Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 10



Lộ Viễn Bạch tay trái cầm muỗng, nháy mắt dừng lại, đôi mắt đào hoa không thể tin tưởng nhìn Tống Chiêu.

Vẻ mặt "Gấu nhỏ khiếp sợ".

Vết trầy trên má của Lộ Viễn Bạch đã lành, nhìn không thấy được bất kỳ dấu vết nào, bởi vì liên quan đến công việc, nên Lộ Viễn Bạch cũng rất chú trọng việc chăm sóc da, làn da lúc này vừa trắng vừa hồng, đôi môi đỏ mọng mím chặt, dường như có vẻ rất buồn rầu.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Lộ Viễn Bạch lúc này, Tống Chiêu không nhịn phì cười.

Lúc này Lộ Viễn Bạch mới phản ứng lại, tên chó này đang chơi xỏ cậu.

Lộ Viễn Bạch giận tới lúc gương mặt đỏ bừng: "Cậu quá đáng lắm!"

Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nên có tức giận lên cũng không làm khác cảm thấy sợ hãi, Tống Chiêu cười đến đau bụng, cuối cùng sợ làm Lộ Viễn Bạch tức giận, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.

"Được rồi, không đùa với cậu nữa, ăn cơm đi."

Lộ Viễn Bạch bất mãn nhìn cậu ta một cái, sau đó cúi đầu nói thầm: "Sau này cậu cũng không thể lấy vợ của tôi ra đùa nữa nữa."

Tống Chiêu cười nhìn cậu: "Không phải cậu mất trí nhớ sao, theo lý mà nói cũng mới thấy qua Đoàn Dự có một lần đã xem người ta như bảo bối vậy rồi, nói cũng không cho người ta nói sao?"

Tống Chiêu gia cảnh tốt, từ nhỏ đến lớn không ai dám hó hé gì, nên nói chuyện không hề lựa lời.

Nhưng cậu ta không có ý xấu, chỉ là nhìn bộ dạng của Lộ Viễn Bạch lúc này, cảm thấy có chút hoài niệm, nhịn không được mà trêu cậu giống như lúc nhỏ.

Lộ Viễn Bạch sắc mặt nghiêm túc ngẩng đầu lên: "Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thích vợ của tôi rồi, tôi cảm thấy vợ tôi chỗ nào cũng tốt, lúc trước khi quen biết em ấy nhất định cũng là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nếu tôi không yêu vợ tôi, tất nhiên cũng sẽ không cùng em ấy kết hôn, đương nhiên vợ của tôi chịu gả cho tôi thì em ấy cũng nhất định yêu tôi."

Tiểu thiếu gia đắc ý nói: "Về sau cậu cũng không được lấy vợ tôi ra đùa giỡn nữa. Vì cậu là bạn thân của tôi, nên tôi mới nhịn tới đến giờ, nếu là người khác tôi đã nghỉ chơi với tên đó rồi."

Tống Chiêu lấy cơm giúp Lộ Viễn Bạch, giống hệt như lúc nhỏ Lộ Viễn Bạch hay trưng cái mặt nghiêm túc cùng cậu ta nói chuyện: "Được, lần này là tôi nói sai, về sau sẽ không lại nói vợ cậu nữa."

Lộ Viễn Bạch nghe xong thì hài lòng.

Đoàn Dự đứng ở ngoài cửa, không có đi vào.

Y tá đẩy xe thuốc tới thay băng cho Lộ Viễn Bạch thấy anh: "Anh Đoàn là đến thăm anh Lộ à."

Đoàn Dự định thần lại, liếc mắt nhìn y tá một cái, sau đó mở cửa phòng bệnh, nghiêng người cho y tá đẩy xe thuốc vào trước.

Lộ Viễn Bạch cũng vừa mới ăn cơm xong, y tá cười nói: "Anh Lộ, chồng anh tới thăm đó."

Lộ Viễn Bạch thấy y tá đang dần tiến đến, hai bắp chân run lên, không phải bởi vì y tá, mà là mỗi lần thay băng cậu đều đau đến chịu không được.

Tai nạn xe cũng chỉ mới qua mấy ngày, miệng vết thương tuy rằng có chút tốt, nhưng có khi cũng đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh, đặc biệt là lúc thay băng.

Miệng vết thương trong khi chờ lành lại, chắc chắn sẽ dính băng gạc phía trên. Mỗi lần thay băng, gỡ băng gạc từ miệng vết thương xuống, cảm giác vô cùng rát.

Lần đầu tiên, Lộ Viễn Bạch xém chút là ứa nước mắt.

Băng thuốc có tác dụng chữa lành và phòng ngừa nhiễm trùng ở miệng vết thương, nhưng cũng có thể đẩy cao cảm giác đau đớn.

Mấy ngày nay Lộ Viễn Bạch vô cùng mệt mỏi, thậm chí vừa đến giờ thay băng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa liền giả bộ ngủ, nhưng y tá sớm đã biết chiêu trò của cậu.

Nhưng lần này trên mặt Lộ Viễn Bạch không có hiện ra vẻ mặt né tránh, sau khi nghe được Đoàn Dự đến, trên mặt tràn đầy sự bất ngờ và vui vẻ.

Một đôi mắt đào hoa dường như có ánh sao lập loè, nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Quả nhiên, người đàn ông với diện mạo anh tuấn bước vào

Khi nãy gọi điện thoại, Lộ Viễn Bạch biết Đoàn Dự bận, cho rằng đối phương sẽ không tới.

Không nghĩ rằng không bao lâu, người này lại đột nhiên xuất hiện.

Quả nhiên là vợ cậu là để ý cậu, chẳng qua mấy ngày hôm trước bận bịu công việc quá thôi!

"Vợ ơi, em tới rồi!"

Tiểu thiếu gia phấn khích nhìn người đàn ông, đôi mắt như ánh trăng đêm, đôi má trắng nõn phiếm hồng vô cùng vui sướng.

Tống Chiêu có chút ngạc nhiên khi thấy anh.

Tuy rằng lúc trước bởi vì Đoàn Dự mấy ngày chưa tới thăm Lộ Viễn Bạch, trong lòng cậu ta cũng có chút bất mãn.

Nhưng cậu ta cũng biết sếp lớn như Đoàn Dự, chắc chắn không có thời gian rảnh rỗi, hôm nay có thể vì một cú điện thoại của Lộ Viễn Bạch mà gấp gáp chạy tới đây, xem ra cũng không tồi.

Lộ Viễn Bạch hai mắt sáng rỡ nhìn Đoàn Dự: "Vợ ơi, em hết bận rồi sao?"

Đoàn Dự bước đến giường bệnh, trầm mặc nhìn cậu: "Hết bận rồi."

Lộ Viễn Bạch muốn vươn tay kéo Đoàn Dự ngồi xuống, nhưng tay mới vừa nâng lên, liền nghe thấy y tá đã chuẩn bị thuốc đứng một bên nói: "Anh Lộ nên thay băng rồi."

Nếu là mấy ngày trước, khéo miệng của Lộ Viễn Bạch đã chịu không được mà run lên, nhưng mà hôm nay dường như thay đổi thành người khác, vẻ mặt bình tĩnh: "Được, cô thay đi."

Vui vẻ đáp ứng.

Bốn chữ "Tôi siêu dũng cảm!" được in rõ lên mặt.

Y tá cũng tốt tính cho cậu tí mặt mũi mà không vạch trần, sau đó bắt đầu thay băng cho Lộ Viễn Bạch.

Đau đương nhiên vẫn đau, nhưng Lộ Viễn Bạch không muốn mất mặt trước mặt vợ, nên vẫn luôn chịu đựng, cũng không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng giọng sẽ run lên.

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch hơi nhăn mặt: "Đau không?"

Lộ Viễn Bạch vừa nghe nháy mắt ưỡn ngực: "Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."

Thuận tiện lưu lại hình tượng anh dũng trong lòng vợ.

Sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn Đoàn Dự hỏi: "Vợ ơi, hôm nay tới thăm anh có mệt không, vừa rồi anh gọi điện thoại thì em vẫn còn làm việc, em ăn cơm chưa? Đồ ăn ở căn tin bệnh viện cũng ngon lắm."

Nói rồi lấy ra một tấm thẻ ăn màu trắng từ dưới gối, đó là thẻ ăn mà chỉ nhân viên bệnh viện mới có được, có thể đi mua cơm mọi lúc, người bình thường sẽ không có được.

Nhưng không chịu nổi Lộ Viễn Bạch lớn lên đẹp trai, lại dẻo miệng.

Kỹ năng nói ngọt này là do Lộ Viễn Bạch từ nhỏ vì muốn thoát cảnh bị đánh đòn mà luyện thành, là bản lĩnh duy nhất có thể dùng.

Sau khi mất trí nhớ bản lĩnh cũng không mất đi, nhưng chỉ mất tác dụng trước mặt y tá thay băng.

Đoàn Dự nhìn tấm thẻ trong tay, trầm mặc một lát sau hỏi: "Một ngày em ăn mấy bữa?"

Lộ Viễn Bạch nghe xong mặt đỏ lên, có chút nói lắp nói: "Thì...thì giống như bình thường thôi."

Đoàn Dự vươn tay để tấm thẻ lên đầu giường, không nói cái gì nữa.

Y tá nhanh chóng giúp Lục Nguyên thay băng, sau đó nói: "Anh Lộ mấy ngày nay bình phục rất nhanh, miệng vết thương chỉ cần không vận động mạnh là được rồi."

"Hiện tại cũng có thể thử đi xuống đất một chút, không cần quá lâu. Trên người anh Lộ bị gãy xương, ngồi xe lăn đi ra ngoài phơi phơi nắng, có thể bổ sung Canxi, tốt cho sức khỏe."

Vừa nghe có thể đi ra ngoài, Lộ Viễn Bạch càng hưng phấn: "Thật sao?"

Mỗi ngày đối mặt với vách tường trắng xoá trong phòng bệnh, cậu buồn đến chịu không được.

Y tá gật gật đầu.

Sau khi y tá rời đi, Lộ Viễn Bạch vẫn luôn trong trạng thái phấn khởi, nhìn về phía hai người trong phòng bệnh: "Chúng ta đi ra ngoài phơi nắng đi."

Có điều Lộ Viễn Bạch đề nghị đi ra ngoài, lại không được đáp lại.

Khu A chỗ Lộ Viễn Bạch ở có không ít phóng viên cùng paparazzi ở bên ngoài nằm vùng chờ cậu.

Ai đều muốn cướp miếng bánh thơm về việc lần đầu lộ diện sau tai nạn xe cùng những tin tức giật gân.

Ở trong mắt bọn họ, trước kia Lộ Viễn Bạch là cây hái ra tiền, hiện tại sau tai nạn xe cộ Lộ Viễn Bạch lại là chậu châu báu.

Đối tượng hàng đầu của thế giới bên ngoài về việc tai tiếng đầy người, hiện tại không có nghệ sĩ nào nổi hơn Lộ Viễn Bạch.

Nếu đi ra ngoài, đừng nói là phơi nắng, những phóng viên này mỗi người một câu, đã có thể dìm chết Lộ Viễn Bạch.

Thấy hai người đều không nói lời nào, Lộ Viễn Bạch duỗi đầu đưa nhìn mắt ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, thời tiết rất tốt.

Lộ Viễn Bạch khó hiểu: "Hai người không đi sao?"

Tống Chiêu mở lời trước: "Hay là chúng ta tập đi trong phòng trước đi, ngày mai nếu trời nắng thì tính tiếp."

Lộ Viễn Bạch: "Nhưng mà ngày mai trời sẽ nhiều mây."

Nói xong, cậu lấy ra di động bị vỡ nát hơn một nửa, tìm dự báo thời tiết cho Tống Chiêu xem.

"..."

Lộ Viễn Bạch cũng đã nhìn ra, hai người này không muốn dẫn cậu đi ra ngoài, Lộ Viễn Bạch nhìn vết thương trên người, cũng phải, hiện tại tay chân cậu hoạt động không tốt, dẫn cậu đi ra ngoài sẽ rất phiền, sau đó đành phải nhăn nhó gục đầu xuống, xua tan ý định đi ra ngoài phơi nắng.

Đoàn Dự tới, Tống Chiêu cũng không ở lại lâu, vợ chồng nhà người ta ở chung, cậu ta giống như cái bóng đèn sáng nhất trong phòng.

Sau đó đành tìm cớ còn việc, lòng bàn chân như bôi dầu mà chạy đi.

Tuy rằng không thể đi ra ngoài, tâm tình Lộ Viễn Bạch có chút chùng xuống, nhưng vẫn không quên tìm đề tài nói chuyện phiếm với Đoàn Dự, tăng thêm tình cảm.

Trong lúc đó Đoàn Dự trả lời không nhiều lắm, đều chỉ là trả lời súc tích hai ba chữ.

Chỉ có cái miệng nhỏ đỏ hồng của Lộ Bạch Viễn là nói không ngừng nghỉ.

Trong lúc nói còn không quên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy khát vọng tự do.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Đoàn Dự nhìn cậu, lúc này Lộ Viễn Bạch giống như một con mèo đáng thương vô cùng.

Một đôi mắt vô cùng khao khát sự tự do.

Giọng nói trầm ấm vang lên: "Thật muốn đi ra ngoài?"

Lộ Viễn Bạch vừa nghe đã vội vàng gật gật đầu.

Sau đó lại cảm thấy mình đi ra ngoài có chút phiền người khác.

Trong lúc nhất thời nội tâm rối rắm, nghĩ vợ mình hôm nay còn công việc, mở miệng nói: "Hôm khác đi."

Đoàn Dự lại không nghe thấy câu sau của cậu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới.

Sau đó không nói cái gì, bước ra khỏi phòng bệnh.

Khi anh quay lại, trên đôi tay to lớn của mình đang cầm theo một cái xe lăn gấp.

Lộ Viễn Bạch mở lớn đôi mắt đào hoa: "Vợ ơi, em muốn đưa anh đi ra ngoài sao?"

Đoàn Dự vươn tay mở chiếc xe: "Ừ."

Anh không nhiều lời, sau đó vươn tay về phía Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch đưa tay nhỏ lên nắm lấy tay Đoàn Dự, rồi cố hết sức đứng dậy.

Nhưng mấy ngày không nhúc nhích, hai chân Lộ Viễn Bạch có chút mềm, không có sức, nên không có cách nào tự mình xuống giường.

Đoàn Dự thấy vậy tay choàng qua nách Lộ Viễn Bạch, một tay ôm cậu lên.

Hành động vô cùng bất ngờ.

Lộ Viễn Bạch giật mình, đôi mắt đào hoa mở lớn.

Thật là......

Tay vợ thật là lớn nha!

Ái! Ái!

Nhưng dép lê đặt ở cuối giường, Lộ Viễn Bạch lúc này hai chân để trần, trong lúc nhất thời không biết nên để ở đâu.

Hiện tại cậu trong trạng thái không trọng lực, Đoàn Dự tựa như đang ôm củ cải, bế Lộ Viễn Bạch từ trên giường lên, khi này chân của cậu lơ lửng, không có chỗ đặt chân.

"Dẫm lên giày anh."

Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Lộ Viễn Bạch nghe xong hướng mũi chân trắng nõn nhẹ nhàng đạp lên giày da bóng lưỡng của Đoàn Dự.

Nhưng ngay sau đó cậu liền sửng sốt.

Lộ Viễn Bạch:?

Không đúng,

Cậu sao lại lùn hơn vợ mình chứ?