Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 33: Yêu là điều không chối bỏ! để hướng về nơi lối nhỏ



_Hạo Tổng! Phong tiểu thư! Đằng tiểu thư! Cuối cùng mọi người cũng đã đến!

Cả đám người hầu đứng thành một hàng dài ở phòng khách cúi đầu,nhìn tốp người trước mặt,anh ậm ừ một tiếng.

_Tiêu tiểu thư,cô ấy...

Nhìn lên cô bé đang gục đầu ở trên vai mình,anh mỉm cười,sau đó lại làm bộ mặt nghiêm túc,khi quay lại đám người đối diện.

Nụ cười này,anh không thể nào để họ nhìn thấy!

_Có lẽ là quá mệt,nên ngủ một chút thôi!-Anh đáp_Các cô mau đi làm việc của mình đi-Quay sang Ji và Anny,là ánh mắt lãnh đạm_Còn hai người cần gì,cứ nói với bọn họ!-Nói xong,con người kia nhanh chóng bỏ đi,hướng mắt nhìn theo,hai cô nàng lắc đầu,lúc thì lạnh,lúc thì nóng ><!

...

_____________________

06:00 am

Cuộn tròn trong chiếc chăn,cô gái nhỏ say giấc,trên người vẫn đinh ninh chiếc áo trench coat màu đen from dài của ai kia,cả khăn choàng cổ cũng được quấn quanh một cách tỉ mỉ,tóm lại,mọi thứ cần thiết điều có đủ trên người nó.

Nghiêng người nhìn vào cô bé bên cạnh,anh mỉm cười,trong bất giác lại đưa tay vuốt dọc theo độ hoàn hảo của khuôn mặt,dung mạo đúng thật,rất yêu kiều.

_Khiết Như,em có lạnh không?

Di chuyển bàn tay lên mái tóc dài kia,Korean khẽ cúi xuống,hôn nhẹ vào trán nó một cái rõ,mùi hương này..quả thật ma mị!

*Cộc Cộc*

Người đứng bên ngoài cau mày,không ai khác ngoài Anny,cô liên tục gõ cửa,nhưng bên trong đều vọng lại một khoảng không vô định.

_Khiết Như,mày thức chưa vậy?Tao vào đó nha! Nè..vào thật đó!

Nghe tiếng hét của cô,gương mặt anh trầm trọng,rời khỏi vầng trán mịn màng kia,Korean rũ bỏ chăn,bước xuống,đi về phía cửa.

*Cạch*

_Hả?

Cô trợn mắt khi nhìn thấy Korean,hướng mắt sang cô bạn thân đang ngủ say,Anny cứng họng,chỉ chỉ tay vào anh.

_Phong tiểu thư,cô như vậy là sao đây?

Để yên hai tay trong túi quần,anh cao ngạo nói móc,ngay tức khắc,Anny nhanh chóng thu ngón tay cô về,chóng hong.

_Tôi mới là người hỏi anh,anh làm gì bạn của tôi rồi???Nếu không nói,tôi giết chết anh!

_Buồn cười! Tại sao tôi phải giải thích chuyện riêng tư của mình,trong khi,tôi và cô không có liên quan?

Điệu bộ khinh thường người của ai kia khiến cô phát điên,nhưng khi quan sát lại thì đúng là không có vấn đề gì,quần áo cả hai rất chỉnh chu,chắc do,cô suy nghĩ quá nhiều!

_Được! Cứ cho là không có chuyện gì giữa hai người,nếu tôi biết được,sẽ không tha cho anh-Cô cảnh cáo_Còn nữa..

_Đủ rồi! Cô nói nhiều quá đó,chuyện cần nói tôi sẽ nói,ra ngoài đi!

_Ơ..anh..

*Rầm*

Đẩy ai kia ra khỏi phòng,anh nhanh chóng đóng mạnh cửa,còn người ở bên ngoài,xiết chặt hai nắm tay,hừ nhẹ.

_Chờ đó Hạo Thy Nhật!

*Bên trong*

Đặt từng bước chân về phía ai,anh khẽ mỉm cười,nhìn sang chú gấu teddy màu hồng nhạt trước mặt,anh nhẹ nhàng đặt vào trong tay nó,tay còn lại để nó xiết chặt thú nhồi bông.

_Ngủ ngoan! Cô bé ngốc!

Cúi xuống vén nhẹ sợi tóc mai rũ rượi kia,người con trai đường đường nở nhẹ nụ cười mình,nụ cười tưởng chừng,cả đời này,anh không thể cười với bất kỳ ai.

Thế nhưng...lại bị thống lĩnh bởi một người con gái nhỏ,hậu đậu và kiêu ngạo hơn cả anh!

Ừm! Đó là duyên phận! Hay định trước,anh phải trả nợ cho cô bé này??

...

_______________________

10:00 am

_Chào buổi sáng mọi người!

Chạy nhanh xuống phòng khách,con người kia cười tươi như hoa tháng mười,nhưng sau khi nhìn thấy mặt Korean,nụ cười kia tắt hẳn.

Đúng là một tên tham công tiếc việc,đã nói đi đến đây để chơi,mà còn nấu cháo điện thoại với đối tác ><!

_Sáng cái đầu của mày!

Anny cau có phi ngay cái gối vào mặt nó,cả đám đứng bên cạnh và nạn nhân há hốc mồm,tốc độ của Korean nhanh thật,khoảng cách xa như thế mà vẫn có thể đến kịp.

Giữ chặt chiếc gối trong tay,con người kia mặt hầm hầm,quay lại nhìn vào thủ phạm,anh lườm không thương tiếc.

_...

_Ông Lưu! Phiền ông gọi lại sau,tôi phải quyết chuyện nội bộ một chút!

_...

_Ừm!

Cất điện thoại,ai kia quay sang nó trầm lặng,đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt ai,anh thở phào.

_Không sao rồi! Tôi ở đây! Không có ai có thể làm tổn thương em,Đồng Khiết Như,có thể tránh,sao em chỉ biết đứng nhìn hả?

Nó đơ ra,cái tên này sao hôm nay lạ thế không biết,bình thường nó và Anny vẫn thích ném gối nhau mà!

_Korean! Anh yên tâm đi,tôi biết là anh sẽ đến kịp,cho nên..muốn thử khả năng của anh! Không ngờ,anh lại rất nghĩa khí! Tuyệt tuyệt!

_Cô im ngay cho tôi!-Quay về phía Anny,ai kia gắt lớn,cả đám bên cạnh che mặt,trong đó nó bị tiếng gắt này,làm giật mình,anh ta ăn nhằm thuốc nổ hay sao?_Từ bây giờ về sau,đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tôi kiểu này nữa,nếu không,đừng trách tôi-Đứng phía sau anh,nó phùng má,tên điên này,sao cứ muốn làm người ta tăng xông mới chịu vậy?

_Ơ..Hạo Tổng đẹp trai,xin lỗi,xin lỗi!

Cương không được,Anny chuyển thành nhu,đưa mắt sang nó,cô cầu cứu.

_Korean!-Chạm nhẹ vào tay anh,nó lên tiếng gọi khẽ,anh ta đang phát bệnh,nếu không nhỏ nhẹ,chắc nó cũng sẽ bị giết rồi bị quăng xuống biển thôi.Quay lại người ở đằng sau,anh cũng không hiểu tại sao,cơn giận đều tan biến_Anh bị sao vậy?Chuyện này rất bình thường mà,tôi với Anny vẫn thường như vậy,sao anh lại nổi giận chứ?-Thấy thái độ của Korean,cả đám đứng bên cạnh chứng kiến,cười cười.

_Em..

Nhìn bàn tay anh giơ lên cao,con người trước mặt anh nhắm chặt mắt,anh ta muốn đánh nó hay sao?Những con người còn lại cũng trợn tròn mắt.

Chạm nhẹ vào mái tóc kia,bàn tay anh vuốt nhẹ,làm sao đây?Làm sao có thể đánh nó được,trong khi,anh cũng không muốn chiếc gối kia,ném vào khuôn mặt của nó!

Phải,là sự trân trọng điển hình,xuất phát điểm là trọng tâm!

Tiếng thở phào phát ra đồng loạt từ người hầu đến hai cô nàng,làm họ cứ tưởng..

_Khiết Như! Tôi đưa em ra ngoài đi dạo!

Khẽ mở mắt nhìn anh,nó ngơ ngác,ừm là đi dạo với Korean sao?Chắc chắn hôm nay sẽ là một ngày dài nhất trong tháng!

_Dạo??

_Phải! Đi thôi!

Di chuyển bàn tay xuống cạnh bàn tay nó,anh giữ chặt rồi kéo đi,nhìn những con người còn lại,nó cầu cứu.

_Đi dạo vui vẻ!-Cả đám đồng thanh!

*Phịch*

Ngã lưng xuống Sofa,Anny đưa mắt nhìn lên trần nhà thở dài.

_Tội cho Ken quá đi,anh hai ơi..

*Bịch*

Con người bên cạnh ném mạnh gối vào mặt cô,nhận lấy,Anny cau mày,quá khứ lại lặp lại rồi à?

_Đi dạo luôn đi chứ! Ở đây làm gì?

Ji nhướng mày,ai kia gật gật đầu hướng mắt ra ngoài phía cửa.

_Ê! Đi theo bọn họ đi!

_Hehe! Cũng không tồi!

_Khoan đã! Tính thêm tôi nữa chứ!

Joy ở bên cạnh nháy mắt,cả đám người hầu còn lại cũng nhìn nhau cười cười,họ cũng vạch ra một mưu đồ đen tối,thế nhưng..bộ phim này,họ không được xem rồi!

_Hahahaha! Hạo Tổng đẹp trai,anh chờ đó! Anh sẽ thấy sự lợi hại của tôi! Khi dám cướp người mà không hỏi!

...

Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!