Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 17



Lộ Viễn Bạch thật ra nói không sai, quả thật là dựa vào chân đi tới Cục Cảnh Sát.

Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu: “Nguyên nhân.”

Tuy rằng vừa rồi anh đã được nghe các đồng chí cảnh sát trình bày cơ bản tình huống rồi, nhưng vẫn muốn nghe thử Lộ Viễn Bạch nói như thế nào.

Lộ Viễn Bạch nhấp môi, gục xuống đầu, hiển nhiên không muốn nói.

Nhưng lại cảm thấy trêu chọc bà xã không tốt, giọng điệu rầu rĩ nói: “Làm chuyện mà đàn ông đều sẽ làm.”

“……”

Hay cho câu làm chuyện mà đàn ông đều sẽ làm.

Lúc này Lộ Viễn Bạch không còn giống như lúc ở nhà tung tăng nhảy nhót, tự do bay vọt nữa mà giống một con mèo nhỏ đang tỏ vẻ đáng thương sau khi đánh vỡ bình hoa.

Cúi đầu, nắm nắm tay, không thấy người thì coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

“Ngẩng đầu nhìn anh.”

Lộ Viễn Bạch cầm bút, do dự một hồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự.

Hai mắt của tiểu thiếu gia đỏ rực như mắt thỏ, mái tóc hỗn loạn, hai bên gương mặt trắng nõn dính không ít bụi đất, cả người mặt xám mày tro, trên thái dương còn đỏ một mảng.

Sau khi tầm mắt của hai người đối diện với nhau, không hiểu sao chóp mũi của Lộ Viễn Bạch có chút chua xót, cậu mím chặt môi lại.

Lộ Viễn Bạch nhìn anh bằng đôi mắt đào hoa dường như đang chất chứa rất nhiều cảm giác không cam lòng cùng ủy khuất.

Lông mày của Đoàn Dự nhíu lại khi nhìn thấy một khối sưng đỏ trên trán của Lộ Viễn Bạch. Cậu đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn mình, giống như một con mèo nhỏ đang cầu tha thứ.

Nhưng Lộ Viễn Bạch có lẽ đã thật sự làm sai, nếu không thì cũng sẽ không ngồi ở chỗ này viết kiểm điểm.

Con ngươi đen láy sắc bén của Đoàn Dự nhìn thẳng vào cậu, trên mặt không có chút cảm xúc gì, giọng nói trầm thấp: “Lộ Viễn Bạch, em còn cảm thấy ủy khuất sao?”

Lộ Viễn Bạch không hề nhìn anh, thanh âm rầu rĩ nói: “Không có.”

“Không có?”

Lộ Viễn Bạch gục đầu xuống không nói gì.

Đoàn Dự nhìn nhìn cái cổ trắng nõn lộ ra sau gáy của cậu.

“Muốn anh dỗ em à?”

Ngay sau đó đã thấy Lộ Viễn Bạch nhẹ nhàng gật gật đầu.

Cậu chép miệng rồi nói với giọng rầu rĩ: “Muốn.”

Một từ “Muốn” này vừa nhỏ vừa nhẹ, vừa có chút ủy khuất lại có vẻ giống như đang làm nũng.

Thứ tình cảm khó giải thích này cũng đánh thẳng vào trái tim của Đoàn Dự.

Lúc anh nhận được điện thoại ở tiệc rượu thì cảm giác đầu tiên chính là phiền phức, Lộ Viễn Bạch đột nhiên quấy rầy kế hoạch của anh, điều này đều không ở trong những gì anh đã tính toán.

Sau khi đến đồn cảnh sát, biết được rằng Lộ Viễn Bạch bị bắt về đây vì gây gổ rối loạn trật tự, Đoàn Dự càng nhăn chặt mặt mày, bắt đầu nghĩ bây giờ tiếp nhận mớ rắc rối của Lộ Viễn Bạch thì lợi hay hại nhiều hơn.

Hiện tại nhìn đến người kia, vốn dĩ còn định chất vấn đối phương, nhưng rồi lại bởi vì kia một chút ủy khuất của cậu mà cuối cùng lại đổi ý.

Những lời thuyết giáo đã ở bên miệng rồi nhưng lại không cách nào trách cậu được.

Cảm xúc Đoàn Dự rất phức tạp, sau đó lại thở dài, dường như đang phục tùng mệnh lệnh đem những lời chất vấn đó nuốt trở về.

Sau đó duỗi tay nâng mặt của Lộ Viễn Bạch lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn ngón tay dài ra xoa nhẹ lên khoé mắt của Lộ Viễn Bạch, giọng nói không còn lạnh nhạt nữa.

“Đã khóc à?”

Không hỏi còn được, vừa hỏi xong thì Lộ Viễn Bạch càng cảm thấy thật tủi thân.

Nhưng Lộ Viễn Bạch lại muốn ở trước mặt bà xã giữ hình ảnh nam tính một chút, như vậy mới có thể khiến bà xã của cậu có cảm giác an toàn.

“Không có.”

Tuy rằng ngoài miệng nói không có, nhưng gương mặt vẫn rất ủy khuất cọ cọ vào lòng bàn tay của Đoàn Dự.

Trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mịn ấm áp, động tác trên tay của Đoàn Dự cứng đờ một chút, rất nhanh sau đó duỗi tay lau sạch bụi bẩn trên mặt của Lộ Viễn Bạch.



Đoàn Dự thấy giữa trán của Lộ Viễn Bạch có vết sưng đỏ, càng cảm thấy khó chịu.

“Có đau hay không?”

Lộ Viễn Bạch muốn nói không đau, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được nói khẽ: “Đau.”

Đoàn Dự: “Đau mà vẫn đánh nhau à?”

Lộ Viễn Bạch thật thà nói: “Không phải là anh động thủ trước động, là hắn nắm tóc anh trước mà.”

Tóc trên đầu Lộ Viễn Bạch vô cùng lộn xộn, Đoàn Dự nghe xong lập tức nhíu chặt mày: “Hắn nắm tóc em?”

Lộ Viễn Bạch gật gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà anh cũng nắm lại hắn nữa.”

Nói xong thì đứng thẳng người vỗ vỗ ngực nhỏ vô cùng kiêu ngạo nhưng rồi nhận ra hiện tại đang ở Cục Cảnh Sát nên lại hạ giọng xuống, thì thào: “Là em thắng đấy.”

Lộ Viễn Bạch giơ tay vỗ lồng ngực gầy gầy, Đoàn Dự lúc này mới phát hiện mũ bàn tay lúc nào cũng trắng nõn sạch sẽ của Lộ Viễn Bạch bây giờ lại sưng tấy một mảng.

“Sao tay lại như thế này?”

“À, cái này là lúc anh nắm tóc hắn nên đã bị hắn phản kháng đánh lại.”

Đoàn Dự nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Viễn Bạch, cau mày, thật lâu không nói thêm gì nữa.

Lộ Viễn Bạch thấy sắc mặt của Đoàn Dự không tốt, vội vàng nói thêm câu nữa: “Anh không thấy đau đâu, chỉ là có chút ngứa thôi.”

Lộ Viễn Bạch và tên kia tuyệt đối không phải chỉ là nắm tóc đơn giản như vậy, trên người cậu cũng dính khá nhiều bụi đất, giống như là đã lăn một vòng trên mặt đất.

“Hắn còn đánh em ở đâu nữa?”

“Không có nữa, hết rồi.” Lộ Viễn Bạch lắc lắc đầu đáp: “Sau khi hắn chọc em tức giận thì em đã đẩy hắn ngã trên mặt đất rồi đánh một trận.”

Lúc đó nghe thấy tên kia mắng bà xã của cậu, thì lý trí của Lộ Viễn Bạch giống như bị chặt đứt, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên đâm thật mạnh vào người khiến tên kia ngã quay ra đất, sau đó thì nhào lên người bắt đầu ẩu đả.

Khi đó Lộ Viễn Bạch vừa mới khóc xong, nước mắt vẫn còn đọng trên má và khóe mắt. Lộ Viễn Bạch vừa vô cùng đáng thương rơi nước mắt, vừa vung cánh tay đánh người, vừa đánh vừa khóc.

Cảnh tượng lúc đó cực kỳ ngoạn mục.

Đoàn Dự giống như đang vuốt ve lông mèo, duỗi tay vén mớ tóc rối bù trước vầng trán trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, để tránh đâm xuống mắt khiến cậu không thoải mái.

“Hắn chọc gì em thế?”

Lộ Viễn Bạch vừa nhớ lại liền cảm thấy thật tức giận: “Hắn nói em là đồ bậy bạ!”

Bàn tay đang vỗ về Lộ Viễn Bạch của Đoàn Dự chợt dừng lại.

“Hắn nói là anh nói bậy, em liền đánh nhau với hắn sao?”

Lộ Viễn Bạch có chút xấu hổ gật gật đầu.

Sau đó đôi mắt đào hoa cười tươi hớn hở nhìn Đoàn Dự: “Bà xã, em yên tâm, có anh ở đây thì từ nay về sau sẽ không có ai được nói xấu em nữa đâu.”

Chàng trai cười rạng rỡ như tuyết trắng. Đoàn Dự thừa nhận, hiện tại Lộ Viễn Bạch đã làm trái tim anh lỡ nhịp rồi, trái tim đập thật nhanh.

Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng từ trên mái đen nhánh của Lộ Viễn Bạch rời đi, bàn tay dời xuống phía dưới, vỗ nhẹ lên bờ má trắng mịn của Lộ Viễn Bạch.

Lúc này anh cảm thấy rất hưởng thụ ánh mắt của Lộ Viễn Bạch nhìn anh và xúc cảm mềm mại trên tay khi vuốt ve cậu.

“Sau này những chuyện nguy hiểm như đánh nhau có thể tránh được thì không dây vào nữa.”

Lộ Viễn Bạch: “Vậy khi nào có thể dây vào?”

“Lúc người khác đánh em thì em có thể đánh lại.” Ánh mắt của Đoàn Dự lạnh đi vài phần: “Chỉ cần không đánh chết là được, nhất định phải đánh gần chết mới thôi.”

Lộ Viễn Bạch vừa nghe xong vội vàng đứng lên che miệng Đoàn Dự lại:

“Bà xã, em không được nói như vậy đâu!”

Đôi mắt đào hoa thanh thuần vô tội, Lộ Viễn Bạch vừa nói vừa nhìn khắp nơi xung quanh: “Chúng ta là những công dân tốt, luôn biết tuân thủ pháp luật!”

Đoàn Dự: “……”

Sau đó Lộ Viễn Bạch liều mạng nháy nháy đôi mắt xinh đẹp với Đoàn Dự.

Đây chính là Cục Cảnh Sát đấy!

Vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch khi nói câu đó rất chân thành.



Nhưng mà Lộ Viễn Bạch hình như đã quên mất là bây giờ cậu đang ngồi viết kiểm điểm ở chỗ này là vì đã không tuân thủ pháp luật.

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Lộ Viễn Bạch cảm giác được mình vừa đụng tới môi của Đoàn Dự thì giống như phải bỏng, vội vàng rút tay về, hơi hơi đỏ mặt.

Đoàn Dự rũ mắt nhìn hắn, phát hiện Lộ Viễn Bạch không phải là kiểu người dễ thẹn thùng lắm.

Sau đó ánh mắt của anh dừng lại ở trên bản kiểm điểm hai ngàn chữ của Lộ Viễn Bạch, hỏi: “Còn bao nhiêu chữ nữa?”

Lộ Viễn Bạch cũng vừa mới viết không lâu: “Còn có hơn một ngàn chữ nữa……”

Sau đó Đoàn Dự duỗi tay kéo ghế dựa lại rồi ngồi xuống. Nhìn thấy bà xã ngồi xuống với mình, trong lòng Lộ Viễn Bạch cảm thấy thật ngọt ngào.

Tay trái vừa muốn lấy bút viết tiếp thì thấy bàn tay to lớn có khớp xương rõ ràng của Đoàn Dự đã cầm lấy trước rồi.

Lộ Viễn Bạch có chút ngoài ý muốn.

Đoàn Dự không nhìn cậu, ánh mắt đặt ở trên trang giấy: “Em đọc đi, anh giúp em viết.”

Lộ Viễn Bạch bắt đầu dùng tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn, thẹn thùng nói: “Bà xã, em đối với anh thật tốt, anh nhất định sẽ yêu em cả đời.”

“……”

Lời này vào tai của Đoàn Dự không hiểu sao lại có chút là lạ.

Sau đó Lộ Viễn Bạch bắt đầu ở bên tai Đoàn Dự nhỏ giọng đọc, còn Đoàn Dự cầm bút ở viết lên giấy, viết liên tục khoảng mười lăm phút, thì bản kiểm điểm hai ngàn chữ mới hoàn thành.

Lộ Viễn Bạch cầm bản kiểm điểm đi tìm cảnh sát, sau đó nói mục đích hôm nay cậu tới Cục Cảnh Sát: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể xem CCTV ngày xảy ra tai nạn xe cộ của tôi được không?”

Người cảnh sát kia là người phụ trách vụ án của Lộ Viễn Bạch: “Cũng được, cậu có thể đến phòng thẩm vấn xem thử có nhớ được gì không, nhưng không cần quá sức đâu.”

Lộ Viễn Bạch gật gật đầu.

Lộ Viễn Bạch đầu tiên là nói với Đoàn Dự một tiếng, sau đó mới đi theo đồng chí cảnh sát vào phòng thẩm vấn xem video theo dõi.

Đoàn Dự vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài, lúc này tên vừa đánh nhau với Lộ Viễn Bạch cũng vừa tiếp nhận phê bình giáo dục xong rồi được sắp xếp đi qua một bên viết bản kiểm điểm.

Tên đàn ông tay cầm giấy viết trong miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ, nhưng lại sợ bị cảnh sát nghe thấy nên hạ giọng: “Con mẹ nó, hôm nay xui xẻo đạp phải phân ngựa, gặp đúng cái tên bệnh tâm thần, nếu không phải là cảnh sát tới, xem ông đây có đánh chết hắn không!”

Những lời trong miệng hắn phun ra đều cực kỳ độc ác, nhưng mà vết thương xanh tím trên mặt so với khuôn mặt chỉ dính chút bụi đất của Lộ Viễn Bạch thì cũng biết rốt cuộc là ai bị đánh cho tơi tả.

Tên kia vẫn còn hăng say chửi rủa thì ngay sau đó đã bị người khác va mạnh một cái trên bả vai.

Cũng không thể xem là bị người khác va, mà là hắn đi đường mà không nhìn đường. Bả vai của hắn vốn dĩ đã bị Lộ Viễn Bạch đánh đến đau nhức, bây giờ lại va phải một bả vai cực kỳ rắn chắc, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy giống như bị đâm sầm vào khối sắt thép, lập tức che lại bả vai rồi nhe răng trợn mắt mắng: “Cái tên chết tiệt không có mắt……”

Tên kia vừa nói được một nửa thì đột nhiên ngẩn ra, khía thế của người đàn ông trước mặt lạnh thấu xương, mặt mày sắc bén đang nhìn chằm chằm hắn, khiến cho người ta một loại áp lực nặng nề vô hình.

Đồng tử của tên kia trợn to, người đàn ông trước mặt này vô cùng quen thuộc, bất kể là trên kênh kinh tế tài chính hay trên bản tin giải trí, gương mặt này đều khiến người ta khắc sâu vô cùng.

Ngay lập tức tên kia thấy rùng mình ớn lạnh, những từ chửi rủa trong miệng cũng nuốt ngược trở vào.

Đoàn Dự không thèm nhìn hắn, mà là rũ mắt xuống, khinh thường liếc nhìn tờ giấy kiểm điểm mà tên kia đang cầm trên tay.

Người kiểm điểm: Vương Kỳ Say

Tên kia không dám dừng lại quá lâu ở trước mặt Đoàn Dự, vội cúi đầu bước nhanh lại chỗ bên kia viết kiểm điểm.

——

Lộ Viễn Bạch và đồng chí cảnh sát đi vào phòng thẩm vấn ngồi xuống, đồng chí cảnh sát mở lại video ngày xảy ra vụ án của Lộ Viễn Bạch.

Video giám sát được chia làm bốn phần, trước tiên cảnh sát mở video theo dõi ở đèn đỏ.

“Hãy xem từng cái một. Tôi sẽ đặt câu hỏi sau khi cậu xem xong. Nếu trí nhớ của cậu đã hồi phục, hãy trả lời thành thật.”

Lộ Viễn Bạch gật gật đầu: “Được.”

Video giám sát ở đây là một chiều nên chỉ có duy nhất một đầu phố.

Không bao lâu sau khi phát video, chiếc xe thể thao do Lộ Viễn Bạch cầm lái đã bắt đầu xuất hiện giữa dòng xe cộ tấp nập.

Sau đó đèn đường bắt đầu chuyển sang màu đỏ, chiếc xe thể thao cách mấy mét dần dần giảm tốc độ, mọi thứ trông cực kỳ bình thường.

Nhưng mà ngay sau đó, Lộ Viễn Bạch điều khiển chiếc xe thể thao đột nhiên tăng tốc lên, tốc độ bay nhanh trực tiếp xông ra ngoài.

Vượt qua đèn đỏ.