Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 3



Sau khi xác nhận đồ vật, y tá đặt mấy thứ đó lên đầu giường, dặn dò Lộ Viễn Bạch vài câu chú ý vết thương, không được rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng Lộ Viễn Bạch lại ngẩn người nhìn giấy kết hôn trước ngực của mình, một lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

“Mình kết hôn rồi?”

Cậu có cảm giác vừa ngủ một giấc ở bệnh viện, tỉnh dậy thì đã kết hôn rồi!

Ánh mắt Lộ Viễn Bạch trong veo, nhìn chằm chằm người đàn ông trên giấy kết hôn.

Người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, đường nét gương mặt sắc sảo, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn người thôi mà cũng thấy vui trong lòng.

Lần đầu tiên nhìn thì anh tuấn, nhìn lần thứ hai lại khiến cho người ta cảm thấy uy nghiêm một cách vô hình, cho dù là một tấm ảnh chụp nhưng cũng làm cho người ta cảm giác áp lực.

Tống Chiêu cầm trái táo đứng ở một bên, lúng túng gật đầu.

Hiện tại tâm lý của Lộ Viễn Bạch chỉ mới mười tám tuổi, còn chưa tới tuổi để kết hôn.

Sau đó cậu ta khô khan nói: “Quan hệ giữa hai người rất tốt.”

Tình cảm giữa Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự gần đây rất tốt, lúc rảnh rỗi hai người lại dính lấy nhau, cộng thêm việc bây giờ Lộ Viễn Bạch đang nổi tiếng, cho nên chuyện tình cảm của hai người không thể thiếu trên các bản tin giới giải trí.

“Tại sao mình và anh ấy kết hôn?”

Tống Chiêu: “…”

Chuyện này sao cậu ta biết được.

Trước đây hai người họ kết hôn cũng rất đột ngột, Lộ Viễn Bạch nói cậu và Đoàn Dự quen nhau đã lâu, sau đó giới giải trí đưa tin Đoàn Dự đã theo đuổi Lộ Viễn Bạch nhiều năm, nhưng cậu ta và Lộ Viễn Bạch lớn lên bên nhau từ nhỏ, cũng chưa thấy qua Đoàn Dự.

Về sau cậu ta hỏi bà Lộ Viễn Phương mới biết được, đó là cháu trai của bạn tốt ông ngoại Lộ Viễn Bạch, từ nhỏ sống ở nước ngoài, mấy năm gần đây mới trở về.

Lúc này ánh mắt Lộ Viễn Bạch có vài phần hoảng sợ, giống như nai con bị lạc phương hướng ở trong rừng, nhìn Tống Chiêu với cặp mắt cầu xin giúp đỡ.

“...”

Tống Chiêu nhìn cậu một cái liền không chịu nổi.

Kể từ khi Lộ Viễn Bạch tiến vào giới giải trí, cậu ta chưa từng thấy lại ánh mắt như vậy.

Từ nhỏ Lộ Viễn Bạch là một đứa trẻ nhát gan sợ phiền phức, không có chủ kiến.

Ngoại trừ lớn lên có gương mặt đẹp ra thì cũng không có bản lĩnh gì lớn.

Lộ Viễn Bạch là một đứa trẻ sinh thiếu tháng, từ nhỏ sức khỏe cậu rất yếu, bệnh nặng bệnh nhẹ một đống, được nuôi nấng nuông chiều, mặc dù cậu là một phú nhị đại được cưng chiều, nhưng cậu khác với những tên phú nhị đại chơi bời, đàn đúm.

Bởi vì… Cậu không có lá gan đó.

Thời học cấp hai cậu cũng đã từng học bọn phú nhị đại phản nghịch, cảm thấy trở thành một học sinh cá biệt cũng không sao.

Nhưng ngoài việc để tóc dài, không cắt thì ngay cả hành động cơ bản như trốn học cậu cũng không dám làm vì sợ giáo viên nói.

Tống Chiêu cũng rất tò mò rốt cuộc Lộ Viễn Bạch được nuôi như thế nào mà lại có tính cách như vậy, gia cảnh giàu có nhưng lại không nuôi ra một Hỗn Thế Ma Vương (yêu quái xuất hiện đầu tiên trong Tây Du Ký) coi trời bằng vung, mà lại nuôi ra một kẻ ngu ngốc nhát gan sợ phiền phức.

Mỗi lần gặp chuyện phiền phức, ánh mắt cậu đều hoảng sợ như bây giờ.

Sau nhiều năm cậu ta mới thấy lại ánh mắt như vậy, Tống Chiêu lại cảm thấy bản thân mình cần có trách nhiệm với cậu.

Cậu ta biết bây giờ trong lòng Lộ Viễn Bạch rất hoảng loạn, sợ hãi. Sau khi mất trí nhớ, kí ức cậu bây giờ chỉ mới mười tám tuổi nên trong khoảng thời gian ngắn không thể tiêu hóa nổi hoàn cảnh xa lạ cùng một ông chồng bên cạnh.

Nhưng cậu ta lại khá quen thuộc với Lộ Viễn Bạch bây giờ.

Tống Chiêu thấp giọng vỗ về nói: “Đương nhiên là yêu nhau mới kết hôn.”

Lộ Viễn Bạch mở to đôi mắt đào hoa nhìn người đàn ông trong hình, sau đó ánh mắt dừng lại ở cột họ và tên trên giấy kết hôn.

Đoàn Dự…

“Anh ấy rất yêu tôi sao?” Đừng nói đến chuyện kết hôn, Lộ Viễn Bạch cũng chưa từng có yêu đương lần nào, ánh mắt không giấu được nét ngây thơ và sự mông lung.

Tống Chiêu gật đầu: “Ừm.”

Để xua tan tâm trạng sợ hãi, bất an của Lộ Viễn Bạch lúc này, Tống Chiêu rút điện thoại ra, tìm tin tức về hai người cho Lộ Viễn Bạch xem.

Thuốc tê trên người Lộ Viễn Bạch dần dần biến mất, cánh tay bị thương kia có thể hoạt động như bình thường.

Bây giờ trên mạng có thể toàn là những lời bình luận khắc nghiệt về Lộ Viễn Bạch.

Bác sĩ nói bây giờ Lộ Viễn Bạch không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Tống Chiêu cố ý lướt qua tìm tin tức giải trí cho cậu xem.

“Đây đều là bài liên quan tới hai người các cậu, cậu xem đi.”

Tống Chiêu nói xong liền nhét điện thoại vào tay Lộ Viễn Bạch, để cho cậu tự xem.

Lộ Viễn Bạch nhìn xuống tiêu đề của bản tin giải trí.

“Tổng giám đốc công ty nhà họ Đoàn thừa nhận có tình cảm với Lộ Viễn Bạch, vất vả theo đuổi đối phương nhiều năm.”

Sau khi nhấp vào, một hình ảnh thông báo xác nhận weibo hiện lên, được đăng bằng tài khoản chính thức của công ty, có thể thấy tin tức này được công ty khá coi trọng.

Kéo xuống chính là tấm ảnh hẹn hò của hai người bị paparazzi chụp lén, mặc dù tấm ảnh chỉ có bóng lưng, nhưng có thể nhìn ra cử chỉ hai người vô cùng thân mật.

Lộ Viễn Bạch chăm chú nhìn tin tức giải trí.

“Tổng giám đốc công ty nhà họ Đoàn bá đạo cầu hôn, viên kim cương to như trứng bồ câu làm mọi người hỏng mắt.”

“Hôn lễ thế kỷ, người trong giới ước tính chi phí hôn lễ của Lộ Viễn Bạch gần ba tỷ.”

“Tiểu biệt thắng tân hôn, Tổng giám đốc công ty nhà họ Đoàn đêm khuya đến thăm phim trường của Lộ Viễn Bạch, vợ chồng son bước vào khách sạn ba ngày vẫn chưa ra.”

Nhìn một chút mà hai gò má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch bắt đầu đỏ lên.

Ngón tay cậu lướt xuống.

Một tấm ảnh hôn môi rơi vào mắt cậu, theo góc độ rõ ràng là chụp lén.

“Tổng giám đốc công ty nhà họ Đoàn và diễn viên mới nổi Lộ Viễn Bạch gắn bó như keo sơn sau khi kết hôn, ôm hôn nóng bỏng bên đường…”

Trong tấm ảnh gáy hai người đang quấn lấy nhau, thân hình Đoàn Dự cao lớn che đi hơn phân nửa người của Lộ Viễn Bạch, mặc dù tấm ảnh chỉ có thể nhìn thấy môi hai người hơi dính lại gần nhau cùng hàm dưới sắc sảo của người đàn ông, nhưng lại làm cho người ta nghẹt thở.

Lộ Viễn Bạch mở to đôi mắt đào hoa, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai trong tấm ảnh.

Anh ấy…

Anh ấy thật bạo dạn, cậu yêu anh ấy chết mất!

Lộ Viễn Bạch xem xong tin tức giải trí của hai người, ngay lập tức có chút rung động, anh vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy, có lẽ là rất yêu cậu.

Nhưng cậu đã quên mất anh.

Trong lòng Lộ Viễn Bạch có chút áy náy.

Cậu đúng là một tên cặn bã.

Lộ Viễn Bạch lướt màn hình điện thoại, ánh mắt cậu rơi vào khu bình luận.

“Tổng giám đốc Đoàn là một người đàn ông tốt, trung thành và một lòng khi yêu, vừa có tiền vừa có quyền lại còn rất đẹp trai!”

“Cái này chính là cưỡi ngựa gặp phải tình yêu, thật là ngọt ngào!”

“Nếu có đàn ông tốt như vậy theo đuổi tôi, tôi sẽ không do dự, vậy mà Lộ Viễn Bạch lại từ chối nhiều năm như vậy! Tổng giám đốc Đoàn cũng không bỏ cuộc!”

“Lộ Viễn Bạch nói một chút đi, tôi muốn nghe!”

“Lộ Viễn Bạch hình như là người ở trên”

Ở trên…

Lộ Viễn Bạch không chớp mắt nhìn ba chữ này, sao đó không biết làm sao mà nụ cười càng lúc càng lớn.

Đôi mắt cậu trực tiếp lờ đi những dòng chữ màu cam trong những bình luận bên dưới.

Nhưng cho dù có nhìn thấy, một tiểu thiếu gia chưa từng yêu đương cũng không hiểu ý nghĩa của hai chữ kia.

Trùng hợp là điện thoại của Tống Chiêu có người gọi tới, Lộ Viễn Bạch trả lại điện thoại cho cậu ta.

Sau khi chờ cậu ta ra ngoài phòng bệnh nhận điện thoại.

Lộ Viễn Bạch nở nụ cười thỏa mãn nằm ở trên giường, giống như vết thương trên người không đau chút nào.

Hóa ra anh ấy là người phía trên.

——

Một chiếc Lincoln màu đen lái vào bãi đậu xe của bệnh viện.

Chân dài của Đoàn Dự bước xuống, trợ lý xuống ở ghế phụ vội vàng đuổi theo.

Chỗ của Lộ Viễn Bạch là phòng VIP, tòa nhà khu A, Đoàn Dự vừa tới cách đó không xa đã phát hiện cửa bệnh viện bị rất nhiều phóng viên bao vây.

Trước cửa có không ít bảo vệ và nhân viên y tế đang đàm phán, mong muốn những phóng viên này không nên vây quanh ở chỗ này, sẽ làm phiền đến bệnh nhân nghỉ ngơi.

Nhưng những phóng viên này nhất định không đồng ý, đúng là kẻ ăn thịt người.

Tiếng gào thét ồn ào.

“Lộ Viễn Bạch tỉnh chưa? Cơ thể có bị thương hay không?”

“Lúc Lộ Viễn Bạch được đưa tới trên người cậu ấy có mùi rượu sao? Cậu ấy lái xe khi uống rượu?”

“Nếu như Lộ Viễn Bạch đã tỉnh dậy, gọi cậu ấy ra đây trả lời, cậu ấy vượt đèn đỏ tạo ra tai nạn giao thông, người lái xe vô tội như vậy, mọi người cần một cái kết quả đối với chuyện này.”

Xung quanh bệnh viện không chỉ có phóng viên, mà còn có người nhà của tài xế xe tải.

“Gọi minh tinh Lộ Viễn Bạch ra đây, tôi nghe nói cậu ta đã tỉnh dậy! Ba tôi còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cậu ta dựa vào đâu mà thoải mái như vậy, kêu cậu ta ra đây!”

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi hét lên, đứng bên cạnh là một cô gái khóc đến thở không nổi, cô bé kia còn mặc đồng phục cấp hai, khóc rất đáng thương: “Tại sao chứ, bây giờ ba tôi chưa biết sống chết, Lộ Viễn Bạch lại nằm thoải mái trong phòng Vip! Anh ta là nhân vật công chúng lại vi phạm luật giao thông, không quan tâm mạng người, anh ta vẫn là người sao?”

Phóng viên quay ngay micro vào ngay hai anh em, bọn họ sợ bỏ lỡ cơ hội phỏng vấn.

Lộ Viễn Bạch.

Mấy năm nay, trai chàng trai trong trẻo lạnh lùng bắt đầu nổi tiếng, được mọi người yêu thích.

Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, gần như là một người nuôi sống đám nhà báo.

Trong khi bọn họ đang phỏng vấn hai anh em, có vài tên phóng viên cũng tinh mắt phát hiện một dáng người cao lớn đang đi tới bên này.

“Đó không phải là tổng giám đốc Đoàn sao?”

Lời này vừa được nói ra, phóng viên vốn đang phỏng vấn hai anh em giống như ong vỡ tổ xông tới chỗ Đoàn Dự.

Vẻ mặt Đoàn Dự không cảm xúc, nhưng bước chân anh vẫn đi nhanh về phía cửa bệnh viện.

“Tổng giám đốc Đoàn, ngài có ý kiến gì đối với việc Lộ Viễn Bạch vượt đèn đỏ không?”

“Lộ Viễn Bạch vi phạm luật giao thông, tạo nên thiệt hại nghiêm trọng cho gia đình vô tôi, ngài có muốn nói gì không?”

Đoàn Dự dừng bước.

Trợ lý bên cạnh ngăn cản đám phóng viên có ý đồ tiến lên, cậu ta gấp gáp nói: “Không thể trả lời, không thể trả lời…Này, đừng xô đẩy, đã nói không thể trả lời!”

Ngay khi Đoàn Dự sắp đi vào cửa bệnh viện, cô gái khóc không thành tiếng lúc nãy bỗng rống to: “Lộ Viễn Bạch là kẻ gϊếŧ người!”

Xung quanh vốn ồn ào bồng yên tĩnh lại.

Đoàn Dự cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô gái kia.

Thấy lông mày sắc bén cùng với ánh mắt lạnh lùng của anh, người thanh niên vội vàng đem cô gái ra phía sau lưng của mình.

Người thanh niên: “Đừng cho rằng anh có quyền thế là có thể tùy ý uy hϊếp người khác, bây giờ xã hội được cai trị bằng pháp luật, kẻ ác không có kết quả tốt, chúng tôi tin tưởng nhà nước!”

Trên gương mặt đẹp trai của Đoàn Dự không có chút biểu cảm nào, môi mỏng khẽ mở: “Tin tưởng nhà nước thì chờ kết quả điều tra của cảnh sát!”

Vẻ mặt nam thanh niên biến đổi một chút, nhìn người đàn ông khí thế lại đang nói những lời châm chọc trước mặt: “Anh…”

Nam thanh niên kia muốn bước lên, lại bị trợ lý bên cạnh ngăn cản: “Cậu cũng nói tin tưởng nhà nước, vậy nên chờ kết quả điều tra của cảnh sát, không nên ở đây gây chuyện, bôi nhọ người khác tội gϊếŧ người.”

Đoàn Dự không dừng lại nữa, anh đi thẳng vào bên trong thang máy của bệnh viện.

Trên trán người thanh niên nổi gân xanh, cậu ta rống to: “Bọn họ là hai người ngủ cùng ổ chăn, đều là kẻ ỷ thế hϊếp người! Vi phạm pháp luật, hãm hại mạng người! Không có công lý!”

“Nhìn những người thành công trong xã hội thượng lưu, họ coi mạng người như cỏ rác, chúng tôi không làm sai cái gì, chỉ muốn đòi lại công bằng!”

Cô gái bên cạnh cuối cùng cũng suy sụp mà khóc lớn, âm thanh thê thảm bất lực: “Anh, chúng ta nên làm gì bây giờ! Nếu không còn cha thì phải làm sao!”

Các phóng viên ghi lại những lời này.

Bọn họ phấn khởi đến run tay.

Không phải bọn họ đồng cảm với hai anh em đáng thương kia, cũng không phải phẫn nộ với sự lạnh lùng của Đoàn Dự, mà là hưng phấn.

Đây chính là một tin tức lớn…