Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 10



CHƯƠNG 10



Ta vụng trộm cho bản thân một tiếng gọi nương tử đến cực kỳ thỏa đáng, bản thân thôi ngây ngốc hề hề nhìn cục diện bế tắc của hắn, vừa khiến cho người bên ngoài hiểu rõ quan hệ của hai người bọn ta, cũng gọi là một hòn đá ném trúng hai chim.

Đáng tiếc Hàm Quang tựa hồ chả nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ tựa tiếu phi tiếu, hắn yếu ớt nói:”Vừa rồi Bạch Hổ đại nhân gọi ta là nương tử, vì cớ gì? Lại dừng lại xa cách như vậy? Chẳng lẽ tướng mạo ta xấu xí, làm “tướng công” chàng đây sợ sao?”

Nghe cái danh xưng tướng công này ta nhất thời run run, ta vội vã đi đến gần một chút, ngượng ngùng cười nói:”Không phải, làm sao lại thế? Dung mạo tiên nhân của nương tử, chỉ là phu quân… phu quân không chịu được mùi son trên người nàng….”

“Thật không?”

“Thật thật!”

Hàm Quang thực sự là càng ngày càng kinh khủng. Ta xoa nhẹ ngực, có chút lo lắng ngày tiếp theo có thể bị hắn hù dọa đến phát bệnh tim hay không.

Hạ nhân đi báo, cổng phủ đệ thành chủ rất nhanh mở rộng ra, một hồng y nam tử bước nhanh đi tới, trước tiên thấy bọn ta là phủ thục cúi đầu, ân cần nói:”Hai quý khách đợi đã lâu, gia mẫu đang bàn bạc chuyện quan trọng với trưởng lão trong tộc, vì vậy bảo tại hạ thay mặt người đón chào.”

Y ngẩng đầu lên, tiếu dung long lanh xuất hiện trên khuôn mặt kia. Mặt mày tuấn lãng như tranh, một đôi mắt hoa đào dường như mang theo điện, chỉ liếc mắt nhìn về, thân người bị nhìn sẽ yếu mềm hơn phân nửa. Ta thầm than thở đúng là một mỹ nhân, đáng tiếc đáng tiếc, cũng là một nam nhân…

Quản gia dùng ngón trỏ sờ sờ hai phiến râu của ông, cười tủm tỉm tiến lên một bước, nói:”Còn đây là thiếu chủ của Phụng Thiên Thành chúng ta, Nam Phong!”

Tên này quen thuộc thế nào ấy…

Ta vẫn không nhớ ra được, ánh mắt khiêu nhân của tiểu tử Nam Phong kia cuộn tròn dạo qua một vòng trên người Hàm Quang, lướt nhanh qua ta một cái, rồi lại quay lại hạ trên người Hàm Quang thật lâu, cười dài nói:”Gọi A Phong là được rồi, không cần khách khí. Không biết quý danh của tiểu thư là gì?”

Đồ *** dục! Sắc lang!

Ta hít vào một hơi, cất bước lên che chắn trước mặt Hàm Quang, cau mày nói:”Đây là nương tử nhà ta, tên gọi là gì, có liên quan đến ngươi không?”

Hàm Quang kinh ngạc liết mắt nhìn ta, khóe miệng hàm chứa chút nụ cười.

Khuôn mặt Nam Phong một lúc mới vừa như người chết, kiêu căng nói:”Nương tử nhà ngươi? Thành thân rồi sao?”

Ta biết lúc này giúp y mở mang kiến thức, thật sự là có đánh mất phong độ của Bạch Hổ đại nhân, nhưng mà lúc trong lòng có một lửa bốc khói lên đầu, cho dù nén xuống vẫn không được.

“Đương nhiên…”

Ta lên giọng nói ba chữ “Thành thân rồi” còn chưa nói ra miệng. Hàm Quang vẫn không hé răng ngắt lời ta, thản nhiên nói:”Đương nhiên không có.”

Nam Phong mừng rỡ cười rộ lên, lông mày hướng ta khiêu khích dương dương tự đắc.

Ta sững sờ nhìn lại khuôn mặt Hàm Quang, một lúc lại tiếp tục trầm mặc, có chút bực mình.

Quản gia có lẽ là thấy bầu không khí gượng gạo, vội vã khom người làm tư thế thỉnh cầu, nói:”Quý khách đi đường mệt nhọc, mau mau theo tiểu nhân đi vào uống chén rượu nhạt,

Hàm Quang gật đầu, cũng không nhìn đến ta, tự ý đi thẳng vào trong.

Nam Phong cười tủm tỉm theo sau, trên đường giảng giảng hoa, nói nói cỏ với hắn. Hai người này thấp giọng nói cười, thật là vô cùng thân thiết, giống như bọn họ mới là một đôi! Mặc dù ta với Hàm Quang đăng ký tên tuổi là phu thê, cũng là vì thuận lợi hành sự, nhưng mà thằng nhãi này cũng không giữ mặt mũi cho ta sao?

Quản gia đưa bọn ta đến ở tại đình viện rồi, liền lên đường trở về.

Hàm Quang ở kế bên phòng ta. Lúc sắp chia tay, Nam Phong vẫn lưu luyến không rời mà cười nói:”Phụng Thiên Thành có rất nhiều nơi để đi chơi, nếu tiểu thư muốn đi đây đó chơi, có thể nói ta!”

“Thiếu chủ không vội sao?”

“Không vội, chỉ cần là tiểu thư…”

Ta lạnh lùng trừng mắc liếc bọn họ, “thình thịch” đóng sầm cửa lại. Hai người kia bên ngoài vẫn tĩnh lặng như không có chuyện gì, lại lải nhải cằn nhằn ta gì đó, tiếng cười chói tai đến cực điểm. Ta lấy bàn tay che hai lỗ tai lại, tức giận đến đỉnh đầu như sắp bốc hơi.

Tiếng bước chân xa dần, cửa nhẹ nhàng vang lên hai tiếng.

Ta hừ một tiếng, trái lại tên đó da mặt dày, thấy ta không lên tiếng trả lời, tự mình sử dụng tiên pháp, đẩy cửa mà vào.

Một khắc Hàm Quang đóng cửa lại đã biến trở về thành nam nhân. Ta nhấc mắt liếc hắn một cái, nghiêng mở cơ thể, xoay lưng ngược lại, cố ý châm chọc nói:”Không phải tiểu thư phải đi ra ngoài chơi sao? Vào đây tìm ta làm gì, ta là lộ si(1), chỗ nào cũng không dẫn ngươi theo được đâu!”

(1) Lộ si ( 路痴): là chỉ người không có phương hướng tình cảm hoặc phương hướng tình cảm sai lạc, hoặc là nói đi qua đường mà tâm không chú ý quan sát. Người không nhớ được phương hướng đường đi, không phân rõ được phương hướng, sẽ thường hay tìm không ra đường, đi quanh một chỗ.

Trên cơ bản nói đơn giản là không nhận ra đường, cho dù người đó đã đi rất nhiều lần. Bản thân không nhận ra đường, lại lạc đường. Nếu như chỉ là bình thường không nhận ra, vậy còn được; nếu như thực sự đi quá nhiều lần rồi mà nói không nhận ra, đó là siêu cấp lộ si. ( ta cũng lộ si, dạng nhẹ =u= ). Nói chung, mấy đứa lộ si rất nguy hiểm =_=

“Hưm, vậy lộ si đại nhân” Hàm Quang tùy ýđi đến ngồi xuống trước mặt ta, ngón trỏ khẽ khõ trên mặt bàn, thản nhiên nói:”Ta chỉ là tới nói cho ngươi, Chức Tú phu nhân sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần người hữu tình đến đây dự thi tối nay. Trong khoảng thời gian này, ngươi sẽ không được đi lại chung quanh, để tránh khỏi bỏ lỡ yến tiệc.”

“Không cần ngươi phải nhắc nhở, tự bản thân ta biết!”

Trà cụ bị ta dời qua dời lại cầm đến rung động. Hàm Quang hạ mắt liếc liếc, sau đó chỉ lặng lẽ ngồi, không lên tiếng nữa. Ta thở phì phì đảo ngược tách trà, nhìn như không nhìn liền để sát bên mép, nước trà mới vừa ở trong đầu lưỡi lăn một vòng, thì khiến cho ta có thể nước mắt lưng tròng, “phốc” một cái phun toàn bộ ra.

Hàm Quang ngẩn người, đối mặt với ta một chút, bỗng nhiên một tay đỡ lấy trán, một tay vỗ nhẹ mặt bàn, cúi đầu kiềm nén cười rộ lên. Cười cười cười! Ngươi chỉ biết cười nhạo ta!

Ta thẹn quá thành giận, hung hăng đứng lên đạp hắn một cước, lớn tiếng nói:”Ngươi đi ra ngoài!”

“Bạch Hổ đại nhân hà tất phải tức giận như thế? Lúc nãy ta tuyệt không có ác ý, bất quá nghĩ là gần đây ngươi ngớ ngẩn đến mức căng quá mà thôi…” Hàm Quang ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt rất vô tội.

Ta ngớ ngẩn, vậy thì cái đầu bị lừa đá của ngươi thông minh! Quay người bước chân sải đến nằm lên giường một cái, ta dùng chăn bóp nghẹt mặt, nổi giận đùng đùng quát:”Mau cút đi! Bản vương buồn ngủ rồi! Không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Trong phòng thoáng cái yên tĩnh, sau đó truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, ngữ khí Hàm Quang lãnh đạm nói:”Đã như vậy, ta đi là được, không vướng mắt ngươi…”

Cửa kít két mở một tiếng, đóng lại.

Ta xoay người từ trên giường ngồi dậy, nhìn gian phòng vắng vẻ ngơ ngẩn đờ ra, không biết tại sao trong lòng lại có một chút mất mát và khó chịu.

Đêm đến, Chức Tú phu nhân quả nhiên phái người đến mời bọn ta đến trung đình dự tiệc. Bốn phía trung đình vòng hoa túm tụm, hương khí ập người, ngay giữa khoảng không xuất hiện một nơi rất lớn. Tiệc đã bố trí xong, các loại rau quả cùng thức ăn tinh xảo được xếp đặt thêm bên ngoài, chỉ ngay đến cả nha hoàn đi tới đi lại hầu hạ từng người cũng tiếu dung vui tươi.

Ta chợt có ảo giác tham dự tiệc bàn đào, không khỏi cúi đầu cười.

Đã cùng Hàm Quang giả trang tình nhân, tự nhiên là ngồi cùng chỗ. Người ta đều là nói nói cười cười, tình ý nồng đậm, riêng chỉ có bầu không khí ngọt ngào đến tới chỗ bọn ta đây thì cứng ngắc đông lạnh.

Trong lòng ta tức giận, không chịu mở miệng nói chuyện với Hàm Quang trước, hiển nhiên hắn cũng không đến hống ta. Nam Phong tự mình bắt đầu yến tịch thì ánh mắt nóng bỏng liên tiếp bắn đến, Hàm Quang cười rộ lên, xa xa nâng chén đối ẩm với gã, lại làm ta giống như một kẻ không liên quan gì, tự mình đi vào thế giới của người khác.

Chức Tú phu nhân với trong tưởng tượng của ta không khác gì mấy. Dung mao vô cùng xinh đẹp vẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là trong khuôn mặt nàng mang theo anh khí, trong lúc ăn nói trang nhã khéo léo, nữ tử thông thường cũng không so sánh được.

Chỉ là Thiên Hậu với nàng có vài phần giống nhau.

“Hai vị khánh nhân,” Chức Tú phu nhân nhìn về phía bọn ta bên này, “Thiếp thân thấy thần sắc các ngươi đây xa cách lạnh lùng, muốn lắm mồm hỏi một câu, hai người các ngươi hẳn là có mâu thuẫn ầm ĩ sao, tại sao trong yến tịch cũng chưa hề thấy các ngươi nói chuyện nhiều?”

Hàm Quang khẽ cười lên, thanh âm nhu hòa:”Phu nhân lo lắng nhiều rồi, thân thể tướng công nhà ta hôm nay không khỏe, cho nên tương đối ít nói.” Hắn phẫn nữ nhân lại phẫn đến hình dáng rất giống, nghiễm nhiên là một người vợ hiền lành. Ta bĩu môi, đối với bộ diện mạo tình chân ý thiết đây của hắn cảm thấy khinh thường.

Chức Tú phu nhân nhìn ta một chút, lại cười nói:”Theo thiếp thân nhận thấy, cũng không giống như theo như lời ngươi như vậy. Vị công tử này, ngươi quả thật có thích vị cô nương… bên cạnh không?”

Nàng hỏi có lẽ quá trực tiếp, ta ngược lại sửng sốt, trong đầu trống rỗng.

Hàm Quang bên dưới đột nhiên dùng sức nhéo bắp đùi ta một cái, ta “Ôi” một tiếng kêu to ra, tại ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người quăng đến xấu hổ cười cười, vội vã lắp bắp nói:”Ách…Đương, đương nhiên là rất thích…Rất thích đó…”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, sau khi đến chính ta nghe cũng giống như bẩm việc lại như thế, quay đầu chống lại ánh mắt chớp chớp của Hàm Quang, ta cảm thấy gương mặt không chịu thua kém bắt đầu phát nhiệt.