, khiến màn nước yên tĩnh cũng gợn sóng.

Đỗ Yến Lễ lui về sau hai bước. Anh nhìn theo, không chỉ trông thấy bầy cá đang lướt đi, mà còn trông thấy người ở phía sau.

Đan Dẫn Sanh chìm trong sóng nước hệt tơ lụa giữa cảnh mơ, như thật như ảo.

Hòn đảo này có một truyền thuyết đẹp.

“Nếu lặn xuống vùng nước xanh nhất của ‘Mắt Xanh’, chúng ta có thể nhìn thấy người sẽ đi cùng mình đến hết cuộc đời này…”

Lúc Đỗ Yến Lễ nhìn thấy Đan Dẫn Sanh, Đan Dẫn Sanh cũng nhìn thấy Đỗ Yến Lễ.

Không biết ai là người bắt đầu trước.

Bầy cá ngăn trở giữa hai người bọn họ, nhưng rồi lại cuốn trôi khoảng cách ấy đi.

Dưới đáy nước, bọn họ chạm vào nhau, hôn nhau.

Trong thế giới xanh thẳm này, có nước có cá, có người và có tôi.

Có lẽ không phải truyền thuyết kết duyên cho các tình nhân, là tình nhân đã tạo nên truyền thuyết tuyệt đẹp ấy.

————————————————

(1) Lặn ngắm cảnh: Chính xác là lặn kiểu Snorkeling – lặn không dùng bình dưỡng khí mà chỉ dùng ống thở và chân vịt, để ngắm san hô và cảnh biển v…v

chapter content