Hôn Ước Và Nỗi Đau

Chương 10: Một năm mới đã đến, là khởi đầu của hạnh phúc hay nỗi đau? - phần 2



Sau hai tiếng ngồi xe từ Vĩnh Long về Bến Tre. Cuối cùng cũng tới, hắn quay định nói với nó nhưng thấy nó đã ngủ rất ngon lành nên hắn lại thôi. Hắn bước xuống xe đi vòng qua chỗ nó, mở cửa xe, tháo dây an toàn rồi bế nó vào nhà. Mới bế nó được nữa đường thì nó tỉnh dậy rồi hét toáng lên: - Ơ, anh làm gì vậy? Thả em xuống mau.

- Em tỉnh rồi à. - Hắn vẫn không thả nó xuống mà vẫn bế nó đi.

- Thả em xuống đi, thả em xuống. Mau lên.

- Rồi, bây giờ thả được rồi đấy. - Hắn vừa nói vừa thả nó xuống trước cửa nhà.

- Anh, được lắm. - Nó ôm khuôn mặt đỏ ửng đi vào nhà, nó gọi lớn - Mẹ ơi, con về rồi đây.

Mẹ nó vừa nghe thì chạy vù lên nhà, chạy đến ôm nó vào lòng. Mẹ nó nói:

- Sao tới giờ mới chịu về thăm mẹ hả?

- Tại anh Bảo không chịu chở con về đó mẹ. - Nó tranh thủ trả thù hắn vụ hồi nãy.

- Con chào mẹ. Tại cô ấy làm biếng chứ không phải tại con đâu mẹ. - Hắn cũng chẳng vừa gì.

- Tại anh chứ bộ.

- Tại em thì có.

- Tại anh...

- Tại em...

Mẹ nó thấy liền bật cười, mẹ nó nói:

- Coi bộ hai đứa sống hạnh phúc quá hen.

- Không có đâu mẹ, anh ấy toàn ăn hiếp con không hà. - Nó nói xấu tiếp.

- Thôi, cái con này. Ở đó mà nói hoài. Vô phòng thay đồ đi.

- Dạ.

Nó nói rồi đi vào phòng thay đồ, hắn cũng đi theo. Đến khi vào trong phòng...

- Sao anh vào đây?

- Thì anh là chồng phải em thì vô đây có sao đâu.

- Nhưng anh ở đây làm sao em thay đồ được. Anh đi ra ngoài ngay cho em.

- Có gì đâu chứ, chúng ta là vợ chồng mà. Em cần gì mà ngại. - Hắn vừa nói vừa tiến về phía nó cười cười.

- Anh định làm gì, anh làm gì là em la lên đó. - Nó nắm lấy cổ áo lùi lại phía sau.

- Em la cũng chẳng có ai quan tâm đâu, vợ chồng mà. - Hắn vừa nói vừa lấy tay vòng qua eo nó rồi đặt lên môi nó một nụ hôn - Hồi nãy dám nói xấu anh ha. Thôi, em thay đồ đi. - Hắn bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn nhớ đóng cửa lại giúp vợ yêu.

Sau 15', nó bước ra với một chiếc quần short jean và áo pull. Trên tay nó ôm một bộ đồ nam, nó thảy qua cho hắn rồi nói:

- Anh vào thay đồ đi.

- Ừ. - Hắn bước đến hôn lên má nó một cái rồi bước vào phòng.

Mẹ nó gọi từ dưới bếp lên.

- Bảo Phương, xuống phụ mẹ cái này.

- Dạ. - Nó lon ton chạy xuống bếp.

- Sao, con với thằng Bảo sống sao?

- Dạ, tốt lắm mẹ à. Anh ấy rất tốt với con.

- Ừ, thế thì tốt. Còn con về đó có quậy phá gì không?

- Có gì đâu mẹ ơi, con còn đi làm phụ anh ấy nữa đó. - Nó bắt đầu kể công.

- Thôi, cô nương. À, con đi mua cho mẹ vài thứ đi.

- Dạ.

Nó đi lên nhà trên, thấy hắn ngồi ngay phòng khách đọc báo thì nói:

- Em đi mua đồ cho mẹ nghen.

- Ừ. - Hắn thờ ơ.

Nó lẩm bẩm chửi hắn thì đột nhiên hắn gọi lại:

- Khoan, em định mặc như vậy đi hả?

- Ừ, có sao đâu. - Nó hồn nhiên.

- Không được, thay đồ đi.

- Không. Nè, anh đừng có ghen vô cớ nghen.

- Em vào thay đồ dài đi.

- Em đã nói không là không.

- Vậy anh đi cùng em.

- Vậy cũng được.

Trên đường đi, bất cứ ai nhìn nó đều bị hắn liếc cho một cái với ánh mắt vô cùng đáng sợ. Đi được một đoạn thì hắn vòng tay qua eo ôm nó vào lòng. Nó bực bội nói:

- Anh làm gì vậy? - Nó vùng vẫy.

- Như vầy ai nhìn vào cũng sẽ biết em là hoa đã có chủ rồi.

- Buông em ra nhanh lên.

- Không buông, chừng nào về tới nhà anh sẽ buông.

Thế là nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt để cho hắn ôm. Vừa về đến nhà, nó chẳng thèm để ý đến hắn mà đi thẳng vào nhà. Hắn biết vợ hắn lại giở tính trẻ con ra rồi. Đến bữa ăn, nó vẫn chẳng thèm nói chuyện với hắn. Mẹ nó thấy vậy chỉ cười cười chẳng nói gì, đôi trẻ cãi nhau thì để cho chúng tự xử. Ăn cơm xong, nó chui vô phòng lôi cuốn tiểu thuyết ra đọc. Hắn bước đến ngồi xuống kế bên nó hỏi:

- Đang đọc gì thế?

- .... - Nó chẳng thèm để ý đến hắn.

- Giận anh hả?

- ... - Nó vẫn không trả lời.

Đột nhiên hắn đè nó xuống giường rồi hôn nó ngấu nghiến, hắn đưa tay định luồn vào trong áo nó thì...nó đột nhiên cắn hắn.

- Sao em lại cắn anh? - Hắn hỏi mà vẫn còn xoa xoa cái môi còn đau.

- Tại anh chứ bộ, ai kêu anh giở trò chi.

- Thôi, được rồi. Là anh sai, được chưa? - Hắn ôm nó vào lòng.

- Vậy mới được chứ. - Nó vùi đầu vào ngực hắn.

- Em định chừng nào thì về Vĩnh Long?

- Khoảng mùng 6 được không anh? Em muốn được ở chơi với mẹ mấy hôm.

- Ừ, cũng được.

- À, một hồi có bắn pháo hoa đó.

- Em muốn xem anh bắn liền cho em xem cũng được mà, cần gì đợi.

- Thôi, pháo hoa mừng năm mới đó.

- Ừ.

12 Khuya. Pháo hôm đã bắt đầu bắn. Nó và hắn đang ngồi trước sân nhà, nó tựa đầu vào vai hắn nói:

- Đẹp quá phải không anh?

- Ừ, rất đẹp.

- Thế là em và anh đã kết hôn nửa năm rồi nhỉ? Không biết một năm mới đã đến, là khởi đầu của hạnh phúc hay nỗi đau thế anh nhỉ?

- Chắc chắn là hạnh phúc rồi, anh hứa sẽ mãi mãi mang lại hạnh phúc em, sẽ không bao giờ có một nỗi đau nào dám tổn hại đến em.

- Cảm ơn anh.

- Sao em lại cảm ơn anh?

- Cảm ơn anh vì tất cả.

Pháo hoa đã dừng, hắn quay qua thấy nó đã ngủ. Hắn cúi xuống hôn lên môi nó một cái rồi bế nó vào phòng.