Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 517: Nhấn chìm Hoài An



Vĩnh An, dinh thự của Trương Tú.

Trương Tùng vội vã bước vào thiên thính, ôm quyền hỏi Trương Tú: "Tướng quân đêm khuya triệu kiến, không biết có chuyện gì gấp?"

Trương Tú ngẩng đầu chỉ vào Lôi Đồng ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Hay là Lôi Đồng tướng quân nói đi."

Lôi Đồng gật gật đầu, nói: "Hành tích của quân Tào gần đây vô cùng khả nghi, Trương Nhiệm tướng quân sai mạt tướng chuyển cáo tới tướng quân và thứ sử đại nhân, nhất định phải đề cao cảnh giác, đề phòng quân Tào đi đường nhỏ bất ngờ tập kích Vĩnh An."

"Hả?" Trương Tùng trầm giọng nói: "Tướng quân hãy nói xem hành tích của quân Tào khả nghi như thế nào?"

Lôi Đồng nói: "Quân Tào một mực tu sửa sản đạo ở Giang Hữu, Trương Nhậm tướng quân cho rằng quân Tào là minh tu sạn đạo, ấm độ Trần Thương."

"Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương ư?" Trương Tú lập tức biến sắc, quay đầu nhìn Trương Tùng, nói: "Trương đại nhân, từ Kinh Châu vào Xuyên thực sự có đường khác ư?"

"Cái này..." Trương Tùng sau khi trầm ngâm một lát thì lắc đầu nói: "Thật sự là khó nói, tại hạ tuy biết địa hình của Tây Xuyên, nhưng cũng không thể biết được hết mỗi một ngóc ngách của Tây Xuyên. Ở sâu trong Vu Sơn, Ba Sơn còn có những con đường nhỏ mà tại hạ không biết là chuyện hoàn toàn có khả năng. Có điều, cho dù có tiểu lộ thông suốt cũng tất nhiên là cực kỳ hiểm trở, đại quân e rằng là khó mà đi qua được?"

Trương Tú nói: "Nếu thực sự có tiểu lộ như vậy, sao với Trần Thương tiểu đạo và Tử Ngọ cốc tiểu đạo thì như thế nào?"

Trương Tùng nói: "Cũng tương đương nhau."

"Ừ." Trương Tú nói: "Hiểu rồi."

Nói tới đây thì dừng lại, Trương Tú nói với Lôi Đồng: "Lôi Đồng tướng quân."

Lôi Đồng vội vàng ôm quyền nói: "Có mạt tướng."

Trương Tú nói: "Tướng quân ngay đêm quay về Ngư Phúc Phổ, nhất thiết phải chuyển cáo lại cho Trương Nhiệm tướng quân, bảo ba vạn đại quân của hắn đóng chặt ở đó như đinh, bất kể ngoại giới phát sinh chuyện gì cũng không được khinh cử vọng động, càng không cho phép tự tiện xuất kích! Cho dù là Vĩnh An bị công hãm, thậm chí là thành đô bị công hãm thì cũng không cần phải để ý! Chỉ cần hắn thủ được Ngư Phúc Phổ thì chính là lập được đại công ạ. Ngoài ra, nếu để mất Ngư Phúc Phổ, cho dù hắn ở trước trận chém chết được Tào Tháo thì bản tướng quân cũng phải trị tội hắn!"

Lôi Đồng nói: "Mạt tướng tuân lệnh."

Trương Tú xua tay nói: "Tướng quân mau đi đi."

"Mạt tướng cáo lui."

Lôi Đồng chắp tay vái một cái, quay người vội vã bỏ đi.

Nhìn Lôi Đồng bỏ đi, Trương Tùng u sầu nói: "Tướng quân đây là chuẩn bị dùng bất biến để ứng vạn biến ư?"

"Không sai?" Trương Tú gật đầu nói: "Tào Tháo thân kinh bách chiến, dùng binh quỷ trá, chúa công và quân sư cực kỳ kiêng kỵ hắn. Nếu mạt tướng suất quân xuất kích quyết chiến với hắn thì tất bại chứ không nghi ngờ gì nữa. Mạt tướng cho rằng thượng thượng chi sách để chống chọi với Tào Tháo chính là dựa vào thành mà thủ, lấy bất biến ứng vạn biến. Chia binh phòng thủ cứ điểm quan trọng, sách lược này xét thấy quả thật là rất bị động, cũng rất dễ bị Tào Tháo kích phá, gặm từng miếng từng miếng như tằm ăn rỗi. Nhưng đây chính là dụng ý của bản tướng quân!"

"Ồ!" Trương Tùng trầm giọng nói: "Dụng ý của tướng quân là muốn chia binh chống địch, cố gắng chống chọi, dùng binh lực và không gian để đổi lấy thời gian, phải không?"

"Chính là như vậy." Trương Tú nắm chặt quyền đầu, nói: "Tào Tháo có lợi hại hơn nữa thì hắn liệu có thể trong vòng nửa năm từ Vĩnh An đánh tới Thành đô được không? Nhưng sau nửa năm, chúa công sớm đã đánh thắng Hoài Nam chi chiến. Tới lúc đó hồi sư ập tới Kinh Tương, Tào Tháo cho dù là muốn hồi sư tự cứu thì cũng không kịp. Mạt tướng sở dĩ bảo ba vạn đại quân của Trương Nhiệm đóng thật chặt vào Ngưu Phúc Phổ như cây đinh, chính là muốn bức chúng lại phải đi đường nhỏ một lần nữa. Hắc hắc."

Trương Tùng vuốt chòm râu dưới cằm, đột nhiên hỏi: "Nhưng tướng quân có nghĩ tới vạn nhất thừa tướng chiến bại tại Hoài Nam thì sao?"

"Không thể." Trương Tú dứt khoát nói: "Đây là điều không thể."

Trương Tùng nói: "Tướng quân đừng quên, từ xưa tới nay, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều là chuyện không phải hiếm. Không nói đâu xa, chỉ nói tới Quan Dộ chi chiến giữa Viên Thiệu và Tào Tháo, Tào Tháo không phải là bằng vào ba vạn nhược lữ mà đánh bại ba mươi vạn đại quân của Viên Thiệu sao?"

"Nhưng chuyện này thì khác, Tôn Quyền không phải là Tào Tháo, chúa công càng không phải là Viên Thiệu." Trương Tú nói tới đây thì dừng lại, trong mắt đột nhiên lóe sáng, quay đầu lại nói với Trương Tùng: "Mà vạn nhất cho dù chúa công thật sự chiến bại ở Hoài Nam, vậy cũng không có gì phải lo lắng. Đại nhân ngàn vạn lần đừng quên rằng, dưới trướng chúa công còn có Mã Siêu đó. Thiếu tướng quân viễn chinh Tây Vực đã hơn một năm rồi, tùy thời đều có thể quay về Trung Nguyên."

Trương Tùng nói: "Tướng quân đừng hiểu lầm, bản quan cũng chỉ là nói vậy mà thôi. Trên thực tế, hiện tại cả sĩ tộc Tây Xuyên đều đã buộc thành một túm với thừa tướng rồi, có thể nói là một người vinh thì tất cả đều vinh, một người chịu tổn thất thì tất cả đều chịu tổn thất theo. Bản quan và cả sĩ tộc Tây Xuyên tuyệt đối sẽ không bán đứng thừa tướng. Bản quan hôm nay dừng lời ở đây, cái mạng già này giao cho bản tướng quân ngài rồi. Vĩnh An còn thì Trương Tùng còn, Vĩnh An mất thì Trương Tùng vong!"

"Tốt." Trương Tú cao giọng nói: "Có câu này của đại nhân, ngài đã chắc chắc thành bằng hữu của mạt tướng rồi."

Hai cánh tay lớn nắm chặt vào nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng cao giọng cười to.

Ngoài cửa đông Vĩnh An, Ngụy Duyên dẫn mấy chục binh sĩ giả trang làm tiêu phu tiềm phục trong bụi ở của đông hiệu, đang quan sát động tĩnh của Vĩnh An. Nhìn từ xa, chỉ thấy ngoài cửa đông Vĩnh An có hai đội thiết giáp kỵ sĩ đang đứng, một tiểu giáo dẫn hai binh sĩ đang tra hỏi kỹ càng bách tính muốn vào thành, gặp xe đẩy chở củi thì càng kiểm tra tử tế hơn.

Ngụy Diên không nhịn được mà quay đầu nhìn lại mấy chục bó củi ở đằng sau, trong những bó củi này đều giấu bính khí cả.

"Tướng quân, tình hình không ổn rồi." Có binh sĩ rướn lên, thấp giọng nói: "Quân Lương tra khám vô cùng nghiêm ngặt, nhìn cảnh này thì căn bản là không thể đem binh khí giấu trong bó củi trà trộn vào thành được. Làm sao bây giờ?"

Một binh sĩ khác nói: "Hay là không mang theo binh khí nữa?"

"Không được." Nguyện Duyên dứt khoát nói: "Không mang theo binh khí vào thành thì chẳng khác nào đi chịu chết."

"Vậy tướng quân nói phải làm sao bây giờ?"

"Ừm." Ngụy Duyên trầm mặc một lát, gọi ba binh sĩ tới trước mặt, phân phó: "Ba đứa các ngươi trước tiên đi thăm dò một chút, khi thủ quân xét hỏi thì nhất định phải kín đáo, ngàn vạn lần đừng để lộ dấu vết, nhớ kỹ chưa?"

"Tướng quân yên tâm." Lão binh dẫn đầu nhấc hai bó củi lên, gọi hai binh sĩ khác rồi nói: "Đi nào."

Ngụy Duyên phất tay, suất lĩnh đám binh sĩ còn lại trốn vào trong bụi cỏ, khẩn trương nhìn ba binh sĩ ngênh ngang bước tới cửa thành Vĩnh An. Khi sắp tới gần cửa thành thì tiểu giáo thủ quân dẫn hai binh sĩ tới đón đầu, cao giọng quát: "Đứng lại, làm gì thế?"

Lão binh dẫn đầu của quân Tào vội vàng bỏ bó củi trên vai xuống, cười bồi nói: "Quân gia, lão hán là tiều phu ở gần trong núi, dẫn hai nhi tử đi chặt mấy bó củi rồi mang vào trong thành để bán, định đổi lấy mấy thước vải để chuẩn bị hôn sự cho tiểu nhi tử, hắc hắc, hắc hắc."

"Tiều phu ở gần trong núi?" Tiểu giáo thủ quân nhìn lão binh quân Tào hai lượt, đột nhiên quát: "Nói bậy, ta thấy ngươi giống gian tế, người đâu, trói lão già này lại!"

"Tuân lệnh!"

Hai binh sĩ ầm ầm thừa lệnh, lao lên giống như hổ lang.

Lão binh quân Tào biến sắc, quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho hai binh sĩ ở phía sau, quát: "Huynh đệ, chém chết mẹ nó đi!"

Huýt sáo một tiếng, ba gã gian tế quân Tào liên rút ra ba thanh khảm đao từ trong bó củi, đao quang lấp lánh chém thẳng vào mặt hai thủ quân, tiểu giáo thủ quân sắc mặt trầm xuống, cao giọng quát: "Giỏi lắm, quả nhiên là gian tế!"

Trong bụi cỏ ở xa xa.

"Hừm." Ngụy Duyên hậm hực đấm xuống đất, ảo não nói: "Thằng ngu này làm hỏng chuyện rồi!"

"Tướng quân, hay là chúng ta nhân cơ hội đoạt lấy cửa thành đi?"

"Thừa cơ đoạt cửa thành ư? Ngươi muốn tìm chết à?" Ngụy Duyên quay đầu lại trừng mắt nhìn binh sĩ vừa hỏi, quát: "Quay về! Thủ vệ của Vĩnh An quá nghiêm mật. Chúng ta căn bản không trà trộn vào được."

...

Ngưu Phúc Phổ, đại doanh của Trương Nhiệm.

"Hiểu rồi." Trương Nhiệm gật gật đầu, nói với Lôi Đồng: "Bản tướng quân đã hiểu dụng ý của Trương Tú tướng quân và Trương Tùng đại nhân rồi."

Lôi Đồng hỏi: "Dụng ý gì vậy?"

Trương Nhiệm đáp: "Đây là muốn dùng binh lực và không gian để đổi lấy thời gian đó! Có quân ta trấn thủ Ngư Phúc Phổ, chỉ đợi thừa tướng đánh bại Tôn Ngô ở Hoài Nam, thừa cơ ùa về Kinh Tương, Tào Tháo cho dù muốn lui cũng khó! Ha ha, thế sự đúng là biến hóa vô thường, ngày hôm qua, bản tướng quân còn lo lắng Tào Tháo sẽ xuất kỳ bình, nhưng hiện tại, bản tướng quân ngược lại hi vọng Tào Tháo thực sự tìm được một con đường nhỏ để vào Xuyên đó!"

Ở chỗ giao nhau giữa Dĩnh Thủy và Hoài Hà, vốn chính là thủy vực hai mươi dặm, phía sau là một bãi phù sa khổng lồ.

Sau khi cưỡng ép di chuyển bách tính Từ Châu vào Hoài Nam, Chu Du trưng tập bốn mươi vạn lao dịch rồi cưỡng bức xây dựng vây đập, khiến thủy vực của Duyên Phong Tân chỉ hai mươi dặm thoáng cái đã mở rộng ra tới phạm vi hơn hai trăm dặm. Lục Tốn đứng ở trên đê vây đập giống như biểu rộng mênh mông vô bờ vô bến. Đột nhiên, trên khuôn mặt trẻ tuổi của Lục Tốn thoáng hiện vẻ vô cùng ngưng trọng.

Cái đê lớn vây đập này một khi mở ra, không chỉ nhấn chìm hai mươi vạn kỵ bị đại quân của Mã đồ tể và mười vạn tinh nhuệ của Cao Thuận, mà còn nhấn chìm cả hơn bốn trăm vạn bách tính vô tội của Hoài Nam nữa! Công bằng mà nói, Lục Tốn thực sự không muốn mở đê vây đập, song quân lệnh như sơn, vì đại nghiệp của chúa công, vì sinh tử tồn vong của quân Ngô, Lục Tốn không còn sự lựa chọn nào khác.

Gió đêm hây hây, thổi cho áo choàng của Lục Tốn kêu phần phật. Vào thời khắc này, thân ảnh của Lục Tốn lộ ra vẻ thanh lãnh rất đặc biệt.

"Tướng quân!" Phó Tướng bước lên đê, có chút bất nhẫn nói: "Có đợi thêm nữa không?"

"Không cần dâu." Lục Tốn đột nhiên giơ tay lên, lắc đầu nói: "Không cần phải đợi nữa, sẽ không thể xuất hiện kỳ tích nữa đâu. Hơn nữa thời gian không đợi người, vạn nhất để thám mã của quân Lương phát hiện ra đê lớn vây đập của bến Duyên Phong mà có chuẩn bị trước thì dụng tâm đến khổ của đại đô đốc sẽ như nước chảy về biển đông hết."

"Ài." Phó tướng thở dài một tiếng, buồn bã quay đầu đi.

Lúc Tốn ngẩng đầu lên trời, tinh thần xán lạn, giống như vạn nhà đốt đèn. Rồi đột nhiên, khóe miệng Lục Tốn lộ ra vẻ dữ tợn băng lãnh, quát gằn từng chữ: "Truyền lệnh, đào đê lớn vây đập!"

"Tuân lệnh!" Thiên tướng ầm ầ lĩnh mệnh, quay đầu lại phất tay quát: "Tướng quân có lệnh, đào đê!"

Hai ngàn sĩ binh quân Ngô sớm đã nghiêm trận chờ đợi nhanh chóng huy động cuốc chim bắt đầu đào. Không tới một lát sau đã đào ra được một cái lỗ trên đê lớn. Nước hồ ôn nhu giống như nữ nhân thuận theo lỗ mà từ từ tràn ra, dưới sự thấm ngấm không chỗ nào không tiến tới được của nước hồ, bùn đất ở hai bên lỗ hống rất nhanh liền mềm ra, sụt lở, rồi sau đó nhanh chóng mở rộng. Rất nhanh, nước hồ của đê lớn vây đập từ một nữ nhân ôn nhu biến thành một con sư tử cuồng bạo, ầm ầm tràn xuống...



Ngoài ba mươi dặm phía tây nam Thọ Xuân, đại doanh của quân Lương.

Trung quân đại trướng, khi Cao Thuận và Cam Ninh đang nghị sự thì đột nhiên có tiểu giao hớt hải chạy vào trướng, quỳ xuống vội vàng nói: "Tướng quân, thừa tướng có lệnh!"

"Chúa công có lệnh ư?" Cao Thuận quát: "Mau nói đi."

Tiểu giáo hổn hển nói: "Quân Ngô tùy thời đều có thể nhấn chìm Thọ Xuân, bảo tướng quân phải chuẩn bị trước cho tốt!"

"Cái gì? Nhấn chìm Thọ Xuân ư!" Cao Thuận trước giờ cho dù là Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không đổi sắc giờ cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi, trầm giọng hỏi: "Ngươi nói là quân Ngô muốn nhấn chìm Thọ Xuân?"

Tiểu giáo gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Ông nội nó, coi bộ quân Ngô là muốn được ăn cả ngã về không rồi." Cam Ninh nghiêm nghị nói: "Cũng may mà chúa công kịp thời phát hiện ra âm mưu của Đông Ngô, nếu không khi quân ta không chút phòng bị tới dưới thành Thọ Xuân, gặp phải thao thiên cự lãng, sau khi hồng thủy qua đi thì mấy trăm dặm xung quanh Thọ Xuân đều trở thành vùng ngập nước. Lúc này thủy quân Đông Ngô lại xông ra truy sát, hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

"Hỏng rồi!" Cao Thuận đột nhiên quát: "Người đâu?"

"Tướng quân có gì phân phó?"

Cao Thuận vừa dứt lời, sớm đã có thân binh bước vào trong trướng.

Cao Thuận quát: "Lập tức sau khoái mã truyền lệnh cho Hứa Chử tướng quân, bảo tám ngàn thiết kỵ của hắn lập tức rút lui!"

"Tuân lệnh."

Thân binh rầm rầm ứng tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Cam Ninh đột nhiên bước ra khỏi hàng, nói: "Tướng quân, nếu quân Ngô thật sự nhấn chìm Thọ Xuân, vậy đập tích nước nhất định được xây ở thượng du Hoài Hà! Hay là để mạt tướng dẫn Cảm Phàm thủy quân lên Hoài Hà, tìm đập tích nước của Đông Ngô? Nếu có thể tới trước khi Đông Ngô đào đập, có lẽ có khả năng phá hỏng kế hoạch của quân Ngô!"

"Không còn kịp nữa rồi!" Cao Thuận lắc đầu nói: "Quân Ngô nếu thực sự quyết định nhấn chìm Thọ Xuân, há lại lưu lại sơ hở như vậy? Huống chi tướng quân lúc này suất lĩnh Cẩm Phàm thủy quân lên Hoài Hà, chẳng may gặp phải hồng thủy thì quá mạo hiểm. Sau khi Hoài Nam chi chiến kết thúc, chúa công tất sẽ điều khiển tinh binh cường tướng thừa cơ công đả Giang Đông. Tới lúc đó không có Cẩm Phàm thủy quân của tướng quân thì không được. Cho nên, bản tướng quân quyết không để ngài đi mạo hiểm như vậy."

...

Chu Du dưới sự vây quanh của chư tướng Thái Sử Từ, Chu Nhiên, Tạ Tinh đứng ở đầu thành Thọ Xuân, nhìn về đại doanh của quân Lương ở phương bắc. Nhìn từ xa, chỉ thấy trong đại doanh của quân Lương ánh lửa sáng rỡ, tiếng người ồn ã, từng đội từng đội Mạc Bặc kỵ binh mang vũ trang hạng nặng đang đi lại tuần tra dọc theo hàng rào ở ngoài doanh. Đây chỉ là một đêm bình thường và yên tĩnh.

Tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên vang lên, Chu Du thản nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lữ Mông dưới sự vây quanh của hai tướng Từ Thịnh, Chu Thái rảo bước về phía trước, khi tới trước mặt Chu Du, Lữ Mông ôm quyền nói: "Đại đô đốc, tất cả chiến thuyền của thủy quân toàn bộ đã được buộc dây thừng chắc chắn! Vô luận là hồng thủy có lớn cỡ nào, chỉ cần tường thành Thọ Xuân không đổ thì chiến thuyền của thủy quân tuyệt sẽ không bị trôi đi!"

"Ừ."

Chu Du nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó không có phản ứng gì. nguồn TruyenFull.vn

Bộ tướng Tạ Tinh không nhịn được mà hung hăng nện lên tường chắn mái, cao giọng nói: "Xem ra đại quân Tây Lương không có chút phòng bị nào cả. Ha ha, trận thao thiên hồng thủy đột nhiên ập tới này khẳng định sẽ dìm chết một nửa lớn mấy chục vạn con lợn Tây Lương này. Nửa nhỏ sẽ do thủy quân của Lữ đô đốc xử lý. Ha ha, khi ở trên mặt nước, bọn lợn Tây Lương này căn bản không kham nổi một kích, trận chiến này quân ta thắng chắc rồi!"

"Đúng vậy!" Bộ tướng Chu Nhiên cũng phụ họa nói: "Không hổ là đại đô đốc, chỉ nhấc tay một cái là tiêu diệt được mấy chục vạn đại quân của Mã đồ tể rồi, ha ha."

Sắc mặt Chu Du đột nhiên biến thành cực kỳ khó coi, quay người bỏ đi.

Cho tới khi thân ảnh của Chu Du biến mất ở trong địch lâu, Chu Nhiên, Tạ Tinh mới hớt hải lo sợ nói: "Đại đô đốc bị sao vậy? Mạt tướng nói gì sai à?"

"Đại đô đốc đương nhiên là tức giận rồi!" Lữ Mông bực mình hừ một tiếng, lên tiếng: "Các ngươi cao hứng lắm à? Có gì mà cao hứng như vậy? Cái này đáng để cao hứng lắm ư? Cho dù tiêu diệt được toàn bộ mấy chục vạn đại quân Tây Lương thì sao chứ? Lãnh thổ dưới tay Mã đồ tể rộng bao la bát ngát, nhân khẩu đông đúc. Qua mấy năm nữa là lại một lần có được mấy chục vạn đại quân thôi!"

"Ngoài ra, các ngươi không biết sau khi trận hồng thủy này qua đi, cả Hoài Nam đều trở thành một vùng ngập nước sao? Các ngươi có biết được có bao nhiêu bách tính vô tội sẽ phải chết trong trận đại nạn này không? Bách tính Hoài Nam còn may mắn sống sót sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt như thế nào? Từ nay về sau, chúng ta muốn bước chân vào Giang Bắc, sẽ gặp phải sự phản kháng khó có thể tưởng tượng được, những điều này các ngươi có biết không hả?"

"Vậy thì sao chứ?" Tạ Tinh không đồng ý, phản bác: "Đánh trận mà, lúc nào chả có người chết, để bách tính đi chết chả phải là tốt hơn để các tướng sĩ đi chết sao? Hơn nữa những bách tính tay không tất sắt này thì liệu có thể làm được chuyện gì chứ? Phản kháng thì sao nào? Không nghe lời thì cho một đao, mùa đông năm trước, không phải cũng dụng biện pháp này để di dời bọn họ từ Từ Châu tới Hoài Nam sao?"

Chu Nhiên cũng phụ họa: "Đúng vậy, dù bọn họ có mấy trăm vạn người thật đấy, nhưng chúng ta chỉ cần phái ra mấy ngàn người là có thể đuổi họ tới Hoài Nam như đuổi một bầy dê rồi."

"Ài, mùa đông năm ngoái có thể dời mấy trăm vạn bách tính Từ Châu tới Hoài Nam dễ dàng như vậy chính là bởi vì thanh danh của chúa công tốt hơn Mã đồ tể. Nhưng sau Hoài Nam chi chiến lại sẽ biến thành khác hẳn rồi." Lữ Mông nói tới đây thì dựng lại, lắc đầu thở dài: "Những chuyện này có nói thì các ngươi cũng chẳng hiểu được đâu. Thôi ai nấy đi chuẩn bị đi, sau khi trời sáng còn có một trường ác chiến đang chờ đợi chúng ta đó!"