Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 47: Từ đầu đến cuối vẫn là hắn



Nghe yêu cầu của Hữu Hòa, Lục Lâm Ngộ hết sức kinh ngạc, y thu ánh mắt suy nghĩ, cảm thấy không nên tùy tiện đồng ý, trịnh trọng nói: “Công chúa, chuyện này… có vẻ không tốt cho lắm? Công chúa nói thật?”

Hữu Hòa gật đầu, trên mặt tuy có hơi xấu hổ, nhưng ánh mắt lại kiên định: “Dù gì ta cũng phải thử xem, nếu đã gả cho hắn, dù sao cũng phải suy tính cho hắn, vì Tiêu gia bọn họ mà suy nghĩ, bây giờ ta còn sống, quyết định không muốn cho hắn nạp thϊếp, nếu theo lời thần y nói, mạng do số trời, ta cách đại nạn cũng chỉ vài năm nữa, nếu ta đi rồi, hắn…” Nói tới đây, Hữu Hòa rũ mắt, giọng đầy chua xót, “Hắn theo lệ thường nạp thϊếp là hợp tình lý, đến lúc đó cũng sẽ có con nối dõi, chỉ là đoạn đường này còn dài, nếu như hắn nạp thϊếp nhiều năm rồi vẫn chưa có kết quả, vậy thì không tốt, hơn nữa, ta còn có vài phần tâm tư, sau này hắn cùng với người khác sinh con, ta lại ở cùng hắn một chỗ, cái gì cũng chưa lưu lại, lúc ra đi sẽ tiếc nuối biết bao…”
Sau khi nghe xong, tâm tình Lục Lâm Ngộ có vài phần phức tạp, Hữu Hòa công chúa cơ thể từ nhỏ đã yếu nhược, về tiên đoán “Sống không quá mười chín”, y cũng có nghe. Chẳng qua là, y không coi tiên đoán kia là thật. Mấy năm nay Minh Đức Đế chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm thần y thần dược khắp thiên hạ cho Hữu Hòa công chúa, dựa vào mối quan hệ của y với Tiêu Trực, y tương đối lưu ý đến những việc này, vài năm trước Minh Đức Đế nhận được tin về một vị thần y ở Tây Vực do đó trước nay vẫn luôn phái người đi Tây Vực tìm kiếm, Lục Lâm Ngộ cảm thấy bệnh tình của Hữu Hòa công chúa không phải là hết hi vọng.

Có điều là, mới vừa rồi lời Hữu Hòa nói, y cũng nghe ra tình ý của nàng đối với Tiêu Trực, chẳng qua nói đến nạp thϊếp, Lục Lâm Ngộ lại cảm thấy Hữu Hòa công chúa vẫn chưa hiểu hết về Tiêu Trực. Nghĩ đến đây, Lục Lâm Ngộ thấy có một số việc cũng không nên giữ mãi trong lòng, không ngại nói thẳng với công chúa là, cũng khiến nàng cẩn thận cân nhắc lại một phen.
“Công chúa có từng nghĩ tới cái gì ở trong lòng Tiêu Trực mới là quan trọng nhất chưa?”

Hữu Hòa bị Lục Lâm Ngộ hỏi đột ngột không khỏi ngẩn người.

Lục Lâm Ngộ cũng không chờ nàng trả lời, nói tiếp: “Có lẽ công chúa xem nhẹ mình trong lòng Tiêu Trực rồi”.

“Lục đại nhân…” Hữu Hòa nghi hoặc cau mày, “Tiêu Trực đối xử với ta thế nào, trong lòng ta biết rõ”.

Lục Lâm Ngộ mỉm cười, nhướng mày hỏi: “Vậy theo công chúa, từ khi nào Tiêu Trực để tâm tới công chúa?”

“Chuyện này…” Hữu Hòa sửng sốt, mặt ửng hồng, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Trong lòng nàng cũng không xác định được đáp án, lúc trước từng nghĩ qua muốn hỏi hắn, nhưng đến nay vẫn chưa hỏi. Nàng suy nghĩ một chút, không chắc chắc nói, “Chắc là sau khi thành hôn giống ta, sau khi thành hôn rồi, ta mới biết chàng là người rất tốt”.
Lời vừa ra khỏi miệng, Hữu Hòa chợt có nhớ tới lần trước ở trong vườn hắn nói lỡ miệng, bị nàng trêu chọc, khi đó nàng hỏi hắn có phải đã để ý nàng từ trước hay không, lúc ấy hắn cũng không phủ nhận, chỉ là đánh lảng sang chuyện khác…

Đang nghĩ ngợi Hữu Hòa thấy Lục Lâm Ngộ lắc đầu cười than: “Hắn quả nhiên kém cỏi, thế mà lại chưa từng nói qua…” Thấy Hữu Hòa kinh ngạc, y thu ý cười nghiêm túc nói, “Nếu thần nói cho công chúa biết, năm thần mười bảy tuổi đã phát hiện Tiêu Trực vô cùng quan tâm công chúa, công chúa tin không?”

“Hả?” Hữu Hòa trừng mắt, hiển nhiên là bị kinh động.

Nàng đương nhiên khó mà tin được, Tiêu Trực và Lục Lâm Ngộ cùng tuổi, chiếu theo ý tứ Lục Lâm Ngộ, chẳng phải là nói năm Tiêu Trực mười bảy tuổi đã coi trọng nàng? Đúng là không thể tưởng tượng nổi, nói cho cùng, ở trong mắt người ngoài, khi đó nàng mới có tám tuổi! Chuyện này nghe có chút kinh người, năm Tiêu Trực mười bảy tuổi sao có thể động tâm với trẻ con tám tuổi chứ? Chẳng lẽ hắn có sở thích đó?
Hữu Hòa bất thình lình run một cái, tiếp đó trịnh trọng nói với chính mình rằng Tiêu Trực mới không có đáng khinh như vậy, nói không chừng là do tự bản thân Lục Lâm Ngộ suy diễn…

Biểu tình trên mặt Hữu Hòa phức tạp, Lục Lâm Ngộ cũng nhận ra, hai bên má y lộ ra ý cười thâm sâu, chậm rãi nói: “Biết là công chúa sẽ không tin mà, ý thần không phải nói lúc ấy Tiêu Trực động kiểu tâm tư này với công chúa, nếu hắn sớm thông suốt như thế thì thần cũng không cần phải thay hắn hao tổn tâm tư như vậy, theo thần phỏng đoán, khi đó hắn đối với công chúa ước chừng chỉ là có chút đau lòng thương tiếc thôi, nếu sớm nhất hẳn là năm ấy hắn cứu công chúa ở trong hồ Liên Tinh, lúc ấy công chúa còn nhỏ, chắc không nhớ rõ, Tiêu Trực cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với bất cứ ai, thần cũng chỉ là dựa vào chút manh mối suy đoán mà thôi…”
Lục Lâm Ngộ còn muốn nói tiếp nhưng bị vẻ mặt khϊếp sợ của Hữu Hòa chặn lại.

Hữu Hòa mở to mắt, giọng nói bởi vì kinh sợ và kích động mà hơi phát run: “Ngươi nói người cứu ta khi đó là Tiêu Trực?” Nàng không dám tin vào lỗ tai mình.

Lục Lâm Ngộ không rõ vì sao Hữu Hòa lại giật mình như vậy, nghi ngờ gật đầu.

“Vậy tại sao lúc đó ma ma hầu hạ ta nói là ngươi đưa ta trở về?” Biểu tình Hữu Hòa có chút phức tạp, nâng giọng nói, nghe thế nào cũng giống như đang trách cứ.

“Công chúa còn nhớ ?” Lục Lâm Ngộ kinh ngạc, lúc đó Hữu Hòa công chúa mới có năm tuổi thôi nhỉ?

Hữu Hòa tâm trạng phập phồng, khó có thể bình tĩnh, không đếm xỉa tới vấn đề y hỏi, muốn mau chóng hỏi rõ ràng: “Lục đại nhân, chuyện khi ấy đến tột cùng là như thế nào?”

Tuy Lục Lâm Ngộ bất ngờ với sự thay đổi cảm xúc của nàng, nhưng vẫn giải thích rõ ràng: “Lúc ấy Hoàng Thượng cho triệu Tiêu Trực gấp, trùng hợp thần cũng ở trong cung gặp phải hắn cả người đầy nước, ôm công chúa chạy đến nên giúp một tay, để hắn trước đến gặp Hoàng Thượng, cho nên…”
“Cho nên ma ma mới nói là ngươi…”

Hữu Hòa đã hiểu.

Vốn là Tiêu Trực, không phải Lục Lâm Ngộ.

Nàng vẫn luôn nghĩ sai rồi.

Trong lúc nàng tuyệt vọng nhất, người cứu nàng từ trong nước ra là Tiêu Trực.

Vẫn luôn là Tiêu Trực.

Lục Lâm Ngộ thấy Hữu Hòa công chúa vừa nghe y nói xong thì im bặt, tựa như đang suy nghĩ.

Lục Lâm Ngội hơi suy tư, sau đó y nhẹ nhàng gọi: “Công chúa?”

Hữu Hòa hoàn hồn, hàm hồ đáp một tiếng, đè nén vô số cảm xúc trong mắt xuống.

Lục Lâm Ngộ nói: “Lời thần vừa nói, là muốn công chúa biết, trong lòng Tiêu Trực cực kỳ quan tâm công chúa, ban đầu Lục Kiểu tìm mọi cách dây dưa, hắn cũng chưa từng dao động, chớ đừng nói đến chuyện nạp thϊếp, nếu công chúa khăng khăng mạo hiểm, nếu có bất trắc gì Tiêu Trực tất nhiên đau lòng, mà thần cũng không có cách gì đòi công đạo cho hắn”.
“Lục đại nhân, đa tạ lời ngươi nói hôm nay”. Hữu Hòa nhíu mày, trầm ngâm một lát, kiên trì nói, “Nếu giống như lời Lục đại nhân, nếu ta không còn nữa, Tiêu Trực sẽ không muốn tiếp tục cưới nữa, cũng không nạp thϊếp, vậy chẳng phải là chàng… nếu là như thế, ta càng phải làm như vậy. Trước mắt ta không có người nào để cầu, việc này không thể để cho hoàng huynh biết, cũng không thể để Tiêu Trực biết, nha hòa trong tay ta cũng không thể thay ta làm việc này được, chuyện Lục Kiểu ta sẽ giấu kín trong lòng vĩnh viễn, cho nên thỉnh Lục đại nhân giúp ta, thay ta giữ bí mật, Lục đại nhân chỉ cần lấy thuốc, nếu thực sự có bất trắc, ta quyết sẽ không liên lụy ngươi, có được không?”

“Cái này…” Sắc mặt Lục Lâm Ngộ hết sức nghiêm túc, “Công chúa nên suy nghĩ kỹ, điều thần lo không phải là bị liên lụy, mà là sức khỏe của công chúa…”
“Lục đại nhân”, Hữu Hòa ngắt lời y, “Ngươi không hiểu được đâu, ta cũng là người biết trân trọng sinh mạng, nếu ta thử qua không có kết quả lập tức từ bỏ, chỉ là nếu ta không thử, đến lúc ta lâm chung khẳng định rất hối hận, bởi vậy trước khi ra đi, ta phải thử! Lục đại nhân, ngươi và Tiêu Trực thân như huynh đệ, cũng nên vì chàng mà ngẫm lại, Tiêu gia bọn họ mấy đời đều chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn…”

Hữu Hòa không nói thêm gì nữa nhưng Lục Lâm Ngộ nghiễm nhiên hiểu rõ, với tính tình của Tiêu Trực, nếu Hữu Hòa công chúa thật sự sống không quá mười chín tuổi, Tiêu Trực sẽ chết tâm, nếu hắn muốn sống cô độc một đời, ai có khuyên hắn được, hơn nữa Tiêu Trực rất kém cỏi trong chuyện tình cảm cũng không tính toán cho mình, lúc trước rõ ràng là có ý với Hữu Hòa công chúa, nếu không phải do Lục Lâm Ngộ y chen một chân vào, mới có thể cưới được người trong lòng về đó sao? Nếu không may như lời thần y nói, nếu công chúa ra đi, chỉ sợ tâm Tiêu Trực cũng chết theo, nếu công chúa có thể để lại một đứa trẻ, có lẽ còn có hy vọng…
Cuối cùng, Lục Lâm Ngộ cũng đáp ứng thỉnh cầu của Hữu Hòa, nhưng y có nói, chuyện lấy thuốc y sẽ làm, còn dùng hay không, thỉnh nàng cẩn thận suy xét.



Lục Lâm Ngộ đi rồi, Hữu Hòa vẫn còn ngồi ở thư phòng, trong đầu hồi tưởng lại cuộc trò chuyện hôm nay.

Lúc này cửa bị đẩy ra.

Hữu Hòa còn tưởng là Thu Đàm hoặc Tiểu Liên Hoa, nên không ngẩn đầu lên, rũ mắt nhìn chằm chằm chén trà nguội lạnh trên án kỉ, trong lòng rối như tơ vò.

Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên bị bóng đen cao lớn che mất.

Vừa nhấc mắt, đụng phải Tiêu Trực đang trầm mặt.

Hữu Hòa kinh ngạc, nhìn con ngươi đen nhánh của hắn, nhớ tới người nhiều năm trước cứu nàng là hắn, lòng chợt nóng lên, cánh môi mấp máy vài lần, một chữ cũng không nói thành lời.

Thế nhưng Tiêu Trực đã mở miệng trước.

“Ta vừa mới thấy Lâm Ngộ”. Giọng hắn có chút nặng nề, hợp với vẻ mặt của hắn, nghe giống như đang tố cáo.
Hữu Hòa nghe thấy hắn nói thì hết sức ngạc nhiên, hai ngày rồi hai người chưa nói chuyện với nhau, chuyện lần trước còn vướng mắc trong lòng nàng, mặc dù biết lời mình nói làm người khác tổn thương nhưng vẫn không cúi đầu xin lỗi, nay nàng đã hiểu, trong lòng càng thêm oán trách chính mình, không còn oán trách Tiêu Trực nữa.

Nhưng Tiêu Trực nào biết suy nghĩ trong lòng nàng, thấy nàng không nói gì, trong lòng vừa bực vừa đau đớn, lời nàng nói ngày hôm ấy như gai nhọn đâm vào lòng hắn, hiện tại hắn không nhịn được, tiến lên hai bước, hai tay kéo nàng vào trong ngực, hỏi ra câu hỏi quanh quẩn trong lòng hắn: “Công chúa vẫn còn nhớ đến y, có phải không?”

Ai? Nhớ ai?

Hữu Hòa có chút ngốc, kinh ngạc nhìn gương mặt nam nhân căng thẳng trước mặt, ánh mắt mờ mịt vô tội.

Tiêu Trực tức giận trong lòng, bỗng dưng trực tiếp cắn lên môi nàng, Hữu Hòa còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hung hăng nghiền ép một trận, đợi lúc môi hắn dời đi, trong mắt đã bốc hỏa, nhìn chằm chằm môi hồng của nàng, hung dữ nói: “Không được nhớ đến y! Ta không cho phép!”