Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 515: Chu Du có thể sẽ chó cùng rứt giậu (2)



Mã Dược và bốn người Giả Hủ, Lý Túc, Lỗ Túc, Khoái Việt dưới sự hộ vệ của Điển Vi và mấy trăm thiết kỵ giục ngựa chậm rãi xuất trận. Ở phía trước không xa, đài đất do Lỗ Túc, Khoái Việt phụ trách đã xây được một nửa, một đài đất lớn cao hơn cả tường thành Thọ Xuân chỉ còn cách đầu thành Thọ Xuân không tới năm mươi trượng, hai ngàn cung tiễn thủ của quân Lương xếp thành mười tung đội, đang bắn nhau với cung tiễn thủ của quân Ngô trên đầu thành Thọ Xuân.

Giữa mười tung đội do cung tiễn thủ xếp thành, sĩ binh Tây Lương thiết kỵ giống như nước chảy không ngừng đang vận chuyển từng sọt từng sọt đất lên đài dất. Sau đó lại nhắm về phía đầu thành Thọ Xuân mà đổ xuống, theo mỗi một sọt đất được đổ xuống, đài đất ở dưới chân đại quân Tây Lương liền không gì ngăn trở men thêm từng phân về phía thành Thọ Xuân. Hai mươi ngày nay, quân Lương chính là bằng vào chiêu số nhìn thì ngu ngốc nhưng căn bản không có cách nào phá giải này mà từng bước áp sát thành Thọ Xuân.

Mã Dược đắc ý nói: "Xem ra Chu Du đúng là cũng bó tay với thuật lấy đất lấp thành này của Tử Kính rồi, ha ha."

Lỗ Túc nói: "Thừa tướng ngàn vạn lần đừng xem nhẹ Chu Du, Túc có thể đoán định, Chu Du tất sẽ có cách phá giải."

Mã Dược hỏi ngược lại: "Năm đó Tử Kính và Chu Du luận chiến, Chu Du có phá giải được thuật lấy đất lấp thành này của Tử Kính không?"

Lỗ Túc lắc đầu nói: "Lúc đó thì không, có điều chuyện đã qua hơn chục năm rồi, Công Cẩn khẳng định đã nghĩ ra cách phá giải rồi."

"Cái đó cũng chưa chắc." Mã Dược nói: "Biện pháp lấy đất lấp thành này trôngthì rất ngốc nghếch, nhưng lại ngốc rất hay. Cơ hồ là không thể nào phá giải được. Nói chung cô không nghĩ ra được biện pháp phá giải, chư vị có thể nghĩ ra cách phá giải không?"

Bọn Giả Hủ, Khoái Việt, Lý Túc đều đồng thời lắc đầu.

Lỗ Túc nói: "Có điều Túc cho rằng, Công Cẩn chắc chắn có thể nghĩ ra cách phá giải!"

"Không thể." Mã Dược hờ hững nói: "Cái này gọi là binh tới thì tướng ngăn, nước tới thì đất chặn. Cho dù Chu Du phá được thuật lấy đất lấp thành của Tử Kính thì cô cũng có biện pháp khác để đả bại hắn."

"Binh tới thì tướng ngăn, nước tràn thì đất chắn?"

Lỗ Túc lẩm bẩm lại hai câu này rồi rơi vào trầm tư.

"Đợi xem kịch hay đi." Mã Dược đắc ý nói: "Cô có chút nóng lòng muốn được xem biểu hiện của Chu Du, hi vọng Mỹ Chu Lang đừng khiến cô thất vọng, ha ha ha." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Báo..." Mã Dược vừa dứt lời, đột nhiên có khoái mã phi tới, cao giọng hét: "Chúa công, Cao Thuận tướng quân đưa cấp báo!"

"Hả, Cao Thuận ư?" Sắc mặt của Mã Dược vui mừng, cao giọng hô: "Mau nói đi!"

Kỵ binh đó ghìm ngựa lại, hổn hển nói: "Ba ngày trước, Cam Ninh tướng quân dạ tập Bến Tiêu Diêu, đại phá thủy quân Đông Ngô. Ngày hôm sau, Cao Thuận tướng quân cùng Cam Ninh tướng quân từ hai đường thủy lục mãnh công Hợp Phì. Đông Ngô thủ tướng Hoàng Cái tự sát, Đinh Phụng, Hoàng Bính chiến tử. Giờ hai vị tướng quân Cao Thuận, Cam Ninh mỗi người dẫn đại quân dọc theo hai đường thủy lục tiến nhanh tới Thọ Xuân, qua năm ngày nữa là có thể tới ngoài thành Thọ Xuân rồi!"

"Tốt!" Mã Dược phấn khích nói: "Không hổ là Cao Thuận, nhanh như vậy đã công phá được Bến Tiêu Diêu rồi!"

"Thế thì tốt rồi." Lý Túc, Giả Hủ cũng vỗ tay chúc mừng, vui vẻ nói: "Chỉ cần hãm trận doanh của Cao Thuận tướng quân có thể kịp thời tới nơi, cho dù Chu Du có thể phá được thuật lấy đất lấp thành của Tử Kính thì e rằng cũng không thủ được Thọ Xuân đâu!"

"Thừa tướng!" Lỗ túc đột nhiên nói: "Túc nghĩ ra Công Cẩn sẽ có thể áp dụng cách gì để phá giải rồi."

"Hả?" Mã Dược nói: "Vậy Tử Kính mau mau nói ra đi."

Lỗ Túc nói: "Vừa rồi một câu nước tới thì đất chắn của thừa tướng đã nhắc nhở Túc, Túc cho rằng Công Cẩn rất có khả năng sẽ dẫn nước để làm đổ đài đất!"

"Dẫn nước vào Thọ Xuân?" Mã Dược nghiên nghị nói: "Chu Du nếu như dẫn nước làm ngập Thọ Xuân, hai mươi vạn đại quân của cô tất nhiên khó thoát được một kiếp, nhưng quân Ngô trong thành Thọ Xuân há không phải là cũng bị chết chìm theo sao? Còn mấy trăm vạn bách tính trên bình nguyên Hoài Nam nữa, sau hồng thủy, Đông Ngô sẽ lấy gì mà nuôi sống bọn họ? Tôn Quyền, Chu Du chắc sẽ không thể làm như vậy chứ?"

"Không không không." Lỗ Túc liên tục xua tay nói: "Quân Ngô sẽ không dẫn nước làm ngập cả Thọ Xuân, càng sẽ không nhấn chìm cả bình nguyên Hoài Nam, bọn họ chỉ cần đào một cái lỗ nhỏ ở trên đê Hoài Hà, do mực nước của Hoài Hà vốn cao hơn mặt đất, cho nên nước Hoài Hà sẽ thuận thế mà đổ xuống, đánh sập đài dất! Cơn hồng thủy cỡ nhỏ này cho dù không đánh sập được đài đất thì cũng sẽ khiến cả tòa đài đất mềm ra, biến thành lầy lội bất kham, quân ta một khi rơi vào trong đó thì chỉ có thể trở thành bia sống để cung tiễn thủ quân Ngô tập bắn mà thôi."

"Ặc..." Mã Dược thất thanh nói: "Bùn đất gặp nước tất sẽ tan, đây đúng là cách phá giải!"

"Ái chà!" Giả Hủ đột nhiên vỗ đầu, sợ hãi nói: "May mà Tử Kính nhắc nhở kịp thời, nếu không hậu quả có thể là không tưởng tượng nổi."

"Ồ?" Mã Dược hỏi Giả Hủ: "Văn Hòa lại nghĩ tới gì đó ư?"

"Ặc..." Giả Hủ vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, Hủ nói là nếu không phải có Tử Kính nhắc nhở kịp thời, lần này rất có thể sẽ bị tên gia hỏa Chu Du này chơi lại một vố rồi."

Mã Dược cùng Giả Hủ cấu kết làm việc xấu với nhau nhiều năm, há lại không thể nhìn ra Giả Hủ rõ ràng có lời mà không nói ra. Lập tức nói với Lỗ Túc, Khoái Việt: "Thế này.... đây chỉ là suy đoán của Tử Kính, thằng nhãi Chu Du vị tất đã có thể nghĩ ra được. Cô không muốn làm phiền công tác của Tử Kính và Dị Độ nữa, các ngươi tiếp tục làm việc đi. Ha ha, cô và quân sư đi dạo ở chỗ khác một lúc."

Lỗ Túc, Khoái Việt nói: "Vậy thì cung tống thừa tướng."

Mã Dược xua xua tay, cùng Giả Hủ, Lý Túc giục ngựa bỏ đi.

Cho đến khi cách xa Lỗ Túc, Khoái việt, Mã Dược mới thấp giọng hỏi: "Văn Hòa vừa rồi còn chưa nói hết lời?"

"Chúa công." Giả Hủ ánh mắt trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: "Vừa rồi từ những gì mà Tử Kính nói ra, khiến tại hạ nghĩ tới một loại khả năng cực kỳ đáng sợ! Chỉ cần Tôn Quyền, Chu Du đủ ác độc, lần này Thọ Xuân chi chiến có lẽ không cần phải đợi tới tháng sáu vào mùa mai vàng, quân Ngô đã có thể tiêu diệt toàn bộ đại quân hai mươi vạn kỵ binh dưới trướng chúa công cùng với mười vạn tinh nhuệ dưới trướng Cao Thuận tướng quân ngay dưới thành Thọ Xuân này rồi!"

"Hả?" Mã Dược đại kinh thất sắc nói: "Có khả năng này ư?"

Giả Hủ nói: "Chúa công cứ bình tĩnh, thong thả nghe Hủ nói kỹ càng đã."



Một hỏa đầu quân mang hai thùng cháo vừa đi lên đầu thành, một làn mưa tên từ trên đài cao do đất xây lên ở ngoài mấy chục trượng từ trên cao bắn xuống, hỏa đầu quân không kịp phòng bị, lập tức cả người trúng mấy tiễn rồi tuyệt khí thân vong, hai thùng cháo gánh trên vai cũng trước sau rơi xuống đất, hai binh sĩ quân Ngô cách đó không xa vội vàng lao lên, thò tay ra muốn đón lấy hai thùng gỗ.

Hai si binh quân Ngô vừa thò tay ra, do đó không thể không bỏ thuẫn bài che trên đầu xuống, vì thế liền hoàn toàn bạo lộ cả thân thể dưới tầm nhìn của cung tiễn thủ quân Lương.

"Vút vút!" T

Lai là một màn mưa tên dày đặc được bắn tới, hai binh sĩ quân Ngô trúng mấy mũi tên rồi ngã trong vũng máu.

"Tây Lương mã tặc đáng chết!" Một tiểu giáo quân Ngô co rút mình sau lỗ châu mai ác độc chửi hai tiếng, muốn đi lên kéo thi thể của hai sĩ tốt chết trận về, nhưng hắn vừa khênh hai thi thể của binh sĩ lên, còn chưa kịp chạy về nấp sau lỗ châu mai thì trên đài cao ở đối diện đã xuất hiện một hãi tốt Tây Lương cường tráng, kéo cung đặt tên, thổ khí khai thanh, chỉ nghe thấy vút một tiếng, một mũi lợi tiễn đã xé không bắn tới.

"Vút!"

Mũi tên sắt sắc bén dễ dàng bắn dứt khăn quấn trên đầu của tiểu giáo quân Ngô, rồi xuyên thẳng qua đầu.

"Hự..."

Tiểu giáo quân Ngô hô thảm một tiếng, lưng mang thi thể của binh sĩ khó nhọc quay đầu lại, sau cùng trừng mắt hung ác nhìn về đài cao do đất dây thành ở không xa. Trên đài cao, mấy cung tiễn thủ của quân Lương đang vây lấy một tiểu giáo quân Lương cường tráng mà hoan hô. Tiểu giáo quân Ngô đầu nghẹo lên đầu thành, đến chết vẫn trợn tròn hai mắt, có thể nói là chết không nhắm mắt.

Chu Du, Lữ Mông, Lục Tốn đang nghị sự thì Thái Sử Từ lo lắng không yên xông vào đại, trướng, nói với Chu Du: "Đại đô đốc, đài cao do quân Lương lấy đất đắp thành chỉ còn cách đầu thanh Thọ Xuân không tới ba mươi trượng, Mã đồ tể đáng chết ỷ vào binh nhiều, sai mấy vạn cung tiễn thủ chia thành mười đội, luân phiên lên đài đất từ trên cao bắn xuống đầu thành Thọ Xuân. Tướng sĩ thủ trên đầu thành bị cung tên của quân Lương ép cho không thể động đậy, hiện tại ngay cả hỏa phu cũng không lên được, các tướng sĩ đều đói đến sắp chết rồi!"

"Ồ." Chu Du gật đầu, hờ hững nói: "Bản đô đốc đã biết rồi."

"Đại đô đốc." Thái Sử Từ lo lắng nói: "Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp hủy đi đài cao của quân Lương, nếu không thành Thọ Xuân không thủ được đâu!"

"Thái Sử Từ chớ có lo lắng như vậy." Chu Du xua tay nói: "Bản đốc đã có an bài rồi. Ít ngày nữa là có thể hủy đi đài cao của quân Lương, quân Lương không còn càn rỡ được mấy ngày nữa đâu. Xin tướng quân truyền quân lệnh của bản đốc, bảo các tướng sĩ kiên trì thêm ít hôm nữa."

"Hừ." Thái Sử Từ bực bội giậm giậm chân rồi quay người bỏ đi.

Nhìn theo thân ảnh của Thái Sử Từ rời đi, Từ Thứ quay đầu lại nhìn Chu Du, hỏi khẽ: "Đai đô đốc thật sự có cách phá giải rồi ư!"

Chu Du mặc lộ ra vẻ lạnh lùng, không đáp mà hỏi ngược lại: "Nguyên Trực cho rằng thế nào?"

"Ài." Từ Thứ lắc đầu thở dài một tiếng, nói: "Tuy có cách phá giải, nhưng không thể tùy tiện áp dụng được."

Chu Du đứng dậy, chắp tay đi tới trước trướng, nhìn bầu trời bao la ở bên ngoài, nói: "Không tới vạn bất đắc dĩ, bản đốc thực sự không nguyện ý làm vậy."

"Đại đô đốc!" Chu Du vừa dứt lời, đột nhiên có tiểu giáo hoảng sợ lao vào trướng, quỳ xuống bẩm báo: "Hợp Phì cấp báo!"

"Hợp Phì ư?" Chu Du giật thót tim, vội vàng bảo: "Mau nói đi!"

Tiểu giáo run giọng nói: "Ba ngày trước, Hợp Phì, Bến Tiêu Diêu đã thất thủ. Hoàng Cái lão tướng quân tự sát, Đinh Phụng, Hoàng Bính chiến tử, tám ngàn thủ quân toàn quân bị tiêu diệt! Mười vạn đại quân của Cao Thuận đang từ hai đường thủy, lục tiến nhanh tới Thọ Xuân. Tám ngàn tiên phong thiết kỵ do Tây Lương hãn tướng Hứa Chử xuất lĩnh đã chỉ còn cách năm mươi dặm!"

"Hả?"

Từ Thứ, Lữ Mông, Lục Tốn ba người nghe vậy đều thất kinh, sắc mặt của Chu Du đột nhiên cũng trầm xuống, một hồi lâu vẫn không nói gì. Bầu không khí trong đại trướng giống như là cô đọng thành đặc quánh, nặng nề đến mức khiến người ta ngạt thở. Sau cả nửa ngày, Chu Du mới thở dài một hơi, vẻ mặt khôi phục lại như cũ, quay đầu lại nói với Lục Tốn: "Bá Ngôn, ngươi nên tới bến Duyên Phong rồi."

Lục Tốn chắp tay vái một cái rồi nghiêm nghị nói: "Mạt tướng tuân lệnh."

Nhìn theo thân ảnh của Lục Tốn rời đi, Chu Du lại thở dài một tiếng, nói với Lữ Mông: "Tử Minh, tiếp theo là phải dựa vào thủy quân đo."

"Xin đại đô đốc yên tâm." Lữ Mông nghiêm nghị nói: "So với kỵ chiến, bộ chiến thì quân ta có lẽ không bằng được quân Ngô, nhưng luận về thủy chiến thì quân Lương lại kém xa chúng ta!"

"Ừ." Chu Du gật đầu, phất tay nói: "Từ Minh mau đi chuẩn bị đi."

"Mạt tướng cáo lui."

Lữ Mông chắp tay vái một cái rồi quay người rời đi.

Chu Du lúc này mới nói với Từ Thứ: "Nguyên Trực, hiện tại nên tới phủ Ngô công rồi."