Hồng Trần Online

Chương 13



Quả thực không vượt quá ta dự đoán, trên đường người chơi mặc áo choàng rõ ràng là tăng thêm nhiều,các màu đều có, màu đen rất nổi bật.

Ý cười trào phúng bên môi càng thêm nồng đậm,ta nghênh ngang mà đi vào nơi bán đấu giá.

Trong chỗ bán đấu giá người cũng không nhiều,ta trực tiếp đi tới “Khu bán đấu giá vật phẩm đặc biệt.”

“Ngươi khỏe, xin hỏi ngài muốn đấu giá cái gì?” Một người lớn lên rất khả ai mập mạp cười hề hề hỏi ta.

“Ta muốn gặp lão bản của các ngươi.” Ta không nhìn đến khách sáo của hắn.

Dáng tươi cười của bàn tử (người béo) ứ đọng đến khó mà chậm rãi giãn ra, trong mắt nâu nho nhỏ chớp động,“Xin lỗi,lão bản chúng ta…Nga,xin lỗi,ta cái này đi liên hệ lão bản,mời ngài trước đi phòng khách quý trên lầu hai đợi chút.”

Bàn tử đổi cách xưng hô nguyên nhân bởi vì ở trước mặt hắn trong tay ta chính là lệnh bài bang hội thoáng lung lay.

Không hổ là trình độ chuyên nghiệp a, ngay cả tốc độ loại này đều có thể phán đoán ra đây là cái gì.

Bài trí phòng khách quý rất là xa hoa,trước cửa sổ có thể thấy rõ phong cảnh thanh nhã tĩnh mịch.

Lười biếng mà dựa vào khung cửa sổ,nhìn ra xa ánh dương quang vàng rực rơi vãi xuống Hoàng thành, ta không khỏi nhếch khóe môi.

Thật muốn biết NPC hoàng đế kia sẽ làm sao cư xử với mình đây.

Đi kèm tiếng đập cửa vang lên một giọng nam trung nhẹ nhàng rõ ràng làm cho tim ta thành cồng mà nhảy chậm nửa nhịp.

….Sẽ không khéo như vậy chứ….

Nam nhân đẩy cửa vào hé ra gương mặt tuổi còn trẻ mà anh tuấn, tóc vàng chói mắt phiêu dật,đôi mắt màu xanh đậm trầm tĩnh,dáng tươi cười chế nhạo đọng ở trên khóe miệng,tất cả mọi thứ đều nói cho ta biết rằng: Vận may của ta cuối cùng cũng tới rồi!

Văn Thanh Vũ, con lai Trung Anh, người thừa kế kiêm tổng tài tập đoàn Văn thị thực lực đứng trong top 10 toàn cầu . Một trong những tri kỷ của ta.

Không biết ngoan ngoãn tự thú có thể giảm bớt trừng phạt hay không….

Văn Thanh Vũ đóng cửa lại,hàng mi anh khí hơi nhíu, ” Các hạ là tính đứng ở đằng kia nói sao?” mùi vị mỉa mai châm biếm nồng đậm trong giọng nói khách khí.

Người này,thật là một chút cũng chưa từng thay đổi.

Ta cũng không hề kinh ngạc với việc hắn không nhận ra ta, cho dù ta có cởi áo choàng ra. Bởi vì khuất sáng, hắn căn bản thấy không rõ khuôn mặt ta, huống chi trên người ta còn mặc một kiện áo choàng che kín.

“Tập đoàn Văn thị phá sản rồi sao? Nếu không Văn đại tổng tài sao lại có lòng dạ thảnh thơi chơi trò chơi thế này?” Buột miệng nói ra câu trêu chọc thành công mà khiến khuôn mặt nam nhân trước mặt biến sắc, tiếp lời–

” Đồ khốn chết tiệt! Ngươi hai năm nay chết ở nơi nào vậy? ! Chết tiệt ngươi có biết ta lo lắng gần chết hay không?! Ngươi….”Vọt tới trước mặt ta, nắm chặt áo ta, đem ta áp đảo ở trên bệ cửa sổ, Văn Thanh Vũ trong nháy mắt hoàn thành “Tiến hóa” từ thiên thần thành la sát.

Thắt lưng của ta a…..

”Đã lâu không gặp, Vũ.” khóe miệng nở một nụ cười phát ra từ đáy lòng, hai tay ta chậm rãi đặt lên bờ vai của hắn.

”Ngươi —” khuôn mặt “Ác ma” của Văn Thanh Vũ gắt gao dán ở trước mặt ta, ” Hỗn đản!” Nghiến răng nghiến lợi mà nói đi kèm với một cái ôm khiến kẻ khác hít thở không thông đánh úp về phía ta.

Không sai, ta là một cái hỗn đản.(đồ khốn, đồ vô lại)