Hồng Nhan Loạn

Chương 50: Ám chiến - 4



Phồn chi dung dị phân phân lạc, nộn nhị thương lượng tế tế khai.(1)

(1) Trích từ “Giang bạn độc bộ tầm hoa thất tuyệt cú” của Đỗ Phủ, đại ý: Hoa nở rộ trên cành ào ào rụng rơi, (không thể níu kéo lại, chờ mong tiếc nuối chỉ còn biết) thương lượng với nụ hoa còn e ấp kia hãy chậm rãi bung nở, đừng theo đó tan tác. Câu thơ là nỗi niềm tiếc nuối cảnh xuân tươi đẹp đang mỗi lúc một rời xa, những muốn được lưu giữ sắc xuân trở lại trong từng nụ hoa còn chưa khai nhụy – biểu tượng của mùa xuân.

“Một mùa xuân nữa lại đến rồi…” Một tiếng ngâm khẽ như lời tiếc than vẳng lên bên khung cửa sổ, Quy Vãn tựa mình trên chiếc giường nhỏ trải vải nỉ, phóng mắt trông ra sân, thấy nụ hồng mai kiêu ngạo bung nở trong sắc xuân hừng hực bốn bề, vô cùng ảo não cất lời.

Thời gian trôi thật là nhanh, thoáng cái mà nửa năm đã qua, làm sao không khiến nàng cảm khái khôn nguôi đây. Một chớp mắt mà biến cố ở Phong Sơn lần ấy đã qua lâu như vậy sao?

Quy Vãn rút tay ra khỏi tấm áo lông trắng muốt như tuyết, gác nhẹ lên thành cửa sổ, vừa mới chạm tới đã nghe hơi lạnh giá xộc tới, bủa vây lấy cánh tay, thân thể thoáng co lại, nàng nhịn không được hít sâu một hơi, vẫn lạnh giá như ngày nào… như cái ngày hôm ấy, kề bên hồ, nàng hỏi Lâu Triệt, lẽ nào muốn lừa cả nàng hay sao, chàng chỉ quay đầu nhìn nàng mà cười dịu dàng, nụ cười vẫn như mọi khi, tươi cười như thế lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo tận cõi lòng.

Nửa năm trước, cấm quân vây hãm phủ Đoan vương nhưng không bắt được Đoan vương, y biến mất như bốc hơi khỏi kinh thành. Ít lâu sau có lời đồn thổi, Đoan vương giờ đây đang ở Nam Quận và La Lăng, nhưng cuối cùng không chứng cứ rõ ràng, chỉ đành bỏ dở. Còn Lâu Triệt, giữa lúc thiên hạ còn tưởng chàng đến thời một tay che trời khuynh đảo trong ngoài, lại thong thả biếng nhác đến không ngờ, ngược hẳn niềm ngóng đợi của tất cả mọi người, ngày ngày ngoại trừ lúc vào triều, chàng rất ít để tâm chuyện chính sự.

“Rốt cuộc đang toan tính gì đây…” Quy Vãn buột miệng thốt ra mối ngờ vực trong lòng, nàng cau mày, cân nhắc mãi vấn đề đã trăn trở trong tâm trí mình bao lâu nay. Nửa năm qua, Lâu Triệt cơ hồ dành nửa thời gian của mình cho nàng, bất kể du lãm cảnh quan, chăm sóc ủi an hay chơi đùa thưởng ngoạn, chàng nhất nhất đều ở bên nàng, thậm chí cả chuyện Huỳnh phi thất sủng cũng chẳng màng tới.

Lâu Triệt chẳng màng thế sự như vậy, có thật đã nghĩ tới những tháng ngày hạc nội mây ngàn chăng? Quy Vãn thở ra một làn khói mỏng, bờ môi hé ra một nụ cười, nửa như giễu cợt nửa như thở than. Thoạt nhìn bề ngoài thấy Lâu Triệt dịu dàng như hồ nước xanh không gợn mảy may sóng cuộn, dịu dàng như gió xuân gột rửa lòng người, thế nhưng hồ xanh kia, rốt cuộc là sóng to gió lớn hay nước xiết đá ngầm chỉ e người thường chẳng ai biết được.

Muốn thật sự lừa được kẻ khác, trước hết phải lừa chính bản thân mình… Những lời này, hình như Quy Vãn đã được nghe ở đâu, trước đây nghe qua rồi quên, lúc này nhớ lại mới thấy có chút ý vị sâu xa.

Phía sau có tiếng gió động, chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy tiếng Như Tình vang vọng ngoài cửa: “Phu nhân, bên ngoài có người cầu kiến.”

Rút lại bàn tay đã lạnh băng từ lúc nào, Quy Vãn thở dài không một tiếng động, lại là hắn… Suốt nửa năm nay, mấy lần hắn tới đây, có lúc mang theo kỳ trân dị bảo, có khi chỉ đến cười nói nửa ngày, có khi vội vội vàng vàng xộc tới, không vì mục đích gì, chỉ ngồi thật nghiêm trang, uống hết một tách trà xanh, rồi lại tất tả rời đi như thể đã vô cùng thỏa mãn.

Nàng càng lúc không thể nhìn thấu con người hắn, trong ký ức vẫn lưu giữ hình ảnh chàng thiếu niên mảnh khảnh, thanh thuần ngày nào, song nhìn vào những chuyện hắn làm suốt nửa năm qua, tựa hồ đã khác xa chút ký ức mong manh kia…

Quy Vãn chậm rãi bước vào phòng khách, liếc mắt trông một vòng, thấy vài gia nhân đang khệ nệ chuyển mấy chiếc rương lớn vào, thoáng sửng sốt. Quản Tu Văn nhận ra người tới, quan vận hanh thông hiện rõ trên mình thiếu niên này, khiến hắn toát ra một thứ cảm giác hồ hởi phấn chấn, ý cười nồng đậm lên tiếng: “Người tới rồi.”

Buông tiếng cười dịu dàng, Quy Vãn lại gần, hờ hững với cách xưng hô thân thiết của hắn, lòng có chút không thoải mái. Thiếu niên này đã bất tri bất giác đổi khác không ngờ, vẫn thân thiết như cũ đó, nhưng khác hẳn trước đây, chẳng thể nói cho rõ ràng khác biệt ra sao, chỉ là có cảm giác như thể cái thanh thuần ngày ấy đã thấm vào một thứ mê dược.

Thiếu niên kia lệnh cho đám gia nhân đặt rương xuống, nụ cười trên mặt mang theo chút hào hứng: “Những thứ này đều chuyển từ Giang Tây tới, ta nghĩ người nhất định sẽ thích…” Vẻ mặt khi dâng vật quý giá thoáng ngây dại.

Nghĩ đến chuyện cũng chính dáng vẻ ngây thơ khờ dại này khiến khắp lượt quan viên trong triều ngoài nội hốt hoảng sợ hãi, Quy Vãn cũng vô cùng nghi hoặc, thiếu niên này chính là kẻ trừ diệt bè cánh Đoan vương, giúp Hoàng thượng phế bỏ rất nhiều nguyên lão suốt nửa năm qua ư? Lời đồn đãi về kẻ tâm cơ thủ đoạn với vẻ thanh khiết trong suốt như nước trước mắt đây, đâu mới là sự thật?

Nhận ra sự trầm mặc của Quy Vãn, Quản Tu Văn cũng nhăn mày, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao? Người không hài lòng chuyện gì?”

Mỉm cười lắc đầu, Quy Vãn thu lại ánh mắt dò xét vừa rồi, chợt nghe có tiếng va chạm, nàng kinh ngạc ngoảnh đầu trông, mấy gã gia nhân không cẩn trọng làm một chiếc rương tuột tay rơi xuống, đồ đạc trong rương đổ ào ra ngoài, trân châu lưu ly xanh biếc cứ thế ùa rơi trên đất, phát ra vô số âm thanh lanh lảnh trong veo, ánh sáng rực lên, như sao trời điểm trên mặt đất.

Lại là lễ trọng như vậy sao, Quy Vãn cười khổ, thật sự không hiểu rõ ý đồ của kẻ này, cứ cho rằng nàng có ơn tái tạo với hắn đi, hắn cũng sớm trả hết rồi. Còn nếu có tâm ý khác, tại sao mỗi khi đưa lễ vật tới, chỉ cần được nghe một lời nàng nói thích món lễ ấy cũng đủ khiến hắn thỏa mãn, lẽ nào hắn làm tất cả những chuyện ấy chỉ vì một tiếng cảm tạ của nàng sao?

“Tu Văn…” Muốn khuyên giải gì đó, lại chẳng biết nên bắt đầu làm sao.

“Người thích chứ? Những thứ này đều là lưu ly thượng hạng, sáng bóng trau chuốt, chất lượng tốt nhất.” Ánh mắt trong veo như nước, Quản Tu Văn hướng ánh mắt đợi chờ về phía Quy Vãn, biểu cảm như thể muốn được khẳng định.

Nuốt lại những điều chực nói: “… Thích.” Nếu lại cự tuyệt nữa, thiếu niên này nhất định lại cư xử như lần đầu tiên, hủy hết những thứ báu vật quý giá này đi.

Nhận được lời hồi đáp như ý rồi, Quản Tu Văn mới an tâm, đúng như dự đoán của nàng, Quản Tu Văn ngồi yên ở ghế khách, ánh mắt theo sát từng hành động của Quy Vãn, ý cười không đổi.

“Chuyện trong triều bận rộn, lúc này ngươi là cận thần bên cạnh Hoàng thượng, sao còn thời giờ rảnh rỗi lui tới đây?” Không biết phải nói gì, chỉ đành thuận miệng hỏi vài câu.

Nhấp nhẹ một ngụm trà thơm nức, Quản Tu Văn chậm rãi đáp: “Hôm nay ta đến… có chuyện cần bàn bạc với tiên sinh.”

Bàn bạc với Lâu Triệt ư? Chuyện gì đây? Hồ nghi trỗi dậy, Quy Vãn mỉm cười: “Lẽ nào trong triều lại xảy ra chuyện lớn gì ư?” Nửa năm qua Lâu Triệt gần như đã thoái ẩn, quan viên tìm tới cửa cũng thưa thớt dần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hiện giờ cần tìm chàng bàn bạc đây?

“Đúng là trong triều xảy ra chuyện lớn, Hoàng thượng muốn lập Trung thư viện, cơ mật hơn hẳn lục bộ, có thể chia sẻ gánh nặng với Thừa tướng đại nhân.” Quản Tu Văn tuần tự kể lại từ đầu đến cuối, hoàn toàn không chút cảnh giác với Quy Vãn.

Nghe vậy nàng khẽ trề môi, hiện ra chút khinh thường, đây rõ ràng là mưu toan đoạt lại quyền lực của Trịnh Lưu, y những muốn từng bước tước dần quyền lực của Thừa tướng và lục bộ bên dưới, tập trung vương quyền của bản thân. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây đúng là một biện pháp hữu hiệu.

“Có điều, hôm nay tới gặp tiên sinh, chẳng phải vì chuyện như vậy…” Quản Tu Văn mỉm cười nói tiếp.

Quy Vãn hướng mắt trông về phía hắn, chỉ thấy đập vào mắt là con ngươi đen thẫm như hồ sâu không thấy đáy của Quản Tu Văn.

Thầm ngờ vực, Quy Vãn chuyển đề tài, lại chọn vài chuyện ít người biết đến cùng vài lời đồn đoán để bóng gió xa gần, những mong có thể lần ra chút manh mối từ những lời của hắn. Quản Tu Văn lại thật thà kể hết, tựa như không hề bận tâm bất kỳ điều gì, chỉ riêng mục đích thực sự chuyện tới tìm Lâu Triệt hôm nay thì kiên quyết không nhắc tới.

Hương trà thoang thoảng trong phòng cùng hương mai tuyết ngoài cửa đưa vào, hai người vui vẻ đàm đạo, thuận hòa ăn ý. Nhắc đến vài tin đồn thú vị trong cung cấm, Quản Tu Văn nói: “Từ ngày Ấn phi nương nương mang thai, trong cung giờ rất e dè nhạy cảm, đúng là thần hồn nát thần tính, chỉ sợ lại xảy ra chuyện như Huỳnh phi ngày trước.” Nói xong biểu cảm có vẻ kém tự nhiên hẳn, cẩn trọng đánh giá sắc mặt Quy Vãn.

Nhận ra ánh mắt có vài phần thăm dò của hắn, Quy Vãn càng cảnh giác trong lòng, ngoài mặt vẫn tươi cười mà rằng: “Huỳnh phi nương nương… có khỏe không?”

“Dẫu rằng không được độc sủng như trước kia, nhưng Hoàng thượng cũng không bạc đãi nàng ta…”

Nghe giọng điệu của hắn dường như có chút không đồng tình, Quy Vãn mỉm cười, thiếu niên này rốt cuộc vẫn còn ngây thơ hồn nhiên lắm, hắn không duyên không cớ ghét bỏ Huỳnh phi như vậy, ít nhiều cũng có nguyên nhân là từ nàng.

Hai người đang tươi cười trò chuyện, ngoài phòng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng như vầng trăng bạc, thong dong tiến lại. Người chưa tới sảnh, tiếng đã vọng trước: “Quy Vãn, khách quý nào viếng thăm vậy?”

Quản Tu Văn buông tách trà trên tay xuống, đứng lên chào đón: “Tiên sinh.”

“Hóa ra là Tu Văn à.” Nhẹ nhàng buông một tiếng chào hỏi không hề hào hứng, Lâu Triệt vẫn giữ thái độ ôn hòa.

“Tiên sinh, hôm nay đệ tử có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với người.”

Thấy hắn thẳng thắn dứt khoát vào vấn đề như vậy, Lâu Triệt thoáng ngơ ngác, nhưng lập tức nở nụ cười lạnh giá, đưa mắt nhìn Quản Tu Văn khắp lượt, tựa như lần đầu tiên gặp hắn, buông tiếng như cười khinh giễu cợt: “Mỗi lần gặp lại ngươi, lại khiến ta có cái nhìn khác hẳn.”

Quản Tu Văn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâu Triệt, dùng giọng nói trong veo đáp lại: “Đa tạ tiên sinh khen ngợi, tất thảy đều là ơn đào tạo của tiên sinh.”

Lâu Triệt mỉm cười, nhìn về phía Quy Vãn, ánh mắt hơi tối đi, nhưng chẳng nói năng gì, quay đầu lại tiếp Quản Tu Văn. Hai người cùng đến thư phòng đàm đạo chuyện quan trọng, khách sảnh rộng lớn nhất thời trống không, vắng lặng, Quy Vãn vẫn ngồi yên tại chỗ, bưng tách trà trên bàn lên. Trà đã lạnh, hương trà tan biến từ bao giờ, nhưng nàng chẳng để tâm, vẫn nhấp một ngụm nhỏ, đặt tách trà xuống, thở ra một hơi lạnh: “Rõ ràng vẫn cùng một chén trà ấy, cớ gì sau khi nguội lạnh hương vị liền khác lạ, cũng có vài phần tương tự với con người…”

Nghiêng đầu hỏi Như Tình vẫn yên lặng đứng sau, “Ngươi nói xem có phải không?”

Như Tình nghe xong liền ngẩn người, rồi lập tức gật gật đầu, ríu rít vâng dạ: “Phải, thưa phu nhân.” Khiến Quy Vãn bật cười khe khẽ.

* * *

Tuyết như sơ, mai ý ngạo, dương xuân bạch nhật phong tại hương.

Hương hoa mai thanh khiết len lỏi qua từng khe cửa lan vào trong phòng, quanh quất bốn bề như nỗi ưu thương, Quy Vãn yên lặng ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa, vẻ mặt điềm tĩnh không nhìn ra chút buồn bực. Thời gian len lén chảy trôi giữa thinh lặng. Một canh giờ qua đi, ngay cả Như Tình cũng bồn chồn không chịu nổi, lòng thầm bực bội: Rốt cuộc Tướng gia và Quản trạng nguyên thương nghị những chuyện gì, sao lại lâu đến vậy.

Thời gian trôi đi trong đợi chờ, tựa hồ càng chậm chạp.

Lửa, ngực như có một nhúm lửa nho nhỏ thiêu đốt, đảo loạn tất thảy suy nghĩ trong đầu Quy Vãn. Tâm trí nàng bỗng chốc trở thành một khối trống không, rồi bỗng chốc lộn xộn, nàng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, chỉ biết từng chuyện từng chuyện cứ xoay đi xoay lại trước mắt, lòng không nén nổi hoài nghi, tình hình nhàn nhã thoải mái suốt nửa năm qua, suy cho cùng là mộng hay thực? Giờ đây trong thư phòng, hai người họ đàm luận về lợi hay về quyền đây?

Chốn kinh thành ngươi lừa ta gạt này, nơi cấm cung lục đục tranh đấu ấy, là sự hấp dẫn của quyền thế, hay là sự mê luyến của chức vị?

Khoảnh khắc ngoảnh đầu nhìn lại, đập vào mắt nàng là gương mặt sốt ruột của Như Tình, Quy Vãn cười thầm, lòng thấy bình tĩnh lại đôi chút. Đợi, chỉ còn biết đợi chờ… Chờ đợi có lẽ không phải kết quả mà là một khởi đầu.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc bóng dáng Lâu Triệt và Quản Tu Văn xuất hiện, hai người thong dong lướt tới, trên mặt đậm ý cười, không phân rõ thật giả, cùng chậm rãi tiến lại.

Vừa bước vào sảnh, Lâu Triệt lại dịu dàng lên tiếng, như thể đang xin lỗi: “Quy Vãn à, hôm nay ta phải vào cung một chuyến. Xem ra, cuộc hẹn du ngoạn Tẩm Uyển cùng nàng phải lùi lại rồi.”

Lòng thầm thấy quái lạ, nhưng Quy Vãn vẫn gật đầu, không đổi sắc mặt, dẫu rằng hai người họ hoàn toàn chẳng có ước hẹn tới chơi Tẩm Uyển gì cả.

Quản Tu Văn ở bên nhắc nhở: “Tiên sinh, không còn nhiều thời gian, chúng ta mau vào cung đi thôi.”

Lâu Triệt tiến lại, ôm nhẹ Quy Vãn vào lòng, truyền chút hơi ấm sang thân thể nàng. Đầu chàng cúi sát, kề gáy Quy Vãn, thầm thì: “Xin lỗi… Quy Vãn, chờ ta quay lại.” Giọng nói thật khẽ, chỉ có hai người nghe được, vẻ mặt giấu kín, chẳng ai nhìn thấy.

Lòng thoáng lạnh, có cảm giác như bản thân bị kéo chìm xuống, giọng nói này nhẹ nhàng quá đỗi lại nặng nề hơn ngàn cân, khiến Quy Vãn nhất thời không thở nổi, nàng cắn răng, nói khẽ: “Đây là lựa chọn của chàng ư?”

“Không, là lựa chọn của ông trời…” Buông người trong lòng ra, Lâu Triệt bật cười, nét ủ dột vừa rồi như một hồi mộng, trở gót quay đi. Quản Tu Văn hành lễ cáo từ, lập tức đuổi theo.

Quy Vãn lạnh lùng, chăm chú trông theo bóng lưng họ khuất dần, thấy họ như hòa vào sắc tuyết mênh mang. Lâu Triệt tuyệt nhiên không quay đầu lại, một đi không về, tầm mắt mờ nhạt dần, trước mắt chỉ còn lại bốn bề tuyết trắng lốm đốm điểm tô vô vàn bóng đỏ tươi. Lệ ngập lên trong vành mắt, lệ ấm nồng, lệ chua xót, lệ thoang thoảng bi thương. Mở to mắt, nước mắt cuối cùng vẫn không rớt xuống.

Tận đêm khuya đó, Lâu Triệt vẫn chưa trở lại, Quy Vãn càng chờ đợi càng thấy lòng lạnh run, rốt cuộc chịu không nổi, đứng bật dậy, phân phó Như Minh, Như Tình bên cạnh: “Mau đi chuẩn bị hành lý, chúng ta rời khỏi đây.”

Hai nha hoàn có chút thắc mắc không hiểu, nhưng đều ngoan ngoãn làm theo lệnh, không nhiều lời, lập tức rời đi. Vừa ra tới sảnh, lại thấy lão quản gia đã luống cuống chạy vào. Quản gia ngày thường làm việc cẩn trọng, giờ đây có vẻ hết sức lo lắng. Quy Vãn vừa thấy cảnh ấy, sắc mặt tức thời trắng bệch. Lúc ấy, âm thanh già nua của lão quản gia đã truyền tới: “Phu… phu nhân, không hay rồi…”