Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 37



Cửa phòng bị đẩy ra, ánh mắt Đoàn Dụ vẫn luôn dừng trên hồ sơ kế hoạch, đến đầu cũng không nâng lên chút nào.

Lộ Viễn Bạch nhớ ra quản gia nói hôm nay tâm trạng Đoàn Dự không tốt, cẩn thận, dè dặt đặt hoa ở trước cửa phòng làm việc, dự định vào phòng dỗ dành trước, chờ tâm trạng Đoàn dự tốt lên, cậu lại đưa hoa và nhẫn.

Lộ Viễn Bạch đi dép lê trắng, bước vào phòng làm việc, còn cố ý gây ra tiếng động, vậy mà người kia vẫn không nhìn cậu.

Lúc này mới mở miệng nói: "Vợ à, anh về rồi đây."

Giọng nói trong trẻo của Lộ Viễn Bạch vang lên trong phòng làm việc, nhưng Đoàn Dự vẫn rũ mắt nhìn bản kế hoạch.

Lộ Viễn Bạch tiến lên, bước lại gần bàn làm việc của Đoàn Dự, hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Chỉ thấy người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí khi cậu đến gần cũng không thu hút được chút chú ý nào từ đối phương.

Lộ Viễn Bạch hơi bất ngờ, đêm qua vẫn còn rất tốt, mời cậu tắm rửa, còn ăn đồ ăn mà cậu đút, sao hôm nay đi làm về đã không thèm để ý tới mình?

Lộ Viễn Bạch mím môi, sau đó dời một chiếc ghế, ngồi vào bên cạnh Đoàn Dự.

Nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: "Vợ, sao em lại không để ý anh?"

Đoàn Dự không lên tiếng, như cũ tiếp tục nhìn bản kế hoạch đã một ngày chưa lật qua trang mới.

Lộ Viễn Bạch thấy anh vẫn không thèm để ý đến mình, vươn một ngón tay trắng nõn qua, chạm chạm tay Đoàn Dự.

Sau khi chạm thật nhẹ nhàng lại nhanh chóng thu về, giống như con mèo lần đầu chơi thử cuộn len.

Vô cùng mới lạ.

Lộ Viễn Bạch thấy khi cậu chạm vào tay Đoàn Dự, tuy anh không phản ứng nhưng cũng không có bài xích, lúc này mới lấy can đảm lại chạm tiếp một cái.

Sau đó Lộ Viễn Bạch cứ như đã tìm được niềm vui, thỉnh thoảng lại đụng vào mu bàn tay Đoàn Dự, thấy người kia vẫn không quan tâm đến mình, cuối cùng trực tiếp cầm tay Đoàn Dự chơi, bắt đầu tự lẩm bẩm.

"Vợ ơi, hôm nay anh ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt về cho em."

"Vợ nè, sáng nay em không nhìn thấy anh rất kinh ngạc phải không?"

"Vợ, hôm nay em có ăn cơm đúng giờ không đó?"

"Vợ, hôm nay lúc đi làm anh đều nhớ em, em có nhớ anh không?"

Khuôn mặt Đoàn Dự lạnh lùng cứng rắn, nhưng cảm xúc trên tay truyền đến lại khiến trái tim anh không nhịn được ngứa ngáy, bên tai tràn đầy lời nói nhung nhớ của Lộ Viễn Bạch.

Đáng ghét.

Cậu quả nhiên rất giỏi dỗ người!

Lộ Viễn Bạch lại nói tiếp: "Hôm nay công việc của anh bận rộn nên không có thời gian liên hệ em, không có biện pháp gọi điện thoại cho em."

"Là công việc bận rộn không thể nào liên hệ, hay là bận tặng hoa cho người ta nên không thể liên hệ?"

Âm thanh trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên, đôi con ngươi đen và sâu nhìn Lộ Viễn Bạch.

Đoàn đột nhiên mở miệng, Lộ Viễn Bạch còn hơi bất ngờ, sau đó nhìn Đoàn Dự cười nói: "Vợ à, hôm nay em cũng xem livestream công việc của anh hả?"

Đoàn Dự nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo của Lộ Viễn Bạch, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Lộ Viễn Bạch nói tiếp: "Hôm nay vợ cũng nhớ anh phải không?"

Nhìn đôi mắt đào hoa tràn đầy mong đợi của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự tạm thời đúng là không nói được ra từ "Không".

Sau đó ánh mắt anh bối rối nhìn ra xa.

Nguy hiểm thật, suýt nữa là bị bộ dạng người trước mắt mê hoặc.

Thấy anh lại không nói lời nào, Lộ Viễn Bạch đi thẳng vào vấn đề, "Vợ à, vì sao em không vui?"

Lộ Viễn Bạch hỏi rất nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của Đoàn Dự.

Thấy người này lại bắt đầu phớt lờ mình, Lộ Viễn Bạch suy nghĩ theo những lời vừa rồi của Đoàn Dự, sau đó ngập ngừng hỏi: "Bởi vì anh không tặng hoa?"

Lời này vừa thốt ra, quả nhiên Đoàn Dự nghiêng đầu liếc Lộ Viễn Bạch một cái.

Lộ Viễn Bạch: “……”

Lộ Viễn Bạch nhìn vợ mình keo kiệt bủn xỉn trong chốc lát không nói lên lời, trước đó vì sợ Đoàn Dự tức giận nên mới không lấy đóa hoa hồng kia, kết quả là cho dù Lộ Viễn Bạch có nhận hay không, Đoàn Dự vẫn sẽ tức giận.

Đoàn Dự liếc mắt nhìn Lộ Viễn Bạch một cái xong, lập tức lại dời ánh mắt về trên bản kế hoạch.

Ai ngờ ngay sau đó, Lộ Viễn Bạch duỗi tay khép bản kế hoạch trước mặt Đoàn Dự lại, giơ tay hướng mặt Đoàn Dự về phía mình.

"Bởi vì anh đưa hoa cho người khác nên em tức giận?"

Gương mặt bị Lộ Viễn Bạch bưng, Đoàn Dự muốn quay đầu đi không nhìn cậu cũng không được.

Thật ra sau khi Lộ Viễn Bạch nói câu này, Đoàn Dự cũng tự cảm thấy bản thân không thể hiểu được.

Anh tự biết mình đối với Lộ Viễn Bạch chỉ như đang nuôi một con thú cưng, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Lộ Viễn Bạch tặng hoa cho người khác, anh đã tức giận cả ngày.

Không sai, chính là tức giận.

Loại cảm xúc này đè nén tận dưới đáy lòng, Lộ Viễn Bạch cho anh cái gì, cũng có thể cho người khác cái đó.

Đoàn Dự chỉ cần tưởng tượng đến đó, trong lòng sẽ giống như bị người ta đâm một nhát rách ra.

Bởi vì anh hiểu rõ ràng sau khi mất trí nhớ, Lộ Viễn Bạch mới chân thành với anh, mỗi ngày đều vây quanh anh.

Nhưng điều này cũng chỉ giới hạn trong những lúc chỉ có hai người ở chung.

Anh biết cực kỳ rõ, tình cảm Lộ Viễn Bạch lúc trước cho anh làm mình cảm thấy mới mẻ, anh chưa từng trải nghiệm qua, cho nên trong đáy lòng cũng ngầm có một phần khát vọng.

Nhưng chỉ cần biểu hiện phần khát khao này ra ngoài một chút, đó sẽ là nhược điểm.

Đoàn Dự vô cùng chán chét bày ra sự mềm yếu của bản thân, điều đó chính là cho kẻ địch một cơ hội đối phó anh.

Ngay lúc Đoàn Dự âm thầm rơi nước mắt, vừa muốn mở miệng.

Lộ Viễn Bạch ôm chặt đầu cún của người đàn ông, kéo sát vào lồng ngực mình.

Biểu tình lạnh nhạt Đoàn Dự bỗng sửng sốt. Ngay sau đó, âm thanh đặc biệt của người kia vang lên, "Thì ra vợ cũng rất thích anh phải không?"

Sườn mặt Đoàn Dự dán lên cổ Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch vừa nói ra, âm thanh chấn động rõ ràng truyền tới.

Da thịt hai người dán sát vào nhau, lời nói đối phương nghe vào tai tê dại.

Lộ Viễn Bạch ưỡn thẳng nửa người trên, đôi mắt đào hoa hơi cong, lại ôm chặt Đoàn Dự hơn nữa.

Gương mặt nhỏ trắng nõn tựa vào đầu Đoàn Dự cọ cọ, trong lòng cậu hết sức rõ ràng

Đoàn Dự tức giận khi cậu đưa hoa cho người khác chính là thích cậu.

Trước đó Đoàn Dự vẫn luôn trầm mặc ít nói, trong phương diện tình cảm cũng không có bày tỏ gì.

Mà một hành động tức giận khi cậu tặng hoa cho người khác này, chắc chắn là biểu hiện có quan tâm đến cậu.

Từ nhỏ Lộ Viễn Bạch đối với phương diện tình cảm này đã có cảm giác cô cùng mãnh liệt.

Đoàn Dự vừa định mở miệng phản bác đã nghe thấy Lộ Viễn Bạch tiếp tục nói: "Không phải anh đưa hoa cho người khác, mà đóa hoa kia người đó xứng đáng được nhận, anh và Thẩm Ngọc Trì chơi trò chơi kéo chân sau, cho nên mới đưa hoa hồng cho cậu ta, không phải là đưa không tiễn gì đó."

"Đừng nóng giận."

Lộ Viễn Bạch ôm người anh lắc lắc.

"Anh không thích người khác, hơn nữa chúng ta đã kết hôn, bởi vì anh thích em nhất nên mới kết hôn với em."

Lộ Viễn Bạch ôm Đoàn Dự, sợ vợ mình lại suy nghĩ vớ vẩn gì đó, lời nói rất đầy đủ, không để lại chút lối thoát nào về sau cho bản thân.

Lộ Viễn Bạch cảm thấy khi đã kết hôn thì cần phải cho người mình yêu mười phần cảm giác an toàn.

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Thật sao?"

Ánh mắt Đoàn Dự dùng trên chiếc chiếc cổ trắng nõn của Lộ Viễn Bạch.

Trong lòng nghĩ, nếu Lộ Viễn Bạch dám nói dối, anh sẽ lập tức cắn đứt cổ cậu.

Lộ Viễn Bạch ôm Đoàn Dự gật gật đầu, “Đương nhiên là thật, hiện tại anh thích em nhất, yêu em nhất."

Đoàn Dự im lặng một lát nói: "Vậy người trước kia là ai?"

Lộ Viễn Bạch không cần nghĩ ngợi cười nói: “Là mẹ anh."

Đoàn Dự: “……”

Không biết vì sao, khi Lộ Viễn Bạch vừa dứt lời, trong lòng Đoàn Dự cũng nhẹ nhõm theo.

Sau đó anh nâng cánh tay, vừa định ôm lấy eo Lộ Viễn Bạch, liền thấy người vốn đang ôm người anh đột nhiên buông tay ra, đứng lên.

Tay lơ lửng trên không trung Đoàn Dự: "..."

"Vợ à, em đợi anh một chút."

Nói xong Lộ Viễn Bạch lập tức đi dép lê lộc cộc ra khỏi phòng làm việc.

Hương thơm dễ chịu quanh người bị rút ra, trong lòng Đoàn Dự bất ngờ cảm thấy cô đơn, thấy Lộ Viễn Bạch bước đi một cách vội vàng, tưởng đối phương có việc gì gấp.

Cũng đứng lên theo từ ghế. Vừa muốn đi sau, lại nhìn thấy Lộ Viễn Bạch ôm một đóa hoa hồng lớn quay lại phòng làm việc. Đóa hoa hồng kia nhiều loại màu sắc đa dạng, diễm lệ.

Lộ Viễn Bạch ôm hoa tiến vào, biểu cảm Đoàn Dự hơi ngừng.

Sau đó Lộ Viễn Bạch bước nhanh tới đưa hoa cho Đoàn Dự, lập tức hơi ngượng ngùng nói: "Vợ ơi, tặng em, hôm nay anh đi làm được tiền mua về cho em."

"Về sau anh cũng sẽ cố gắng kiếm tiền mua quà tặng em."

Vẻ mặt Lộ Viễn Bạch vô cùng chân thành tha thiết, không nhìn ra một điểm giả dối nào.

Nói xong cậu lấy từ trong tui ra một chiếc nhẫn hôm nay lấy từ tiệm trang sức.

Sau đó nhìn Đoàn Dự hít sâu một hơi, trên mặt có hồi hộp căng thẳng mắt thường có thể thấy được.

"Vợ, việc sau khi anh bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ quên mất em, làm mất nhẫn kết hôn, thật sự xin lỗi, anh không cố ý, anh thích em, từ lúc tỉnh lại trên giường bệnh, ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy thích, cũng cực kỳ cảm ơn em kết hôn với anh, tình nguyện sống cả đời cùng anh."

Nói xong mở hộp nhẫn, bên trong chiếc nhẫn hồng ngọc sáng rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn.

Lộ Viễn Bạch dùng cánh tay phải nâng hộp nhẫn, tiếp đó lấy ra chiếc nhẫn đúng kích cỡ của Đoàn Dự.

Trong khoảnh khắc đó cậu hồi hộp đến nỗi tay cũng run rẩy: "Em..."

Cảnh tượng như vậy vô cùng mới mẻ, thân hình Đoàn Dự cao lớn ôm một bó hoa hồng màu sắc rực rỡ, rũ mắt nhìn tay cầm nhẫn run rẩy của Lộ Viễn Bạch.

Trong lòng Lộ Viễn Bạch căng thẳng, chuyện đeo nhẫn cho người mình yêu này, đây cũng là lần đầu tiên cậu làm, giống như cầu hôn.

Khi Lộ Viễn Bạch căng thẳng đến nỗi không nói lên lời, ngón tay trái khớp xương rõ ràng của Đoàn Dự duỗi tới trước mặt Lộ Viễn Bạch.

Đoàn Dự nhìn cậu, cảm xúc trong lòng hỗn độn, nhìn cánh tay run rẩy của Lộ Viễn Bạch, ma xui quỷ khiến duỗi ra trái ra.

Lộ Viễn Bạch nhìn, yếu ớt đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái cho Đoàn Dự.

Trong mắt Lộ Viễn Bạch, đây là một việc vô cùng thiêng liêng

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được mang vào ngón áp út, chóp mũi Lộ Viễn Bạch đau xót, cậu mở miệng: "Vợ, anh yêu em."

Cậu hy vọng hôn nhân của mình cùng Đoàn Dự có thể duy trì thật lâu dài. Tình yêu giữa hai người mãi mãi tốt đẹp.

Tất cả đều là khát vọng của Lộ Viễn Bạch.

Những việc Lộ Viễn Bạch làm cho Đoàn Dự trên phương diện tình cảm nhiều hơn cả nhà họ Đoàn, cậu sẽ suy xét, để ý cảm xúc của anh.

Tuy Đoàn Dự không quá hiểu đây là thứ tình cảm gì, nhưng quả thật là anh không hề chán ghét Lộ Viễn Bạch dính lấy mình, thậm chí còn cực kì thích điều đó.

Đoàn Dự trước giờ luôn cao ngạo, đối với bất cứ ai cũng không dành nhiều tình cảm, nhưng nhìn Lộ Viễn Bạch trước mặt chân thành đối xử với anh, Đoàn Dự lại không keo kiệt tình cảm chia cho cậu nhiều hơn.

Sau đó anh lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp nhẫn ra, nâng tay Lộ Viễn Bạch, đẩy mạnh chiếc nhẫn vào ngón áp út Lộ Viễn Bạch.

Tay Lộ Viễn Bạch trắng nõn tinh tế, vô cùng xứng đôi với chiếc nhẫn hồng ngọc.

Đoàn Dự không khỏi nắm tay Lộ Viễn Bạch, quan sát một hồi.

"Vợ, em nên nói em cũng yêu anh."

Giọng nói Lộ Viễn Bạch buồn bã, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, Đoàn Dự rũ mắt nhìn hốc mắt Lộ Viễn Bạch hồng hồng giống như con thỏ.

Lặng im trong một lát, rồi anh nói: "Anh yêu em."

Lộ Viễn Bạch hồng hốc mắt, nhấp môi ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đoàn Dự nhìn cậu rất thú vị, cúi người ngắm cậu, “Khóc cái gì?”

Lộ Viễn Bạch chu cái miệng nhỏ lắc lắc đầu, “Không khóc.”

Chẳng qua cậu cảm thấy một màn này quá cảm động, quá tốt đẹp mà thôi.

Lộ Viễn Bạch nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mình, trong lòng ê ẩm, bây giờ cậu cũng là người đã có gia đình.

Sau đó ngẩng đầu thấy Đoàn Dự vẫn luôn ngắm mình, cậu hơi ngượng ngùng bắt đầu nói sang chuyện khác, "Vợ để việc đó, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Nói xong lập tức lôi kéo đi xuống dưới lầu.

Đoàn Dự đặt hoa hồng trên bàn cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, theo sau Lộ Viễn Bạch xuống lầu.

Bởi vì bận công việc nên hôm nay Lộ Viễn Bạch không ăn được nhiều lắm, bây giờ bảy giờ tối cũng đúng thời gian ăn chiều.

Tay trái Lộ Viễn Bạch cầm bộ đồ ăn, bỏ từng miếng từng miếng thức ăn vào miệng.

Một bên còn không quên gắp rau xanh cho Đoàn Dự.

Khuôn mặt anh tuấn của Đoàn Dự hơi nứt ra, nhìn rau cải xanh trong bát, cái hố hai người đào khi ăn cơm ngày hôm qua chắc là không thể bò ra trong thời gian ngắn.

Lộ Viễn Bạch phồng má bắt đầu quan tâm Đoàn Dự: "Vợ hôm nay có ăn cơm sáng và cơm trưa đúng giờ không? Ăn những cái gì vậy?"

Đoàn Dự cầm đũa trong tay gắp rau cải trong chén, lựa chọn bỏ qua câu hỏi thứ nhất của Lộ Viễn Bạch, "Cháo trắng và trứng chiên."

Lộ Viễn Bạch cầm cốc nước lên uống một ngụm, "Vậy cơm trưa thì sao?"

Tay cầm đũa của Đoàn Dự đột nhiên khựng lại, không lên tiếng.

Lộ Viễn Bạch thấy vợ mình chậm chạp không trả lời mình, ngẩng đầu ngờ vực nhìn về phía Đoàn Dự.

Lộ Viễn Bạch uống nước có hơi bị rơi một chút, quản gia thấy thế đưa khăn ăn qua.

Sau khi Lộ Viễn Bạch nói cảm ơn xong, thuận tiện hỏi: "Chú à, trưa nay vợ cháu ăn gì vậy?"

Quản gia đã lớn tuổi, thời gian ở nhà họ Đoàn cũng lâu, Lộ Viễn Bạch không biết xưng hô với ông ấy như thế nào, cuối cùng đành phải trực tiếp gọi chú.

Quản gia không dấu vết liếc nhìn Đoàn Dự một cái "Cơm trưa hôm nay..."

Đoàn Dự nâng mặt sắc bén nhìn lại...

Quản gia nuốt nước miếng, "Trưa nay ngài ấy không ăn cơm."

Đoàn Dự: “……”

Lộ Viễn Bạch nghe xong nháy mắt chân mày thanh tú nhăn lại, ánh mắt chất vấn nhìn Đoàn Dự.

"Vợ à..."

Trong một lúc, bàn cơm lâm vào yên tĩnh như chết.

Quản gia thấy tình hình bất thường, vội vàng nói có việc, bàn chân như bôi mỡ rời khỏi nhà ăn.

Đối diện ánh mắt Lộ Viễn Bạch, trong lòng Đoàn Dự không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác chột dạ không tên.

Loại cảm xúc tự nghi ngờ bản thân này Đoàn Dự chưa bao giờ trải qua.

Nhớ lần trước hai người cũng vì việc ăn cơm đúng giờ mà giằng co ở tầng hai một thời gian.

Những việc nhỏ như ăn cơm đúng giờ này, trước kia Đoàn Dự không bao giờ để ý, nhưng Lộ Viễn Bạch dường như có sự cố chấp đặc biệt với chuyện này.

Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch nhìn nhìn Đoàn Dự, không vui nói: "Vợ, em không định ngụy biện một chút sao?"

Không sai, không phải là giải thích.

Là ngụy biện.

Tổng tài hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, trong bỗng chốc ngậm miệng trước mặt Lộ Viễn Bạch.

Sau bữa cơm chiều, Lộ Viễn Bạch tức giận lên lầu, ngay cả Đoàn Dự chủ động tìm cậu nói chuyện, Lộ Viễn Bạch cũng không thèm để ý tới.

Tuy Lộ Viễn Bạch cũng không nỡ tức giận với vợ, nhưng vì chuyện ăn cơm đúng giờ này hai người đã từng tranh chấp một lần, vậy mà Đoàn Dự rõ ràng vẫn không bỏ thói quen xấu là ăn cơm không có quy luật, cơm nói không ăn là không ăn, Lộ Viễn Bạch dự định cho anh một ít trừng phạt.

Đoàn Dự nhìn bóng dáng Lộ Viễn Bạch rời đi, đột nhiên giống như học sinh tiểu học thi được trứng ngỗng bị phụ huynh dạy dỗ trên bàn cơm.

Sau đó liếc mắt nhìn quản gia đứng cách đó không xa.

Quản gia thấy vậy vội vàng quay người rời đi.

Buổi tối quản gia lên phòng làm việc ở lầu ba, Đoàn Dự ngẩng đầu lên từ trong đám văn kiện.

"Hoa hồng có thể nuôi được bao lâu?"

Quản gia còn tưởng ông ấy tố cáo anh trước mặt ngài Lộ, Đoàn Dự muốn trừ tiền lương ông.

Sau khi nghe được lời nói của Đoàn Dự mới thở phào nhẹ nhõm.

Quản gia: "Cái này phải tính theo mùa."

Đoàn Dự: "Hoa hồng đã bị bẻ xuống bị nuôi được bao lâu?"

Quản gia tự hỏi một lát, sau đó nói: "Nếu tưới đủ nước và đủ ánh sáng mặt trời, chắc là có thể sống được khoảng hơn nửa tháng."

Đoàn Dự nghe xong, mở miệng nói: "Ông đưa người tới kho hàng lấy vài bình hoa ra cho tôi."

"Vâng, tiên sinh." Quản gia cẩn thận hỏi: "Ngài cần khoảng bao nhiêu bình?”

Đoàn Dự nghiêng đầu nhìn sang bó hoa hồng màu sắc rực rỡ bên cửa sổ.

Quản gia cũng nhìn theo ánh mắt anh, trong lòng lập tức nảy lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên ngay sau đó ông liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người đàn ông: "Có bao nhiêu bông hoa thì lấy từng đó cái bình."

Quản gia: “……”

Ông biết ngay mà.

Ông bắt đầu làm việc ở nhà họ Đoàn từ khi Đoàn Dự mới mười tuổi, không thể nói là hiểu rõ cảm xúc của Đoàn Dự như lòng bàn tay, nhưng vẫn coi là vô cùng hiểu biết.

Làm việc gì cũng tự theo ý mình, không bao giờ chịu nghe người khác khuyên bảo. Vừa rồi khi Đoàn Dự nhìn về phía bó hoa kia, trong lòng quản gia đã thầm kêu không thốt.

Trong đầu ông có một giọng nói phát ra, tiên sinh không phải định mỗi bình hoa đặt một bông hoa chứ?

Không ngờ ý tưởng tồi tệ này đã ứng nghiệm trong một giây. Quản gia nghe xong có vẻ khó xử nói: "Tiên sinh, trong kho hàng có khả năng không có nhiều bình để dùng như vậy."

Tuy nhà họ Đoàn chẳng thiếu thốn thứ gì, nhưng đúng là không thể ngay lập tức lấy được ra nhiều bình như vậy.

Đoàn Dự bắt chéo chân ngồi tựa lên ghế tổng tài, "Trong nhà cũng có bình hoa, tôi thấy không ít."

Quản gia: “……”

Bình hoa trang trí trong nhà không phải dùng để cắm hoa, mà là dùng để thưởng thức, bởi vì chúng nó đều là đổ cổ từ rất lâu, có giá trị cực kì cao.

Đồ thủ công đẹp đẽ tinh xảo, dùng để cắm hoa thật sự là phí phạm của trời, quá đáng tiếc.

Quản gia sau khi đã trải qua một đợt tra tấn trong tâm, mở miệng nói: "Tiên sinh, phần lớn gốm sứ và bình hoa ngọc trong nhà đều là đổ cổ, ý nghĩa không tưởng tượng được, nếu dùng để cắm hoa có vẻ không phù hợp."

Trong lòng quản gia vô cùng hiểu rõ, kể cả ông có không nói ra lời này đi nữa, Đoàn Dự cũng biết, dù sao đây đều là tiên sinh mua về từ các hội đấu giá.

Đoàn Dự nhìn bó hoa hồng kia, hình ảnh Lộ Viễn Bạch ôm nó vào phòng làm việc còn in trong đầu.

"Ông cũng bảo chúng nó là bình hoa." Đoàn Dự: "Để cho chúng làm vật trang trí cũng vô dụng, thà vứt đi còn hơn.

"..." Quản gia cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. "Tôi đã biết thưa ngài."

Sau đó ông lại nhìn sang bó hoa đặt cạnh cửa sổ, đó là thứ Lộ tiên sinh hôm nay mang về.

Quản gia thở dài trong lòng, tuy rằng đáng tiếc, nhưng chủ nhà đã lên tiếng, phận làm tôi tớ trong nhà như ông ta chỉ có thể vâng theo.

Quản gia đang định ra khỏi phòng làm việc, dẫn người tới kho hàng.

"Chờ đã."

Quản gia quay đầu lại hỏi: “Ngài còn có chuyện gì sao?”

Đoàn Dự ngước mắt nhìn ông ta, "Tiền lương của ông tháng này giảm một nửa."

Quản gia"..."

Ông ta biết mình không thể trốn thoát mà.

Nhưng tiền lương Đoàn Dự trả vẫn luôn cao hơn bên ngoài rất nhiều, cho dù có giảm một nửa thì vẫn còn rất nhiều lương.

Sau khi Đoàn Dự xử lý xong, lúc này quản gia mới rời khỏi phòng làm việc, xuống lầy định đưa người tới kho hàng lấy bình hoa.

Tạm thời trong phòng làm việc chỉ còn một mình Đoàn Dự, tài liệu đặt trên bàn làm việc cũng không xem vào.

Trong đầu óc trần đầy vẻ mặt tức giận của Lộ Viễn Bạch trên bàn cơm hồi chiều, lần này nghiêm trọng hơn những lần trước, ngay cả khi anh chủ động nói chuyện, đối phương đều không quan tâm đến.

Đoàn Dự liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian là chín giờ rưỡi tối, Đoàn Dự hình như nhớ đến cái gì đó, đứng dậy từ ghế tổng tài, xuống tầng ba.

Anh dừng lại trước cửa phòng Lộ Viễn Bạch, sau đó gõ gõ cửa.

Mới đầu không có ai đáp lại, Đoàn Dự lại nâng tay gõ gõ, lúc này cửa phòng mới được mở ra một khe hở nhỏ.

Lộ Viễn Bạch vừa tắm xong, lúc này đang mặc áo tắm dài, kéo cửa phòng ra để lộ một khe hở nho nhỏ, gương mặt vốn trắng nõn vì tắm rửa bị hơi nóng hun thành màu hồng, một đôi mắt đào hoa tràn ngập không vui nhìn Đoàn Dự. Âm thanh rầu rĩ nói: "Có chuyện gì vậy?"

Có thể thấy còn đang tức giận vì Đoàn Dự không ăn cơm đúng giờ.

Cửa quả thật đã mở, nhưng khe hở quá nhỏ, chỉ có thể thấy được non nửa khuôn mặt Lộ Viễn Bạch.

Đoàn Dự ho khan một cái: "Trời không còn sớm."

Lộ Viễn Bạch khó hiểu nhìn anh.

Đoàn Dự tiếp tục nói: "Anh đến bóp kem đánh răng giúp em."

"Không cần." Lộ Viễn Bạch từ dối cực kỳ dứt khoát.

Sau khi trải qua một cuộc đấu tranh gian khổ vào sáng nay, hiện tại Lộ Viễn Bạch đã có được kỹ năng đặc biệt là tự bóp kem đánh răng bằng một bàn tay.

Nói xong lập tức muốn đóng cửa lại. Đoàn Dự nhanh tay nhanh mắt ngăn động tác của Lộ Viễn Bạch.

Chưa từ bỏ ý định hỏi: "Em thật sự không cần?"

Cậu biết chắc chắn vợ đang cố ý đến dỗ dành mình, nhưng lần này cậu nhất định phải dạy cho đối phương một bài học, "Không cần."

Theo sau đó là một tiếng phanh đóng cửa phòng lại.

Đoàn Dự: “……”

Bị từ chối cho vào phòng Đoàn Dự đành phải quay lại tầng ba.

Dỗ dành người khác quả nhiên là kỹ năng sống quan trọng nhất.

Sáng sớm hôm sau khi Đoàn Dự muốn đi làm, mới mở cửa đã thấy có tiền tiêu vặt đặt trên sàn nhà trước cửa phòng. Vẫn là hình thức trộn cả tiền giấy và tiền xu như trước, nhưng lại ít hơn trước nhiều.

Bởi vì tiền tiêu vặt của Đoàn Dự hôm nay chỉ có 2,5 tệ.

Lộ Viễn Bạch vì không muốn gặp mặt Đoàn Dự đi làm nên cố ý dậy thật sớm, đặt tiền trước cửa phòng bà xã.

Sở dĩ chỉ có 2,5 tệ tiền tiêu vặt cũng là một loại trừng phạt đối với Đoàn Dự.

Đoàn Dự cúi người nhặt tiền tiêu vặt lên rồi bỏ vào túi, khi đi qua tầng 2 liếc mắt nhìn qua Lộ Viễn Bạch một chút, xuống lầu ăn sáng.

Sau khi tiếp nhận túi tài liệu từ quản gia, sáng nay cũng không có cái ôm tiễn anh đi làm của Lộ Viễn Bạch.

Trên đường tới công ty, tài xế lái xe rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Đoàn Dự không được tốt bằng ngày hôm qua.

Buổi sáng ở công ty không có gì khác bình thường.

Từ lúc bắt đầu đi làm, thư ký đã phải vội vàng bận rộn trong ngoài, xử lí công việc.

Tất cả tài liệu đều được trải qua sàng lọc một lần mới được đưa đến văn phòng Đoàn Dự.

"Đoàn tổng, đây là những tài liệu hôm nay ngài cần xem qua."

Nói xong thư ký đứng chờ bên cạnh, không qua bao lâu, trước mặt cô duỗi lại một bàn tay cầm tài liệu khớp xương rõ ràng.

Trong mắt thư ký lập tức hơi kinh ngạc, trước kia Đoàn Dự xem xong tài liệu đều đặt lên bàn làm việc, chờ cô đến lấy.

Đây là lần đầu tiên anh đưa tài liệu qua cho cô.

Nháy mắt sau đó, thư ký liền phát hiện có gì đó không đúng.

Trên tay tổng tài của bọn họ hình như có thêm cái gì đó.