Hồng Bào Quái Nhân

Chương 4: Thiên cương chưởng đả thương hội y



Đỗ đại hiệp nửa mừng nửa lo vẻ mặt ra chiều suy nghĩ.

Ánh kiếm lấp loáng! Ba tên hán tử nối đuôi nhau tiến vào. Hoa Sơn Ngũ Hiệp cũng tới nơi.

Mọi người chưa kịp xưng danh thì bỗng thấy bóng xanh thấp thoáng. Mười mấy người áo xanh do cửa sổ nhảy vào. Những người này tay cầm một bọc vải gai.

Chúng đeo mặt nạ nên không lộ vẻ gì.

Hoa Sơn Đỗ đại hiệp nói:

- Tại hạ từng nghe Bách Độc Giáo xưng hùng xưng bá ở Triết Đông, bữa nay được gặp thật mở rộng tầm mắt.

Mười mấy người kia vào bốn góc tửu lâu đứng yên không nói nửa câu mà cũng tựa hồ như chưa nghe thấy gì.

Đỗ đại hiệp nói lại lần nữa họ vẫn lờ đi.

Thiệu nữ hiệp phái Hoa Sơn thấy vậy mắng liền:

- Sư ca ta nói chuyện với các người sao các người không trả lời? Các người câm miệng hay chết cả rồi?

Hoa Sơn tứ hiệp ngấm ngầm phòng bị vì sợ Bách Độc Giáo nổi cơn tức giận, công kích tiểu sư muội một cách đột ngột, nhưng bọn người áo xanh vẫn đứng trơ trơ như phỗng, cả hai đầu cũng không cử động.

Mọi người không dám lơ là ngưng thần chú ý. Những người nhà quán đều bỏ tửu lâu rút lui từ lúc nào. Hiện thời trên lầu yên lặng như tờ mà bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, không biết xảy ra cuộc đấu ẩu lúc nào.

Đột nhiên dưới lầu một làn hương thoang thoảng thổi qua rồi những tiếng leng keng vang lên không ngớt. Tám thiếu nữ rất xinh đẹp đi lên. Mấy cô này tay lắc nhạc vàng từ từ tiến vào. Theo sau họ là một hán tử áo xám, cũng đeo mặt nạ.

Mười mấy tên áo xanh hô lên:

- Hồi Y hương chủ đã tới nơi!

Thanh âm chúng oang oang làm chấn động màng tai rung chuyển cả rường nhà. Cát bụi rớt xuống ầm ầm.

Người áo xám tức Hồi Y hương chủ từ từ tiến vào giữa lầu ngồi xuống.

Nhan Bách Ba nghĩ thầm:

- Cha này bất quá là một tên hương chủ trong Bách Độc Giáo mà đã hách gớm! Xem chừng Bách Độc Giáo không phải tầm thường ta chớ nên khinh thị!

Người mặc áo xám từ từ bỏ tấm mặt nạ ra. Gã là một thanh niên chừng ba mươi tuổi. Sắc mặt lợt lạt và khó coi vô cùng. Ngũ quan của gã coi rất đoan chính mà khiến người ta ngó vào vào khó chịu hơn đối với những bộ mặt xấu xa.

Nữ hiệp liếc mắt nhìn gã hai lần rồi cảm thấy ớn lạnh xương sống, cũng phải quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Hoa Sơn Đỗ đại hiệp nói:

- Tại hạ ít khi xuống miền đông thành ra có vẻ sơ khoáng với quý giáo, thật là đáng thẹn. Nhưng các hạ chuyên hý lộng quỷ thần làm vẻ bí mật. Đâu phải là hành động của bậc anh hùng hòa hán.

Câu nói này của Đỗ đại hiệp ngụ ý nói:

nếu Hoa Sơn Ngũ Hiệp mà xuống tới vùng Triết Đông thì Bách Độc Giáo chẳng thể ngông cuồng được.

Người áo xám lạnh lùng nói:

- Chết đến gáy rồi mà còn nghĩ tới chuyện anh hùng hảo hán thì thật là viển vông. Các hạ đã sơ tình với bản giáo thì bản Hương chủ cho các hạ biết mùi.

Hắn ngoảnh đầu đưa cặp mắt sắc bén nhìn bọn áo xám đứng ở bốn phía quát lên:

- Mở túi ra!

Động tác của bọn áo xanh thật là nhất trí, khác nào có máy điều khiển. Chúng mở miệng túi ra. Một mùi máu tanh nồng nặc xông lên. Thiệu ngũ hiệp phải bưng mũi cho khỏi nôn ọe.

Tên Hương chủ áo xám lạnh lùng nói:

- Kẻ nào được coi đại pháp của bản giáo thì có chết cũng đáng đời.

Đột nhiên một tên áo xanh ở phía sau lưng gã vung bao gai một cái. Thiệu ngũ hiệp kêu thét lên:

- Trời ơi! Rắn! Rắn! Ở đâu mà nhiều rắn thế?

Cô bưng mặt không dám nhìn nữa. Bỗng phía sau có người lên tiếng:

- Đừng sợ! Đừng sợ! Nếu mình sợ thì những cái đó sẽ đắc ý!

Cô quay đầu nhìn lại thấy người an ủi mình chính là Nhan Bách Ba lòng cô rất vui mừng, nhoẻn miệng cười. Nhưng cô vẫn chưa hết run và không dám nhìn ra phía trước.

Hương chủ áo xám nói:

- Gã này dùng rượu hùng hoàng làm hại khá nhiều rắn của ta. Bây giờ người gã có bị trăm ngàn con rắn nhỏ cắn rứt cũng là quả báo không lầm.

Gã trỏ vào một người từ trong miệng bao tụt ra. Mọi người nhìn thấy nạn nhân mình trần, bị điểm huyệt không nhúc nhích được, khắp mình người này có tới trăm ngàn con rắn nhỏ bò tới bò lui.

Tên áo xanh kia thổi lên một tiếng còi là đầu rắn lại ngoạm một miếng, máu thịt lầu nhầy. Toàn thân không còn một miếng da nào.

Hoa Sơn tứ hiệp thấy thế mắt dường tóe lửa. Vương nhị hiệp rút kiếm ra muốn xông lại giết địch cứu người. Bỗng Hương chủ áo xám lạnh lùng nói:

- Hãy khoan! Hãy khoan! Coi cho đã đi rồi hãy chết cũng chưa muộn!

Gã vừa nói vừa giơ tay ra trỏ. Mọi người ngưng thần nhìn theo ngón tay thì những bao gai rung lên. Người rớt ra đều là hán tử giang hồ, vẻ mặt mỗi người một khác. Có người ra chiều hoan hỉ, có kẻ nghiến răng căm hận. Người thì lộ vẻ lo âu, kẻ thì đau khổ vô cùng cứng đờ tắt thở từ lâu rồi.

Hương chủ áo xám nói:

- Con người ta bị hãm vào thất tình lục dục đến chết vẫn chưa giải thoát. Các vị coi đó là rõ sự thật.

Đỗ đại hiệp thấy những bộ mặt kia đều là người hiền lành. Y hít mạnh một hơi chân khí, trong lòng vừa bi phẫn vừa kinh hãi nghĩ thầm:

- Những người này toàn là những hảo hán vừa ngồi uống rượu ở đây. Không hiểu Bách Độc Giáo dùng cách gì mà trong khoảnh khắc đã độc hại bao nhiêu nhân vật võ lâm tráng kiện này?

Đỗ là người trí dũng song toàn, lúc lâm nguy lại càng tỉnh táo, trong lòng ý nghĩ xoay chuyển:

cục diện bữa nay sống chết chỉ khe chừng sợi tóc mà cơ thủ thắng rất mong manh, dù muốn toàn thân rút lui cũng không thể được.

Trong một đời Đỗ đại hiệp đã trải qua không biết bao nhiêu phen sóng gió, nhưng chưa có lần nào nguy ngập như bữa nay.

Đột nhiên bọn giáo đồ áo xanh của Bách Độc Giáo thổi lên một hồi còi. Hàng trăm ngàn con rắn lại mở miệng đớp hán tử.

Đỗ đại hiệp đang hoang mang bỗng nhiên nghe tiếng còi liền quyết định ngay:

- Chỉ còn cách hết sức mà làm giết được tên nào hay tên ấy.

Y đưa mắt ra hiệu cho bốn vị sư đệ sư muội rồi rút trường kiếm đánh soạt một cái.

Đỗ đại hiệp nguyên là môn đồ của môn phái lớn. Y cầm binh khí trong tay rồi, thái độ rất ung dung lên tiếng:

- Tại hạ muốn thỉnh giáo mấy cao chiêu của các hạ!

Hương chủ áo xám lạnh lùng hô:

- Thanh Y sứ giả đâu! Bắt giữ cả mấy người này!

Bọn áo xanh quát lên một tiếng rồi vây lại.

Nhan Bách Ba bỗng ghé tai Thiệu ngũ hiệp nói khẽ:

- Cô nương dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ đóng đinh những con rắn kia mà không làm tổn thương đến người được chăng?

Thiệu nữ hiệp sợ bở vía không dám nhìn vào nhưng nghe Nhan Bách Ba có lời yêu cầu thì dù là việc đáng sợ cũng không tiện chối từ. Nguyên trong lòng cô đã có hảo cảm với Nhan Bách Ba liền gật đầu đáp:

- Để tiểu muội thử coi!

Nàng thò tay vào bọc móc ra một nắm cương châm đến mấy trăm mũi. Nàng rung tay một cái liệng ra. Ám khí rít lên veo véo.

Mọi người vừa thấy ánh bạch quang lấp loáng, những tiếng chí chóe đã nổi lên. Bao nhiêu con rắn trên mình các hán tử trúng châm rớt xuống lả tả. Mỗi con rắn ít ra là trúng mấy mũi cương trâm.

Thiệu Thiền vận dụng nội lực rất vừa vặn khiến cho mình các hán tử không bị trúng mũi châm nào.

Nhan Bách Ba cùng Hoa Sơn tứ hiệp hò reo tán thưởng.

Nhan Bách Ba lại nói nhỏ khen tiểu nữ hiệp:

- Nhãn lực của cô nương quả là chuẩn đích. Tại hạ không làm được như vậy!

Thiệu nữ hiệp quay lại mỉm cười muốn nói mấy câu khiêm tốn nhưng ấp úng không nói nên lời.

Du Hữu Lượng bỗng la hoảng:

- Người này phải chăng là Tửu Lý Thần Hóa?

Nhan Bách Ba định thần gật đầu đáp:

- Bách Độc Giáo đồ chẳng ai là không tàn ác. Lát nữa động thủ huynh đài chớ nên rời xa tiểu đệ để tiện việc bảo vệ.

Bọn áo xanh không nói nữa, tay đấm chân đá tấn công Hoa Sơn Ngũ Hiệp.

Đỗ đại hiệp không dám coi thường. Y run tay kiếm đâm vào Hương chủ áo xám, kiếm phong rít lên veo véo.

Hương chủ áo xám đứng im không nhúc nhích, chờ cho trường kiếm của đối phương đánh tới nơi, đột nhiên cả người lẫn ghế bay vụt sang mé hữu năm thước đánh vù một cái.

Đỗ đại hiệp đâm sểnh một kiếm, người y xoay đi theo hình bán nguyệt, tiện và đâm vào một hán tử áo xanh. Chiêu này cực kỳ thần tốc. Hán tử áo xanh đột nhiên rụt tay về, bỗng nghe đánh xẹt một tiếng, vạt áo của gã bị cắt một đường dài.

Nhan Bách Ba đứng lược trận, chăm chú nhìn Hương chủ áo xám gã ngầm nghĩ nên dùng thân pháp gì để giao thủ với hắn.

Bọn áo xanh này đều là những tay võ sĩ thân thủ không phải tầm thường. Tuy bọn chúng chân tay không nhưng ỷ có đông người lăn xả mà chiến đấu kịch liệt với Hoa Sơn Ngũ Hiệp.

Hoa Sơn Ngũ Hiệp đã nghe tiếng Bách Độc Giáo có biết bao nhiêu cách dùng độc quỷ quái, họ vừa nghênh địch vừa đề phòng thân mình rất cẩn thận. Vì thế mà cuộc tấn công hạn chế đi rất nhiều.

Thiệu nữ hiệp không ngớt phóng cương châm ra, nàng bắn đui mắt được mấy tên áo xanh.

Hương chủ áo xám thấy cuộc chiến kéo dài khá lâu mà không hạ được đối phương thì trong lòng nóng nảy. Hắn khẽ vỗ tay một cái. Bọn áo xanh đều lui ra bốn góc lầu.

Hương chủ áo xám từ từ đứng lên nhìn Hoa Sơn Ngũ Hiệp nói:

- Đỗ lão đại! Bản tòa thấy các hạ là một người đáng kính vậy nói cho các hạ hay là năm vị nên tự vẫn đi để bản hương chủ khỏi phải ra tay cầm nã, mà các vị cũng khỏi phải đau khổ!

Thiệu ngũ hiệp cất tiếng lanh lảnh thóa mạ:

- Quân cẩu tặc áo xám kia! Người có điều gì trăn trối thì nói đi kẻo số phận người cũng như bầy rắn bửu bối của các người. Khi đó muốn mở miệng cũng không được nữa!

Cô học lối Hương chủ áo xám để thóa mạ lại.

Nhan Bách Ba gật đầu khen phải.

Không ngờ câu nói này lại là điều tối kỵ của Hương chủ áo xám, hắn không nói gì vung song chưởng lên tấn công vào mặt Đỗ đại hiệp.

Thế đánh của Hồi Y hương chủ rất thần tốc lại hời hợt không nhất định. Đỗ đại hiệp vung trường kiếm thành bông hoa kiếm che chở trước mặt. Bỗng y cảm thấy trong tay cứng nhắc, thanh kiếm của y đã bị đối phương nắm giữ.

Hương chủ áo xám phóng hai chân đá theo thế liên hoàn. Hai ngón tay mặt cặp lấy thanh trường kiếm của Đỗ đại hiệp quay đi một vòng.

Đỗ đại hiệp không giữ được thanh trường kiếm đành để lọt vào tay địch.

Hương chủ áo xám chuyển động thân hình không ngớt, xông vào màn kiếm quang bằng những thủ pháp cầm nã rất gắt gao. Trong lúc nhất thời Hoa Sơn tứ hiệp chân tay luống cuống.

Nhan Bách Ba nghĩ thầm trong bụng:

- Nếu ta thi triển chưởng pháp kia e rằng sẽ đưa đến cục diện hai bên cùng nguy, nhưng võ công thằng cha này thật là ghê gớm, xem chừng không còn cách nào ngoài hạ sách đó.

Gã còn đang ngẫm nghĩ thì hai thanh kiếm trong bọn Hoa Sơn Ngũ Hiệp đã bị hất ra khỏi tay.

Hương chủ áo xám nổi lên tràng cười lớn phóng hai chân đá trúng huyệt đạo của Thiệu ngũ hiệp và Vương nhị hiệp. Hắn xoay mình đưa mười ngón tay như móc câu chụp vào trường kiếm của Lý tam hiệp.

Bỗng nghe rắc một tiếng. Thanh kiếm của Lý tam hiệp đã gãy thành hai đoạn.

Hương chủ áo xám tiện đà đâm năm ngón tay vào vai Lý tam hiệp xách gã lên toan quật xuống thì đột nhiên sau lưng một luồng chưởng phong ghê gớm trong đời hắn chưa từng thấy.

Hương chủ áo xám ngấm ngầm kinh hãi vội buông Lý tam hiệp xuống, xoay người lại nhanh như chớp phóng chưởng phản kích. Hắn nhìn thấy gã thiếu niên đứng bên lược trận đã ra tay.

Nhan Bách Ba uốn mình xông vào thi triển tuyệt chiêu Thiên Cương Tam Lục Thập Thức, chưởng phong vù vù rít lên mỗi lúc một lợi hại để ngăn chặn Hương chủ áo xám.

Hương chủ áo xám ngưng thần đón tiếp mấy chiêu. Hắn hít một hơi chân khí rồi xoay tay đánh ra mấy chưởng.

Nhan Bách Ba thấy thế đá của đối phương rất lợi hại, gã nghiêng mình tránh khỏi chưởng thế, nhưng đồng thời tiên cơ mà gã vừa chiếm được lập tức đã bị đối phương đoạt mất.

Sau mấy chiêu qua lại, Hương chủ áo xám nhận thấy mình đã gặp phải một tay kình địch, hắn phấn khởi tinh thần thi triển thủ pháp mỗi lúc một trầm trọng.

Nhan Bách Ba xoay chuyển rất linh diệu vòng quanh Hương chủ áo xám nhưng không thẳng thắn đối thủ.

Hoa Sơn Đồ đại hiệp thấy bản lãnh Hương chủ áo xám cao thâm khôn lường mà công phu của thiếu niên cũng còn cao hơn y mấy lần thì trong lòng rất đỗi buồn bực. Song y nghĩ rằng nếu thiếu niên thất bại thì bọn mình đều bị giết chết. Y liền lượm kiếm lên lại giải khai huyệt đạo cho Vương nhị hiệp và Thiệu ngũ hiệp.

Nhưng thủ pháp của người áo xám rất quái dị, y vỗ tay mấy cái mà không giải khai huyệt đạo được cho cả hai người. Y liền xé vạt áo của Lý tam hiệp buộc vết thương cho gã.

Hương chủ áo xám vừa đâm năm ngón tay vào vai của Lý tam hiệp máu tươi dính đầy tay. Bây giờ gã huy động bàn tay ánh hồng quanh coi rất kinh hãi.

Nhan Bách Ba trầm tĩnh ứng chiến. Gã chuyển động thân hình mỗi lúc một mau. Cuộc chiến đấu đi vào chỗ kịch liệt, người ngoài chỉ nhìn thấy một bóng xám một bóng trắng quần nhau thấp thoáng chứ không nhìn rõ người nữa.

Đỗ đại hiệp tuy xông lại trợ chiến mà không biết đưa tay vào đâu được. Y nghĩ thầm trong bụng:

- Chàng thiếu niên này thi triển thủy chung Bát quái bộ pháp chắc chàng là đệ tử phái Võ Đương mà sao ta chưa từng nghe danh chàng?

Hương chủ áo xám thấy Nhan Bách Ba thi triển tuyệt nghệ của phái Võ Đương trong lòng không khỏi kinh hãi thầm nhủ:

- Giáo chủ đã hai ba lần căn dặn ta nếu không phải là lúc cần thiết thì đừng giao thủ với đệ tử phái Võ Đương. Cục diện bữa nay dù sao cũng không thể bãi binh được nữa. Vì mình bỏ đi thì còn chi là oai danh Bách Độc Giáo?

Hắn phân tâm một chút. Nhan Bách Ba nhìn ngay thấy chỗ sơ hở, đột nhiên sấn vào gần, chìa năm ngón tay đập vào mặt đối phương thành năm vết đỏ ửng.

Hương chủ áo xám tức giận vô cùng vì Bách Độc Giáo người nhiều thế lớn thủ đoạn độc ác hoành hành vùng Triết Mân. Bọn hảo hán giang hồ nghe danh đều khiếp vía mà lúc này đường đường một vị hương chủ bị thằng nhỏ hậu sinh đánh cho một bạt tai thì hắn nhịn làm sao được. Hắn vội lùi lại sau năm bước.

Hương chủ áo xám đứng lại rồi hầm hầm nhìn Nhan Bách Ba.

Nhan Bách Ba thấy hắn chưa thua đã lùi lại thì không dám xông tới.

Gã đề tụ chân khí vào trước ngực và chú ý coi chừng. Gã biết Hương chủ áo xám không ra chiêu thì thôi mà đã ra chiêu là định đánh chết đối phương. Trong lòng gã không khỏi xao xuyến.

Bỗng thấy hai bàn tay Hương chủ áo xám mỗi lúc một đen lại và lớn lên gần gấp đôi từ từ đẩy ra. Nhan Bách Ba chấn động tâm thần gã chợt nhớ ra một điều toan nhảy vọt lên để né tránh nhưng lại sợ chưởng phong của đối phương sẽ đánh trúng Du Hữu Lượng. Hắn liền vận toàn thân công lực vào hai bàn tay phản kích đối phương.

Bốn chưởng đụng nhau bật lên hai tiếng bình rùng rợn, những chấn song cửa phía sau bị chấn động rớt xuống.

Bỗng một thanh âm oang oang như hai tiếng chuông đồng vang lên:

- Bách Ba hãy lùi lại cho mau! Đó là Thất Tuyệt Chưởng!

Nhan Bách Ba phản ứng rất mau lẹ, vận kình vào gót chân, nhảy lùi lại hơn trượng.

Giữa lúc ấy một luồng chưởng phong mãnh liệt xô về phía Hương chủ áo xám.

Hai luồng lực đạo đụng nhau, Hương chủ áo xám loạng choạng lùi lại mấy bước, phải vịn vào thành ghế mới đứng vững. Râu tóc hắn rối tung. Sắc mặt hắn đã trắng bợt bây giờ trông càng hung dữ đáng sợ.

Nhan Bách Ba tươi cười lên tiếng:

- Đại sư ca! đại sư ca đã đến đây ư? Nếu tiểu đệ mà biết sớm có đại sư ca đứng bên lược trận thì chẳng sợ gì nữa!

Hoa Sơn Ngũ Hiệp đưa mắt ngó người mới đến thì thấy y trạc tam tuần, mặt mũi thanh tú, mình mặc đạo bào, chân đi giày vân lý, trông vẻ thần tiên.

Đỗ đại hiệp chắp tay kính cẩn nói:

- Tại hạ được nghe danh Thái Bình đạo trưởng từ lâu. Bữa nay được diện kiến quả thật là may mắn.

Đạo sĩ thanh niên cúi đầu đáp:

- Hoa Sơn Ngũ Hiệp làm việc nghĩa khắp thiên hạ. Bần đạo tuy là người ngoài tục mà lòng vẫn ngưỡng mộ vô cùng!

Đạo sĩ nói rồi tiến lại giải huyệt đạo cho Thiệu ngũ hiệp và Vương nhị hiệp.

Y nhìn tới Hương chủ áo xám thấy mặt hắn mỗi lúc một thêm lợt lạt. Y từ từ quay lại hỏi:

- Tiểu sư đệ! Đệ không việc gì chứ?

Nhan Bách Ba làm bộ mặt ngáo ộp nói:

- Nếu tiểu đệ mà bại về tay chúng thì sư ca đã không thấy mặt nữa rồi!

Thái Bình đạo trưởng cho là sư đệ nói có lý, liền quay sang nhìn Hương chủ áo xám nói:

- Đúng thế! Tệ sư đệ quả đã không lầm, Bách Độc Giáo các vị muốn vào Trung nguyên xưng bá! Ha ha bần đạo e rằng không được đâu!

Hai anh em đạo sĩ một tung một hứng khiến cho Hoa Sơn Ngũ Hiệp đều lấy làm thích thú.

Triệu ngũ hiệp thấy đại sư ca có chỗ khác người khiến ai cũng kính nể mà lại mặt la mày lét với sư đệ thì không nhịn được bật lên tiếng cười khúc khích.

Hương chủ áo xám cất giọng âm trầm hỏi:

- Theo ý đạo trưởng thì sao?

Thái Bình đạo trưởng trầm giọng nói:

- Cõi Trung nguyên đâu phải là đất để cho các vị chăn rắn, các vị đem chúng về đi!

Đạo trưởng chưa dứt lời thì Hương chủ áo xám bỗng gầm lên một tiếng nhảy sổ lại phóng ra ba chưởng liên hoàn.

Thái Bình đạo trưởng nhảy vọt lên vung chưởng phản kích, người y vừa hạ xuống thì tiến lên một bước lại phóng chưởng ra.

Hương chủ áo xám lùi thêm một bước.

Thái Bình đạo trưởng cũng tiến lên một bước rồi phóng quyền đánh tới.

Hương chủ áo xám lại lùi thêm bước nữa.

Thái Bình đạo trưởng đánh ra thoi quyền thứ ba, mọi người nghe đánh bùng một tiếng. Hương chủ áo xám bay tung lên như một chiếc diều giấy rồi té huỵch giữa đường.

Thái Bình đạo trưởng đứng trước cửa sổ, thần oai lẫm liệt sắc mặt vẫn hồng hào cặp lông mày dương lên, không còn hiền lành như vị đạo sĩ nữa.

Nhan Bách Ba vỗ tay reo:

- Đại sư ca! Thiên cương tam thập lục thức của sư ca biến chưởng thành quyền với một luồng lực đạo tan bia vỡ đá. Tiểu đệ chẳng thể nào bì kịp. Hay là sư phụ còn chỗ nào giấu diếm tiểu đệ?

Thái Bình đạo trưởng cười ha hả nói:

- Con người ta tư chất mỗi kẻ một khác, đâu có thể miễn cưỡng được? Ha ha!

Sư đệ thử nghĩ mà coi?

Nhan Bách Ba mặt đỏ lên, nhảy ra ngoài đường nắm lấy thi thể của Hương chủ áo xám liệng trở lại.

Mọi người thấy kinh mạch của hắn đều bị đứt hết mà mặt mũi vẫn tươi tỉnh không có vẻ gì giận dữ.

Nguyên về nội lực của tụy tổ phái Võ Đương lừng danh về môn Thiên cương tam thập lục thức. Tuy môn này khí thế tuy mãnh liệt làm tan bia vỡ đá nhưng là một thứ chân lực nội gia giết người một cách vương đạo.

Nhan Bách Ba nói:

- Người này đón tiếp hai quyền của đại sư ca mà đã bị đứt hết tâm mạch chết rồi.

Thái Bình đạo trưởng thở dài nói:

- Bách Độc Giáo làm nhiều điều ác, giáo phái này mà không bị tiêu diệt thì lê dân ở Trung nguyên phải chịu tai vạ. Bần đạo trước nay chưa từng để tay dính máu tanh mà bữa nay phải đại khai sát giới. Thật là chuyện bất đắc dĩ.

Nhan Bách Ba thấy sư huynh tỏ lòng hối hận thì biết y bản tính từ bi lại là người thông minh tuyệt đỉnh. Y phải ra tay hạ sát một tên hương chủ Bách Độc Giáo là đã hạ quyết tâm. Gã liền liệng thi thể ra ngoài.

Hoa Sơn Ngũ Hiệp vái chào đạo nhân để tạ ơn và xin cáo từ. Bọn áo xanh Bách Độc Giáo lén lút bỏ đi hết rồi.

Du Hữu Lượng tiến ra coi Tửu lý thần tiên thì không thấy tăm hơi đâu nữa.

Thái Bình đạo trưởng nói:

- Hương chủ áo xám này mới là nhân vật hạng nhì, hạng ba trong Bách Độc Giáo mà thôi. Còn giáo chủ chân chính của bọn họ thì chưa một ai thấy mặt. Có khi cả hương chủ trong bản giáo cũng khó lòng thấy mặt y lấy một lần. Thật là con người bí ẩn vô cùng. Bọn Bách Độc Giáo đã đầy đủ lông cánh. Rồi đây họ còn vào Trung nguyên tranh đua với bạn hữu võ lâm, khó mà biết được ai chết vì tay ai?

Hoa Sơn Đỗ đại hiệp nói:

- Chuyến này chúng ta xuống Trường An dự đại hội võ lâm là để đối phó với Bách Độc Giáo. Nếu được đạo trưởng chủ chương thì thực là hay.

Nhan Bách Ba giới thiệu Du Hữu Lượng với mọi người. Bây giờ Hoa Sơn Ngũ Hiệp mới biết Du là một thư sinh xuống Trường An khảo thí, chẳng có chút võ công nào. Ai cũng ngấm ngầm bội phục, chàng là người can trường nghĩa khí.

Nhan Bách Ba hỏi:

- Đại sư ca! sao đại sư ca tới đây vừa đúng lúc? Phải chăng đại sư ca cũng xuống Trường An tham dự đại hội anh hùng?

Thái Bình đạo trưởng lắc đầu đáp:

- Lâm lão tiêu đầu quả là thần thông quảng đại lần mò đến ngôi chùa giữa chốn hoang sơn lôi bần đạo ra.

Nguyên Thái Bình đạo trưởng tới Quang Trung ở một ngôi chùa gần núi. Lâm Bách Nhượng có nhiều tai mắt nên biết rõ chỗ ở của Thái Bình đạo trưởng. Lâm còn kể rõ Hoa Sơn Ngũ Hiệp không phải là đối thủ của Bách Độc Giáo, cần được Thái Bình đạo trưởng xuất mã mới có cơ hội thủ thắng. Lão đã chạy một mạch hơn mười dặm đường mời đạo trưởng tới đây.