Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 28: Thời khắc dưới bóng bay



Vì giờ đây tay em không thể nào níu lấy yêu thương anh trao về đây!

Gọi thầm tên anh trong bao nghĩ suy,nỗi nhớ như muốn vỡ òa!

Lặng thầm mình em nơi đây vẫn cứ mong chờ anh sẽ quay về!

Nhưng làm sao khi khoảng cách đã quá xa!

...

*Cộp*

Bước xuống cầu thang,gương mặt ai kia nhìn nó thở dài,cô có nên cắt đứt bệnh tự kỉ của nó không nhỉ??Suốt ngày cắm đầu vào laptop,điện thoại,truyện tranh,sau đó là ăn uống,tiếp theo là ngồi một chỗ viết thiên tình sử bi đát,kết quả làm cả tập đoàn mỹ nam đạo mạo kia,điều trở thành nạn nhân của trò cút bắt,một người đi trốn và cả đám đi tìm =_=!

_Angel! Bớ Angel!

Im lìm trong chiếc tai nghe màu hồng nhạt,cô gái nhỏ hướng mắt vào laptop với điệu bộ chăm chú,phải,hình như trong laptop nó luôn chứa một kho tàng bí mật,mà hầu như chưa một ai xem được bên trong là gì!

Tiếng hét của cô chẳng làm động tâm ai,vì một khi chú tâm dù trời có sập xuống cũng vậy,cô bạn thân này của cô,nổi tiếng ngây thơ mà,dù có chết cũng sẽ không biết tại sao!

_Nè..làm gì vậy?

Quay sang thủ phạm giật lấy tai nghe ra khỏi tay,nó cau mày,con người bên cạnh cười tươi rói,ngồi ngay xuống cạnh nó.

_Ủa? Mày nói chuyện được rồi hả?

Miệng nó méo xệch đưa tay sờ nhẹ lên trán Anny,tiếp đến đặt lên trán của mình,không xong,trán nó nóng hơn Anny =_=!

_Tao có bị câm đâu mà không nói được chứ?Nếu muốn biết lý do tại sao,thì đừng nên hỏi sẽ tốt hơn,nếu không,tao cắn chết mày!

Con người đối diện nó đanh mặt,cô cũng có nghe phong phanh là có người vì tức mà chịu oan uổng uống hết ly trà rừng,cô còn đang nghĩ nó có linh nghiệm như vậy không,không ngờ chỉ uống một chút mà ai kia đã nói chuyện lại được ^^!

_Tao hiểu mà,hihi.

"Chị hiểu cưng mà,tất cả phải cảm ơn tên mặt lạnh kia,nhờ vậy..chị biết được,cưng vẫn còn có một đối thủ"

Nụ cười của cô bất giác khựng lại khi nhìn vào laptop của nó,là tranh nó tự phác họa ra sao,ừm đúng là một gia đình rất đẹp.

Nhìn thấy Anny hướng vào laptop mình,nó khẽ cau mày đóng nhanh lại,xiết chặt vào người,vẻ mặt có chút lúng túng.

Khóe mắt cô ươn ướt nhìn sang khuôn mặt ủ dột kia,hóa ra con người lanh lợi mà cô quen biết lại có nhiều nội tâm đến vậy!

_Angel! Đó là ba mẹ của mày sao?Trông họ và mày rất hạnh phúc!

Một giọt nước mắt tinh khôi rơi nhẹ xuống chiếc đầm trắng ướt một khoảng,không phải,đó chỉ là hạnh phúc ở trong trí tưởng tượng nó thôi,riêng hiện tại thì cái gọi là gia đình,đâu còn mà hạnh phúc.

_Tài vẽ phác họa của mày cũng rất tốt đó,sao không chọn làm một họa sĩ manga hả?

_...

Con người bên cạnh im lặng,nó im lặng và hoàn toàn im lặng,im lặng để biết được bản thân mình đang nghĩ gì,một gia đình hạnh phúc chỉ vẻn vẹn 6 năm.

_Chân mày đã đỡ chưa?Có muốn đi ra ngoài không?Ji đang ở bệnh viện để chăm sóc Tyo,không biết,tâm trạng nó sao rồi nữa?

Nghe đến cái tên mà Anny nhắc,nó hiếu kỳ quay sang cô chớp mắt liên tục.

_Tyo là ai?Sao Ji lại phải chăm sóc?

_Bạn trai của nó,muốn biết thì mau theo tao ra ngoài,dù gì,mấy tên này cũng bận việc ở công ty,chúng ta nhân cơ hội đi chơi thì có sao!

_Vậy còn Tiêu Nhiên,anh 2 tao đâu?

Anny nhìn nó gãi gãi đầu,không được nói,tuyệt đối không được nói,đây là bí mật quốc gia cơ mà!

_Ờ anh ấy hả?Chắc là đang đi đâu đó,có khi là..đi tìm một nửa của mình thì sao?

Cô nhướng mày,nhìn Anny,nó cười nhẹ.

_______________________

__Bệnh viện Zeus__

Ngồi cạnh bên giường bệnh của anh,người con gái bất giác thở dài,cô đưa tay vuốt dọc khuôn mặt đó một lúc rồi dừng lại.

_Tyo! Anh ngủ lâu lắm rồi,dậy có được hay không?Chúng ta còn một lời hứa kia mà!

Anh im lặng trong tình trạng mê man,nếu không phải vì cứu cô,thì làm sao anh đang nằm ở đây chứ?

_Định Thiên,anh dậy có được không?

*Cạch*

Quay đầu lại phía cửa,Ji bắt gặp khuôn mặt của Eun,đúng,cô gái được xem là hôn thê tương lai của Tyo,Liên Tịnh Trúc!

Nhìn thấy cô bé đang nhìn mình,Eun vội vàng khép chặt cửa,Ji lau vội nước mắt đứng dậy,đối mặt với Eun.

Ji đúng là có chút ganh tỵ với Eun,vì chị ta rất dễ gần,hơn nữa,lại rất xinh đẹp,so với Eun,cô hoàn toàn không xứng với người con trai này,dù một chút.

Quan sát cô bé trước mặt,Eun mỉm cười,phải,cô cũng phải ngưỡng mộ con người này nữa là,người có thể khiến vị hôn phu cô yêu say đắm,người có thể cùng anh trải qua rất nhiều khó khăn,từ sự phản đối của gia đình,người khiến anh ta nằm bất động suốt hai tháng,quả thật,một tình yêu đẹp,nhưng..cô không thấy thú vị chút nào!

_Em là Đằng Diệp,người mà Tyo rất yêu?

_Phải!

Ji khẽ gật đầu,môi cười nhạt.

_Chắc em cũng biết rõ chị là ai rồi chứ?

_Ừm! Em biết,chị là vợ tương lai của anh ấy,mẹ anh ấy cũng đã từng nói với em!

Ji tiếp tục cúi đầu che giấu đôi mắt đang đỏ của mình,người trước mặt cô cười nhếch rồi bước lại ngồi cạnh giường Tyo.

_Nếu em đã biết,tại sao còn mặt dày ở lại đây chứ?Không thấy,nơi đây,không cho kẻ thứ ba xuất hiện hay sao?

Lời lẽ nhẹ nhàng nhưng lại đâm sâu vào tâm lý người khác,phải,chính xác là đả kích!

Khóe môi Ji run run khi nhìn Eun cúi xuống hôn nhẹ vào môi người cô thích,một cảm giác như dao đâm chạy dọc tim,niềm tin hình như đã đặt nhầm chỗ,đến giờ cô mới hiểu được một điều,không thể đánh giá một con người qua khuôn mặt thánh thiện đó,thật chất,Eun hoàn toàn không phải là một con người đơn giản.

_Em cũng thích xem cảnh người khác ân ái lắm hay sao,Đằng Diệp?

Quay lại người phía sau, Eun cười nhếch,nước mắt Ji hơn bao giờ hết thi nhau chảy ra,cô không nói được một lời,chỉ nhanh chóng chạy vụt đi.

Quay lại nhìn vào người con trai đang nằm trên giường,khuôn mặt Eun hiện rõ sự tà ác.

_Hàn Định Thiên,anh chờ xem,người anh yêu nhất sẽ tuyệt vọng như thế nào?sẽ đau khổ như thế nào?

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai kia,làn môi người con gái mỉm cười rồi tắt hẳn.

______________________

*Bịch*

_A!

Cả ba con người không hẹn mà ngã xuống,kỳ lạ,từ sau việc ở vườn hoa,đây là lần thứ hai trong ngày nó ngã.

_Nè..ai lại..

Anny định mắng ai lại không có mắt,nhưng khi nhìn lại con người trước mặt,cô lại suýt nữa điếng người.

Từ từ đứng dậy phủi sạch quần áo,nó nhìn sang Anny,còn Anny thì nhìn sang nó,cả hai lần lượt đanh mặt.

_Ji..tại sao mày khóc vậy?Không phải có chuyện gì xảy ra chứ?

Nó nhìn cô hỏi han,con người kia nhìn vào cả hai lắc đầu,Anny cau mày kéo Ji ngồi nhanh xuống ghế.

_Chắc chắn là có chuyện,mau lên,nói tao biết là ai ăn hiếp mày?Tao sẽ giết chết người đó!

_Là..

Tại sao phải nói cách xa mỗi người một phương!

Vùi trôn tất cả những dấu yêu đã không còn vương!

Từng giọt nước mắt thấm mi cay!

Người đâu biết em đây!

Vẫn yêu vẫn ngóng trông hoài nơi đây!

...

Tiếng nhạc chuông điện thoại của Ji khiến câu nói bỏ dở,nhìn vào màn hình hiển thị,cô thở dài,đưa vội cho Anny.

_Nghe đi!

_Điện thoại là của mày mà,sao bảo tao nghe chứ?

Anny nhăn nhó,người đối diện cô chỉ chỉ vào tên được lưu trong danh bạ,sao chứ?Là EB của Anny đây mà?

Không chần chừ,cô giật lấy ngay điện thoại không cần từ chối,quay sang bên cạnh,Ji có chút bất ngờ khi không nhìn thấy nó.

_Kỳ lạ,rõ ràng mới ở đây mà!

Ji ngó nghiêng ngó dọc lẩm bẩm,quay sang nhìn cô bạn đang nấu cháo điện thoại với EB,bất giác cô thở dài.

______________________

_Anh ta sao lại bước ra từ phòng này?

Nó lẩm bẩm rồi bước chậm rãi đến phía Nike,người con trai từ từ khép chặt cửa,đôi mắt mang một màu buồn ảm đạm.Phải,anh sắp chết rồi!

_Vũ Khải Nguyên! Anh làm gì ở đây vậy?

Giọng nói này..

Xiết chặt hồ sơ bệnh án trên tay,anh quay lại nhìn vào người con gái cười nhạt.

_Anh mới là người hỏi em,sao em lại ở đây?

_Tôi hỏi trước,anh mau trả lời đi!

_Anh..

Nike cứng họng,không tài nào nói nên lời,đưa mắt nhìn xuống thứ gì đó mà anh đang cầm,nó bất giác cau mày,là hồ sơ bệnh án sao?

_Nike,anh có vấn đề về tim mạch hay sao?Sao lại bước ra từ đây?

Đưa mắt nhìn nó,anh có chút đứng hình.

_Không phải là của anh,hồ sơ bệnh án này là của bạn anh,vì bận cho nên muốn anh đến lấy,trả lời cho anh biết,tại sao em lại ở đây?

_Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ!-Nó vênh mặt_Hơn nữa,nhìn vẻ mặt của anh rất lạ,tôi không tin là không có chuyện gì,mau đưa cho tôi xem,rốt cuộc có phải là anh..

_Em im ngay cho anh,sao lúc nào cũng muốn biết chuyện không liên quan đến mình vậy?Em rõ ràng không tha thứ cho anh,tại sao cứ muốn biết đến việc riêng của anh,Đồng Khiết Như,em như vậy là sao đây?

Lời nói của nó bị tiếng quát tháo của Nike im bặt,đôi môi nhỏ khẽ run rồi mím chặt,nước mắt không muốn cũng phải rơi vội.

_Là tôi nhiều chuyện có được chưa?Là tôi rảnh đến mức đi theo anh để bản thân bị anh nói khó nghe như vậy,là tôi ngốc nghếch,được chưa hả?

Lau vội nước mắt nó bực dọc bỏ đi,đưa mắt nhìn theo từng bước chân khó nhọc của ai kia,Nike bỗng cúi gằm mặt.

_Xin lỗi em,xin lỗi em nhiều lắm!

_____________________

Tối đó..

Nếu em vẫn còn yêu người cũ xưa..thì anh sẽ để em đi!

Đến nơi em cần tìm lại dấu yêu,bao năm lạc mất!

Tháng năm dài ở cạnh với em...rồi người cũng vội bước đi!

Hãy luôn nhớ rằng...

Sau lưng em vẫn là anh!

...

_Chân còn đau thì đừng đi lung tung,không biết bây giờ là mấy giờ hay sao?

Ghì chặt với tai nghe,con người đạo mạo kia tự bao giờ khép chặt mắt,hai tay vẫn để yên trong túi quần,hòa theo một đoạn nhạc u khuất.

Người ở phía sau khẽ giật mình khi người trước mặt biết là mình,vừa nghe nhạc mà cũng nghe được tiếng bước chân sao?

Từ khi trở về đây,nó không nghĩ mình lại thức khuya như vậy,có khi gần đến 2,3 giờ sáng mới chợp mắt.

Lôi từ phía sau ra một chùm bóng bay nhiều màu sắc ra,nó cười tươi bước đến cạnh con người lạnh lùng đó im lặng.

Hướng mắt xuống những ánh đèn lấp lánh kia,đôi mắt ai long lanh nét quyến rũ,gió nhẹ nhàng thổi qua làm mái tóc kia bồng bềnh,những sợi tóc mai cũng ngày một rũ xuống khuôn mặt.

Korean thở dài rõ một tiếng rồi quay người bỏ đi,đưa tay vén những sợi tóc mai đi,nó cau mày.

_Thả bóng bay với tôi đi!

Con người trước mặt không biểu hiện gì,chỉ bất giác dừng lại.

_Thả bóng bay với tôi đi!

Anh im lặng phũ phàng bỏ đi,miệng nó méo xệch từ từ xoay người lại nhìn xuống những ánh đèn.

_Đồ đáng ghét! Tôi cực kỳ ghét anh,cái tên xem người khác không ra gì!

Đưa tay cầm chùm bóng bay giơ lên cao,nó từ từ buông ra,muốn bay đi đâu thì bay,bởi vì ai cũng xem nó là không khí hết.

Người ở phía sau im lặng khẽ khàng đưa tay nắm lấy chùm bóng bay kia,bất giác nhếch môi.

Ngước nhìn lên chùm bóng bay vẫn đứng yên,con người kia cau mày từ từ xoay người lại,góc nghiêng hoàn hảo của Korean đập ngay vào mắt,phải,dưới ánh trăng càng tôn thêm nét đẹp của anh.

Một nét đẹp yêu nghiệt!

_Đồng Khiết Như,tôi chỉ thử lòng kiên nhẫn của em một lúc,em đã lên tiếng mắng tôi,có phải..tôi nên phạt em không?

Trợn tròn mắt nhìn vào người con trai,ai kia đanh mặt,không phải chứ?tên này lại đến giờ phát bệnh nữa rồi sao?

_Tôi..A!

Cảm giác rùng mình khi một bàn tay anh lòn qua eo nó kéo sát về phía mình,tay còn lại anh vẫn giữ yên chùm bóng bay tuyệt sắc.

_Không phải em muốn thả bóng bay hay sao?Mau lên,lấy bóng từ tay tôi,có khi tôi sẽ không làm gì em!

_Tôi không muốn thả nữa,anh mau buông tôi ra,nhanh lên,buông ra!

Nó giẫy giụa,vì hành động này anh có thể dễ dàng kéo nó sát vào người,từ từ áp nhẹ vào lang cang.

_Cơ hội cuối,muốn tôi làm gì em,hay là muốn tôi và em cùng thả bóng bay?

Đưa mắt sang chùm bóng bay trên tay Korean,nó đưa tay với lấy,ngược lại anh càng để lên cao.

_Korean! Anh...

Đưa tay kéo nó áp vào lang cang một lần nữa,con người kia từ từ nghiêng đầu xuống cạnh môi nó,rồi cười nhếch.

_Cô bé à?Em thua rồi!

...

Bong bóng từ tay người cầm tỏa ra trên bầu trời,mỗi quả bóng bay điều mang một màu sắc riêng biệt,cơn gió mạnh cũng ngày một kéo đến,cuốn chúng bay đi,về một phương trời lạ!

...

T Miu"s K:

Tác giả đang ngồi ngắm bóng bay <3 ngắm luôn hai người bên cạnh:")

Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!