Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 17: Lời bày tỏ



Quay trở lại với An Vy và Hải Minh, cậu kéo nó đến sân bóng rổ rồi chạy đi đâu đó

" Nè,cậu kéo tôi đến đây rồi chạy đi đâu thế " - An Vy gọi với nhưng không nhận lại được chút hồi âm nào từ Hải Minh

" Cậu ta lại dở trò gì nữa vậy " - An Vy lắc đầu rồi đứng dậy bước đi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Quả là rất rộng, thiết kế cũng rất chuyên nghiệp. Đây quả là ngôi trường dành riêng cho quý tộc. Từ phòng ốc đến trang thiết bị đều rất hiện đại, thiết kế rất tinh tế. Mãi ngẩn người trong suy nghĩ mà nó không biết Hải Minh đã đứng phía sau nó từ lúc nào

" Cậu ngẩn người ra nghĩ gì thế? " - Hải Minh đi tới ném quả bóng rổ về phía nó. - " Chơi bóng rổ với tôi không? "

" Gì? " - An Vy lóng ngóng chụp lấy quả bóng rồi lườm Hải Minh cáu - " Cậu đang sỉ nhục chiều cao của tôi đấy, làm sao tôi ném được quả bóng này vào cái rổ kia chứ "

" Haha. Cùng lắm là tôi bế cậu lên ghi điểm là được chứ gì? " - Hải Minh cười rồi đi tới cướp lấy bóng trên tay nó rồi ném vào rổ một cách điệu nghệ trước sự há hốc miệng của nó

" Xa như vậy mà cậu cũng... "

" Chơi nào " - Hải Minh cười rồi kéo nó đi vào sân - " Nếu cậu cướp được bóng từ tay tôi thì tôi sẽ làm osin cho cậu và ngược lại "

" Chỉ cướp bóng? Không cần phải ném vào rổ chứ? " - An Vy hỏi rồi sắn tay áo lên hùng hổ 

" Tất nhiên " - Hải Minh nghiên đầu rồi nhặt quả bóng lên vỗ xuống đất đợi nó chạy tới. Nó nhào tới cướp bóng, kéo áo rồi ôm chân... Pla pla lăn lê bò lết làm đủ trò nhưng vẫn không thể cướp được bóng từ tay Hải Minh 

" Ơ kìa em chào thầy " - Nó đột nhiên dừng lại hứng phía cổng ra cúi đầu

" Cổng vào tôi đã khóa rồi. Từ lúc vào ngôi trường này tôi cũng chưa nghe tin đồn nào về ngôi trường này có ma " - Hải Minh bật cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó coi của nó

" Thôi nghỉ đi, mệt quá rồi " - nó ngồi sộp xuống đất thở. Hải Minh đi tới chiếc ghế để sẵn hai chai nước rồi mang tới ngồi bên cạnh nó đưa cho nó một chai nước.

" Vui không? " - Hải Minh cười rồi lấy khăn chấm mồ hôi trên trán nó

" Mệt. Nhưng mà vui " - nó cũng cười rồi lấy chiếc khăn từ tay Hải Minh rồi lau đi mồ hôi trên mặt

" Cậu có biết chơi bóng rổ quan trọng nhất là điều gì không? " - Hải Minh hỏi nó

" Là gì? " - nó lấy chai nước rồi uống một hơi

" Là người đồng hành cùng mình trên sân bóng đấy. Có thể đi cùng nhau hết trận bóng đó và dành chiến thắng không thì người đồng hành rất quan trọng. Tôi và cậu cũng có thể là người đồng hành cùng nhau không? "

" Vậy thì cậu sẽ thua là cái chắc " -

An Vy vẫn tươi cười nhìn Hải Minh

" Sở dĩ tôi không muốn gọi là đồng đội vì tôi không muốn giữa chúng ta chỉ là bạn bè " - Hải Minh nói mà không liên quan gì đến câu nói của nó và nhìn vào mắt An Vy

" Cậu hối hận vì làm bạn với người chân ngắn như tôi sao? " - An Vy cười xuề xòa cho qua chuyện, nhìn vào ánh mắt của Hải Minh dường như nó cũng đoán ra được điều gì đó 

" Cậu làm bạn gái của tôi nhé " - Hải Minh đột ngột nói làm nó giật bắn người 

" Cậu... Cậu đang nói gì thế? " - An Vy lắm bắp hỏi lại 

" Từ lúc gặp cậu lần đầu cho tới bây giờ tôi cũng không biết điều gì ở cậu lại thu hút tôi như vậy. Lúc nghe cậu là hôn thê của Ken, trong lòng tôi rất khó chịu và cả lúc nãy khi Vũ Phong muốn đưa cậu đi tôi chỉ muốn cậu là của riêng tôi " - Hải Minh nhìn vào mắt nó thổ lộ

" Tôi... Tôi " - An Vy bối rối nhìn sang hướng khác. Lời bày tỏ của Hải Minh quá đột ngột và nó cũng chưa sẵn sàng quên đi mối tình cũ để bắt đầu một tình yêu mới. Và hơn hết, nó chỉ luôn xem Hải Minh là bạn tốt.

" Cậu không cần phải trả lời tôi bây giờ. " - Hải Minh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó - " Hi vọng lời tỏ tình đột ngột thế này sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta "

" Bây giờ tôi chỉ có thể nói... Cậu là bạn tốt của tôi thôi " - An Vy nhìn Hải Minh rồi nói - " Tôi cũng không muốn vì cái gì mà đánh mất tình bạn này "

" Không sao " - Hải Minh cười rồi nói tiếp - " Mà lúc nãy cậu thua nhé, phải làm osin cho tôi đấy "

" Không phải chứ? " - An Vy than thở - " Cậu cao hơn tôi còn rành chơi bóng rổ hơn tôi. Cậu phải biết tôi sẽ thua nên mới thách đấu phải không? "

" Làm sao mà không biết " - Hải Minh cười lớn 

" Tôi sẽ giết cậu " - An Vy nhào tới phía Hải Minh nhưng không may dẫm phải chai nước làm nó té nhào lên người Hải Minh 

" Ây zaaa. Đau quá " - An Vy ngượng ngùng giả bộ than rồi chống tay ngồi dậy nhưng bị Hải Minh kéo lại 

" Hình như tôi mới là người bị đè " - Hải Minh cười rồi lấy chiếc vòng trong túi quần ra đeo cho nó - " Sinh nhật vui vẻ "

" Cậu biết ngày sinh của tôi sao? " - An Vy bất ngờ ngồi dậy lấy tay sờ mặt dây chuyền, là hình cỏ bốn lá ?

" Hi vọng cậu sẽ luôn gặp may mắn " - Hải Minh ngồi dậy rồi nhìn nó đột nhiên tiếng trống vang lên 

" Gì vậy? " - An Vy thắc mắc

" Là tiếng trống báo nghỉ đấy "

" Tới giờ nghỉ trưa rồi sao? Chưa tới giờ mà "

" Là nghỉ học. Chắc có việc nên được nghỉ. Số cậu may mắn thật. À chắc nhờ chiếc vòng hiệu nghiệm đấy. Đi. Tôi dẫn cậu đi ăn. " - Hải Minh đỡ nó đứng dậy. Đúng lúc tiếng chuông điện thoại nó reo lên, nó chạy tới hàng ghế mà nó để áo khoác cùng điện thoại ở đó để nghe điện thoại. Hải Minh thu dọn đồ rồi đi tới phía nó

" Ai vậy " - Hải Minh hỏi

" Là Candy. Cậu ấy bảo ba người họ có việc về trước kêu tôi bắt taxi về " - nó nói rồi khoác chiếc áo lên

" Cũng tốt. Tôi dẫn cậu đi chơi " - Hải Minh cười rồi cũng lấy máy gọi cho Hải My báo rồi kéo nó đi - " Cũng phải tắm thay đồ trước chứ " - Hải Minh đưa An Vy đến dãy D. ( mọi người còn nhớ dãy D là dãy gì không? Vì trường này ở lại buổi trưa nên có phòng riêng cho học sinh nhưng chỉ những người có gia thế lớn mới có nhé. Còn lại thì mỗi dãy trường đều có kí túc xá nhé. An Vy cũng được sắp xếp ở cùng bọn hắn nhé)