Hồng Nhan Loạn

Chương 40: Bão táp hậu cung - 3



“Phu nhân...” Thấy người vừa đến, Đức Vũ liền xoa xoa thắt lưng, vuốt phẳng vạt áo hơi nhăn do chờ đợi đã lâu, tiến tới nghênh đón, hắn vừa thăng lên chức chủ quản Trường Ninh điện, áo bào tím đã đổi sang áo gấm xanh thẳm sắc da trời. Màu sắc trung tính càng tôn thêm nước da trắng muốt đến trong suốt của hắn, cùng với dáng điệu nhã nhặn, khiêm nhường, hữu lễ khiến cả người hắn tỏa ra dáng vẻ phấn chấn, rạng rỡ.

Quy Vãn không vương phấn sáp, một thân cung trang bình thường, chỉ cài một cây trâm lưu ly đơn giản trên mái tóc kết búi phù dung, ngời lên nét thanh lệ khi đã tẩy sạch điểm trang, nở nụ cười chừng như ẩn ước nhàn nhạt âu lo sâu kín, qua cửa Huyền Dự, nhìn thấy bốn bề không một bóng người, lúc ấy mới chậm rãi lên tiếng: “Công công, cứ theo thư vừa gửi tới, chuyện Huỳnh phi sảy thai có liên quan gì tới Tạng hồng hoa sao?”

Nhè nhẹ gật đầu, Đức Vũ tiến lại gần Quy Vãn, cùng sóng bước bên nàng, nhìn từ xa hoàn toàn không có gì khác lạ hắn khom người, nói khẽ bên tai Quy Vãn: “Phu nhân, Lâu Tướng gia đã vào cung qua lối cửa Huyền Cát, hiện tại đang cùng đám người Lý công công điều tra ở Ngự y điện. Phu nhân nhập cung lúc này không tiện chút nào, có nên thay quần áo trước không ạ?”

Đức Vũ này quả nhiên tâm tư kín kẽ, suy tính chu toàn, Quy Vãn thầm nghĩ, lần này nàng bí mật nhập cung, mục đích là làm rõ chuyện này trước khi Lâu Triệt điều tra ra tất cả, vì thế dĩ nhiên cần cố gắng tránh hết tai mắt ngưòi đời. Bật cười một tiếng, nàng nghiêng mặt, thoáng hiện một vẻ giảo hoạt, đắn đo hỏi: “Thay đồ kiểu gì cho hợp đây?”

“Giả dạng cung nữ...” Đức Vũ nhìn Quy Vãn như đang cấn trọng đánh giá, cuối cùng lại lắc đầu: “Không hợp lắm, hay là đóng giả công công vậy.”

“... Không còn cách gì khác sao?” Chừng như vô ý, Quy Vãn mỉm cười nhẹ, hỏi tiếp.

Một lúc lâu sau, từ một chái Trường Ninh điện bước ra, Quy Vãn cảm thấy không quen, lấy tay kéo kéo y phục đang mặc trên người, thấy Đức Vũ chăm chú nhìn mình đến không chớp mắt, nàng không nhịn được bật cười, thở dài hỏi: “Nhìn kỳ quái lắm phải không?”

Đức Vũ quay mặt đi có vẻ thiếu tự nhiên, thối lui vài bước, hơi cúi đầu, cung kính đáp: “Không có, thưa phu nhân.”

Sải bước trên các bậc thang dài, nhìn quanh bốn bề, Quy Vãn hỏi người bên cạnh: “Sau khi nhập cung Thừa tướng đã gặp những ai?”

“Vừa vào cung liền triệu kiến ngay Lý công công, sau đó tới điều tra trong Ngự y điện, kế tới phòng bốc thuốc rồi phòng sắc thuốc trong Thiên điện, có lẽ giờ đang đến cung cấm.” Nhất nhất đều bẩm báo lại, không thiếu sót bất kỳ chi tiết nào.

Mày liễu chau lại: “Đúng là kín kẽ đến giọt nước không trôi lọt, thế này nguy mất...” Lâu Triệt cẩn trọng điều tra từng bước từng bước, hết khâu này đến khâu khác, không một chút sơ hở, nàng còn biết xuống tay ở đâu nữa đây.

“Phu nhân!” Thấy nét mặt lúng túng của Quy Vãn, Đức Vũ liền lên tiếng nhắc nhở: “Cứ cho Lâu Tướng gia có phát hiện ra điều gì cũng không thể điều tra một mạch được. Huống hồ, chuyện này đã xảy ra từ cách đây hai tháng, bao nhiêu manh mối đã mờ nhạt cả rồi, mọi chuyện phải cứ theo tình hình mà thương nghị.”

Tặng cho hắn một ánh nhìn tán thưởng, Quy Vãn gật đầu, trầm ngâm một lát nàng mới hỏi lại: “Lúc Huỳnh phi sảy thai hai tháng trước, ngoài Tần ngự y ra, không còn ngự y nào khác cùng chẩn mạch sao?”

“Thưa còn, còn Trương ngự y. Tiếc là vài hôm sau ngài ấy đã xin cáo lão về quê rồi.”

Vấn đề vốn đã không có lời giải thích rõ ràng, giờ đây càng mơ hồ khó lòng phân định rạch ròi. Quy Vãn chỉ cảm thấy trước mặt mình mịt mờ sương trắng, thoáng đắn đo cân nhắc, nàng bèn nhỏ giọng hỏi Đức Vũ bên cạnh: “Theo ngươi, chuyện này có nhiều khả năng do Hoàng hậu gây ra không?”

Đức Vũ chìm vào trầm mặc rất lâu, không dám tùy tiện trả lời câu hỏi của nàng, nghĩ ngợi thật kỹ càng hắn mới đáp: “Khả năng không cao, lúc đó Hoàng hậu còn đang bị ảnh hưởng bởi sóng gió sau án 'Hộ Quốc tự' nên đang bị giam lỏng trong tẩm cung, hẳn là không có đủ khả năng gây ra những chuyện như vậy.”

Tuy rằng trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng nghe được khẳng định từ miệng người khác vẫn có cảm giác không giống. Lòng chợt thấy thoải mái hơn chút đỉnh, nhưng không tránh khỏi mối hồ nghi dấy lên, rốt cuộc trong hậu cung còn ai đủ sức làm điều xằng bậy gây ra chuyện tày trời như thế?

Hai người vừa đi vừa trao đổi, mặc dù dọc đường chạm mặt vài cung nữ và thái giám nhưng không có gì quá kinh hãi hay nguy hiểm. Vừa bước vào sân hậu cung, một tiểu thái giám liền chạy lại gần họ, ghé tai Đức Vũ thì thầm đôi câu rồi nhanh chóng rời đi. Đức Vũ quay mặt lại, có vẻ lo âu, nói: “Hiện tại Thừa tướng đang đến Cảnh Nghi cung gặp Huỳnh phi nương nương.”

Quy Vãn cười nhẹ khi nghe hắn bẩm báo, lòng thầm tán thưởng, quả nhiên nàng không tìm nhầm người, kẻ này làm việc cẩn trọng kín đáo, lại linh hoạt biết ứng biến, đợi qua một thời gian nữa, nhất định sẽ trở thành nhân tài ẩn mình trong thâm cung. Đáng tiếc tin tức đến tai không mấy lạc quan, Quy Vãn trầm trầm nỉ non: “Mất đi tiên cơ rồi...”

“Phu nhân, còn một nơi, chúng ta có thể tới xem xét. Gương mặt nhã nhặn của Đức Vũ thoáng hiện nét lo lắng, hắn lên tiếng khuyên nhủ.

“Nơi nào vậy?”

“Phàm là thuốc thang dâng lên nương nương, sẽ phải có người thử trước, vì vậy thông thường sẽ sắc thêm một bát, để người đó dùng trước, nếu dùng xong không gặp vấn đề gì mới dâng lên cho nương nương.” Người thử thuốc lâu năm đã sớm hiểu rõ dược tính của từng loại thuốc, vì cớ gì không phát hiện ra trong thuốc có Tạng hồng hoa?

“Ý ngươi là...”

“Người thử thuốc cho Huỳnh phi nương nương hẳn đang ở thiên điện thuộc cung Ngự Càn.”

“Chúng ta mau tới đó xem.” Hé môi cười tươi như hoa nở, mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt Quy Vãn. Một khắc ấy, nàng mới thật xinh đẹp lộng lẫy, nét thanh lệ vô ngần ẩn tàng vài phần mị hoặc, Đức Vũ vừa trông thấy liền ngẩn ngơ, trấn tĩnh lại, Quy Vãn đã đi trước một đoạn, hắn vội vã rảo bước đuổi theo.

Vừa tới hành lang trước cung Ngự Càn, Đức Vũ chợt tiến lên, nhỏ giọng căng thẳng kêu: “Phu nhân, phía trước.”

Quy Vãn chăm chú nhìn về phía trước, cách đó không xa Lâu Triệt đang tiến đến, bên cạnh chàng còn cả một đoàn người gồm vài viên quan lại và thái giám. Lòng Quy Vãn thoáng lạnh, không thể ngờ được ngay cả nơi này chàng cũng không để lọt, quả thực không bỏ sót bất kỳ kẽ hở nào. Đồng thời nàng cũng hoảng hốt, mình đóng giả thái giám có thê lừa được người khác chứ sao qua mắt Lâu Triệt tâm tư thâm trầm. Cũng may nơi này hành lang quanh co, tựa hồ đối phương chưa trông tới đây.

“Phu nhân!” Đang lúc cuống quýt, Đức Vũ đột nhiên cái khó ló cái khôn, tóm chặt tay Quy Vãn, khẽ nói: “Đi theo ta, vào 'cung Ngự Càn' tránh tạm một chút đã.” Hai người bèn men theo lành hang, tới thẳng điện chính cung Ngự Càn, không suy nghĩ nhiều lập tức đẩy cửa bước vào.

Tiên hoàng trời sinh bản tính xa xỉ, cung Ngự Càn do ngài kiến tạo, bình thường là nơi Hoàng thượng dùng nghỉ ngơi hoặc xử lý những chuyện lặt vặt, người thường không được phép quấy rầy. Giờ đây, cung Ngự Càn tĩnh lặng âm u, không có lấy một bóng người. Điện này thiết kế thuận tiện cho việc lấy ánh sáng tự nhiên, khắp các cột kèo xà nhà đều dùng lưu ly thủy tinh, cho phép ánh sáng chiếu qua. Quy Vãn đã tận mắt chứng kiến vô số kỳ trân dị bảo, nhưng vào điện này vẫn có cảm giác hoa mắt choáng váng, quả nhiên là nét tinh xảo khéo hơn cả trời, muôn hồng ngàn tia lấp lánh hoa lệ.

Không đợi nàng kịp thưởng thức tất cả một lượt, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng động, dường như có ai đó sắp tiến vào điện, Quy Vãn vô cùng sửng sốt. Nơi này không thể tiện xâm nhập, hiện tại rốt cuộc là ai đang đến? Làm thế nào giải thích chuyện mình đang ở đây? Quay đầu lại bắt gặp sắc mặt thâm trầm của Đức Vũ, hai người đưa mắt nhìn nhau, tiếng bước chân và tiếng người trò chuyện ngoài kia càng lúc càng gần.

Cửa điện Ngự Càn vang lên một tiếng “cạch” rồi bật mở.

Ba cung nữ nối đuôi nhau tiến vào, người đi đầu lên tiếng, chừng như rất ngạc nhiên: “Sao không kéo rèm trong điện xuống, các ngươi làm ăn thế nào vậy, lần trước bị bề trên trách phạt chưa chừa sao?” Hai cung nữ theo sau không dám cãi lại, vâng vâng dạ dạ tuân theo mệnh lệnh. Chốc lát sau, lưu ly thủy tinh đột nhiên bị rèm vải che kín, đại điện lúc trước còn lấp lánh sáng bừng, giờ đây đột nhiên chìm trong tăm tối âm u khôn cùng.

Quỳ nấp trong khoảng trống giữa long ỷ và tường, Quy Vãn cẩn thận hít thờ, nàng đảo mắt nhìn sang Đức Vũ, thấy hắn cũng có chút căng thẳng, không khỏi cảm thấy thật buồn cười. Khóe môi hé ra một cụ cười, lòng thầm thấy thật may mắn, vận khí của nàng quả không tệ lắm, cung điện nổi danh xa xỉ hoa lệ này, ngay cả khoảng cách giữa ghế rồng và tường cũng thật hào phóng, đủ chỗ nấp cho hai người. Nếu nàng là Hoàng đế, chỉ e ngày nào cũng phải kiểm tra xem có kẻ nào to gan dám núp sau ghế rồng hay không.

Điện lớn đột nhiên mịt mù như giữa nửa đêm, chìm vào bóng tối hôn ám, bước chân đám cung nữ tựa hồ dạo một vòng quanh điện, ngoài cung nữ hung hăng vừa rồi, hai người còn lại không hé răng nửa câu. Mãi rồi cũng chờ được đến lúc ba người họ rời đi, lại vang lên tiếng cánh cửa bị ai đó di chuyển, lúc đó Quy Vãn mới nhẹ nhàng thở ra, chống tay, chuẩn bị nâng gối đứng lên. Đột nhiên, ba cung nữ vừa rồi ngừng tay đóng cửa, quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô lớn: “Tham kiến Lệ phi nương nương.”

Thầm than một tiếng, Quy Vãn cảm thấy không cam lòng nhưng không thể không cúi mình nấp cho kỹ, nàng lui lại vị trí ban đầu, không cách nào quan sát, thăm dò bên ngoài nữa. Do đám người Lệ phi đứng tận ngoài điện nên nàng chi loáng thoáng nghe được vài câu mơ hồ, không rõ nội dung. Đợi rất lâu sau, rốt cuộc cũng yên lặng lại, lần nữa truyền tới tiếng đóng cửa, rồi cửa điện thật sự khép lại.

Nửa khắc sau vẫn yên ắng, không nghe thấy mảy may âm thanh gì, Đức Vũ mới dám chậm rãi thở một hơi, nhớ lại vừa rồi giữa lúc mơ mơ hồ hồ đột nhiên tìm được chỗ nấp như vậy, cũng coi như gặp nguy mà vô sự, gương mặt từ từ hiện nụ cười. Hắn mau mắn đứng lên trước, đưa tay nâng Quy Vãn đứng lên. Hai người nhìn nhau, đối với tình cảnh trước mặt chợt thấy có chút thú vị, bật lên một tiếng cười khẽ.

Ý cười nồng đậm, Quy Vãn liếc mắt nhìn, thấy Đức Vũ đang ngẩn người nhìn mình, nàng bèn thu lại nụ cười, nói với hắn: “Thừa dịp này chúng ta mau rời khỏi đây.”

Được nhắc nhở bởi câu nói khe khẽ của Quy Vãn, Đức Vũ thoáng chấn kinh trong dạ, vội vã gật đầu, rồi thật nhẹ nhàng tiến lại gần cửa điện. Vừa đặt tay lên then cửa, tiếng bước chân bên ngoài lại vọng tới. Hắn nhanh chóng rụt tay lại, xoay đầu nhìn Quy Vãn phía sau, thấy sắc mặt nàng vô cùng nghiêm trọng, lập tức hiểu ý, hai người chỉ còn lựa chọn duy nhất, quay lại chỗ nấp vừa rồi.

Bực bội dâng lên, Quy Vãn thở dài trong dạ, lẽ nào hôm nay bắt nàng nấp cả ngày sau long ỷ sao? Chuyện hậu cung thay đổi trong chớp mắt, lãng phí nửa ngày ở đây, không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện long trời lở đất nào rồi... Giữa lúc trầm tư lo lắng, lại thấy có người bước vào điện Ngự Càn, một giọng nữ dịu dàng vẳng tới bên tai: “Mọi chuyện gọn ghẽ rồi chứ?”

Quy Vãn giật mình thất kinh, giọng nói này rõ ràng là Lệ phi, cớ gì nàng ta đi rồi lại trở lại?

“Nương nương, nô tì đã đưa rượu độc tới rồi. Có điều, giữa đường gặp Lâu Thừa tướng, nô tì vô cùng sợ hãi... vì thế... Nương nương tha mạng...” Kẻ trả lời tựa hồ là một cung nữ, giọng nói run rẩy lẫn tiếng khóc lóc và những lời nức nở cầu xin tha thứ.

Nghe tới đây, như mơ hồ đoán được chuyện gì, Quy Vãn lập tức chú tâm lắng nghe, không ngờ sau đó tất thảy đều tĩnh lặng, chỉ còn tiếng khóc của nàng cung nữ, nhưng cũng phải kiềm nén không dám lớn tiếng. Đột nhiên, nàng cung nữ khẽ kêu một tiếng, tiếng la hét uất nghẹn trong lồng ngực nghe cực kỳ thê lương, thậm chí còn khiến lòng người kinh tâm động phách hơn những tiếng gào thét chói tai. Tim Quy Vãn thót lên một nhịp, không biết trong điện đã xảy ra những chuyện gì, chỉ biết bên tai không ngừng vọng tới tiếng rên rỉ thê thảm đau đớn không thành lời của nàng cung nữ.

“Tiện tì, chút chuyện nho nhỏ vậy cũng làm không xong. Giữ ngươi lại phỏng tác dụng gì?” Giọng Lệ phi có chút biến đổi, đột nhiên hóa thành méo mó, ngày thường dịu dàng là vậy mà giờ đây trở nên sắc bén.

Tiếng rên rỉ của nàng cung nữ nhỏ dần lại, động tác giãy giụa cũng yếu đi, khi mọi thứ tưởng chừng đã chìm vào tĩnh lặng thường thấy, thình lình vọng tới một một tràng âm thanh sắc lẻm chói tai, có lẽ do móng tay của nàng cung nữ miết trên mặt đất gây ra. Tiếp theo là tiếng rít khẽ the thé như bị mèo cào của Lệ phi: “Tiện tì, to gan thật...”, rồi hàng loạt tiếng đá loạn xạ vào thân thể cung nữ. Sau đó, điện lớn mới được trả lại vẻ an tĩnh vốn có.

Trái tim Quy Vãn lạnh xuống phân nửa, dẫu rằng đêm hôm đó lần đầu tiên được thấy Lệ phi, đã nhận ra nàng ta không thật dịu dàng nhu mì như vẻ bề ngoài, nhưng thật sự không ngờ được nàng ta có thể ngoan độc đến mức ấy. Quy Vãn tự vấn bản thân cũng không phải người thiện lương, bản thân cũng quen với thuật dùng tài trí ứng biến mọi tình huống, khi cần kíp vẫn có thể xem nhẹ mạng người. Nhưng lúc này đây, tận mắt chứng kiến chuyện này, lửa giận vẫn âm ĩ bừng lên trong lòng.

Lệ phi à Lệ phi, chờ ta thoát khỏi nơi này, nhất định, khiến nàng phải chịu thống khố gấp mười lần như vậy.

Đại điện trống trải không còn vẻ hoa lệ rực rỡ vừa rồi nữa, ngược lại nhuốm một sắc thâm trầm nặng nề. Tai không còn nghe thấy gì nữa, Quy Vãn quay đầu nhìn Đức Vũ, thấy mặt hắn cũng ánh lên sợ hãi kinh khiếp, chừng như không thể tin vào những việc bản thân vừa nghe thấy.

Lẽ nào nàng ta phải xứ lý thi thể? Ý nghĩ đó vừa xoẹt qua đầu Quy Vãn, chợt tiếng Lệ phi lại vang lên, lần này nhỏ hơn rất nhiều, dường như đã hoàn toàn mất bình tĩnh, giọng nói run run, nàng ta bắt đầu ăn nói lộn xộn, tự thì thào với bản thân: “Làm sao đây? Làm sao đây... Nhất định người sẽ ép ta chết mất... Không, không thể nào... Ta không muốn chết...” Nói đến câu cuối cùng cũng không nén nổi khóc nấc lên, nức nở.

Nỗi hoang mang và bất lực của nàng ta hòa lẫn trong không khí, Quy Vãn cẩn trọng lắng nghe những lời lộn xộn cùa nàng ta, lòng cảm thấy nghi hoặc, không tưởng tượng nổi Lệ phi còn có đồng phạm. Không đúng, nói đồng phạm chi bằng nói là chủ mưu. Ngẫm kỹ, tuy Lệ phi đố kỵ Huỳnh phi, nhưng vẫn chưa đến mức phải hạ độc thủ. Nghe giọng điệu của Lệ phi, người đứng sau lưng còn đáng sợ hơn nàng ta, ý nghĩ xoay chuyển, Quy Vãn tìm kiếm trong óc kẻ có điều kiện này.

Đã đạt tới quyền lực ngang trời như vậy, lại có thể tự do ra vào hậu cung? Rốt cuộc là...

“Hóa ra nàng ở trong này...” Đột nhiên, giữa đại điện vang lên một giọng nói khác, giọng nói này dịu dàng ôn nhu không lời nào kể xiết, đượm nét ung dung, nhàn nhã đầy vẻ biếng nhác cao quý, tựa như muốn đùa giỡn, bỡn cợt với người khác. Giọng điệu uể oải ấy còn ẩn chứa chút ma mị, tựa hồ những ý tứ đằng sau lời vừa thốt ra mang sự thâm trầm, lãnh khốc hoàn toàn khác hẳn với chất giọng kia.

Bốn bề không một tiếng động, vẫn tĩnh lặng không một âm thanh, tim Quy Vãn sững lại, dường như chỉ riêng việc hít thở cũng trở nên rất nặng nề, trong lúc hốt hoảng, nàng nhìn về phía Đức Vũ, thấy một giọt mồ hôi lớn băng hạt đậu từ trán lăn dọc xuống theo gò má hắn. Lòng thất kinh, Quy Vãn cảm thấy mình cũng lạnh toát cả sống lưng.

Rốt cuộc chủ nhân của giọng nói ấy đã vào đây từ khi nào? Trước khi Lệ phi bước vào, giữa đại điện này chỉ có hai người là nàng và Đức Vũ, mà khi Lệ phi và cung nữ kia vào rõ ràng không có người này đi cùng. Sau khi Lệ phi vào trong, cửa điện đã đóng kín, trước khi giọng nói lạ vang lên hoàn toàn không nghe thấy tiếng cửa mở ra lần nữa, giờ đây vì sao có thế đột nhiên xuất hiện giữa đại điện như vậy.

Huống chi, giọng nói này có vẻ rất quen thuộc, rốt cuộc đã từng nghe qua ở đâu đây? Quy Vãn từ nhỏ học diễn kịch với mẹ, người có khí độ và chất giọng như vậy, một khi đã gặp qua nhất định không thể quên được, vì sao đối với giọng nói này lại có cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc đến thế? Giọng nói đặc biệt như vậy, bất kể kẻ nào từng nghe qua nhất định không quên đưọc, nhưng vì sao nàng vắt óc suy nghĩ vẫn chưa thế nhớ ra?

Mặt đất vang lên một tiếng “bộp”, Lệ phi gần như đã quỳ rạp trên mặt đất, hồn phách không biết lạc tới phương nào: “Thiếp không muốn chết... Không muốn chết đâu...” Bao nhiêu ngang ngược, hung hăng, kiêu ngạo vừa dùng với cung nữ kia đã biến đâu cả, giờ phút này trong nàng ta chỉ còn bi thương, thống khổ và xót xa.

Suy cho cùng cũng chẳng quan tâm tới Lệ phi, lòng Quy Vãn cuộn lên trăm mối ngờ vực, ngổn ngang ngàn mối tơ vò, tâm trí âm thầm đấu tranh kịch liệt, mong chờ người kia lại mở miệng thêm lần nữa.