Hồng Tuyến Ký

Chương 10: Tỏ tình



“Giỡn cái gì vậy!” Vương gia lật bàn.

“Vương gia, nương nương nói, có chuyện gì vương gia hẳn là nên thương lượng trước với Lâm thị lang một chút, nương nương không muốn một mình gặp vương gia.”

“Cái gì gọi là không muốn một mình gặp ta? Ta mới nghỉ ngơi có một buổi sáng, giờ thì hay rồi, nữ nhi còn chưa ôm nóng tay đã phải gả cho người ta?” Ngươi nghĩ nữ nhi mình là chăn a, lại còn ôm nóng…

“Không phải là bàn chuyện hôn sự của Ích với Cảnh Huyên, Cảnh Đồng sao? Bọn họ không có việc gì, ta lại phải gả…Ta là nam a!” Vị vương gia đầu óc bị choáng váng này rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện đáng để mình rít gào nhất.

“Nô tài cáo lui.” A Hư bình tĩnh xoay người, có thể hồi bẩm nương nương, lấy chỉ số thông minh của Ninh vương, hắn chắc chắn đè không được Lâm thị lang.



Lâm phủ.

“Thiếu gia, Ninh vương đến.”

“Đi kích thích hắn một chút.”

“Làm vậy…” Không tốt lắm đâu…

“Không có việc gì, cha ta đi ra ngoài rồi.”

“Dạ, thiếu gia.” Thiếu gia ngày từ trên triều trở về đã triệu tập mọi người dự hội nghị khẩn cấp, thân thiết quả quyết trao đổi trước với chúng hạ nhân trong nhà bọn họ. Tỏ vẻ mình là thật tình thích Ninh vương, cho nên muốn thuận theo ý chỉ của hoàng hậu, biết thời biết thế đẩy lui cả hai công chúa, đóng gói vương gia mang về.

Tuy rằng thích một nam nhân có chút kinh thế hãi tục, nhưng là bọn hắn thật sự không chống đỡ được biểu tình đau xót u buồn khổ sở vì tình của vị thiếu gia đã được bọn họ chiếu cố bao nhiêu năm như vậy.

Mấy người lớn tuổi vừa thấy thiếu gia nhíu mày đã lập tức gật đầu cái gì cũng được, các cô nương trẻ tuổi vừa thấy thiếu gia thương tâm thì mềm lòng chuyện gì cũng đồng ý. Còn lại mấy nam tử trẻ tuổi bọn họ…

[Liên quan gì đến ta, không phải lấy ta, cũng không phải muốn ta lấy, ngươi xem xem thiếu gia nhà ai có thể lấy được vương gia! Nói ra cũng thực có thể diện. Hơn nữa, Tiểu Đào Hồng thực sự có hứng thú, ta đương nhiên phải theo lão bà thôi.] Đây là kiệu phu Đại Ngưu, người trong lòng của hắn chính là nha đầu Tiểu Đào Hồng hầu bên cạnh lão phu nhân, hai người sang năm sẽ thành thân.

[Ta chính là quen thân với Tiểu Ny tỷ, tâm phúc của hoàng hậu nương nương, từ sớm trước khi có chuyện này, Tiểu Ny tỷ đã nói bây giờ ngoại quốc người ta đều đã lưu hành nam nhân cùng nam nhân với nhau, các ngươi nghĩ xem…Một nam tử hoàn mỹ như thiếu gia nhà chúng ta, nữ nhân nào đứng ở bên cạnh cũng đều là thấp hơn một bậc. Nếu có một nam nhân cũng vĩ đại như vậy phối cho thiếu gia nhà chúng ta…mỹ nam tử chúng ta chỉ cần đến một nơi là xem được cả hai a ~ khụ khụ, chuyện này đừng nói với Đại Ngưu.] Đây là Tiểu Đào Hồng gần đây không hiểu sao lại móc nối được với người trong hoàng cung.

[Ngươi không biết là, loại tình yêu trong lòng khó mở miệng, rõ ràng thật tình yêu nhau lại ngại với lễ pháp cùng thế tục, cố nén vô hạn đau xót trong nội tâm để trợ giúp đối phương thú thê sinh tử, chỉ cần đối phương hạnh phúc, bản thân cho dù như bị vạn kiếm xuyên tim, lăng trì thân thể, chẳng sợ thống khổ đến hồn phi phách tán cũng cam nguyện chịu đựng như vậy, đây là tình cảm vĩ đại đến cỡ nào, là một người cao thượng đến cỡ nào a ~ quan trọng nhất chính là, các ngươi không cảm thấy cấm kỵ như vậy thực sự rất kích thích sao?] Đây là Tiểu Hạo ở trong cung, người bên cạnh hoàng hậu, gần đây thường đến gõ cửa, bắt người tay ngắn, người ta cho không ít tiền tài, nghe một chút cũng không gây trở ngại, hơn nữa người ta nói rất có đạo lý không phải sao?

Không thể không nói, chỉ sau một hồi diễn thuyết than thở khóc lóc của thiếu gia (lão gia không có ở nhà), tất cả mọi người tập thể phản chiến, thiếu gia của chúng ta a ~ chỉ cần ngươi không hề mặt co mày cáu chúng ta tất cả đều nghe theo ngươi.

Tiểu Lưu lanh mồm lanh miệng thì lúc cãi nhau với Tiểu Trương nhà Trình gia bên cạnh đã dùng tới mấy câu [Thiếu gia của chúng ta có thể cưới được cả vương gia! Nhà các ngươi làm được không? Có giỏi thì bảo tiểu thư nhà các ngươi cưới công chúa người ta về đi!] Không thể không nói tư duy của Tiểu Lưu có tính mở rộng rất mạnh, sau lại Tiểu Hạo công công biết được còn cho hắn thêm ít vàng, khích lệ hắn có tiến bộ. Giờ thì mọi người càng thêm biết phương hướng để cố gắng rồi.

Thoạt nhìn nhanh gọn thế thôi, kỳ thật chờ đến lúc Ninh vương tìm tới cửa thì đã là chuyện của ngày hôm sau rồi, không có biện pháp, cùng ngày hắn vừa mới biết tin thiếu chút nữa quăng ngã nữ nhi, dọa tiểu cô nương gào khóc thảm thiết, chờ dỗ xong thì trời cũng tối đen mất rồi.

Hắn vội vã bước vào cửa lớn Lâm phủ, một đám nô tài đồng loạt chỉnh tề cúi đầu về phía hắn (trước kia không khách khí như vậy, lần này đều gập đến tận chín mươi độ luôn rồi): “Thiếu phu nhân!”

Rầm ~ Ninh vương chân loạng choạng một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn người bên cạnh đúng lúc trợ giúp.

“Thiếu thiếu cái đầu ngươi!”

“Thiếu phu nhân, bây giờ vẫn đang là lão gia đương gia, không thể gọi là lão phu nhân.”

“Ta không phải ý này!” Lật bàn, bọn họ càng lúc càng lớn mật! Ninh vương muốn dạy dỗ người.

“Nga ~ thì ra là thế, nhưng là Ninh vương, thiếu gia đã phân phó không cho phép gọi là cô gia…Vương gia nếu có ý kiến có thể đi tìm thiếu gia thương lượng, gia đinh Lâm phủ chúng ta đều kiên quyết trung thành với thiếu gia nhà mình, tuyệt đối sẽ không cái gì kìa…thỏa hiệp với thế lực tà ác!”

Thuyết minh bổ sung, đoạn im lặng tuyệt đối trước mấy chữ thỏa hiệp với thế lực tà ác hoàn toàn là vì nàng có chút quên từ, chứ không phải là định đặc biệt cường điệu.

Cảnh Tu bi thương co giật khóe miệng, hắn trước kia sao lại không phát hiện hạ nhân nhà Ích đều cường hãn như vậy, mặc kệ, về sau sẽ thu thập bọn họ, đứng ở cửa cũng có chút làm cho người ta chế giễu, đi vào tìm Ích trước đã.

Cảnh Tu vừa vào cửa, người nào đó trong tay áo cất giấu lệnh bài hoàng cung đứng ở bên ngoài lập tức lớn tiếng hét to: “Tình báo mới nhất! Ninh vương Cảnh Tu không cam lòng bị cưới, ý đồ phản công, ở cửa Lâm phủ lọt vào trấn áp tàn khốc! Đã nhận mệnh! Tình hình chi tiết cụ thể xin chờ xem kỳ đầu tiên của tiểu báo chuyên về những động thái mới nhất trên triều đình ‘Đam mỹ đại đồng’ sẽ được xuất bản vào xế chiều hôm nay!”

Ai bảo nhà Phượng Tê có tiền chứ, ai bảo cha Phượng Tê có quyền chứ, ai bảo chính sách tàn khốc trong cung của Phượng Tê bồi dưỡng ra được nhiều người tài ba chứ?

Không phải là một phần báo chí thôi sao ~ Thừa tướng gật đầu ném cho một nhà xưởng, hoàng hậu mở miệng hỏi phủ nội vụ được không ít nô tài mắt sắc lại trung tâm như một, rồi xong, đập chút tiền xuống…

Tờ báo ba đồng một bản, ai mua là bán.

Loại tổ hợp này vẫn là không ai dám tìm phiền toái.

Lý Diệp: “Ai…Ta từ trước đến nay thực sự là thua thiệt mẫu nữ Phượng Tê…Nàng muốn chơi thì cứ tùy nàng đi thôi…” Đầy uy hiếp nhìn về phía những kẻ đến cáo trạng, các ngươi có ý kiến?

Phượng Tê: “Cha ta cũng đã duy trì, còn người nào dám có ý kiến? Hoàng đế? Có người nói cho hắn biết sao?” Một chuyện rõ ràng sẽ làm long nhan giận dữ như vậy ai dám đi nói cho hắn biết, hơn nữa…cũng không phải đại sự gì, ở Cẩm quốc loại báo chí vỉa hè này vẫn là không ít, bình thường đều là vài văn nhân mặc khách viết dăm ba tiểu thuyết truyện ký kiếm chút tiền tiêu vặt, cũng là chia sẻ một chút cuộc sống của dân chúng thôi, dù sao mọi người chính là thực sự thích những cố sự tài tử giai nhân giang hồ hiệp khách như vậy.

“Ích!” Cảnh Tu quen đường vọt vào phòng Lâm Ích Hàn, đập vào mắt chính là một bức họa mỹ nam chợp mắt. Lâm Ích Hàn nằm nghiêng trên ghế đu bên cửa sổ, tia sáng mặt trời chuẩn xác chiếu lên người hắn, ánh lên làn da vốn đã trắng nõn, tôn cho hắn một vầng hào quang màu vàng bao quanh như thần tiên. Trong tay là một quyển sách đang xem dở dang đặt nghiêng trên bụng, mượn hô hấp nhè nhẹ mà thoáng phập phồng. Tiếng động lúc Cảnh Tu vào cửa tựa hồ ồn đến hắn, đôi mày tuấn mỹ thoáng nhíu lại, hàng mi thật dài khẽ rung động rồi mở ra một hộp báu thần bí nhất, ánh mắt mị hoặc như đá quý mờ mịt nhìn về phía người đối diện.

Ánh mắt dần trở nên thanh minh, chiếu ngược ra thân ảnh của Cảnh Tu, mờ mịt trong chớp mắt biến thành nồng tình mật ý không thể xua đi được, hắn lần đầu tiên thẳng thắn dùng ánh mắt nhìn người yêu để nhìn Cảnh Tu như thế, đôi môi mỏng xinh đẹp gợi lên một độ cong thực dễ nhìn, hơi hơi mở ra, thốt lên cái tên mà hắn thích gọi nhất: “Tu.”

Một loạt khiêu khích hữu ý vô ý, Cảnh Tu vốn bị lời đồn đại nhảm nhí biến thành tâm thần không yên vừa nhìn thấy hảo hữu như vậy đột nhiên trong lòng nhảy dựng, không được tự nhiên dời ánh mắt sang một bên, lại cảm thấy mình như đang chột dạ, chính là nhìn cũng không phải, không nhìn cũng không phải.

“A ha…Ích, ngươi đang ngủ a…”

“Ha ha…” Tựa hồ thực sự vừa lòng với biểu hiện của Cảnh Tu, Lâm Ích Hàn buông sách, đi đến bên cạnh hắn, gần như là dán trên tai hắn nói chuyện: “Ta chỉ là nằm nghỉ một lát, cũng không phải không mặc y phục, ngươi khẩn trương cái gì?”

Không mặc y phục…

Con người chính là có tiềm thức như thế, nếu có người đột nhiên hô to với ngươi: Đừng nghĩ đến tiền! Thì giờ phút này phản ứng đầu tiên trong đầu của ngươi nhất định là một đống lớn Mao gia gia màu đỏ đáng yêu.

Cho nên hình ảnh mà đầu óc của Cảnh Tu phản ứng ra được chính là…

“Tu, ngươi đỏ mặt. Ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Không…không…không…không có gì, trời nóng nực…”

“Tu, cần ta nhắc nhở ngươi mùa hiện tại sao?” Lâm Ích Hàn cười nhìn người đang quẫn bách đối diện: “Tìm ta có chuyện gì?”

“Đúng…đúng rồi!” Hắn là đến tìm Ích hỏi chuyện.

“Ích, ngày hôm qua trên triều sao lại đổi thành là ta gả cho ngươi?” Cảnh Tu vội vàng hỏi thẳng, sự tình thực sự nghiêm trọng.

“Ngày hôm qua trên triều đình mọi người thảo luận không có kết quả, cuối cùng giao quyền quyết định cho hoàng hậu, dù sao hôn sự của công chúa trên danh nghĩa vẫn nên là hoàng hậu làm chủ.”

Nhắc đến hoàng hậu Cảnh Tu lập tức mặt mày muôn màu muôn vẻ, lần trước đầu sỏ gây tội quá chén hắn sau đó phái người dắt hắn tản bộ khắp đường, cuối cùng còn làm cho hắn say khướt ở nhà Ích chính là nữ nhân này, đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua người đến quý phủ báo tin tựa hồ cũng là người của nàng, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Hoàng hậu nói, nếu ta không trong vòng ba tháng lựa chọn một người giữa Cảnh Huyên, Cảnh Đồng, thì đơn giản cứ trực tiếp cưới Ninh vương Cảnh Tu về nhà.”

“Hô…Thì ra là có chuyện như vậy a…” Thì ra hắn là bia ngắm: “Vậy đám nô tài trong phủ ngươi lại là sao thế này? Lá gan cũng quá lớn đi!”

Lâm Ích Hàn chăm chú nhìn Cảnh Tu: “Bởi vì ta tính toán thuận tay đẩy thuyền, mượn giả làm thực.”

“Cái gì?” Cảnh Tu bị hù dọa rồi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bất quá hắn nhảy không được, Lâm Ích Hàn thực sự tự nhiên ôm lấy hắn, so với những lúc bình thường…giống mà cũng không giống. Bình thường Ích sẽ ôm lấy lưng hắn…hiện tại đang được ôm lại là thắt lưng…

“Ích ~” Giọng của Cảnh Tu đang run rẩy.

“Tu…Ta thích ngươi…” Xoay chuyển bên tai Cảnh Tu là giọng nói dễ nghe trước sau như một của Lâm Ích Hàn, thanh âm kia thực sự dễ dàng làm cho người ta mê say, cho dù là lời đáng khiếp sợ như thế cũng có thể làm cho Cảnh Tu thả lỏng mà nghe tiếp: “Ngươi vẫn luôn ở trong lòng ta, vẫn luôn đứng ở vị trí quan trọng nhất trong lòng ta, ta hy vọng bên cạnh ta chỉ có ngươi, ta hy vọng người có thể làm bạn với ta cả đời…là ngươi.”

Một quãng trầm mặc thật dài, Lâm Ích Hàn không có được bất cứ đáp lại nào của Cảnh Tu, trong sự im lặng cũng không ngoài tiên liệu trước của hắn, Lâm Ích Hàn lui về phía sau một bước, quả nhiên nhìn thấy biểu tình dại ra của người nào đó.

Nhịn xuống ý cười, Lâm Ích Hàn buông ánh mắt, làm ra vẻ như cả thế giới đã mất đi tất cả sắc thái không còn chút niềm vui.

“Quả nhiên…không được sao…”

“Ích!” Cảnh Tu bị biểu tình của Lâm Ích Hàn làm hoảng sợ, lập tức bắt lấy tay hắn, ngăn cản trong một chớp mắt hắn muốn xoay người, sau đó nhìn gương mặt hưng phấn đến sáng lên kia, bó tay không biện pháp.

Đối diện ánh mắt tràn ngập chờ mong của Lâm Ích Hàn, hắn thật sự nói không ra lời cự tuyệt, hắn cũng sợ hãi phải nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng vì sự im lặng của hắn mà lộ ra như vừa rồi của Ích.

“Chúng ta đều là nam!” Đành phải tung một lý do nhìn qua có vẻ không tổn thương người nhất…

“Ngươi là nói…điều ngươi để ý chỉ là giới tính của ta chứ không phải bản thân ta?”

“Đó là đương nhiên, nếu ngươi là nữ, ta sớm đã cưới ngươi về nhà…Ích, khó có thể nào ngươi thật là nữ?” Cảnh Tu nhìn bộ dạng đầy mặt hạnh phúc của Lâm Ích Hàn, đột nhiên rụt rè hỏi, hắn chưa từng thấy qua biểu tình thỏa mãn đến như vậy của Ích, không thể nào…

“Từ từ, chúng ta trước kia còn từng cùng nhau tắm! Ngươi là nam!” Hắn đã xem qua Ích lõa thể.

“Ngươi còn nói…” Nhớ lại chuyện đó, Lâm Ích Hàn tức giận trừng hắn một cái, sau đó lần thứ hai ám muội sát lại gần, môi chậm rãi cọ xát trên môi đối phương, hết sức khiêu khích: “Khi đó ta chính là nhịn thật vất vả…”

“Ích! Ngô…” Đây là vấn đề kinh nghiệm, hai người gần sát đến như vậy, ngươi còn mở miệng, không phải mời người khác cường hôn thì là cái gì?

“Hô ~ hô ~” Thở không nổi luôn luôn là bên bị cường hôn.

“Nếu đã không phải là vấn đề về bản thân ta, thì cứ quyết định vậy đi.”

“???”

“Ba tháng này chúng ta vẫn nên dùng để làm quen một chút về vấn đề giới tính.”

“??????”

“Còn chưa rõ?” Mỉm cười đến gần, ôm lấy thắt lưng đã bắt đầu ôm thuận tay của Cảnh Tu, khẽ cắn vành tai đối phương: “Ba tháng này chúng ta phải nghiêm túc tập thích ứng một chút hình thức ở chung giữa tình nhân với nhau, ngươi sẽ phát hiện nam tử yêu nhau cũng không khủng bố như vậy, ngược lại còn có thú vị rất riêng…Căn cứ theo quan hệ của chúng ta cùng với sự hiểu biết lẫn nhau, tính tình bất hòa là hoàn toàn không có khả năng, cho nên ba tháng sau ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chờ ta cưới ngươi về là được rồi. Yên tâm, Tu, những chướng ngại khác, tỷ như cha ta, ca ca của ngươi, còn có đám cổ hủ trên triều đình ta đều sẽ thay ngươi bãi bình.”

“Dựa vào cái gì là ngươi cưới ta! Ta cũng là nam! Ta còn là vương gia!”

“Tu…Ngươi thực tiến vào trạng thái.” Đã bắt đầu lo lắng chuyện công thụ?

“¥#%¥¥…”



“Thiếu gia, thư của hoàng hậu nương nương trong cung đưa tới.”

Gửi Tiểu Lâm Tử đang xuân phong đắc ý:

Nghe nói ngươi đã bắt đầu tiến công chiếm đóng? Có vấn đề gì không? Nếu Cảnh Tu quá ngu ngốc, cứ tống đến chỗ ta đào tạo sâu một hồi, ta tẩy não cho hắn. Hai vị công chúa đã bãi bình xong xuôi, Cảnh Huyên cùng tình nhân thị vệ của nàng đã đi hẹn hò rồi, Cảnh Đồng thì thảm một chút, chỉ có thể dùng bồ câu đưa thư.

Nghe nói cha ngươi phản ứng rất lớn, đang nơi nơi uỷ thác người còn muốn cho ngươi lấy công chúa, tìm lúc nào đó ném đến chỗ cha ta. Ta đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Người có thể bãi bình cha ta nếu không phải còn chưa sinh ra thì chính là đã đi gặp tiên đế.

PS: Nếu như thiếu địa điểm ước hẹn, lễ hội hoa đăng ba ngày sau chính là cơ hội tốt, nhớ kéo Cảnh Tu lên cầu Vọng Nguyệt, ở trên cầu làm chút chuyện công khai rõ ràng, ta ở bên kia bố trí người rồi, sẽ có lợi cho ngươi.

PPS: Đệ đệ của Cảnh Diễn nói thế nào cũng không thể cho hắn ở trên!!! Đây chính là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm, tiểu tử kia còn nói ta không giống hoàng hậu đâu (ngươi thực mang thù)! Ta sẽ đưa một quyển long dương mười tám thức cho ngươi, hiện tại đang gấp gáp chế tạo, xem như quà tân hôn! Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng nga ~

Gửi từ hoàng hậu đang xem cuộc vui.

[Xem xong thì đốt!]

Lâm Ích Hàn cao hứng nở nụ cười, cảm giác có người duy trì thật đúng là tốt, tuy rằng còn không phải thực sự hiểu được một ít ký hiệu xoay đến xoay đi trong thư của hoàng hậu là cái gì, nhưng ý tứ đại khái thì hắn hoàn toàn hiểu được.

Nghe theo lời dặn đốt thư, Lâm Ích Hàn thu dọn một chút chuẩn bị ra ngoài.

“Chuẩn bị kiệu! Ninh vương phủ.”