Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 532: Cô muốn báo thù cho Mạnh Khởi



Khi Mã Dược lo lắng không yên chạy tới nơi thì chỉ thấy mấy chục nha hoàn phó phụ quỳ trước màn che của Mã Siêu, còn chính thê Chân Vinh của Mã Siêu thì quỳ trước giường Mã Siêu ở trong màn. Phía tay trái Chân Vinh là trưởng thử Mã Thiều của Mã Siêu đang quỳ, tay phải là thứ tử Mã Câu. Mã Câu, Mã Thiều còn nhỏ nên hoàn toàn không biết cái chết của Mã Siêu đối với bọn chúng mà nói thì có tư vị gì, chỉ nắm lấy tay áo Chân Vinh, bập bẹ khuyên mẫu thân đừng khóc.

"Mạnh Khởi!"

Mã Dược vội vàng bước lên trước hai bước, quỳ một gối ở trước giường, trong con ngươi vốn luôn lạnh lùng không có nhân tình lúc này lại lộ ra vẻ lo lắng và đau đớn vô tận. Tuy Mã Dược không phải là hậu nhân chân chính của Mã Viên, nhưng nhiều năm nay, hắn sớm đã coi mình là hậu nhân chân chính của Mã Viên, đối với Mã Siêu cũng một mực thân như huynh đệ, hơn nữa hắn còn tốn rất nhiều tâm huyết trên người Mã Siêu.

Không chút khoa trương khi nói rằng Mã Dược hoàn toàn coi Mã Siêu là khai quốc đại tướng quân của vương triều Mã gia để bồi dưỡng, giống như Hán Võ đế Lưu Triệt không tiếc phải mạo hiểm mấy vạn Hán quân thiết kỵ toàn quân bị tiêu diệt mà bồi dưỡng Hoắc Khứ Bệnh. Sự bồi dưỡng của Mã Dược đối với Mã Siêu cũng là không tiếc giá đắt. Song, điều khiến Mã Dược ngàn vạn lần không ngờ tới là mệnh vận của Mã Siêu cũng tương tự như Hoắc Khứ Bệnh!

Là ý trời hay là trùng hợp?

"Huynh trưởng…" Mã Siêu ngọ nguậy muốn ngồi dậy thi lễ, song hai cánh tay bình thường có thể bạt núi lúc này lại không chống nổi được thân hình của hắn, mới ngồi dậy được một nửa thì Mã Siêu lại ngã xuống giường, lúc này mới sầu thảm nói: "Huynh trưởng, tiểu đệ mang trọng bệnh trên người, thứ cho không thể hành lễ."

"Mạnh Khởi..."

Mã Dược chỉ nắm chặt hai tay Mã Siêu, nghẹn ngào không nói thành lời. Từ sau khi xuyên việt tới thế giới này hắn chưa từng rơi một giọt lệ nào, lúc này không ngờ mắt lại ươn ướt. Khi nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống thì ngoài màn đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp rút. Mã Dược thuận thế nghiêng đầu nhìn rồi lén lau đi nước mắt.

"Thiếu tướng quân!"

"Thiếu tướng quân!"

Trong tiếng hô hoán đầy lo lắng và đau thương, Giả Hủ, Lý Túc, Hứa Chử, Phương Duyệt đã nối đuôi nhau bước vào, nhao nhao quỳ xuống sau Mã Dược. Tuy nói luận về thân phận thì bọn họ không cần phải quỳ, nhưng tên gia hỏa Mã Dược này trước giờ coi lễ nghi như không khí, đã quỳ một gối xuống trước giường của tộc đệ, bọn Giả Hủ cũng chỉ đành quỳ theo.

"Huynh trưởng, huynh trưởng!" Mã Siêu nắm chặt hai tay của Mã Dược, trong đôi mắt hổ từ từ ứa lệ, trong ngữ khí tràn ngập sự phiều mộn và tiếc nuối vô tận, nhẹ nhàng nói: "Thật sự rất muốn lại được theo huynh chinh chiến sa trường, muốn nhìn thấy ngày huynh trưởng nhất thống giang sơn, quân lâm thiên hạ... Đáng tiếc, tiểu đệ đã không đợi được tới ngày đó rồi..."

"Mạnh Khởi không được nói bậy!" Mã Dược vội vàng ngắt lời Mã Siêu: "Không phải chỉ ngã một cú thôi sao, có gì to tát đâu nào. Vi huynh đã lệnh cho Tư Mã ý gọi tất cả thái y trong triều đến rồi. Mạnh Khởi, đợi các thái y tới là không có chuyện gì đâu, thương thế của ngươi là chuyện nhỏ thôi."

"Huynh trưởng." Mã Siêu ngước mắt lên, nhìn vào màn che trên đỉnh đầu, yếu ớt nói: "Huynh không cần phải an ủi đệ, tiểu đệ tuy chỉ sống tới hai mươi bảy tuổi, nhưng thấy cũng không uổng kiếp này. Lã Bố tự xưng thiên hạ vô địch, nhưng hắn tới lúc chết đã làm được những gì? Siêu không dám tự khen, nhưng anh hùng hào kiệt Quan Đông chết dưới tay Siêu phải tới mấy trăm người! Điều mà tiểu đệ cảm thấy tiếc nuối nhất là không thể tận mắt thấy huynh trưởng quân lâm thiên hạ."

"Mạnh Khởi, hu hu hu..."

Nước mắt của Mã Dược cuối cùng cũng ứa ra, bật khóc rất to.

Thần thái trong mắt Mã Siêu chuyển thành ảm đạm, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp rút, vùng vẫy gọi: "Vinh... Vinh... nhi..."

"Phu quân."

Chân Vinh hét lên một tiếng bi thương, quỳ gối tới trước giường bệnh của Mã Siêu. Nhìn Chân Vinh khóc rất thương tâm, Mã Thiều và Mã Câu còn nhỏ tuổi cũng khóc theo. Mã Siêu đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy trán Chân Vinh, trong mắt hiện lên vẻ hổ thẹn, thở dài nói: "Vinh nhi, vi phu thấy thẹn với nàng. May mà nàng còn trẻ tuổi, Vận nhi và Câu nhi cũng tự nhiên có huynh trưởng thay vi phu dưỡng dục chúng, nàng tìm một nhà nào tốt mà gả đi, chớ có thủ tiết vì vi phu."

"Không." Chân Vinh lắc đầu nói: "Thiếp thân sống là người Mã gia, chết là quỷ Mã gia, đời này tuyệt đối không bối phu tái giá."

"Ài." Mã Siêu thở dài một tiếng, nói một câu cuối cùng: "Cái này cũng tùy nàng, chỉ là khổ cho nàng quá..."

Nói xong, hai mắt Mã Siêu nhắm lại rồi không còn thanh tức.

Mã Dược đưa tay ra sờ mũi Mã Siêu, sắc mặt của Mã Siêu trong khoảnh khắc biến thành trắng bệch, thân hình vốn đang thẳng cũng từ từ ngả xuống. Ánh tàn dương chiếu qua kkung cửa sổ, chiếu cho tóc mai của Mã Dược ánh thành một dải thê lương, cả người giống như là già đi cả chục tuổi, người mới hơn tứ tuần mà lại lộ ra vẻ như tuổi xế chiều.

Chân Vinh cùng thê thiếp của Mã Siêu biết Mã Siêu đã chết, liền nhao nhao khóc rống lên, trong phủ Chinh Tây tướng quân lập tức tràn ngập bi thương.

Mã Dược lảo đảo bước ra ngoài cửa, Giả Hủ, Lý Túc vội vàng bước lên đỡ Mã Dược, Giả Hủ gạt lệ, thấp giọng khuyên nhủ: "Người chết không thể sống lại, chúa công cố nén bi thương."

Trong mắt Mã Dược là một mảng ngốc trệ, chỉ lắc đầu lẩm bẩm: "Mạnh Khởi anh tài ngút trời, sao lại đột nhiên mất đi? Sao lại đột nhiên mất đi như vậy?"

Giả Hủ, Lý Túc buồn bã nhìn nhau, lắc đầu thở dài, hai người đều có thể lý giải được tâm tình của Mã Dược lúc này. Loại tâm tình này giống như nông phu khổ cực cả một mùa hè, mắt thấy sắp có thu hoạch thì trời lại đổ băng sương, thua hoạch trong nông trường mất hết cả. Loại mất mát vô cớ đó, cảm giác khóc không ra nước mắt đó người chưa từng tự mình thể hội thì rất khó hiểu được.

...

Tháng giêng năm Kiến An Hán Hiến đế thứ mười lăm (202), Chinh Tây tướng quân Mã Siêu bệnh chết, năm ấy vừa tròn hai mươi bảy tuổi.

...

Bảy ngày sau.

Mã Dược cuối cùng cũng từ trong bi thống khôi phục lại, lúc này hạ lệnh cho bọn văn quan võ tướng Giả Hủ, Lý Túc, Khoái Lương, Khoái Việt, Lỗ Túc, Trần Quần, Tư Mã Ý, Pháp Chính, Từ Hoảng, Phương Duyệt, Hứa Chử, Mã Đại, Mã Hưu, Mạnh Đạt, Tô Tắc, Chung, Hồ Xích Nhi tề tụ ở tướng phủ.

Khi chúng nhân đến đủ, Mã Dược nghiêm giọng quát: "Chư vị, cô quyết ý khởi binh ba mươi vạn nam hạ Kinh châu, thề lấy thủ cấp của Tào Chân, Gia Cát Lượng để tế điện vong linh của Mạnh Khởi."

Mã Dược vừa dứt lời, Giả Hủ, Lỗ Túc, Khoái Việt, Tư Mã ý, Pháp Chính lộ ra vẻ thản nhiên. Rõ ràng, trước khi tới tướng phủ năm người đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Mã Siêu được Mã Dược gởi gắm hi vọng đã chết, Mã Dược há có thể bỏ qua? Nói tới cùng thì Mã Siêu tuy cưỡi ngựa ngã chết, nhưng nếu không phải là trúng mai phục của Gia Cát Lượng từ trên huyền nhai rơi xuống dẫn tới trọng thương, với kỵ thuật của Mã Siêu há có thể ngã ngựa được?

Với tính cách có thù tất mà báo mà còn phải báo ngay lập tức của Mã Dược thì tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho Gia Cát Lượng và Tào Chân. Trước mắt nam chinh Kinh châu tuy không phải là thời cơ tốt nhất, nhưng ít nhiều cũng là cơ hội. Tôn Quyền binh bại Hoài Nam, Tào Tháo chiến tử Tây Xuyên mới qua chưa được hai năm, với căn cơ bạc nhược của Kinh châu, Dương châu, căn bản không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà khôi phục được nguyên khí.

Do Mã Dược chiếm cứ mười hai châu trong mười lăm châu của Đại Hán, dựa vào cơ số nhân khẩu khổng lồ cùng với có được tài lực hùng hậu của hậu phương Quan Trung hậu thuẫn, tốc độ khôi phục của quân Lương so với Sở, Ngô lưỡng quân thì nhanh hơn nhiều. Lúc này nam chinh, vô luận là trên binh lực hay là trên hậu cần bổ cấp, quân Lương đều chiếm được ưu thế áp đảo, nhất chiến định giang sơn không phải là không có khả năng.

"Chúa công, lúc này nam hạ e rằng chưa phải là lúc." Chỉ có Khoái Lương bước ra khỏi hàng khuyên cản: "Ngô, Sở có Trường Giang thiên hiểm làm chỗ dựa, cớ sao không đợi Cam Ninh tướng quân ở Hoài Nam luyện thành thủy quân, rồi dốc hết trăm vạn thủy, lục đại quân dùng thế thái sơn áp đỉnh để nam chinh? Nếu như vậy, có thể không phí sức lực bình định Kinh, Dương, nhất thống giang sơn, cuối cùng làm nên thiên thu đại nghiệp."

"Ý cô đã quyết." Mã Dược dứt khoát nói: "Tử Nhu không cần phải nhiều lời."

Khoái Lương chắp tay vái rồi đành bước lại vào hàng.

Mã Đại bước ra khỏi hàng, hai tay ôm quyền nghiêm giọng hô: "Huynh trưởng, tiểu đệ nguyện làm tiền bộ!"

"Tốt!" Mã Dược cao giọng quát: "Mã Đại nghe lệnh!"

Mã Đại phấn khởi nói: "Có mạt tướng."

Mã Dược nói: "Dẫn ba vạn thiết kỵ làm tiền bộ, ngay trong hôm nay giết tới Tân Dã!"

"Tuân lệnh!"

"Mạnh Đạt, Tô Tắc nghe lệnh!"

Mạnh Đạt, Tô Tắc bước lên trước, ôm quyền thưa: "Có mạt tướng."

Mã Dược nói: "Hai ngươi làm phó tướng của Mã Đại, cùng nhau xuất chinh!"

"Tuân lệnh."

"Pháp Chính nghe lệnh!"

Pháp Chinh bước ra khỏi hàng ôm quyền nói: "Thuộc hạ có mặt."

"Làm tùy quân tham mưu cho Mã Đại."

Pháp Chính nói: "Tuân lệnh!"

Mã Dược lại nói: "Văn Hòa."

Giả Hủ bước lên trước một bước, chắp tay thưa: "Chúa công có gì phân phó?"

Mã Dược nói: "Dùng khoái mã tám trăm dặm truyền hịch tới Hoài Nam, lệnh cho Trương Yến dẫn mười vạn quân Hắc Sơn trong vòng ba tháng phải tới Tân Dã."

"Tuân lệnh!"

Giả Hủ chắp tay lui xuống, Mã Dược lại gọi: "Từ Hoảng!"

Từ Hoảng vội vàng bước lên trước thưa: "Có mạt tướng."

Mã Dược nói: "Lập tức về Nam Dương, chỉnh đốn võ bị, chuẩn bị nam chinh."

"Tuân lệnh."

"Phương Duyệt!"

"Có mạt tướng."

"Suất binh mười vạn làm trung quân, theo cô cùng nam chinh." xem tại TruyenFull.vn

"Tuân lệnh."

"Khoái Lương, Trần Quần."

"Có thuộc hạ."

"Lệnh cho các ngươi đôn đốc lương thảo truy trọng, hỗ trợ đại quân nam chinh."

"Tuân lệnh."

"Báo..." Khi Mã Dược đang phân phái quân đội thì đột nhiên có tiểu lại hối hả bước vào đại sảnh, hai tay giơ cao một quyển thư giản, hổn hển nói: "Thừa tướng, Ích châu cấp báo."

"Hả?" Mã Dược nhíu mày nói: "Ích châu ư? Trình lên đây!"

Tiểu lại bước lên trước đưa thư giản cho Tư Mã Ý. Tư Mã Ý lại đưa thư giản cho Mã Dược. Mã Dược lập tức mở ra đọc rồi sắc mặt trầm xuống, Lý Túc ở bên cạnh không nhịn được liền hỏi: "Chúa công, Ích châu xảy ra chuyện gì vậy?"

Mã Dược ném tư giản lên bàn, trầm giọng nói: "Thứ sử Ích châu Trương Tùng cấp báo, nam trung man vương Mạnh Hoạch khởi binh mười vạn tập nhiễu Xuyên nam, lại có phản quân Ngũ Khê Man, Khương tộc đông tây hô ứng. Sở quân đại tướng Trương Liêu đóng hai vạn binh ở Di lăng, như hổ đói rình mồi Ngư Phúc phổ, Tây Xuyên bốn mặt thụ địch, đã nguy như chồng trứng sắp đổ, xin triều đình hỏa tốc phát binh tiêu diệt."

Lý Túc nghe vậy liền nghẹn lời: "Cái này..."

Mã Dược hỏi Giả Hủ: "Văn Hòa, ngươi cho rằng có nên phái binh tiêu diệt không, nếu phải binh thì nên phái bao nhiêu quân đi?"

Giả Hủ trầm ngâm một lát rồi nói: "Tây Xuyên có Trương Tú tướng quân lưu thủ, Trương Tùng, Trương Nhiệm cũng không phải là hạng vô năng. Nếu đã dùng khoái mã tám trăm dặm cấp báo cho triều đình thì chứng tỏ tình huống đã vô cùng nghiêm trọng. Do đó, Hủ cho rằng viện binh nhất định phải phái đi! Nếu không sẽ không thể làm phấn chấn quân tâm của tướng sĩ Xuyên Trung, càng không thể làm kiên định quyết tâm tử thủ của sĩ tộc Xuyên Trung. Còn phải bao nhiêu viện quân tới giúp thì Hủ cho rằng trong khoảng hai, ba vạn người. Cái này sẽ không ảnh hưởng tới việc nam chinh của chúa công."

"Vậy nên phái ai lĩnh quân?" Mã Dược nói tới đây thì dừng lại, đột nhiên nhớ tới Mã Siêu đã bệnh chết, buồn bã nói: "Ài, nếu Mạnh Khởi còn sống, cô cần gì phải lo tới cục thế Tây Xuyên? Chỉ cần Mạnh Khởi một mình một ngựa đến, với uy danh của Mạnh Khởi, phản quân Tây Khương tất nhiên phải tự hàng, có sự tương trợ của Khương binh, thì sợ gì bọn phản loạn Nam man, Ngũ Khê Man?"

"Chúa công." Giả Hủ nói: "Hủ có một nhân tuyển."

Mã Dược hỏi: "Văn Hòa cho rằng ai là hợp lý nhất?"

Giả Hủ nói: "Ngoài thế tử thì không ai cả."

"Chinh nhi lãnh binh?" Mã Dược đầu tiên hơi ngây người, sau đó lập tức gật đầu: "Ừ, cũng là lúc đó nó nên đơn độc lĩnh quân rồi, có điều vẫn cần phái một bách chiến túc tướng làm phó tướng cho nó, ngoài ra còn cần một mưu sĩ làm túi khôn cho nó."

"Chúa công." Giả Hủ không đồng ý, nói: "Hủ cho rằng không nên phái bách chiến túc tướng làm phó tướng cho thế tử, phải biết thế tử tính tình khiêm tốn, nếu phái túc tướng đi theo thì tất sẽ xuôi theo ý người đó, mất đi sự quyết đoán. Huống chi cục thế Tây Xuyên nhìn thì hữu kinh nhưng kỳ thực lại vô hiểm. Phản quân Tây Khương, Nam man, Ngũ Khê Man đều là hạng ô hợp, khó có thành tựu, còn hai vạn Sở quân đóng ở Di Lăng thì một khi chúa công dẫn đại quân nam hạ, e rằng lập tức sẽ rút về Tương Dương."

"Có đạo lý." Mã Dược gật đầu nói: "Vậy để Mã Chinh một mình lĩnh quân xuất chinh, Hiếu Trực hãy làm tùy quân tham mưu."

Pháp Chính nói: "Tuân lệnh."