Hồng Nhan Loạn

Chương 45: Do liên – 3



Ta không phải hoa sen, sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trơ trọi trên sóng nước lăn tăn mà không lả lơi, còn ta, chẳng vấy nước bùn mà một thân dơ bẩn, chốn quan trường hỗn độn, há là chỗ cho sen trắng sinh tồn, ta vốn chẳng phải sen, đã nhiễm thói gian ác.

Mưa loang loáng như tơ, liên miên không dứt, nhẹ giăng rả rích khắp từng ngóc ngách kinh thành; căn nhà cổ kính phía Nam kinh thành đón tiếp bốn vị khách quý, chiếc ô lụa Giang Nam hiển lộ thân phận cao quý của kẻ ghé thăm. Cửa hông vừa bật mở, một lão bộc ngó đầu ra nhìn quanh, cánh cửa sơn son lập tức mở ra, lão cúi mình mời người vừa tới vào trong, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía, không phát hiện điều gì bất thường mới nhẹ nhàng khép chặt cửa lại.

“Công tử, người tới rồi!” Lạt Tây Thi mỏi mòn chờ đợi suốt nửa ngày mới đợi được Quy Vãn, vội vã đứng dậy nghênh đón, nâng tách trà thơm mới pha, đích thân dâng tận tay Quy Vãn.

Hơi nóng ủ ấm thân thể, một tay phủi đi những giọt nước ẩm ướt vương trên thân mình, Quy Vãn ngoảnh đầu hỏi: “Tam Nương gần đây khỏe chứ?”

“Nhờ phúc ‘Công tử’, mọi chuyện đều thuận lợi.”Lạt Tây Thi cười khúc khích, liếc thấy hai nha hoàn Như Minh, Như Tình bám sát không rời nàng, lộ vẻ kinh ngạc, từ ngày vào kinh đến giờ đây là lần đầu tiên được thấy hai người họ theo hầu Quy Vãn. Như Minh, Như Tình khẽ gật đầu, coi như chào hỏi qua loa, trước kia do họ bảo vệ không cẩn trọng nên mới mất dấu Quy Vãn, quay về phủ Thừa tướng bị trừng phạt nghiêm khắc, giờ đây lại theo hầu Quy Vãn, không dám có điều gì sơ suất, như bóng theo hình, luôn luôn phòng vệ.

Phất tay ra hiệu cho tất thảy nô bộc lui xuống, lúc ấy Lạt Tây Thi mới dẫn đám người Quy Vãn lên lầu, rèm châu bình phong thanh tân nhã trí, tựa như khuê phòng thiếu nữ. Để Lâu Thịnh đứng chờ ngoài cửa, bốn người phụ nữ tiến vào phòng.

“ Công tử!”, đợi Quy Vãn ngồi xuống bên cửa sổ, Lạt Tây Thi mới xoay người lục tìm một hồi trên giá sách, rút ra một cuốn giống như sổ thu chi, đưa tới trước mặt Quy Vãn, rồi chậm rãi báo cáo: “Hơn một tháng qua, mua được tổng cộng hai hộ thương gia tuyến từ Khúc Châu vào kinh thành, thu phục được hơn hai mươi võ sĩ, trong đó hạng nhất ba người; hiệu triệu được hơn mười văn sĩ, bốn kẻ bụng đầy kinh sách; tam giáo cửu lưu thu được hơn mười kẻ, tất cả đều tài năng. Ngoài ra còn lôi kéo quan chức, tên tuồi đều biên tại đây.” Chuyện nhỏ chuyện lớn, nhất nhất thuật lại tường tận.

Quy Vãn cầm lấy cuốn sổ, lật qua vài trang xem xét, gấp sổ lại: “Chuyện Tam Nương làm, ta rất an tâm.” Dùng người chớ nghi, đạo lý này nàng hiểu rất rõ.

“Sao hôm nay ‘Công tử’ lại nhớ mà tới tận đây? Sao không đợi mưa ngừng rồi đến?” Vị ‘Công tử’ này làm việc luôn cẩn trọng, không vội vàng hoảng hốt, dường như không mấy để tâm, lần này mới có vẻ chủ động một chút, trở nên sốt sắng với chuyện nắm bắt động tĩnh trong kinh thành.

Đáp lại nàng ta chỉ là một tiếng cười trong veo, Quy Vãn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời. Mưa tí tách rơi liên miên không dứt, lòng vương chút muộn phiền, đã hơn một tháng từ ngày nàng rời cung hôm ấy, nhưng hoàn toàn không có động tĩnh khác thường, ngày này qua ngày khác, tựa như phút an lặng trước cơn bão giông, chỉ đợi một ngày sấm sét giáng xuống, không lên tiếng thì thôi, một khi xuất hiện nhất định trời long đất lở. Hoàng thượng quỷ dị như ma đó không phải kẻ dễ ngang cơ. Lâu Triệt tựa như cũng cảm giác được việc gì, triệu hồi Như Minh, Như Tình bào vệ nàng chu toàn, vẽ ra một chiếc lưới đề tên “bảo vệ” trùng trùng quanh nàng, muốn chở che bảo bọc nàng trong vòng tay mình. Lòng cảm thấy thật ấm áp, Quy Vãn chợt bật ra một tiếng nho nhỏ như thở than, nàng chẳng phải sen trắng, sao có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Công từ!”, cắt ngang vẻ nhàn nhã của Quy Vãn, Lạt Tây Thi lấy lại cuốn sổ giờ đã chẳng còn người xem kia, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chuyện người sai thiếp nghe ngóng, đã có manh mối rồi.”

Những lời này tựa hồ khiến Quy Vãn vô cùng hứng thú, thu lại ánh mắt đang hướng ra ngoài, thoáng nhướng mày, làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

“Hiện nay trong triều phân thành hai phe, là chuyện người trong thiên hạ ai cũng hay, một phe của Đoan Vương, một phe do Lâu Thừa tướng đứng đầu, nhưng suốt một tháng nay, chúng ta dùng mọi thủ đoạn, đã tìm hiểu từ khắp lượt quan viên trong kinh thành, mới phát hiện ra triều đình thực sự không đơn giản như vậy. Ngoài mặt, quả thực trong triều có hai phe cánh lớn, thực ra còn một phe ‘Bảo hoàng’ nữa, Đoan Vương có được những quyền lực đặc biệt của hoàng tộc, Lâu Thừa tướng có quyền quyết định chuyện quân cơ, chính sự, nhưng binh quyền, tất thảy nằm trong tay nhà họ Lâm. Họ Lâm là gia tộc trung trinh không hai lòng, có thể nói chính là chỗ dựa thực sự của đương kim Thánh thượng.”

“Binh lực nhà họ Lâm đều phân tán ở cả hai ải Nam Bắc Khải Lăng quốc, Hoàng thượng muốn dùng họ để bảo vệ bản thân, chẳng phải nước xa không cứu được lửa gần ư?” Gã Hoàng đế bí hiểm kia sẽ chịu chờ chết như vậy sao?

“Đây chính là điềm trọng yếu thứ hai chúng ta dò la được.” Lạt Tây Thi cố ý giấu diếm điểm mấu chốt, ra vẻ thần bí hỏi, “Người có biết, trong kinh thành có vài quan viên, trông có vẻ thuộc phe Lâu, Đoan, kỳ thực chính là thần tử trung thành trước sau như một của Hoàng đế không?”

“Ý của ngươi là, có thể có vài người do Hoàng thượng cố tình sắp đặt ở bên cạnh Lâu, Đoan ư?”

“Đúng vậy, càng điều tra càng thấy kinh thành đúng là chốn hang hùm miệng rắn, sâu xa không thể với.” Lạt Tây Thi lo lắng buông tiếng thở dài, dẫu không biết “Công tử” đang đề phòng chuyện gì, nhưng đã mơ hồ nhận ra chuyện này liên quan không ít tới kinh thành.

Quy Vãn cau mày, “Chuyện này, sao ngươi biết được?” Nếu thực sự như lời Tam Nương, giữa quan trường hung hiểm, đâu là địch, đâu là ta thực sự khó phân biệt rõ.

“Thiếp tuân theo sự phân phó của người, mua chuộc hai đoàn thương buôn từ Khúc Châu vào kinh thành, hai thương đoàn này buôn bán với hoàng cung, rất nhiều đồ dùng vật dụng trong cung đều mua bên ngoài thông qua họ, hiện tại đã bí mật chuyển sang danh nghĩa ‘Công tử’, Đã tiếp cận cung cấm được một thời gian, ít nhiều cũng dò la ra cách thức rồi.”

Thầm khen một tiếng giỏi, Quy Vãn mỉm cười, triều chính đều là động tay chuyện to tát, còn trò chính trị của nữ nhân lại thiên về điểm lấy chút nhỏ nhặt mà tạo uy danh, đây là chỗ xảo diệu của thuật tranh quyền đoạt lợi, là cái gọi tên “bát tiên quá hải, các hiển thần thông”(1) mà thôi.

(1) Bát tiên quá hải, các hiển thần thông: Mỗi người một vẻ, một kẻ một khả năng, một cách thức riêng, lấy ý từ một điển trong “Động Du ký”,“Mỗi người tự trổ phép thần thông mà vượt biển được không?”

Nhìn nét cười của nàng dần lan rộng, Lạt Tây Thi cũng bất giác vui vẻ hẳn lên, ngồi xuống đối diện Quy Vãn, dứt nụ cười, lo lắng lại dâng lên trong dạ, không nín được phải lên tiếng: “Công tử, vì sao người phải điều tra những chuyện này, lẽ nào...”

Một tiếng “lẽ nào” bật ra, sau đó không còn thêm lời nào, chỉ sợ thấy tận nguồn cơn mọi chuyện này, chính bản thân cũng rối rắm.

Tựa hồ hiểu được mâu thuẫn tâm lý trùng trùng của Tam Nương, khẽ nhấp ngụm trà thanh khiết, Quy Vãn đổi đề tài: “Tam Nương, theo ý ngươi, nếu Hoàng thượng muốn tự mình chấp chính, nắm giữ đại quyền, nên làm sao?”

Chấn kinh, Lạt Tây Thi nhìn Quy Vãn với vẻ mặt kinh hãi, nhận ra nàng chỉ có vẻ tò mò mà hỏi, hoàn toàn không có dụng ý chi, chẳng qua một lời ấy ý nghĩa khiếp người mới khiến nàng ta tim đập chân run, an định lại mới chậm rãi đáp: “Nếu thực vậy, chỉ có hai biện pháp là tước quyền và trừ khử”

“Còn nếu muốn tập trung vương quyền chỉ trong thời gian cực ngắn, cần làm gì?”

Trầm ngâm không nói, lát sau Lạt Tây Thi khó khăn lắm mới cất nổi lời: “Diệt trừ, hơn nữa còn lo danh chính ngôn thuận, nên tốt nhất là ám sát.”

Tiếng cười trong veo bật khỏi cánh môi hơi mím của Quy Vãn nhìn thẳng vào Tam Nương, nàng nói: “Danh chính ngôn thuận ư? Ám sát xong xuôi có thể bố cào với thiên hạ bằng dăm ba lý do như bệnh tật qua đời, vậy là giấu diếm trót lọt, còn như ám sát bất thành cũng có thể đổ vấy lên kẻ khác, đúng là biện pháp tuyệt vời, ngay cả hậu chước cũng thật hoàn mỹ.”

Lạt Tây Thi lạnh cứng người, dựng tóc gáy, chỉ cảm thấy mưa lạnh ngoài song từng giọt buốt giá trút xuống lòng mình, nàng ta bị xoay đến mức chẳng hiểu ra sao nữa, đột nhiên thấy một nỗi sợ không tên.

Hai người ngồi bên cửa sổ, thản nhiên bàn chuyện phân tranh triều chính, giữa lúc nói chuyện, còn chỉ ra thế sự biến đổi.

Cửa lại truyền tới tiếng bật mở, Lạt Tây Thi đứng lên trông xuống dưới, có chút mừng rỡ, quay đầu lại phía Quy Vãn, nói: “Suýt chút nữa quên bẩm người một chuyện, mấy hôm trước thu nạp được một kẻ tài năng đầy mình sách vở, chỉ đích danh muốn gặp người.”

Tách trà đưa tới bên môi, vì một lời này mả chưa kịp chạm miệng đã hạ xuống, Quy Vãn chống tay kề má, cười nhàn nhạt: “Sao nào? Có kẻ muốn gặp ta?”

“Thưa phải, y vừa nhác qua đã biết thiếp không phải chủ sự chân chính, nói muốn diện kiến đích danh người chủ sự, người xem, y vừa tới.” Tựa mình bên lan can cửa sổ, Lạt Tây Thi cười khẽ, lên tiếng.

Lòng thoáng lay động, Quy Vãn cũng đứng lên, trông xuống, sắc mặt thoáng biến, lập tức quay trở lại ngồi xuống, ý cười nhạt nhòa, lẩm bẩm: “Sao y tới đây?”

Nghe được tiếng lẩm bẩm của Quy Vãn, Lạt Tây Thi xoay người, lòng thoáng buồn bực, chưa kịp hỏi gì, Quy Vãn đã lộ nụ cười tao nhã như giễu như nhại: “Tam Nương, đuổi y đi, đừng để y đánh hơi ra manh mối.”

“Lẽ nào ‘Công tử’ biết y?”. Chỉ trông qua hành động của Quy Vãn cũng hiểu tâm tình người đối diện, Tam Nương không khỏi tò mò.

“Không quen thân, nhưng y chính là trung thần trung trinh của Hoàng thượng...” Trút tiếng thở dài bi thảm, Quy Vãn nhấp một ngụm trà, nhìn Tam Nương vâng mệnh xuống lầu đuổi kẻ vừa tìm tới, ánh mắt xa xăm lạc vào tầng khói mỏng từ chén trà, nhuốm vài phần tản mát, “Cơn mưa này, đến khi nào mới ngừng đây?”