Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 501: Chu Du dụng binh (1)



Điền Dự mới từ Nghiệp Thành quay về Kế huyện, đang cùng Trương Yến thượng nghị kế sách chống đỡ lại thiết kỵ Mạc Bắc xuôi nam thì bất chợt một tên tiểu giáo hoảng hốt chạy vào bẩm báo: "Tướng quân, hỏng rồi".

Điền Dự quát to: "Hoảng hốt cái gì? Có việc gì cứ từ từ nói".

"Tướng quân" Tên tiểu giáo thở hổn hển nói: "Bạch Sơn khẩu đã mất rồi. Mười mấy vạn quân thiết kỵ Mạc Bắc đã qua Trục Lộc, đang tiến tới Trác quận".

"Hả?"

"Cái gì?"

Điền Dự, Trương Yến cùng tái mặt.

"Không thể nào" Điền Dự tức giận nói: "Địa thế Bạch Sơn khẩu hiểm yếu. Hơn nữa còn có năm ngàn tinh binh trấn giữ. Sao có thể thất thủ nhanh như vậy được?"

"Tướng quân" Tên tiểu giáo buồn rầu nói: "Tiêu Xúc sớm bỏ chạy".

"Tiêu Xúc đáng chết kia" Điên Dự giận dữ quát: "Bản tướng quân không thể không giết hắn".

"Không cần nữa" Tên tiểu giáo ủ ê nói: "Bại quân của Tiêu Xúc đã bị thiết kỵ Mạc Bắc đuổi theo. Toàn quân bị diệt. Tiêu Xúc cũng đã chết trong đám loạn quân".

"Điền tướng quân" Trương Yến nói: "Hiện tại chỉ còn cách tập trung quân đội tử thủ Trác quận. Nếu như Trác quận cuối cùng cũng mất nốt thì toàn bộ Ký Châu sẽ hoàn toàn nằm dưới gót sắt của thiệt kỵ Mạc Bắc. Địa hình Ký Châu hoàn toàn bằng phẳng, ngoại trừ mấy toà thành lớn còn căn bản không có nơi hiểm yếu để phòng thủ. Một khi thiết kỵ Mạc Bắc tiến vào Ký Châu thì thế lớn của quân ta đã mất".

"Chỉ sợ không còn kịp nữa rồi" Điền Dự buồn rầu nói: "Thiết kỵ Mạc Bắc tiến nhanh như gió. Chờ khi chúng ta có thể tập hợp đại quân tử thủ Trác quận thì chỉ e chúng đã đánh tới Ký Châu. Hơn nữa với sự giảo hoạt của Mã đồ phu và Giả độc sĩ, cho dù chúng ta có tiến hành tử thủ thì chưa chắc chúng cũng ở lại U Châu lâu để đôi co với chúng ta. Dù sao mục tiêu duy nhất của Mã đồ phu chính là Nghiệp Thành".

Trương Yến lo sợ không yên nói: "Vậy phải làm gì bây giờ?'

Điền Dự trầm giọng nói: "Chuyện cho tới nước này cũng không còn biện pháp khả thi nào nữa. Chúng ta chỉ còn cách dẫn quân U Châu xuôi nam vào Ký Châu, cứu viện Nghiệp Thành".

"Hả" Trương Yến thất thanh nói: "Vậy còn U Châu thì làm sao bây giờ? Đại quân trong lúc hành quân vội vàng khó tránh khỏi sơ hở, rất có thể bị thiết kỵ Mạc Bắc nhân cơ hội đánh giết. Chỉ e là chưa tới Nghiệp Thành toàn quân đã thất bại'.

"Nói như vậy.." Điền Dự ngẩng đầu nhìn Trương Yến, sắc mặt hắn xanh lét. Hắn trầm giọng nói: "Tướng quân muốn thấy chết mà không cứu, giữ lại trọng binh của mình sao?"

"Quốc Nhượng huynh không cần phải nói khích" Trương Yến tức giận nói: "Mạt tướng tuy xuất thân Hắc Sơn tặc nhưng cũng biết hai chữ trung nghĩa. Cố chúa công đối xử không tệ với mạt tướng. Đương kim chúa công gặp nạn. Mạt tướng há có thể thấy chết mà không cứu sao? Nếu tướng quân đã quyết tâm như vậy…mạt tướng sẽ sai khoái mã chạy về Ngư Dương, khởi toàn bộ đại quân Hắc Sơn theo tướng quân xuôi nam Nghiệp Thành".

"Được!" Điền Dự cao giọng nói: "Bản tướng quân ở Kế huyện chờ đại quân của tướng quân".

Mã Dược giục ngựa đi lên sườn núi ở bên phải quan đạo. Hắn giơ roi ngựa chỉ bình nguyên bao la ở hướng đông bắc, nhìn Giả Hủ nói: "Văn Hoà còn nhớ thảo nguyên kia không?'

Giả Hủ nói: "Có gì mà không nhớ. Trên thảo nguyên Bá Thượng này quân ta đã đánh một trận. Chúa công đã dùng mấy ngàn kỵ binh đánh bại ba vạn quân U Châu tinh nhuệ của Lưu Ngu. Chúa công đã vận dụng chiến xa thiết giáp liên hoàn. Điều này Hủ vẫn nhớ như mới. Sau đó trong cuộc chiến Hứa Xương, cũng chính trên cơ sở chiến xa thiết giáp liên hoàn của chúa công đã cải biến thành xa trận nỗ mới có thể tiêu diệt toàn bộ bảy vạn đại quân của Tào Tháo".

"Hồi tưởng lại giống như một giấc mộng" Mã Dược xúc động nói, đột nhiên hắn quay đầu nhìn Mã Chinh hỏi: "Chinh nhi, có biết vì sao vi phu đưa con tới Mạc Bắc không?"

"Hài nhi biết" Mã Chinh cung kính chắp tay thi lễ với Mã Dược rồi hắn cao giọng nói: "Tuy phụ thân khởi binh ở Trung Nguyên nhưng hưng thịnh ở Mạc Bắc. Phụ thân hoàn toàn dựa vào kỵ binh làm việc gì cũng thuận lợi để có cơ nghiệp ngày hôm nay. Phụ thân mang hài nhi tới Mạc Bắc chính là hy vọng hài nhi có thể hiểu rõ hơn về kỵ binh, vận dụng kỵ binh tốt hơn. Kể từ khi hài nhi tới Mạc Bắc, ban ngày tập luyện võ nghệ, ban đêm nghiên cứu binh thư. Hàng tháng đều theo nhị vị thúc phụ đi săn thú. Học tập chiến thuật kỵ binh, linh hoạt vận dụng ngay trong thực chiến, không dám có chút lơ là'.

"Bá Tề" Đột nhiên Bùi Nguyên Thiệu nói: "Chinh nhi tuổi còn nhỏ những đã tinh thông kỵ chiến. Mùa đông năm ngoái bắc tiến đánh Đinh Linh, Chinh nhi chỉ huy chín trăm khinh kỵ binh tiến hơn hai ngàn dặm, chém hơn vạn người, bắt tù binh, dê, bò, trâu gì đó hơn mười vạn đầu".

"Thật vậy sao?" Mã Dược hơi kích động, hắn nhìn Mã Chinh hỏi: "Nguyên Thiệu thúc phụ nói thật không?"

Mã Chinh kinh sợ nói: "Bắc đánh Đinh Linh, quân kỵ binh chủ lực của người Đinh Linh đã bị nhị vị thúc phụ tiêu diệt. Hài nhi dẫn chín trăm kỵ binh đuổi giết chỉ là một đám tàn binh bại tướng. Hài nhi thật không dám kể công".

"Hừ, nói vậy là thật sao?" Mã Dược nói: "Nói như vậy thì vi phu thật sự muốn khảo nghiệm con. Con không ngại nói cho vi phu biết tinh tuý của kỵ chiến là gì không?"

Mã Chinh vội vàng nói: "Hài nhi sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt phụ thân?'

"Ta cho phép con nói" Mã Dược cau mày bực tức nói: "Cứ bẽn lẽn như nữ nhân vậy, không giống nam nhân chút nào".

"Như vậy hài nhi xin lạm quyền" Mã Chinh vươn người thi lễ rồi hắn cao giọng nói: "Hài nhi cho là tinh tuý của kỵ binh tập trung ở chữ "nhanh'. Vu hồi ngàn dặm, bôn tập đường dài, có thể dùng kỳ binh bất ngờ tiến đánh, tấn công vào chỗ địch nhân chưa hề phòng bị. Có thể nói không đánh mà hưởng lợi. Dĩ nhiên trọng giáp thiết kỵ của phụ thân thì hoàn toàn khác, chiến thuật cũng không giống với khinh kỵ binh".

"Cũng có điểm đáng chú ý" Mã Dược nói: "Vậy con không ngại hãy cho vi phu biết cuộc chiến Hà Bắc này nên đánh như thế nào đây?"

Mã Chinh nói: "Đối với cuộc chiến Hà Bắc, hài nhi cho rằng công tâm là thượng sách, công thành là hạ sách".

"Hả?" Mã Dược đưa mắt trao đổi với Giả Hủ rồi hắn nói tiếp: "Hãy nói tiếp theo nên làm thế nào?'

Mã Chinh nói: "Mười hai vạn thiết kỵ Mạc bắc đều là kỵ binh. Kỵ binh có ưu thế ở tốc độ, dùng cho dã chiến. Nếu như dùng để công thành thì có thể nói lấy sở đoản địch với sở trường. Người trí dũng không dùng hạ sách công thành này. Viên Thiệu mới chết. Hai con trai cùng tự lập. Bộ hạ cũ của Viên thị xáo động nhân tâm, không có quyết tâm tử chiến. Binh lính không có ý chí tử chiến. Nếu như lúc này dùng một toán tinh kỵ đột nhiên xuất hiện ở chân thành Nghiệp Thành, làm cho Nghiệp Thành trở thành một toà cô thành ngăn cách với thế giới bên ngoài thì chính là một sự đả kích nghiêm trọng đối với nhân tâm của bộ hạ cũ của Viên thị và dân chúng Nghiệp Thành. Một khi phòng tuyến tâm lý của bộ hạ cũ Viên thị mất đi, rất có thể chúng sẽ không chiến mà hàng. Quân ta có phải công thành thì cũng vấp phải sức chống cự yếu ớt hơn nhiều. Đó là lý do công tâm là thượng sách".

"Ừ".

Mã Dược không nhịn được gật đầu. Dù sắc mặt của hắn vẫn bình thản nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: Chỉ cần đợi một thời gian nữa Mã Chinh sẽ không thua sút Tôn Quyền. Có con trai như vậy thì bây giờ có chết ngay lập tức cũng không có gì lo lắng nữa.

Giả Hủ ở bên cạnh đương nhiên cũng có suy tính, hắn hỏi một câu: "Tại hạ cũng muốn hỏi công tử một chút. Nếu như Viên Thượng hiến thành đầu hàng thì nên xử trí thế nào? Bộ hạ cũ của Viên thị nên xử lý thế nào? Dân chúng Nghiệp Thành và Hà Bắc nên xử trí thế nào?"

Nếu so sánh mà nói thì Mã Dược quan tâm tới binh lược của Mã Chinh. Đương nhiên Giả Hủ lại quan tâm tới chính lược của Mã Chinh. Dù sao Mã Dược đánh chiếm giang sơn rộng lớn chính là để sau này Mã Chinh trị vì. Nếu như Mã Chinh không có sự xuất sắc về chính trị, hắn rất khó có thể cai trị thiên hạ tốt. Nếu như Mã Chinh chỉ thiện dụng binh, không giỏi dùng chính trị sau này hắn rất có thể sẽ trở thành một bạo quân vương. Tuyệt đối đây không phải là phúc của chúng dân thiên hạ.

Mã Chinh trả lời không chút suy nghĩ: "Nêu như Viên Thượng hiến thành đầu hàng, thiết tưởng nên chuyển Viên Thượng vào triều làm quan. Mặt khác có thể lựa chọn người có tài có đức làm Thứ Sử các châu Ký, U, Tịnh, Thanh, rộng lượng đề bạt danh sĩ Hà Bắc. Nhanh chóng khôi phục sự ổn định của bốn châu Hà Bắc, lại mở kho lương cứu tế cho dân chúng, không được tuyển chọn quan lại tàn ác, chỉnh đốn trị an như vậy nhân tâm sẽ định. Nhưng về việc tiễu phỉ, trộm cướp thì nhất định phải lưu lại tới mức độ có thể lính bảo an địa phương, giữ lại sức mạnh cho Hà Bắc. Còn về phần các bộ hạ cũ của Viên thị và hơn mười vạn đại quân thì nhất quyết không được đóng lại Hà Bắc, phải theo đại quân xuôi nam đánh Trung Nguyên'.

Giả Hủ vuốt râu, sắc mặt cực kỳ vui vẻ.

Tương lai của Mã Chinh thế nào, Giả Hủ không dám chắc nhưng Giả Hủ tin tưởng ít nhất Mã Chinh sẽ không trở thành một bạo chúa cực kỳ hiếu chiến.

Mã Dược gõ gõ roi ngựa vào lòng bàn tay, đột nhiên hắn ngẩng đầu quát to: "Mã Chinh, Quản Khởi nghe lệnh".

Mã Chinh, Quản Khởi giục ngựa tiến lên trước.

Mã Dược quát to: "Mã Chinh làm chủ tướng, Quản Khởi làm phó tướng, chỉ huy ba vạn thiết kỵ xuôi nam, tiến thẳng tới Nghiệp Thành".

"Tuân lệnh".

Mã Chinh, Quản Khởi lĩnh mệnh rời đi.

'Chúa công" Lý Túc không nhịn được, hắn giục ngựa tiến lên khuyên nhủ: "Mặc dù công tử Chinh thuộc làu binh thư, tinh thông mưu lược, cũng giỏi chính lược nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ. Hơn nữa công tử vẫn chưa có kinh nghiệm cầm quân một mình. Còn nữa dùng Quản Khởi làm phó tướng có mạo hiểm quá không? Dù sao Quản Khởi cũng chỉ lớn hơn công tử Chinh mấy tháng. Túc thiết nghĩ cần phải phái một lão tướng thiện chiến làm phó tướng". xem tại TruyenFull.vn

"Tử Nghiêm không cần phải lo lắng" Mã Dược khoát tay nói: "Mặc dù Mã Chinh là nhi tử của Cô nhưng Cô không thể không thừa nhận tiểu tử này làm việc rất có phong thái của một Đại tướng. Huống chi bên cạnh Mã Chinh còn có Triệu Vân, Hứa Thiệu, hai viên hãn tướng làm thân vệ, không cần lo lắng về việc an toàn. Lần này Cô để cho hắn đơn độc dẫn quân đường xa bôn tập Nghiệp Thành chính là để nhìn xem hắn nói được có làm được không, không đánh mà khuất phục Nghiệp Thành".

Nói một hồi Mã Dược nhìn Lý Túc hỏi một câu đầy thâm ý: "Chẳng lẽ Tử Nghiêm không cảm thấy trận chiến này có ý nghĩa vô cùng trọng đại với công tử Chinh, càng có ý nghĩa hơn với cả quân đoàn Lương Châu sao?"

"Ai…" Ban đầu Lý Túc sửng sốt nhưng bất chợt hắn hiểu ra nói: "Hiểu, thuộc hạ đã hiểu".

Lý Túc là người thông minh, hắn lập tức thông suốt.

Hiển nhiên là Mã Dược muốn thông qua cuộc chiến Nghiệp Thành lần này đạt được hai mục đích của mình. Thứ nhất hắn muốn bồi dưỡng và rèn luyện năng lực tự mình cầm quân của Mã Chinh. Thứ hai hắn muốn Mã Chinh tạo dựng uy tín trong quân đoàn Lương Châu. Nói cách khác bắt đầu từ bây giờ Mã Dược chính thức xác nhận thân phận thế tử của Mã Chinh.

Tân Bình lo lắng nhìn Viên Đàm nói: "Chúa công, mật thám cấp báo: Đại tướng Tây Lương Cao Thuận chỉ huy mười vạn quân tinh nhuệ đã tiến vào thành Huỳnh Dương, chỉ còn cách Trần Lưu chưa tới năm trăm dặm. Trong số mười vạn quân tinh nhuệ đó, có ba vạn thiết kỵ Tây Lương. Nếu như khinh kỵ binh tiến nhanh thì chỉ cần ba ngày là có thể đánh tới thành Trần Lưu".

"Hả, mười vạn quân tinh nhuệ? Ba vạn thiết kỵ Tây Lương sao?" Sắc mặt Viên Đàm lập tức trở nên trắng bệch. Hắn lo sợ không yên nói: "Vậy làm sao để ngăn cản? Cần làm gì bây giờ?"

Chuyện tới lúc này cũng chỉ còn cách cầu viện quân Ngô" Tân Bình nói: "Khi chinh phạt Tào Báo, chúa công đã từng trợ giúp Tôn Quyền. Hiên tại chúa công gặp nạn, Tôn Quyền có thể thấy chết mà không cứu sao? Còn nữa, chúa công hãy phái người đi tới Hà Bắc dò xét phản ứng của Viên Thượng. Bình nghe nói Viên Thượng cũng bị mười vạn quân thiết kỵ Mạc Bắc uy hiếp. Nếu có thể thì hai nhà hãy liên thủ đối phó với kẻ thù".