Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 537: Bại thối Giang Lăng (1)



Bầu trời phía đông vừa lộ ra một tia nắng nhàn nhạt thì ngoài thành Tân Xã đã vang lên tiếng kèn lệnh lanh lảnh.

Trong tia nắng ban mai mỏng manh, đông môn của huyện Tân Dã chậm rãi mở ra, Văn Sính dẫn thủ quân trong thành từ đông môn ùn ùn tiến ra, đến ngoài thành thì bày trận. Trong đại doanh của quân Sở ở ngoài thành cũng ồn ào tiếng người, từng đội từng đội tướng sĩ quân Sở mang võ trang hạng nặng dưới tiếng quát của tướng lĩnh đã tiến ra khỏi đại doanh. Khi tới vùng trống trải ở thành đông thì cũng bày trận thế. Cơ hồ là quân Sở vừa bày trận thế xong thì đường chân trời mênh mông ở phía trước cũng nổi lên một mảng mây đen.

Khi mặt trời đỏ chói ló dạng khỏi chân trời phía đông, rải ngàn vạn tia nắng vàng xuống đồng bằng. Dưới mặt trời đỏ rực, gót sắt rầm rập, đầu ngựa lúc nhúc, cả ba vạn Tây Lương thiết kỵ hội tụ thành một dòng sắt cuồn cuộn, đang từ huyện bắc của Tân Dã ùa tới. Dõi mắt nhìn, đường chân trời ở nơi xa trừ chiến mã đang chạy chồm ra thì không còn nhìn thấy bất kỳ cảnh vật nào khác.

Mảng thiết giáp đen bóng đó giống như là vật thể từ một thế giới dữ tợn đáng sợ, lại giống như là bóng đè khiến người ta cảm thấy ngạt thở, tướng sĩ quân Sở ở trước trận chỉ có một số ít là tới từ phương bắc, còn đâu tuyệt đại đa số đều là người Kinh châu, bọn họ trước giờ chưa từng được nhìn thấy binh phong của Tây Lương thiết kỵ. Khi mảng thiết giáp mênh mông dùng thế bài sơn đảo hải ép tới thì cơ hồ là tất cả tướng sĩ quân Sở đều bắt đầu run lẩy bẩy.

Tây Lương thiết kỵ, đây chính là Tây Lương thiết kỵ trong truyền thuyết!

"Rầm..."

Trong tiếng rầm rập từ xa ép tới gần, tiếng vó ngựa của Tây Lương thiết kỵ cuối cùng cũng cuốn đi tất cả thế giới, trong thiên địa chỉ còn lại tiếng rầm rập khiến người ta phải ngạt thở. Ngoài tiếng rầm rập ra, không còn nghe thấy bất kỳ một thanh âm nào khác.

Tào Chân hít một hơi lạnh, cố gắng bảo trì sự trấn định, quay đầu lại nói với Trương Liêu, Trương Cáp: "Nỗ xa đã được chuẩn bị tốt chưa?"

"Đều chuẩn bị tốt rồi!"

Trương Liêu, Trương Cáp ầm ầm ứng tiếng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

...

Trước trận của Tây Lương thiết kỵ.

Mã Đại giơ cao trường đao trong tay lên rồi dừng trên không trung, Tây Lương thiết kỵ đang ùn ùn tiến lên trước ở phía sau hắn trong khoảnh khắc liền bắt đầu giảm tốc. Hơn nữa còn nhanh chóng triển khai sang hai cánh, khi cự ly còn cách quân Sở một ngàn bước thì ba vạn Tây Lương thiết kỵ đã hoàn toàn triển khai xong, bày ra trận hình kỵ binh nghiêm cẩn.

Trong tiến kèn lệnh lanh lảnh, Mã Đại dưới sự vây quanh của Mạnh Đạt, Tô Tắc, Tư Mã ý giục ngựa xuất trận.

Tư Mã ý đột nhiên nhíu mày, nói với Mã Đại: "Nhị tướng quân, tình hình không đúng lắm."

"Sao vậy?" Mã Đại hỏi: "Trọng Đạt phát hiệt ra điều gì bất thường ư?"

"Không có." Tư Mã Ý lắc đầu nói: "Tại hạ không phát hiện ra bất kỳ sơ hở gì, có điều..."

Mã Đại nói: "Có điều làm sao?"

Tư Mã Ý nói: "Tại hạ cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy bầu không khí có chút không đúng."

"Trọng Đạt có phải là đêm qua ngủ không được ngon không?" Mạnh Đạt không đồng ý, nói: "Ngươi đừng nghi thần nghi quỷ làm ảnh hưởng tới quân tâm nữa. Binh lực của quân Sở và quân ta là tương đương, mà quân Sở đại đa số là bộ binh, quân ta thì toàn là kỵ binh, kỵ binh đối bộ binh với binh lực ngang bằng, trận chiến này đánh kiểu gì mà chẳng thắng. Nhị tướng quân không cần phải do dự làm gì nữa, cứ hạ lệnh tiến công đi."

"Đợi đã." Tư Mã Ý đột nhiên vẻ mặt khẽ động, vội vàng đưa tay ra, nói: "Tại hạ biết rồi, tại hạ biết không thỏa đáng ở chỗ nào rồi!"

Mã Đại nhíu mắt lại, hỏi: "Chỗ nào không thỏa?"

"Binh lực!" Tư Mã Ý nói: "Binh lực của quân Sở chẳng qua chỉ có khoảng ba vạn, trên cơ bản là tương đương với quân ta, nhưng bọn chúng không ngờ lại dám bày trận dã chiến với quân ta ở ngoài thành. Đây chẳng phải là khả nghi sao?"

Mã Đại trầm giọng nói: "Ý của Trọng Đạt là..."

"Bên trong tất có điều kỳ quặc." Tư Mã ý nói: "Tại hạ cho rằng không nên mạo hiểm tiến công."

"Hừ." Mạnh Đạt không đồng ý, nói: "Có thể có gì kỵ quặc chứ? Đào lỗ bẫy ngựa? Giăng thừng gạt ngựa ư (giăng giây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương)?"

Tư Mã Ý lắc đầu nói: "Nếu là đào hố bẫy ngựa và giăng thừng gạt ngựa, chẳng qua chỉ là mấy mánh lới rẻ tiền, căn bản không đủ để làm ảnh hướng tới đại cục, trong đây nhất định là có huyền cơ khác."

Nói tới đây thì dừng lại, sau khi nghĩ ngợi một thoáng thì Tư Mã Ý liền nói với Mã Đại: "Nhị tướng quân, sao trước tiên không phái hai ngàn kỵ binh thử phản ứng của quân Sở?"

Mã Đại trầm ngâm một lát rồi đồng ý: "Được, Mạnh Đạt nghe lệnh."

Mạnh Đạt vội vàng giục ngựa lên trước, nói: "Có mạt tướng."

Mã Đại nói: "Dẫn hai ngàn thiết kỵ... xuất kích!"

"Mạt tướng tuân lệnh!" Mạnh Đạt ôm quyền vái một cái trên lưng ngựa, giục ngựa tới trước trận, giơ trường thương trong tay lên rồi dùng lực hất một cái, nghiêm giọng quát: "Tiền quân thiết kỵ... xuất kích!"



Trong trận của quân Sở.

"Hả?" Trương Liêu đột nhiên ồ lên một tiếng kinh ngạc, nói với Gia Cát Lượng: "Quân sư, Mã Đại hình như chỉ phái hai, ba ngàn kỵ binh tiến công trước thôi."

Gia Cát Lượng lạnh lùng nói: "Mã Đại dụng binh cẩn thận, đây là chuyện trong ý liệu."

Ngụy Duyên hỏi: "Vậy hiện tại nên làm thế nào? Trong trận có nhiều bách tính bị bắt cóc như vậy, thời gian kéo dài rất dễ lộ sơ hở."

Gia Cát Lượng nói: "Không có quân lệnh của bản quân sư, hậu quân không được khinh cử vọng động."

Trương Liêu hỏi: "Hai, ba ngàn Tây Lương thiết kỵ này ứng phó như thế nào đây?"

Gia Cát Lượng nói: "Kim Toàn đâu?"

Kim Toàn vội vàng giục ngựa lên trước, ôm quyền thưa: "Có mạt tướng."

Gia Cát Lượng nói: "Dẫn ba ngàn man binh lên chặn đánh Tây Lương thiết kỵ."

"Tuân lệnh."

Kim Toàn dạ một tiếng, điểm ba ngàn Ngũ Kê man binh rồi xông lên trước.

Không tới một lát, khoảng cách giữa hai quân chỉ còn mấy chục bước. Mạnh Đạt hạ lệnh một tiếng, kỵ binh ở hàng trước nhao nhao ném lao ra. Kim Toàn hô một tiếng, man binh chạy trước nhao nhao giơ lỗ thuận trầm trọng trong tay lên để đỡ. Cảnh tượng trong dự đoán của tướng sĩ quân Lương không ngờ lại không phát sinh, chỉ khi làn mưa lao rơi xuống, có mấy chục man binh hô thảm một tiếng rồi ngã xuống trong vũng máu, nhưng tuyệt đại đa số man binh đều không chịu chút thương tổn nào, vẫn tiếp tục chạy nhanh lên trước.

Rõ ràng, quân Sở đối với lợi khí lao mà Tây Lương thiết kỵ quen dùng sớm đã có phòng bị. Lỗ thuẫn của những man binh này vừa lớn lại vừa nặng, độ dày và độ cứng của nó đủ để ngăn cản được sức đâm của lao.

"Đáng ghét!"

"Mạnh Đạt hừ một tiếng, vội vàng giơ trường thương lên chỉ vào cánh trái, hai ngàn Tây Lương thiết kỵ đang ùa tới nhanh chóng đổi phương hướng chạy nước rút, cơ hồ là cắt xéo qua trước trận của ba ngàn man binh, sau đó ở trước tận vòng một vòng vu hồi ra sườn sau của man binh. Có điều Mạnh Đạt rất nhanh liền phát hiện lần này đúng là gặp phải phiền phức rồi. Tây Lương thiết kỵ vừa cắt qua chính diện, man binh liền lập tức dừng tiến lên mà kết thành một trận phòng ngự hình tròn.

Hơn một ngàn lỗ thuẫn kiên cố dày cộp được dựng lên ở trước trận của man binh, tạo thành một bức tường thuẫn dày, cả man binh trận trông giống như một con rùa, đầu và tứ chi đều co rút vào trong cái mai kiên cố. Tây Lương thiết kỵ cho dù là một con sư tử, lúc này cũng cảm thấy không có chỗ nào để đớp. Đặc biệt khó giải quyết là trên mai của con rùa này còn có đầy mũi nhọn sắc bén. Đó chính là hơn một ngàn trường mâu được chĩa ra qua các khe hở của lỗ thuẫn.

Phó tướng giục ngựa tới gần Mạnh Đạt, nghiêm giọng hỏi: "Tướng quân, hiện tại làm sao bây giờ?"

Mạnh Đạt sầm mặt xuống, tức giận quát: "Con mẹ nó, ngươi dẫn hai trăm kỵ binh đột kích từ chính diện, đập vỡ cái xác rùa này cho bản tướng quân!"

"Tuân lệnh!"

Phó tướng ầm ầm lĩnh mệnh, phất trảm mã đao trong tay về phía trước. Trong đại đội kỵ binh đang chạy quanh man binh với tốc độ rất nhanh lập tức chia ra hai trăm kỵ binh, theo sau phó tướng quay đầu ngựa lại, trùng sát thẳng về phía mai rùa hình tròn do man binh xếp thành!

...

Năm mươi dặm về phía trước huyện Tân Dã, hai mươi vạn đại quân Tây Lương đang rầm rập nam hạ.

Bản trận trung quân, một chiếc xe ngựa khổng lồ đang thuận theo quan đạo chậm rãi tiến về phía trước. Thùng xe rộng rãi do một tấm bình phòng chia thành hai gian. Bên trong trang trí rất xa hoa, tất cả những dụng cụ cần dùng đều có cả. Mã Dược lúc này đang dựa vào giường mềm chợp mắt. Hai nữ tử trẻ tuổi thân hình yểu điệu, dung mạo xinh đẹp đang cong mông ngồi đấm đùi cho Mã Dược ở trước giường.

Gian bên ngoài bày biện như một phòng khách, chính diện bình phong treo một bản đồ quân sự Kinh bắc. Giả Hủ, Lý Túc và Lỗ Túc đang ngồi ở trước bàn thấp giọng nghị luận gì đó. Khi ba người đang nói chuyện thì rèm xe ngựa đột nhiên bị người ta vén lên, một bóng người nhoáng lên, Khoái Việc đã cúi người chui vào thùng xe, hỏi ba người: "Chúa công tỉnh ngủ chưa?"

Lý Túc lắc đầu nói: "Chưa?"

"Là Dị Độ à?" Lý Túc vừa dứt lời, phía sau bình phong đột nhiên vang lên giọng nói của Mã Dược: "Có phải là Phương Duyệt, Từ Hoảng đã đắc thủ rồi không?"