Hồng Nhan Loạn

Chương 47: Ám chiến – 1



Thấu nhân gian, vạn vật đến thu, đều rơi rụng.

Phong Sơn ở ngoại ô phía Bắc kinh thành, nổi danh bởi lá đỏ giăng giăng khắp núi. Mỗi độ thu sang, rào rào lá trút thâu rừng thẳm, nhuộm hồng một dải lưng chừng núi, thu hút không ít người tới dạo chơi du ngoạn. Năm xưa có người múa bút nên câu: “Tha thướt ngọn gió thu, Phong Sơn này cội lá đỏ trút.”

Hôm ấy Phong Sơn càng thêm náo nhiệt, trời còn tinh mơi đã có một đoàn khách sang quý đến dưới chân núi, áo quần gấm lụa, mũ vàng đai ngọc, quả thực giá trị phi phàm. Suốt dọc đường đi, đoàn khách thu hút vô số ánh nhìn chòng chọc. Đám người du ngoạn núi non tha hồ suy đoán thân phận đoàn khách lạ, ai cũng tưởng một đoàn công tử vương tôn quyền quý chốn kinh kỳ dắt theo mỹ nhân dạo Phong Sơn.

Đoàn khách dừng chân ở quán trà dưới chân núi, cùng giải khát, đàm đạo, buông lời trêu đùa, dự định nghỉ ngơi qua loa rồi cùng nhau lên núi.

“Phong Sơn này cảnh sắc quả nhiên khác hẳn chốn thường!”, phe phẩy phiến quạt trong tay, Trịnh Lưu nở nụ cười hòa ái hỏi đám người xung quanh: “Các vị cảm thấy thế nào?”

Kỳ thực, quan viên theo hầu lần này quá nửa là những người quanh năm suốt tháng sống tại kinh kỳ, chẳng lạ lẫm gì phong cảnh nơi đây, nhưng đương kim Hoàng thượng đã hỏi như vậy, tất cả đều giả bộ mỉm cười sảng khoái, tranh nhau buông tiếng ngợi ca, hòa chung với nhã hứng của Hoàng thượng.

Vị Thám hoa đồng khoa với Quản Tu Văn gần đây luôn cảm thấy đau khổ vì không có cơ hội thể hiện, giờ đây cơ hội nịnh nọt xuất hiện, gã lập tức tiến lên trước, nghiêm chỉnh nói: “Ta cho rằng thiên hạ tam cảnh xưa nay, thiếu đi Phong Sơn, quả là điều đáng tiếc.”

Chúng quan tất thảy kinh ngạc, giữa chốn quan trường, a dua nịnh hót vốn lẽ thường, nhưng tất thảy chỉ xa xôi bóng gió, tinh tế hơn cả là kẻ không lộ liễu lưu lại vết dấu. Vị tân khoa Thám hoa mở miệng khoa trương như vậy, khiến chúng quan đều cười thầm trong dạ, lạnh mắt trông nhau, chờ xem rồi đây gã sẽ mất mặt ra sao.

Thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình, gã Thám hoa đắc ý trong lòng, không những chẳng dừng mà còn cao giọng: “Phong Sơn nhuộm đỏ mênh mang, cảnh sắc này lộng lẫy hiếm thấy, dư sức so cùng tam cảnh lừng danh thiên hạ, vậy mà lúc suy tôn tam cảnh thiên hạ, lại có thể quên không xếp cả Phong Sơn vào, chẳng phải lạ kỳ sao? Ta đề nghị Hoàng... Công tử đề ngay một chữ tại đây, xếp Phong Sơn vào một trong tứ cảnh.”

Trịnh Lưu cười nhạt không đáp, chúng quan cười nhẹ, tam cảnh danh tiếng do người trong thiên hạ tôn vinh, Phong Sơn dẫu đẹp vẫn kém rất xa, giờ đây gắng áp đặt chỉ e làm trò cười cho kẻ rành rẽ, gã Thám hoa này không hiểu vấn đề, vẫn còn dương dương tự đắc.

“Lưu công tử nói vậy thật đúng.” Khóe môi mỏng nhếch lên một nụ cười, Lâu Triệt hướng ánh mắt thăm thẳm như màn đêm trông về phía gã Thám hoa, buông lời khen ngợi.

Nghe được một câu của Lâu Triệt, gã Thám hoa kia càng mừng rỡ ra mặt, được cả Thừa tướng đương triều khen ngợi, còn lo sau này không thể một tấc tới trời được sao? Miệng vẫn khiêm tốn: “Đâu dám, đâu dám.”

“Tam cảnh còn lại đều nổi danh nhờ danh sĩ đề tặng thi phú, ngài đã khen ngợi cảnh sắc nơi này đến thế, chi bằng vậy đi, ngài ở lại đây, làm một bài phú, đợi đến khi chúng ta xuống núi xong xuôi chẳng những có thể du ngoạn cảnh đẹp Phong Sơn, còn có thể thưởng thức văn chương tuyệt bút của ngài, chẳng phải quá tốt sao?”

Nghe đến đây, rốt cuộc cũng hiểu ra được những ẩn ý trong câu nói của Lâu Triệt, gương mặt Thám hoa cứng đờ, thoạt trắng thoạt đỏ, khẽ đáp: “Có điều... Chuyện này...”

“Người đâu, chuẩn bị bút mực giấy nghiên, để Lưu công tử viết văn cho tử tế.” Phân phó một tiếng, một thị vệ cải trang lập tức tiến lên. Lần này Hoàng thượng cùng quần thần mặc thường phục vi hành, đồ mang theo đều do thị vệ và gia bộc đảm trách, vâng mệnh lấy bút mực mang theo, đặt ở một bên.

Đến nước này còn ai có thể nhịn cười được nữa, cùng lăn ra cười.

Thấy sắc mặt Lưu Thám hoa tiu nghỉu như dưa héo, thực sự rất tức cười, ý cười lộ ra, Quy Vãn cũng cảm thấy không nhịn được, bật cười thành tiếng.

“Lòng dễ chịu hơn rồi chứ?” Lâu Triệt nghiêng đầu nói nhỏ với Quy Vãn, đôi mắt trầm tĩnh ánh lên nét dịu dàng. Nhớ lại từ sáng nay, hình như Quy Vãn lo âu điều gì, âu sầu giăng kín, khiến lòng chàng thương xót khôn nguôi, muốn khiến nàng thoải mái chút, chuốc nàng cười.

Khẽ gật đầu, Quy Vãn mỉm cười, Lưu Thám hoa đáng thương này không sao hiểu nổi nguyên nhân bản thân bị Lâu Tướng gia đem ra làm trò giễu cợt giữa đám đông. Tủm tỉm đảo mắt, lại bắt gặp ánh mắt Huỳnh phi đang trông về phía này, như u uất như ai oán. Còn Trịnh Lưu bên cạnh vẫn cười nhạt, tất thảy chỉ là dáng vẻ tao nhã.

Ý cười trên mặt Quy Vãn thu lại, làn gió lướt qua lại hòa thêm chút giá lạnh.

Y đang mưu tính chuyện gì?

* * *

Sau khi chuyện trò, trừ vị Lưu Thám hoa kia ở lại, cả đoàn người tiếp tục cất bước men theo con đường núi mà đi. Vốn là một ngày đẹp trời, tiết thu mát mẻ, muôn dặm không mây, trời xanh ngắt trong veo, bốn bề ngập tiếng nói cười râm ran. Thời gian qua đi, Quy Vãn dần cảm thấy vững dạ. Một ngày vua tôi chung vui chớp mắt đã sắp trôi qua. Mặt trời đổ bóng về Tây, ráng chiều le lói, đã đến lúc phải xuống núi rồi.

“Hoàng... Công tử, đã đến lúc nên trở về rồi.” Giọng nói lanh lảnh của Lý công công vang lên, nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Phải rồi ạ!”, một kẻ đứng bên chen vào, “Nói không chừng dưới kia Lưu công tử đã viết xong thơ phú rồi, chúng ta xuống núi thưởng thức chút tao nhã đã.” Mọi người lại thêm một phen ồn ào.

Theo đường cũ quay lại, nữ quyến ai nấy nhuốm màu mệt mỏi, bước chân chậm lại, đến lưng chừng núi, các vị quan gia ăn sung mặc sướng đã quen cảm thấy chân tay rã rời, đành đứng nguyên tại chỗ nghỉ ngơi.

“Kỳ quái...” Thượng thư bộ Lại Nghiêm Cương vửa bóp chân vừa trầm giọng.

Vài người quay đầu lại, một vị đại thần buồn bực hỏi: “Nghiêm lão đang nhìn gì thế?”

Nghiêm Cương nhấc tay chỉ vào mấy bóng người cách đó không xa: “Ngài xem, giờ đã sắp tối rồi, sao còn người lên núi làm gì? Hơn nữa, sao lại có nhiều người đến vậy?”

Mấy người đưa mắt trông ra con đường núi, quả nhiên có một nhóm người đông đảo đang tiến lại. Vị đại thần kia bóng gió, “Chắc là có người hứng chí quá, muốn thưởng thức cảnh đêm, đâu phải không được chứ!” Nhiều người khác ở bên cười rộ lên, đám quan lại này ngày thường luôn vênh vênh tự đắc, đem người khác ra làm trò đùa cũng không có gì không thỏa.

Đoàn người kia càng lúc càng lại gần, chớp mắt đã tới sườn núi, dẫu là Hoàng thượng và cận thần ngồi xa một chút cũng đã nhận ra, Lâm Thụy Ân tiến lại gần, cẩn trọng đánh giá đám người đang tới, quan sát thật kỹ, nét mặt nghiêm túc, lạnh giọng quát: “Đề phòng cẩn thận.”

Thị vệ lập tức vây thành vỏng, đám quan viên vừa rồi còn buông lời giễu nhại giờ đây mặt mũi trắng bệch, lui cả về sau lưng Hoàng thượng, thái độ kiêu căng đã lặn đâu mất tăm. Tiếng ồn ào tắt ngấm.

Đến tận khi đám người kia đến gần, hóa ra là một thổ hào địa phương dẫn đoàn gia đinh hùng hổ xông lên núi, miệng còn lớn tiếng quát: “Bắt lấy con tiện nhân không biết xấu hổ ấy cho ta, xem ả trốn được vào đâu...” kèm theo những lời rủa xả không ngớt.

Sớm đã quen với chuyện này, có lẽ là một thiếp thất của thổ hào địa phương trốn chồng chạy lên núi. Mọi người thở phào một hơi, không khỏi bực Lâm Thụy Ân chuyện bé xé ra to. Vẻ căng thẳng vừa rồi lập tức buông lơi, manh nha thái độ giận dữ pha lẫn vui cười.

Đám người của gã thổ hào cùng nhóm người của Hoàng thượng cùng đi trên một con đường, giữa lúc đoàn người đang rộ lên niềm hứng thú muốn chế nhạo kẻ khác.

Kinh biến đột nhiên xảy ra.

Chỉ trong chớp mắt, gã thổ hào chợt quay đầu, trong tay bắn ra một làn khói xám ngắt hướng về đoàn người của Hoàng thượng, táp tới mặt mấy vị quan viên đứng trước, khiến họ ngất lịm không kịp hét lên tiếng nào. Vài người phản ứng nhanh dồn dập sát về hướng Hoàng thượng cốt tìm nơi trốn tránh. Lý công công tựa hồ sợ đến ngây người, buột miệng hét lên một tiếng “Thích khách! Hộ giá!”

Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, những kẻ ăn mặc giả dạng gia đinh kia rút đao tuốt kiếm xông vào giữa đám người đang nghỉ ngơi. Thị vệ lập tức phản ứng lại, vây thành vòng chắn trước Hoàng thượng và quần thần, giao chiến kịch liệt với đám thích khách cải trang, tiếng gươm giáo tơi bời.

Ám sát? Một luồng suy nghĩ xẹt qua đầu óc Quy Vãn, ngẩn ra liền nghiêng đầu nhìn Lâu Triệt: “Phu quân?”

Bọn thích khách dũng mãnh phi thường, vòng bảo vệ của thị vệ ngày càng thu hẹp lại. Đôi mắt đen thẫm của Lâu Triệt không trông thấu tâm tư, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Quy Vãn, quay đầu quát: “Bảo vệ phu nhân.” Đám người Lâu Thịnh ba kẻ vâng mệnh tiến lên, binh khí trong tay đã sẵn sàng.

Tiếng chém giết lọt tới bên tai. Lâu Triệt, quét mắt khắp hiện trường, đột nhiên thấy một vị quan viên mặt mày kinh hãi đang trốn cạnh Hoàng thượng, khóe môi chàng lướt qua một nụ cười nhạt, nhìn thẳng vào vị quan kia hét lớn: “Hoàng thượng... Cẩn thận thích khách.”

Lời vừa dứt, đám thích khách lập tức áp sát lại, xông thẳng về hướng kẻ đó. Viên quan đáng thương bị dọa đến phách lạc hồn bay, giờ đây càng sợ hãi hơn bao giờ hết, không kịp nói năng gì, mở to miệng chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ.

Thích khách hoặc đâm hoặc chém, bộ dáng và phương thức như muốn đem mạng đổi mạng. Thị vệ liên tục thất bại phải thối lui. Dù đã tạm di chuyển được mục tiêu nhưng tình hình vẫn nguy cấp vạn phần. Lâm Thụy Ân đứng cạnh Hoàng thượng, nhuyễn kiếm ánh bạc siết chặt trong tay, quang ảnh lóe lên, giết tất cả những người dám lại gần. Máu me vung vãi, vị máu tanh lan tỏa.

Vốn còn đang đứng cạnh Hoàng thượng, ánh đao bóng kiếm bóng người hỗn loạn cứ vun vút lướt qua trước mặt, hoảng loạn và căng thẳng không kiềm chế được dâng lên trong lòng Diêu Huỳnh, vốn còn nắm chặt tay Hoàng thượng, chẳng hiểu bàn tay đã buông lơi từ lúc nào, ánh mắt chuyển khắp bốn bề, tìm kiếm... Chàng nơi nào?

Không phải đây... Cũng không phải kia... Không phải.

Chàng ở đâu? Phải tìm được chàng... Nhất định phải tìm ra chàng...

* * *

Đầu hơi ngó nghiêng, thì ra chàng đã cách ngoài ba bước, trấn tĩnh chỉ huy những người khác, tìm thấy rồi... Tốt quá, tìm được rồi... Lần này phải nắm được tay chàng, sẽ không buông tay nữa... Sẽ không buông nữa...

Tay áo đột nhiên bị dằn mạnh xuống, Lâu Triệt kinh ngạc ngoảnh đầu: “... Huỳnh phi nương nương?”

“Huỳnh phi nương nương, lui lại sẽ an toàn hơn!” Lâu Triệt nhướng mày, để lộ cảm xúc không kiên nhẫn, “Buông tay!”

Không được! Không thể buông tay... Trong lòng tựa hồ chỉ còn lại một niềm tin duy nhất ấy, giống như bám víu vào một cọng rơm cuối cùng giữa con nước xiết ngược dòng, Diêu Huỳnh sống chết túm chặt tay Lâu Triệt. Nước mắt đã phủ mờ tầm nhìn từ khi nào, giống như chỉ bàn tay ấy mới mang đến an toàn, tin cẩn và ấm áp, vì thế phải giữ cho thật chặt...

Giữa lúc lộn xộn đâu thể để ý nhiều đến vậy, thích khách đã lao tới bên Lâu Triệt. Bóng đao chớp động, vừa giáp ngay trước mặt, tiếng kim khí lanh lảnh vang lên, lưỡi đao chặn tới cản ngay đường đao chém xuống, Lâu Thịnh tung người chắn trước mặt Lâu Triệt: “Tướng gia, không sao chứ?”

“Ngươi đang làm gì vậy, không phải nói ngươi bảo vệ phu nhân sao?” Lâu Triệt cao giọng, vội vã liếc sang trái, Quy Vãn đã không còn đó nữa. Sắc mặt thoạt biến, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâu Thịnh.

Lâu Thịnh vừa vung đao vừa thừa dịp hồi đáp: “Tướng gia an tâm, phu nhân đã lui tới nơi an toàn.”

Lòng tạm an tâm, tình hình rối loạn, chàng không thể quay đầu lại, bên mình còn một gánh nặng trầm trọng giãy không thoát, lòng bực bội không gì kể xiết, song giữa lúc nguy cấp này không thể nóng giận, chỉ biết bình tĩnh đánh giá lại tất cả thêm lần nữa. Tròng mắt thâm trầm, chuyện này... tựa hồ có chút kỳ lạ.

* * *

Vừa theo hai thị vệ Tướng phủ lui ra sau, Quy Vãn vừa cẩn thận chú ý hai bên giao tranh. Thích khách hung hăng tàn ác giống như đám liều chết. Giữa tình thế nguy ngập, vừa lui vừa ngoảnh đầu trông, đột nhiên liếc thấy bóng một người, không phải Huỳnh phi đó sao? Trong lúc hốt hoảng lại đâm sầm vào một bóng người trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Trịnh Lưu.

Lạnh lùng quan sát tất cả, mặt Trịnh Lưu không khỏi trầm xuống. Mắt thấy Quy Vãn lại gần, nụ cười giễu cợt hiện trên mặt: “Thế nào, phu nhân cũng tới cứu giá ư?”

Mím chặt môi, Quy Vãn không phản bác, chỉ thản nhiên liếc y một cái, tiếp tục ngoái đầu nhìn lại.

Tình hình khá lên nhiều, ánh kiếm sắc lẻm của Lâm Thụy Ân ngăn trở bất kỳ sự phương hại nào nhắm vào Quy Vãn và Trịnh Lưu. Dẫu sao thị vệ cũng chỉ là những kẻ được huấn luyện bài bản, kinh nghiệm đầy mình. Giao chiến một lát, bên Lâu Triệt khống chế tình hình đầu tiên, thân vệ của Tướng phủ xông thẳng về phía thủ lĩnh thích khách giả dạng gã thồ hào, quả nhiên phân tán được sự chú ý của đám thích khách, cũng lung lạc tinh thần bọn chúng.

Những thị vệ khác đều là tùy tùng của Lâm Thụy Ân, bao năm chinh chiến trên sa trường, nghị lực và tinh thần chiến đấu đều là những chiến binh hạng nhất, càng đánh lâu càng lợi hại, quá nửa thích khách bị bắt hoặc bị giết.

Thủ lĩnh đám thích khách trước sau vẫn ngoan cố, bị vây vào giữa vẫn ráng vùng vẫy đọ sức.

Lâm Thụy Ân giết sạch bất kỳ kẻ nào dám xông đến. Áo bào nho nhã nhạt sắc bị nhuộm đỏ máu tươi, loang lổ vô cùng dáng sợ. Cổ tay thoáng động, vẩy sạch máu lem trên nhuyễn kiếm. Thấy thủ lĩnh thích khách và thị vệ đang giao đấu, sát ý đột nhiên ập tới, muốn tiến lên trước, ngoảnh đầu định báo cáo Hoàng thượng, vừa liếc mắt nhác thấy một bóng dáng quen thuộc, không khỏi giật mình, ngây ngốc tại chỗ, hàn ý trên mặt tan biến, thu lại nhuyễn kiếm.

Đúng lúc ấy, gã thủ lĩnh đám thích khách gầm lớn một tiếng, chém thẳng về phía quan viên bị tưởng nhầm là Hoàng đế. Mọi người thất kinh, chưa kịp hô hoán, Lâm Thụy Ân trở tay phóng nhuyễn kiếm trong tay đâm tới. Bị ánh sáng bạc phân tán, gã thủ lĩnh lập tức bị cản lại, đường gươm đi chệch, đâm trúng cánh tay của quan viên kia, máu tươi tuôn đầm đìa. Giữa tiếng hô kinh hoàng của mọi người, vị quan viên nọ không thốt nổi một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Thị vệ lập tức vây lại, bắt sống tên thủ lĩnh thích khách giả trang thổ hào kia.