Hợp Đồng Tình Nhân

Chương 128



Yên Lam ngửa đầu nhìn Cận Thế Phong, trong lòng tràn ngập sự thương xót, hóa ra đoạn quá khứ đó bi thảm như vậy à! Chẳng trách hắn không muốn nói ra, vết sẹo vẫn còn, lại tái diễn thêm lần nữa, có lẽ sẽ lại rướm máu.

"Lam Lam." Thấy Yên Lam không nói gì, Cận Thế Phong thận trọng gọi một tiếng. "Hiện tại em đã biết hết toàn bộ sự việc rồi, tha thứ cho anh đi, có được hay không?"

"Anh biết em lưu tâm đến cách anh đối xử với em, nhưng mà...Lúc đó, anh nghĩ em cũng giống với Triệu Ngọc Vân, muốn rời xa anh, ở cùng Vương Mậu Đức, cho nên anh mới nhất thời tức giận, mất đi lý trí, chỉ muốn giữ em lại bên cạnh mình, mặc kệ phải dùng bất cứ thủ

đoạn nào cũng được, cho nên..." Cận Thế Phong nhìn Yên Lam không nói thêm gì nữa.

Yên Lam yêu thương nhìn Cận Thế Phong, "Thế Phong, những điều anh nói đều là sự thật sao? Em không biết, hóa ra anh đã từng phải gánh chịu quá nhiều nỗi đau như, em lại còn bắt ép anh phải nói với em, có phải không rất đau đớn hay không?" Lại một lần nữa phơi bày vết sẹo trước mặt người khác, đòi hỏi này cần đến biết bao dũng khí chứ!?

Cận Thế Phong dịu dàng nhìn Yên Lam, "Vẫn đau lòng, nhưng bởi vì có em bên canh, nên một chút đau đớn đó không là gì cả, em hiện tại mới là tất cả với anh, anh không nên hiểu lầm em điều gì cả, anh không muốn để em rời xa anh, nếu mất đi em, anh sẽ đau lòng đến chết mất."

"Uhm, " trong mắt Yên Lam lấp lánh vài giọt lệ, "Em sẽ ở cùng với anh, em sẽ không rời xa anh, Thế Phong chỉ cần anh còn muốn em, em vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa anh." Yên Lam cam đoan nói.

"Anh cần em, anh đương nhiên cần em, anh tuyệt đối sẽ không để em lại một mình." Cận Thế Phong thâm tình nói.

"Nhưng, anh Mậu Đức, anh ấy..." Yên Lam dè dặt mở miệng nói.

Yên Lam còn chưa nói xong, đã bị Cận Thế Phong ngắt lời, "Em còn nhắc tới Vương Mậu Đức làm gì?" Giọng nói Cận Thế Phong hơi gay gắt.

"Em và anh Mậu Đức chỉ là quan hệ bằng hữu, không có quan hệ gì khác, bọn em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy đối với em và em trai đều rất tốt, em trai em cũng rất muốn gặp anh ấy, cho nên, hôm qua em mới..." Yên Lam le lưỡi tiếp tục nói, "Anh đừng hiểu lầm bọn em gì hết nha!"

"Sau này anh không cho phép em gặp lại Vương Mậu Đức nữa." Cận Thế Phong bá đạo nói.

"Vì sao?" Yên Lam mất hứng nói, "Không phải em cũng đã giải thích rõ ràng rồi sao, vì sao anh vẫn không cho bọn em gặp nhau chứ?"

"Anh cũng đã nói rất rõ ràng rồi, Vương Mậu Đức không phải là một người tốt, anh không cho phép em tiếp xúc với hắn quá nhiều." Cận Thế Phong khó chịu nói.

"Ai nói vậy, anh Mậu Đức đối xử với chúng em thực sự rất tốt, có phải là anh hiểu lầm anh ấy chuyện gì không?" Yên Lam nói.

"Mặc kệ thế nào, anh vẫn không cho phép em gặp lại hắn!"Cận Thế Phong nói một cách ương ngạnh.

"Anh...Anh thực sự là không thể nói lý mà." Yên Lam giận dỗi quay lưng rời đi, không thèm để ý đến Cận Thế Phong.

"Không cho em đi gặp hắn, cũng bởi vì anh ghen đó! Em đúng là một cô bé ngốc." Cận Thế Phong nhỏ giọng nói.

"Được rồi, em đừng tức giận, cùng lắm thì sau này em muốn đi gặp hắn thì nói với anh một tiếng, anh đồng ý rồi em hãy đi ha!" Cận Thế Phong thấy Yên Lam thực sự tức giận không để ý tới hắn, cũng chỉ bất đắc dĩ mà nói thế.

"Uhm, Thế Phong, anh thật tốt." Yên Lam xoay người, cười hì hì nhìn Cận Thế Phong nói.

"Em đó!" Cận Thế Phong sủng nịch trỏ trỏ cái trán của Yên Lam nói, "Em thực sự bả ta cật đích gắt gao đích."

"Sao chứ? Anh không muốn hử!?" Yên Lam cong môi nói.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Yên Lam, Cận Thế Phong nhất thời có chút hoảng hốt, "Đương nhiên sẽ không rồi, anh sẽ vui vẻ mà chịu đựng." Đôi mắt thâm tình của Cận Thế Phong nhìn Yên Lam mà nói.

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong, nói, "Thế Phong, nếu quá khứ đau khổ như thế, vậy anh cứ quên hết đi được không, em và anh cùng nhau, quên hết quá khứ đau khổ, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh."

"Được." nói xong, Cận Thế Phong nồng nàn hôn lên đôi môi Yên Lam, dịu dàng dày vò, trong lúc nhất thời ý thức của Yên Lam nhẹ nhàng tan biến, chỉ biết phối hợp theo sự

chuyển động của đôi môi Cận Thế Phong.

""Ùng ục , ùng ục, ùng ục..." Đột nhiên, một tràng tiếng động vang lên không đúng lúc, Cận Thế Phong đang trong đắm đuối bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút kinh ngạc, nhìn Yên Lam mặt đỏ bừng bừng, sau đó bật cười thành tiếng.

"Ai nha!" Yên Lam đỏ mặt nói, "Anh không được cười, em không phải cố ý, cả ngày em vẫn chưa ăn gì hết, bụng đói réo ùng ục thì cũng là chuyện rất bình thường mà!" Nàng cực lực biện bạch cho chính mình.

"Đáng đời!" Cận Thế Phong nói, "Ai bảo em không chịu ăn cơm chi."

"Còn không phải đều bởi vì anh, nếu không phải anh đối xử với em như vậy, em làm sao có có thể không ăn cơm chứ!" Yên Lam liếc mắt nhìn Cận Thế Phong, nói.

"Xin lỗi, Lam Lam, anh sai rồi, sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Cận Thế Phong lo lắng nhìn Yên Lam, "Em vẫn còn giận anh sao?"

Yên Lam lắc đầu, "Không đâu, sau khi hiểu rõ những chuyện đã qua, em đã thôi tức giận, dù sao cũng là anh Mậu Đức bọn họ có lỗi với anh, vì vậy, em sẽ không để tâm." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

"Cảm ơn em, Lam Lam, em đã hiểu rõ anh như vậy, nếu như em không tha thứ cho anh, anh cũng không biết nên làm gì bây giờ." Cận Thế Phong nói, ôm sát Yên Lam vào trong lòng.

"Ùng ục, ùng ục, ùng ục..." Lại một tiếng kêu, dường như đã phá hỏng hoàn toàn bầu không khí tĩnh lặng.

Cận Thế Phong nhìn gương mặt đỏ bừng đến độ sắp xuất huyết đến nơi của Yên Lam một chút, không hề nói thêm gì nữa, chỉ sủng nịch cười cười, ôm lấy Yên Lam bước ra ngoài.

"Vú Trương, Lam Lam đói bụng rồi, mau chuẩn bị một ít thức ăn mang đến." Cận Thế Phong quay về phía Yên Lam dặn dò.

"Vâng, cậu chủ, tôi đã biết." Vú Trương nhìn Cận Thế Phong bế Yên Lam bước ra, biết đã không có chuyện gì nữa, trong lòng cũng rất thoải mái, bất giác để lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Nhìn thấy vẻ mặt của Vú Trương, Yên Lam có chút áy náy nói, "Vú Trương, xin lỗi, đã để cho bác phải lo lắng cho con rồi."

"Không sao cả, tiểu Lam tiểu thư, chỉ cần cô mạnh khỏe, trong lòng Vú Trương liền thật cao hứng rồi, cô không cần phải nói xin lỗi với Vú Trương gì hết đâu." Nói xong, Vú Trương xoay người rời đi, bước vào nhà bếp.