Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 11



CHƯƠNG 11



Chức Tú phu nhân cười, cũng chưa nói gì nữa, chỉ là trong ánh mắt nhìn qua tựa hồ có thâm ý khác.

Yến tịch đầy vẻ náo nhiệt, biểu diễn rất nhiều loại phong phú, xem ca hát tạp kỹ, xướng ca khiêu vũ, đánh đàn múa kiếm, vốn đều là tiết mục thập phần hấp dẫn ta. Nhưng mà ngồi ở bên cạnh Hàm Quang, cả người ta liền cảm thấy khó chịu.

Tâm tình của hắn lại dường như rất tốt, thậm chí đúng lúc rót rượu cũng rót giúp ta một chén. Ta nơm nớp lo sợ ánh mắt dõi về phía sắc mặt hắn, trong lòng đang phỏng đoán vậy có tính là hắn đang ám chỉ nhắm ta hòa hảo, bỗng nhiên Hàm Quang lại đánh mắt nhìn ta, thấp giọng nói:”Thế nào? Không muốn uống?”

“…Không có, ta uống.”

Ta bưng chén chạm chạm môi, sau đó uống được nửa chén thì đặt xuống, lúc ngẩng đầu phát hiện Hàm Quang còn đang nhìn ta, đôi mắt đen nhánh ánh lên dịu dàng. Ta giật mình, cấp tốc vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, ngượng ngùng nói:”Ngươi nhìn ta làm gì?” Hàm Quang hạ mắt xuống, rất nhanh quay đầu đi, cuống quýt rót hai chén rượu.

Ta bĩu môi, cắm đầu ăn đồ ăn mang đến.

Lúc yến tịch kết thúc, trăng đã lên giữa trời. Chức Tú phu nhân giống như đã uống say, diêu diêu hoàng hoàng được nha hoàn đỡ dần dần rời đi.

Nam Phong uống đến mắt đỏ bừng, thoạt nhìn lại rất là phấn khởi. Chờ lão nương gã vừa đi, thì nổi rắm lên đã chạy tới đây, híp mắt cười nói với Hàm Quang:”Trong hầm cất giữ rất nhiều hảo tửu, yến tịch này thật là không thú vị. Ngươi đi nâng chén cùng ta, chúng ta cầm đuốc soi đêm trò chuyện, không say không về. Thế nào?”

Ta vừa mở mở miệng nói chuyện, lại im lặng ngậm lại.

Bạch Hàn ơi Bạch Hàn, sao ngươi lại ti tiện như thế? Hắn cũng không muốn ngươi quản, ngươi đui mù lẫn lộn với tình cảm gì chứ? Kết quả cũng là dẫn đến một câu đại loại như “Chúng ta không quan hệ” của người ta sao?

Hàm Quang cười cười, ta khẽ cắn môi muốn xoay người đi, lại nghe hắn nói:” Đa tạ công tử có tình, đáng tiếc thời gian đã muộn, những ngày tới chúng ta hãy tái ước đi.”

Nam Phong không chịu buông tha, tiến lên nắm lấy cổ tay Hàm Quang, trợn to mắt nói:”Ngày tới há có còn tâm tình tốt như bây giờ. Ta không lừa ngươi, thực sự là thiên hạ độc nhất vô nhị hảo tửu!”

Đây là nương tử nhà ông! Ngươi nắm tay cái quái gì! Sắc lang!

Ta gắt gao nhìn chằm chằm tay gã, tức giận tận trời, đang muốn xông lên để đẩy tay gã ra. Một bàn tay thoắt duỗi tới, dễ dàng nắm lấy sau cổ Nam Phong, nhấc một cái, ném một cái, giống như khiêng bao tải nâng gã lên vai, đi nhanh quay về.

Nam Phong phút chốc ngây người, bỗng nhiên “A” một tiếng kêu to lên, giãy dụa lộn xộn trên vai người kia, nổi giận nói:”Ngươi thả ta xuống! Thả ta xuống! Tên mãng phu này!”

Người nọ lạnh lùng nói:”Thiếu chủ, thỉnh yên lặng.”

Nam Phong cấp bách vùng lên, cắn vai người kia một hơi. Ta nhìn đến da đầu tê rần, người nọ lại lù lù bất động, tựa hồ đối với tiết mục rất quen thuộc, chỉ khe khẽ thở dài, vững bước đi trở về.

“…Thật, thật kinh khủng.” Ta nuốt nước bọt, nghĩ rằng nếu răng nhọn của Nam Phong lúc nãy cắn trên người ta không biết sẽ đau nhức bao nhiêu.

Hàm Quang phiêu ta một cái, thản nhiên nói:”Trình độ cắn người của ngươi cũng không kém nhiều đâu.”

“…”

Ta liền hiểu rõ cái tên quỷ hẹp hòi này chắc chắn mang hận, nhưng mà lúc ấy ta cắn hắn cũng là do bị đánh biến về nguyên hình thôi. Việc làm bất đắc dĩ có được hay không? Ta buồn bực đến cực điểm, Hàm Quang lại nhếch khóe miệng cười rộ lên, cũng không biết có cái gì buồn cười.

Từng người trở về phòng, ta lật qua lật lại không ngủ được, lại tỉ mỉ đẽo gọt một lát, càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý. Có nam nhân nào lần thứ hai gặp mặt liền lôi kéo nữ tử đi uống rượu? Còn muốn cầm đuốc soi đêm nói chuyện?

Lúc lần đầu gặp mặt cũng vậy, mặc dù làm Hàm Quang và ta vẫn chưa thành thân, nhưng mà hắn nói như thế nào, cũng xem như vị hôn thê của ta.” Nam nữ hữu biệt”, Nam Phong này cũng không biết tránh nghi ngờ. Tuy rằng thoạt nhìn gã phong lưu, nhưng mà hình như cũng không phải là người lỗ mảng. Hơn nữa tên này… Tên này…

Trước mắt hiện lên ánh mắt vốn đặc biệt thâm ý của Chức Tú phu nhân, ta bỗng nhiên đứng lên, xông đến trong phòng Hàm Quang!

Vội vàng gõ gõ cửa, người cũng không lên tiếng trả lời. Ta nôn nóng vung tay lên muốn dùng sức mở ra, tay mới và đụng vào khoảng không đã lao về phía trước, nghiêng đi thân người phía trước, đầu đánh một cái lên ngực Hàm Quang.

Thực sự mềm nhũn… Giống như là bộ ngực của nữ nhân….

Hắn chìa tay đỡ lấy vai ta, ta ấn ấn cái đầu có sao đầy trời ngây ngốc nhìn hắn, lắp bắp nói:”Ngươi ngươi ngươi… Sao vẫn còn là nữ?”

Hàm Quang nói:”Hạ nhân mới vừa mang nước nóng đến, ta còn chưa kịp biến hình trở lại. Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Hắn thu tay, thi thi như thế cứ đi vào.

Ta đóng cửa lại, bước nhanh đi vào, nói:”Ta cuối cùng đã nhớ ra Nam Phong là ai rồi!”

“Ừ,” Hàm Quang thổi thổi trà nóng, không đếm xỉa tới nói,” Không phải là thiếu chủ của Phụng Thiên Thành sao? Còn có thể là ai? Ngươi không nên suy nghĩ nhiều quá.”

“Không phải!” Ta đi đến trước mặt hắn,”Trước đây ta từng nghe tên hắn, vài năm trước một dạo trong tiên giới vẫn lấy chuyện tình ái của hắn làm đề tài tám chuyện! Hắn tuổi còn nhỏ không học vấn không nghề nghiệp thì cũng thôi, trọng điểm là hắn thích nam nhân đó!”

Động tác trên tay Hàm Quang dừng lại, chậm rãi giương mắt nhìn ta.

Ta giống như hài tử phát hiện ra một bí mật lớn lao, vội vã tranh công cầu xin người lớn khen ngợi, vội vàng vui vẻ nói:”Ngươi xem! Rõ ràng là hắn thích nam nhân nha! Nhưng mà lần đầu gặp nhau liền tỏ ra cực kỳ hứng thú đối với kẻ sắm vai nữ tử như ngươi! Điều này không phải là có vấn đề sao?”

Sắc mặt Hàm Quang khẽ biến, ánh mắt nhìn ta có chút kỳ quái.

ta đoán hắn lúc này hẳn là vỗ ngực dậm chân, hối hận không ngớt, không khỏi nhướn đuôi lông mày, thích ý mà nói: “Nam Phong Nam Phong, ngươi nghe xem đi, cái tên này được đặt, vừa nghe liền là đoạn tụ( đồng tính)”

Hàm Quang đột nhiên vỗ bàn, loảng xoảng leng keng một tiếng, rung động đến chén trà cùng run rẩy vài cái!

Ta bị hắn dọa một chút, vô ý thức lui từng bước một, chậm rãi nói:”Vừa…. Vừa rồi… Ngươi làm sao vậy?”

“Bạch Hổ đại nhân,” Hàm Quang lạnh lùng cười, lời nói hàm chứa châm chọc nói:”Ở trong mắt ngươi, cứ thích nam tử như thế là chuyện buồn cười sao? Người đời đều cho rằng nam nữ yêu nhau chính là nhân luân cương thường, vậy là có thể tùy ý khinh miệt tình cảm của nam tử với nam tử sao?”

Mỗi lần hắn nói một câu liền bước tới một bước, ta “đông” một cái ngã ngồi ở trên giường, bị hù đến ngây dại.

“Đoạn tụ thì làm sao? Tình cảm người ta chẳng lẽ giống như các ngươi giảm đi một hai cân? Duy nhất chỉ có tình cảm của các ngươi mới đầy trân quý, tình cảm của bọn họ thì chịu hết thờ ơ với chế giễu sao?”

Ta nghẹn họng nhìn trân trối, chưa bao giờ thấy qua Hàm Quang tức giận như vậy.

“Ta, ta không có ý này…” Ta vội vàng xua tay,” Ta chỉ là bực hắn có ý đồ quấy rối với ngươi, cho nên mới nói năng lỗ mãng. Sao ngươi càng nói càng sai lệch vậy?”

Đôi mắt sâu thẳm của Hàm Quang giống như đại dương, triều khởi triều lạc ( sóng triều dâng lên chìm xuống), sâu xa đến mức khiến kẻ khác có chút hít thở không thông. Hắn lấn thân mà đến gần, có thêm nữ trang ( anh vỡn đang phẫn nữ nhê :”>), tay của ta đẩy trước ngực cũng không dám tiến tới. Bầu không khí vừa quỷ dị lại xấu hổ.

“Ngươi nói vậy” Âm thanh Hàm Quang âm trầm lắng xuống:”Trong lòng ngươi, có nghĩ là nam tử ở bên nam tử là chuyện thiên lý bất dung hay không?”

Trái tim mạnh mẽ co rụt lại, ta lại nghĩ tới nụ hôn lần trước kia, lại có chút chột dạ né tránh động tầm nhìn, nhẹ gục đầu xuống, lúng túng nói:”Ta không biết…”

Hàm Quang nhắm mắt, rời khỏi ta, ưỡng sống lưng, ngữ khí lãnh đạm hạ lệnh trục khách:”Ta mệt rồi, thỉnh Bạch Hổ đại nhân trở về đi.”

Ta ủy khuất chạm chạm môi, lại không biết nên nói gì. Dù đã bao nhiêu thời gian rồi, tựa hồ bất kể là nói gì, cũng luôn không có cách nào nói ra câu nói hắn muốn nghe.

“… Ta đi đây.”

Ta ủ rũ cụp đầu xuống, đi tới cửa, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó, vội vã víu lấy cánh cửa Hàm Quang muốn đóng, trợn to mắt chăm chú nói:”Ngươi thật sự phải tin ta! Nam Phong như vậy, tất là có ý đồ, nghìn vạn lần không nên ở gần hắn quá!”

Lời còn chưa dứt, phanh một chút, cửa hung hăng đóng lại!

“…”

Ta tức giận đến mức đá một cước vào cửa, sau đó đau đến khẽ kêu một tiếng, ôm lấy cái chân bị thương ở tại chỗ xoay vòng. Con thỏ cứng đầu! Không tin ta! Rồi có lúc ngươi sẽ khóc thôi!