Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại

Chương 11



Vương Nghi thở dài nói: “Trang chủ rất giận dữ với ngươi, ngươi cứ thành thật nhận sai đi. Mỹ nhân mặc dù hảo, nhưng tính mệnh bản thân vẫn quan trọng hơn. Đừng cố chấp ôm tội như vậy tiểu tử a.”

Triệu Trường Thanh thấp giọng nói: “Tứ thúc nói rất đúng. Trường Thanh nhất thời dại dột, cầm giữ không được.”Y mặc ngoại sam trường bào, bên ngoài nhìn không ra dị trạng, nhưng đau khổ bên trong, cũng chỉ có mình y minh bạch. Lúc này tuy rằng gặp mặt Vương Nghi, có thể cùng hắn đối thoại, nhưng nói cũng không chuyên tâm, từ được từ mất.

Vương Nghi nghe y nói vậy, vô cùng vui mừng: “Nếu đã như thế, ngươi hãy mau chóng đi ra, đừng ở bên trong nữa, nếu như trang chủ trở về mà thấy, chả phải là sẽ rất giận dữ sao. Đúng rồi, ngươi làm sao mà vào được trong đó vậy?”

Triệu Trường Thanh ngẩn ra, trầm tư một chút, mới biết Vương Nghi hiểu lầm, cũng không biết làm cách nào giải thích, nên đành thấp giọng nói: “Tứ thúc, ngươi đừng hao tâm tổn trí, ta không ra được.”

Vương Nghi vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ngươi có phải là đã sớm trà trộn vào, sau đó lại ra không được hay không? Không sao, ta bảo thủ vệ thả ngươi ra.”

Triệu Trường Thanh đang định giải thích, Vương Nghi đã gọi hộ vệ đem chìa khóa mở cửa ra. Hộ vệ ở cửa thấy bên trong chính là tổng quản, mà trang chủ thì đã ra ngoài, đương nhiên trong trang là do tổng quản tác chủ, hơn nữa trang chủ nói không thể để cho người ở bên trong chạy mất, tuy nói vậy cũng không phải là chỉ tổng quản đại nhân. Nhưng chìa khóa không ở trong tay bọn họ, trang chủ đã mang đi rồi.

Vương Nghi thập phần nhiệt tâm, liền muốn bổ ổ khóa ra, nhưng ổ khóa này không giống loại bình thường, chém hồi lâu, vẫn không thể nào chém đứt. Thế là hắn bảo mọi người cùng nhau, đem toàn bộ lưới sắt dỡ xuống, nhân thủ thiếu, liền đi tìm hộ vệ ở tiền viện hỗ trợ.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, lập tức không cần tốn nhiều sức, liền đem cửa mở ra. Vương Nghi nói: “Lão Triệu, ngươi nhanh đi ra, để tiểu tử họ Giang kia một mình ở bên trong là được rồi.”Vương Nghi vẫn cho rằng Giang Hàn Yên cũng ở bên trong, chỉ là lúc này không có lộ diện, nói không chừng là còn đang ngủ trên giường. Không bằng mau chóng để Triệu Trường Thanh đi ra, miễn cho Giang Hàn Yên thức dậy, sẽ rất phiền phức.

Triệu Trường Thanh trong lòng biết bản thân cho dù trốn ra ngoài, cũng không thể nào mở cái tỏa ở hạ thân ra, sau này có thể không bao giờ … đi ngoài được nữa. Nhưng ở lại Thiên Phong sơn trang, bị người lăng nhục, cũng không phải là điều mà y có thể chịu được. Triệu Trường Thanh cắn răng, hướng mọi người quỳ xuống, lạy tam bái rồi nói: “Triệu Trường Thanh hôm nay nhận ân tình này của các vị, ngày khác có cơ hội nhất định báo đáp.”

Tỳ nữ thương xót đưa tay an ủi y: “Triệu tổng quản, trang chủ chỉ là nhất thời xúc động, làm sao có thể nào thật sự muốn phạt ngươi? Nói chung là, chờ thêm mấy tháng, trang chủ chán Giang công tử rồi, đến lúc đó ngươi hãy trở về thỉnh tội, hắn tất nhiên sẽ tiêu khí thôi.”

Mọi người đều nhao nhao cho là đúng, tất cả tuy rằng luôn tranh cãi, thế nhưng cũng không thực sự muốn thấy Triệu Trường Thanh bị phạt, huống chi trang chủ đã từng hạ lệnh, vừa thấy y liền giết ngay. Triệu Trường Thanh tuy rằng là tổng quản, thế nhưng đối với Lạc Vân Phi, kỳ thực lại chả đáng giá, để cho y chạy cũng không hề gì. Cùng lắm thì tất cả mọi người đều thống nhất khẩu cung, nói với trang chủ rằng căn bản là không hề gặp Triệu tổng quản.

Thế là mọi người liền cùng nhau đưa Triệu Trường Thanh hạ sơn.

Triệu Trường Thanh trong cơ thể còn chứa 1 vật nặng lớn như vậy, để không bị người khác nhìn ra, bước đi thập phần gian nan nhưng cố gắn thong thả, thật vất vả mới cùng mọi người lưu luyến chia tay, đi tới đường nhỏ dưới núi.

Lạc Vân Phi lời hứa vốn đáng ngàn vàng, đã nói sẽ giúp phụ thân chữa bệnh, liền nhất định sẽ không nuốt lời mà đối với phụ thân làm ra chuyện gì, phụ thân lâm trọng bệnh, vô cùng rõ ràng, đi đến chỗ nào cũng sẽ bị phát hiện, huống hồ đi đường mệt nhọc, không bằng để hắn ở lại sơn trang. Mà Lạc Vân Phi đối y nhất thời hứng thú còn chưa biến mất, trăm phương nghìn kế muốn vũ nhục y, lúc này có thể trốn được cứ trốn.

Triệu Trường Thanh mới đi được vài chục bước, liền nghe được một giọng nói thanh thúy mang ý cười: “Ta đợi đã lâu, ngươi giờ mới đến.”

Chỉ thấy một bạch y thiếu niên, thắt lưng có mang theo 1 tử tiêu, mày liễu tinh mâu, cực kỳ mỹ lệ động nhân.

Nhìn thấy người này, Triệu Trường Thanh cảm thấy bản thân dường như có chút hoa mắt.

Nguyên lai sau khi Lạc Vân Phi rời đi, Giang Hàn Yên liền tiến vào Thiên Phong sơn trang, chỉ là thấy thủ vệ sâm nghiêm, nên vẫn còn do dự chưa quyết, đang suy nghĩ biện pháp làm thế nào mới đem được Triệu Trường Thanh ra, lại thấy một đám người hợp mưu hợp sức, làm cho hắn nghĩ thầm sự đã thành.

Giang Hàn Yên cũng không định vào giúp vui, mà ở dưới chân núi đợi Triệu Trường Thanh hạ sơn.

Triệu Trường Thanh lúc này nhìn thấy Giang Hàn Yên, nhưng lại rất trấn định. Nhàn nhạt cười cười, nói: “Giang công tử, ngươi tới đây muốn làm gì a.”Nếu như muốn đùa, y dù sao cũng không theo kịp bọn họ, chỉ có thể phụng bồi mà thôi.

Giang Hàn Yên thấy y khí định thần nhàn, không giống bộ dạng hoảng hốt bình thường, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, lập tức liền thản nhiên cười, nói: “Trường Thanh, ta tới tìm ngươi trở về a.”

“Giang công tử, gia phụ đã được an bài ở Thiên Phong sơn trang a.”Y nhàn nhạt nhắc nhở.

Giang Hàn Yên thấy thần sắc y hờ hững, không khỏi cả kinh, liếc mắt nhìn kỹ Triệu Trường Thanh, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy người này. Hắn hầu như đã đã quên, ban đầu bởi vì hắn tìm được Triệu Luân, Triệu Trường Thanh mới bằng lòng cùng hắn ở chung một chỗ. Mà hiện tại Lạc Vân Phi đã đem Triệu Luân đi, Triệu Trường Thanh đương nhiên sẽ bày ra cái loại gương mặt thà chết không phục này.

Giang Hàn Yên âm thầm mắng Lạc Vân Phi 1 câu, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Ta biết, thế nhưng ta là tới tìm ngươi, không phải là tìm cha ngươi.”Hắn thân thủ lập tức, liền ôm lấy eo Triệu Trường Thanh.

Triệu Trường Thanh lạnh lùng nói: “Buông tay!”Đối với gương mặt tuyệt sắc này, vốn rất khó có người nói được lời cự tuyệt, hắn cảm thấy như bị 1 đao, hung hăng đâm vào trong lòng.

“Ta không buông thì thế nào?”Giang Hàn Yên cười hì hì, liền sờ soạn hạ thể của Triệu Trường Thanh, nhưng sắc mặt dần dần xấu đi, lập tức mở ra vạt áo của Triệu Trường Thanh, gương mặt trắng nõn đã có chút phát xanh, “Đây là cái gì?” Trường liên màu ngân bạch đan vào nhau tạo thành hình võng, dày đặt trên da thịt màu mật ong. Phân thân đáng thương đang ủ rũ, chịu đựng vật nặng ràng buộc. Mật huyệt ở hạ thể, mơ hồ chảy ra vết máu.

Ngẩng đầu lại nhìn thấy trên mặt Triệu Trường Thanh trên mặt lộ ra tử khí cùng với biểu tình đùa cợt, mà không phải là biểu tình hổ thẹn không chịu nổi thường thấy của y, ngực liền căng thẳng, Giang Hàn Yên cảm thấy có chút quỷ dị, hắn rất không thích nhìn bộ dạng này của Triệu Trường Thanh, liền hung hăng muốn xóa đi biểu cảm đó trên mặt y.

Giang Hàn Yên nhịn xuống tức giận, quyết định nhanh chóng mang Triệu Trường Thanh đi tìm thợ khóa, đem cái thứ chết tiệt này mở ra. Đối với thợ khóa mà nói, hắn nếu có thể làm, đương nhiên là có thể mở. Triệu Trường Thanh thân thể cùng với tất cả những thứ khác đều là của hắn, Lạc Vân Phi bằng cái gì mà làm như thế. Giang Hàn Yên tựa hồ như đã quên, hắn cùng với Lạc Vân Phi có thể nói là cá mè một lứa.

“Trường Thanh, theo ta đi, ta mang ngươi đi tìm người mở khóa.”

“Đa tạ Giang công tử đã có hảo ý, tiểu nhân sẽ khắc ghi trong lòng.”Triệu Trường Thanh lạnh lùng đẩy hắn ra, chậm rãi đi về phía trước.

Giang Hàn Yên từ nhỏ đã được người người sủng nịch, chưa bao giờ chịu qua loại đối xử này, nhanh chóng nắm được tay y, cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi!”

Hắn chỉ là muốn đem vết tích của Lạc Vân Phi lưu lại xóa đi.

Đối với bọn họ mà nói, y cùng với tiểu miêu hay tiểu cẩu cũng không có cái gì bất đồng. Coi trọng thì muốn chứng tỏ đó là của mình, ngoạn chán thì liền ném đi. Ai lại đi quản trong lòng 1 con chó muốn cái gì chứ.

Triệu Trường Thanh trong lòng cười nhạt, bỗng nhiên nghĩ tới trước đây bản thân mình vô cùng ngây thơ, sao lại tin tưởng lỗi giác(1) của bản thân chứ. Y chậm rãi quay đầu lại, nhìn Giang Hàn Yên đang nắm lấy tay kia của y, lạnh lùng nói: “Buông ra!”

“Không buông!”

“Ngươi nhất định không buông?”Trong mắt bỗng nhiên hiện ra quang mang lợi hại, hờ hững liếc mắt nhìn Giang Hàn Yên.

“Không buông!”

Liền nghe một thanh âm thấp trầm cười nói: “Giang công tử, người ta gọi ngươi buông tay, ngươi sao lại không nghe a?”

Một thanh sam nam tử mắt phượng đa tình, trường thân đứng thẳng, tuấn mỹ nói không nên lời, chính là trang chủ Lạc Vân Phi của Thiên Phong sơn trang. Hắn sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, liền phi thân gấp gáp trở về, ai ngờ ở dưới chân núi thấy Triệu Trường Thanh cùng Giang Hàn Yên hai người đang giằng co, trong lòng lập tức nổi lên một cổ lửa giận vô danh, hận không thể hung hăng tách hai người ra. Trong nội tâm của hắn, vẫn vững chí cho rằng người bản thân thích chính là Giang Hàn Yên, cho nên mới ăn phải dấm chua.

Giang Hàn Yên vừa thấy Lạc Vân Phi, liền tiện tay điểm thụy huyệt của Triệu Trường Thanh, nhìn biểu tình vừa sợ vừa giận trên mặt Triệu Trường Thanh, hắn vẫn tươi cười, giúp y chậm rãi nằm xuống. Tử ngọc tiêu chậm rãi xoay tròn, nhất thời dài ra thêm một đoạn, một đoạn kia đúng là lưỡi dao sắc bén.

“Tử tiêu ngọc kiếm “Chính là danh hào của Giang Hàn Yên, nguyên lai không phải là 1 tiêu 1 kiếm, mà là tiêu kiếm nhất thể, kiếm ở bên trong tiêu.

Lạc Vân Phi thấy Giang Hàn Yên sẽ đối với hắn mà động thủ, hơi kinh hãi, cười khổ nói: “Yên Yên, ta đối với ngươi là 1 mối tình thắm thiết, ngươi vì cái gì luôn luôn muốn cùng ta gặp mặt là đàm binh đao?”

“Bởi vì ta ghét ngươi.”Giang Hàn Yên trực tiếp trả lời, “Rút kiếm của ngươi ra, Lạc Vân Phi.”

Lạc Vân Phi cảm thấy rất kỳ quái rằng bản thân cư nhiên lại không có cảm giác khó chịu, theo lý thuyết mà nói, tình nhân bạc tình như vậy, hắn hẳn là phải khổ sở mới đúng, nhưng với cái chuyện đại mất mặt này, hắn cư nhiên vẫn còn cười được.”Yên Yên, vì cái gì mà ghét ta a?”

Giang Hàn Yên nhịn không được hướng hắn bày ra ánh mắt khinh thường: “Bởi vì ngươi ngu xuẩn. Ngay cả lên giường cùng ai cũng không biết, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì a?”

Lạc Vân Phi bị hắn nói một câu như vậy liền nộ khí dâng đầy bụng, trên mặt bỗng nhiên trở nên diện vô biểu tình, rút ra trường kiếm, nói: “Yên Yên, ngươi đối với ta tựa hồ không có chút cảm tình. Xem ra, chỉ có sử dụng kiếm thuật mới giải quyết được.”

Hắn tiêu sái xuất 1 kiếm, ai ngờ tức thì bị Giang Hàn Yên cười nhạt, nhanh tay ra một chiêu. Lạc Vân Phi vốn không có ý định lộ ra đệ nhất kiếm thuật của bản thân, nhưng bị Giang Hàn Yên tung một chiêu này, nhất thời sắc mặt xám đen, nói: “Có bản lãnh.”Liền nhảy lên, hướng Giang Hàn Yên đâm tới.

Giang Hàn Yên mỉm cười, giơ trường tiêu, trở tay vung lên, kiếm khí từ trên tiêu phát ra. Lạc Vân Phi vung kiếm rời ra, nhẹn nhàng nhảy lên, người dừng giữa không trung.

Hai người một người bạch y tử tiêu, một người thanh sam trường kiếm, kiếm pháp 1 bên như cưỡi vân, 1 bên như nước chảy, tỷ thí qua lại, đúng là giống như bức hoạ thần tiên quấn quýt, sương khói vây quanh.

Chẳng bao lâu, Triệu Trường Thanh vốn bị điểm huyệt đã yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy cả trời đầy trăng sao, bốn phía đen kịt, cũng đã đến buổi tối. Lại nghe thấy tiếng trường kiếm tấn công, hai người vẫn còn đang tiếp tục đánh.

Triệu Trường Thanh thập phần bình tĩnh đứng lên, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người, chậm rãi bước đi.

Giang Hàn Yên thấy Triệu Trường Thanh rời đi, lập tức liền muốn tiến lên ngăn cản, ai ngờ lại bị Lạc Vân Phi cản trở. Giang Hàn Yên tức giận, trên tay càng tung ra sát chiêu. Lạc Vân Phi thấy hắn hạ thủ không chút nào khoan dung, cũng dùng hết toàn lực đáp trả.

Thấy Triệu Trường Thanh bố y trường sam, thân hình thong thả, tuy thập phần bất ổn, nhưng cũng đã đi khá xa.

Giang Hàn Yên vô cùng tức giận, hung hăng tung một kiếm, Lạc Vân Phi vung kiếm lên đỡ, thanh âm nhẹ nhàng vang lên một tiếng, hai thanh kiếm đều gãy thành hai đoạn. Hai người hai mặt nhìn nhau, một chưởng đánh ra, liền so quyền cước.

Giang Hàn Yên tức giận đến mức muốn ngất xỉu: “Lạc Vân Phi ngươi đồ ngu ngốc, còn không dừng tay, người cũng đi mất rồi!”

Lạc Vân Phi trả lời lại một cách mỉa mai: “Vậy ngươi vì cái gì mà tiếp tục?”

“Dư thừa! Ngươi tiếp tục thì ta sao phải dừng?”

“Vậy ngươi nhiều lời làm gì chứ?”

Hai người một bên đấu võ mồm, một bên tiếp tục so quyền cước.

Đánh tới song phương đều đã mệt muốn chết, Lạc Vân Phi không thể nhịn được nữa, nói: “Ta đếm một … hai … ba, chúng ta cùng nhau ngừng tay?”

“Hảo!”

Hai người ăn khớp với nhau, Lạc Vân Phi nói: “Nhất!”Hai người liền bắt đầu chậm lại, tới “Tam “Thì, hai người hoàn toàn ngừng tay.

Giang Hàn Yên nhìn Lạc Vân Phi cách hắn không được một thước, bỗng nhiên thân thủ gắt gao bóp chặt cổ Lạc Vân Phi, mà Lạc Vân Phi cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng bóp chặt lấy cổ hắn.

Hai người đỏ mặt tía tai, trên cỏ lăn qua lăn lại, sống chết muốn bóp chết đối phương.

Lạc Vân Phi vốn cũng là một công tử phong lưu, quyết sẽ không tính toán giống như Giang Hàn Yên, thế nhưng đánh vài canh giờ, bản thân đã trở nên đanh đá như thế, cũng làm cho hắn đem những thứ như phong hoa tuyết nguyệt hay nhàn hạ phóng khoán quên sạch sẽ, quyết tâm vô luận như thế nào cũng phải thắng được người trước mặt này. Vào lúc này Giang Hàn Yên đã không phải là mỹ thiếu niên mảnh mai kia nữa, mà là một người dùng đàn làm củi, hỗn đản nấu chim hạc để mà ăn.

Chú giải:

(1)Lỗi giác: cảm giác sai lầm.