Hồng Nhan Loạn

Chương 37: Tình động - 2



Ngày hạ chốn kinh thành, chạng vạng tối trời chuyển lạnh, ngự hoa viên tao nhã tinh mỹ, ngay cả không khí cũng đượm hương ngọt ngào thanh lãnh của cỏ thơm. Giờ đây lồng đèn giăng mắc cao cao, ngự hoa viên ban ngày khí khái phi phàm giờ đây chìm trong ánh đèn lấp lánh lại ánh lên một vẻ thú vị u tĩnh. Sóng nước lăn tăn trên mặt ao trong suốt thấu đáy phản chiếu ánh đèn lồng pha thêm không khí huyền ảo lung linh cho khu vườn xinh đẹp.

Cung nữ kẻ nâng đèn, kẻ bê khay, người cung kính đứng bên tấp nập qua lại như thoi đưa, hầu hạ một nhóm nữ quyến quý tộc trong sân. Bên đám hoa lá cây cối um tùm, bên những chiếc bàn đá vững chãi, giữa hành lang ngọc ngà đẹp đẽ, những tiếng cười nhàn nhạt, những liếc mắt chau mày, oanh thanh yến ngữ, nơi nơi chốn chốn ngập tiếng nói, tiếng cười vui vẻ của các nàng thiếu nữ.

“Lệ phi nương nương, ta xem muội cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ suốt thôi, đang suy nghĩ gì vậy?” Người vừa tới vóc dáng xinh đẹp, áo mỏng lộ vai, kiều mị vô cùng, nàng ta mỉm cười nhẹ nhẹ tiến lại gần một mỹ nhân vận cung trang đang ngồi ngay ngắn bên hồ.

Lệ phi ôn thuận ngẩng đầu lên, thấy người vừa đến, nàng thong thả đứng lên, đáp lời: “Thưa vâng, Ấn phi tỷ tỷ, muội chỉ cảm thấy hồ nước đêm xuống đẹp khác thường, vậy là mê mẩn ngẩn ngơ.”

Ấn phi cười nhẹ, tỏ vẻ đã lĩnh ngộ: “Đêm xuống hồ này đúng là đẹp đẽ khác thường, có điều Lệ phi... đâu phải si mê cánh sắc bên hồ này chứ!”

“Tỷ tỷ lại đùa rồi.”

“Có phải đùa bỡn hay không, lòng Lệ phi tự có cân nhắc, tâm tình của muội, có lẽ khắp trên dưới hậu cung này cũng như nhau cả thôi.” Ấn phi rất thẳng thắn, nghĩ sao liền nói vậy, mắt nhìn Lệ phi, khóe miệng lại hơi nhếch, hướng về phía một người khác đang ngồi trong hoa viên.

Lệ phi nương theo ánh mắt nàng ta, mắt nàng lại thoáng u sầu, gương mặt vốn dĩ ôn nhu hiền thục không khỏi có chút nhăn nhó, hận ý âm thầm bồng bềnh phiêu dạt trong không khí.

Quân vương từng nói: Có được cả thiên hạ là ước vọng cả đời trẫm, có được Huỳnh phi là tâm nguyện một đời trẫm.

Dùng một câu ấy để khái quát sự sủng ái mà Huỳnh phi nhận được hiện tại hoàn toàn không hề quá lời. Từ sau khi Huỳnh phi tiến cung, con mắt Hoàng thượng rốt cuộc không dung nổi bất kỳ ai khác, phi tử thông thường không nhắc tới, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ. “Diễm lệ như vậy, đúng là đến đất trời cũng thua thắm kém tươi nha.” Nếu không phải ao ước khát khao ắt sẽ ghen tuông đố kị, Ấn phi lên tiếng, giọng nói không còn vẻ thoải mái ung dung nữa, thay vào đó là giọng điệu trầm trọng nặng nề.

Lệ phi không hùa theo, chỉ ngây ngẩn trông về phía trước, Huỳnh phi đang ngồi bên một chiếc bàn đá, cùng bàn với nàng ngoài Hoàng hậu còn có gia quyến của vài vị đại quan trong triều. Giờ khắc này, ánh sáng dường như dồn tụ lại hết trên mình Huỳnh phi, thứ hào quang rực rỡ trường tồn cùng đất trời ấy khiến người cùng bàn bỗng chốc thành nhợt nhạt ảm đạm, cũng khiến tất cả nữ nhân trong hoa viên hổ thẹn vô cùng.

Hậu cung vốn là cung điện đẹp đẽ, nữ tử nơi đây không thiếu xinh đẹp, chẳng thiếu yêu kiều, một chữ đẹp này là thứ nông cạn nhất giữa chốn hậu cung. Thế nhưng Huỳnh phi đang ngồi trước mắt kia đúng là ngoại lệ, cái đẹp của nàng là vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc. Giờ đây Huỳnh phi vận váy lụa sắc lam nhạt, sáu cây trâm ngọc lưu ly cài trong búi tóc, nhu lệ mà đoan chính, lấn át tất cả phong hoa chốn hậu cung, diễm tuyệt khắp lục cung, siêu quần xuất chúng.

Chỉ dung mạo tuyệt đẹp ấy đã khiến biết bao kẻ phải ngưỡng mộ và hờn ghen. Huống hồ nàng còn được Hoàng đế thương yêu không gì sánh bằng.

Trái tim run rẩy xót xa, Lệ phi xoa ngực, dường như không chịu nổi những đắng cay chua xót dâng ngập trong lòng, gương mặt nàng trắng bệch, nàng quay đi không nhìn lại phía đó thêm lần nào.

“Kỳ quái!” Ấn phi lẩm bấm: “Hôm nay Huỳnh phi tựa hồ tận lực trang điểm, nàng ta cố ý diễm tuyệt chúng nhân”

Cúi đầu nhìn sắc mặt Lệ phi, Ấn phi mỉm cười, không đề cập tới nữa, nàng chuyển sang hướng khác: “Cũng may Huỳnh phi sảy thai, giờ đây Hoàng hậu mới có cơ hội Đông sơn tái khởi, nếu không chắc giờ chẳng còn ai đủ sức áp chế Huỳnh phi nữa rồi.”

Nghe đến đây Lệ phi mới có chút phản ứng, nghi hoặc hỏi: “Nghe nói là thư sinh trí sĩ khắp thiên hạ dâng thư can gián mới khiến Hoàng thượng khôi phục thực quyền cho Hoàng hậu?”

“Đúng thế đó, nghe nói trong dân gian lưu truyền một bài đồng dao gì đó, khiến cho thư sinh trí thức khắp nơi ào ào dâng thư, xem ra áp lực từ bên ngoài cũng lớn lắm.” Nghe được tin tức như vậy, không khỏi có chút vui sướng thấy người mắc họa, khấp khởi mừng rỡ trong lòng.

“Chỉ là nào có ảnh hưởng mảy may đến Huỳnh phi đâu? Ta cảm thấy nhất định có người đứng sau âm thầm chống lưng cho nàng ta.” Hết lần này đến lần khác, các thế lực bên ngoài can thiệp vào hậu cung, âm thầm không thể nắm bắt mà bảo vệ cho Huỳnh phi.

Không thấy Lệ phi nói gì, Ấn phi chuyên chú nhìn chằm chằm về phía trước, nàng ta chép miệng: “Kỳ lạ thật...

“Rốt cuộc là cái gì kỳ lạ cơ?” Thấy nàng ta luôn miệng kêu kỳ quái, Lệ phi cũng nổi cơn tò mò.

Chẳng lẽ muội không thấy hôm nay Huỳnh phi cứ bồn chồn sao đó ư? Nàng ta không ngồi yên nổi, chốc chốc lại liếc về phía cửa, như là đang chờ đợi ai vậy.”

“Phải sao...” Nhịn không được lại liếc mắt nhìn sang.

Người ngồi bên bàn cũng có cảm giác hôm nay Huỳnh phi thực sự rất lạ, dáng vẻ lơ đễnh lại có chút gì đó căng thẳng hồi hộp, còn đang ngạc nhiên nghi hoặc, chợt từ cửa truyền tới tiếng hô: “Thừa tướng phu nhân tới...” Tiếng hô thường ngày vốn rất trầm tĩnh vững vàng nay cơ hồ có chút run rẩy.

Huỳnh phi đột nhiên chấn động, liếc mắt ngóng sang, bàn tay nâng chén đột nhiên siết lại thật chặt. Mọi người nương theo phản ứng của nàng, cũng ngóng về phía cửa.

Đó là lần đầu tiên các vị nữ quyến này được thấy một nét phong tình sánh ngang Huỳnh phi, Quy Vãn khoan thai đi tới, áo khoác rộng tay sắc đen tuyền thêu hoa văn đỏ thẩm, hoa văn chìm trên thân áo được dệt từ tơ lấp lánh huỳnh quang, lay động biến ảo theo từng chuyển động, tựa như những hoa văn sống động trên mình. Một chuỗi trân châu lấp lánh đan cài giữ lấy mái tóc, tỏa ra quầng sáng mờ ảo, những lọn tóc buông rủ đen óng ả như lụa huyền, nét phong tình cực kỳ hòa hợp với vẻ mỹ lệ, lại ngời lên chút kiều mị, dụ hoặc khôn cùng.

Sau này từng có người gặng hỏi những người có mặt ờ đây về dáng vóc thanh tao của hai mỹ nhân này, chẳng ai có thể miêu tả, chỉ thốt lên rằng: Nét đẹp của Huỳnh phi cao hoa mà nhu lệ, thứ vẻ đẹp “ta thấy còn thương”(1) ấy thật khiến người ta rớt lệ; còn vẻ đẹp của Quy Vãn thuần khiết mà thật tà mị, ẩn chứa sức quyến rũ ma tính khiến người ta ngây ngất mê say.

(1) Câu thành ngữ “Ngã kiến do liên”, nghĩa là “Ta thấy còn thương” dùng để miêu tả dung mạo nữ tử xinh đẹp động lòng người.

“Vậy là... Lâu phu nhân tới rồi.” Đứng lên, Huỳnh phi dịu dàng mở lời, ba chữ “Lâu phu nhân” thốt ra có vẻ khó khăn.

“Bái kiến các vị nương nương.” Khom người hành lễ, Quy Vãn mỉm cười mong manh như đóa hoa lan.

Giờ phút này mọi người mới có cảm giác hơi thở điều hòa trò lại, cùng nhìn qua Quy Vãn rồi lại quay mặt trông Huỳnh phi, tất cả đều nghẹn ngào cảm khái.

Lúc ấy, chính Hoàng hậu cũng mỉm cười hết sức mừng rỡ, vội vã đứng lên, kéo Quy Vãn ngồi xuống cùng. Vừa ngồi vào bàn, mọi người chung quanh lập tức ồn ã tiến lại chào hỏi, không khí lại sôi lên. Lần đầu ngồi chung bàn với Huỳnh phi nhưng Quy Vãn hoàn toàn không tỏ ra mất tự nhiên hay bị gò bó, cùng đàm đạo những chuyện mà nữ nhân thường quan tâm. Thời gian chậm rãi trôi đi.

Đến tận khi nô tài đưa tin tới báo chuẩn bị nhập tiệc, các vị nữ quyến lập tức vui vẻ trở lại, ai nấy lần lượt tới cung điện.

Tổ chức yến tiệc, chỉ riêng bàn Huỳnh phi vẫn không hề có động tĩnh gì.

Hoàng hậu là người đầu tiên đứng lên, nhắc nhở mọi người: “Hoàng thượng và bá quan đang chờ, chúng ta cũng nên tới tiền điện đi thôi.” Có tiếng người đáp lại, mọi người bên bàn liền đứng dậy, đi ra ngoài. Quy Vãn cũng đứng lên, ý chừng muốn đi theo mọi người, đột nhiên cổ tay nàng bị ai đó nắm chặt lấy, vừa quay đầu lại liền bắt gặp cặp mắt ôn nhu dịu dàng của Huỳnh phi: “Lâu phu nhân, đi cùng bổn cung một chút được chứ.”

Hoàng hậu nghe thấy vậy hết sức ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, thấy Quy Vãn mỉm môi hé cười, gật đầu đồng ý.

Thấy nụ cười trấn an của Quy Vãn, Hoàng hậu mới thư thái, yên tâm rời đi.

Trong hoa viên chỉ còn lại hai người, rất lâu sau Huỳnh phi mới nhẹ đứng dậy, bước ra ngoài, Quy Vãn âm thầm bắt kịp phía sau. Hai người sóng vai nhau cùng bước trên con đường dài dẫn về tiền điện, cung nữ và thái giám đi cách một đoạn phía sau. Cả đoàn người chậm rì rì tiến bước.

“Nàng đoán xem mất bao lâu mới đi hết con đường này?” Huỳnh phi trước sau vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, dịu dàng hỏi người bên cạnh.

Còn tưởng nàng không định mở miệng nữa kìa, Quy Vãn liếc nhìn về phía trước, giữa bóng chiều bảng lảng, con đường xa tắp không nhìn thấy điểm cuối. Nàng lắc đầu nói: “Không đoán được.”

“Ngày nào bổn cung cũng đi trên con đường này, biết rất rõ lúc đi mất nửa tuần trà, khi về mất một tuần trà.”

Quy Vãn mỉm cười nhàn nhạt, không đáp, nàng biết rõ những lời này còn ẩn chứa điều gì đó.

“Nàng vẫn quyết bình thản không hỏi tại sao ư? Vì sao cùng một con đường ấy mà lúc đi và lúc về thời gian không giống nhau?” Huỳnh phi liếc mắt, ánh nhìn mềm mại như nước chợt lộ ra chút lạnh lẽo bi thương: “Bởi vì, lúc đi ta chỉ muốn được thấy bóng dáng chàng nên đi rất nhanh; còn khi về thì lưu luyến không rời nên mới chậm chạp vậy.”

“Nương nương tình thâm ý trọng, thật đáng quý.”

“Nàng biết rõ ta đang nói về ai, vì sao còn có thể bình tĩnh vậy?” Huỳnh phi thoáng cao giọng, tựa như không hài lòng với biểu hiện của Quy Vãn.

Quy Vãn nghiêng đầu như đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì, nàng buông một câu không đầu không cuối: “Hoàng cung hoa lệ vô ngần, nương nương đã bước vào của cung, cớ gì không trân trọng những điều trước mắt, tận lực khổ khổ sở sở đuổi bắt những thứ đã qua để làm gì?”

Huỳnh phi thoáng lặng người, đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười dội lên niềm chua xót: “Nàng cho rằng những lời này có thể khiến ta lay chuyển sao? Nếu ta có thể buông bỏ quá khứ đã không phải ôm nỗi bi thương lâu đến vậy.”

“Không chịu buông tay sẽ chẳng thấy được hạnh phúc, nương nương sống cũng thật khổ sở quá.”

Huỳnh phi bỗng dừng bước, nghi hoặc ngoái đầu nhìn chằm chằm vào Quy Vãn, hỏi gọn: “Nếu vậy, nàng có nguyện ý giúp nữ tử mệnh khổ như ta một lần không?”

Hé ra một nụ cười có chút chế nhạo, Quy Vãn giễu cợt: “Thứ cho thiếp thất lễ, thần thiếp thật không nhìn ra nương nương mệnh ở khổ đâu. Mà dẫu có nhận ra, thần thiếp cũng không đủ khả năng giúp người giải quyết khó khăn.”

Sắc mặt hiện vẻ thất vọng, song Huỳnh phi lập tức chỉnh đốn khuôn dung, nói: “Nàng cũng khiêm nhường quá rồi, thủ đoạn của nàng cao siêu, người bình thường há có thể đạt được. Thư tỏ lòng tháng trước thư sinh trí sĩ dâng lên, chẳng phải kiệt tác của nàng sao?”

Không ngờ được đối phương lại đề cập đến chuyện này, vốn biết trước muốn giấu cũng không xong, Quy Vãn nở một nụ cười, thản nhiên đón nhận bình phẩm của Huỳnh phi.

Rất khó có thể chấp nhận thái độ thản nhiên đến mức ấy của Quy Vãn, Huỳnh phi cau mày: “Ta không biết vì sao nàng muốn giúp đỡ Hoàng hậu, bất quá chỉ một lần này thôi. Sau này, Lâu Triệt cũng không để nàng làm vậy nữa đâu.”

“Vậy sao? Nếu đã vậy, nương nương cần gì phải kinh hoảng đến thế.” Mái tóc đen bị gió cuốn bay, Quy Vãn nhẹ vuốt lại mớ tóc dài, bởi Huỳnh phi từng bước áp sát khiến nàng có chút bực bội.

“Cảm tình là thứ bất đồng tùy hoàn cảnh, nhưng những thứ tình cảm đã trải qua tôi luyện của năm tháng, dù có khó khăn đến đâu, cũng vĩnh viễn không thay đổi, nàng có tin vậy không?”

Lời có điều ám chỉ.

“Thần thiếp tin.” Quy Vãn đột nhiên chỉ về phía cánh cửa lớn trước cổng cung điện, ánh đèn xanh biếc hắt ra tựa như đang chờ đón hai vị khách đến muộn, “Nương nương, chúng ta tới rồi.”

Ánh mắt thoáng ảm đạm, Huỳnh phi bất động tại chỗ.

“Nương nương, đường dẫu dài cũng có ngày đi hết, chúng ta vào đi thôi.”

“Ta sẽ không buông xuôi đâu...” Đối mặt với Quy Vãn, nhìn đèn đuốc sáng rực trước mắt, Huỳnh phi nói như lập thệ: “Ta đã bỏ lỡ một lần, sau này sẽ không sai thêm lần nữa.” Buông lại một câu, nàng tiến thẳng về phía trước, dứt khoát không do dự.

Thấy bóng lưng Huỳnh phi hướng về phía ánh sáng rực rỡ, Quy Vãn u sầu buông tiếng thở dài: “Si tình đến vậy, khiến người ta vừa thương vừa hận...” Rồi cũng cất bước, nàng tiến vào đại điện xôn xao tiếng nói cười.