Hôn Nhân Thất Bại

Chương 41



Mặc kệ xấu hổ thế nào, ít nhất kết quả tốt là được rồi.

Tôi và Cố Dung Dịch cứ thế hòa hợp như lúc đầu, đương nhiên cái “như lúc đầu” này chỉ là mặt ngoài. Bởi vì chút mờ ám kia mà về sau trong giao tiếp cùng với Cố Dung Dịch, tôi vẫn gắng giữ khoảng cách, cố tránh hiểu lầm.

Tôi vẫn luôn tin tưởng rằng, không có tình cảm thuần khiết giữa nam và nữ, vậy nên phải chú ý khoảng cách.

Nhưng Khỉ Con lại không kiêng kị những điều này.

Khỉ Con thật sự rất thích Cố Dung Dịch, mỗi lần Cố Dung Dịch tới nhà là nhào lên ôm lấy đùi anh ta làm nũng. Mà Cố Dung Dịch cũng rất thích Khỉ Con. Dù sao trong mắt người lớn, mũm mĩm như Khỉ Con rất được hoan nghênh.

Cố Dung Dịch bộn bề nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi hầu hết dùng để ngủ bù và ở nhà xem sách chuyên ngành, về cơ bản chính là một trạch nam điển hình. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh là cùng tôi và Khỉ Con đi siêu thị mua đồ, tiện thể trả tiền – xem ra anh ta không thích ăn chực mãi đây mà.

Nhưng mỗi lần đi siêu thị, anh ta luôn không vừa lòng với việc tôi mua đồ ăn vặt. Nếu tôi không nghe, cứ cố ý ném vào xe đẩy, thì suốt cả dọc đường đi anh ta sẽ lảm nhảm bên tai tôi: “Khoai tây chiên chứa hàm lượng muối cao, sẽ dễ dẫn tới bệnh cao huyết áp, lượng máu trong thận không thể duy trì ở mức bình thường, sẽ gây ra bệnh tiểu đường… Bánh quy chứa nhiều chất phụ gia, chất bảo quản, còn có axit phốt pho ric là nguyên nhân gây ra hiện tượng loãng xương, gia tăng tỉ lệ gãy xương… Kem khiến dạ dày bị kích thích mạnh, làm mạch máu thành dạ dày co lại, giảm bớt sự phân bố của dịch tiêu hóa, sẽ khiến cho màng nhầy bảo vệ dạ dày suy yếu, dẫn tới viêm tràng vị cấp tính và rối loạn chức năng tràng vị….”

Bạn có biết Tôn Ngộ Không chết thế nào không? Chính là bị Đường Tăng niệm chết.

Đối mặt với những lời lảm nhảm tàn ác của Cố Dung Dịch, tôi chỉ có thể đầu hàng, đem đồ ăn vặt trả về chỗ cũ.

Sau khi tôi trả đồ ăn vặt, Cố Dung Dịch bắt đầu di chuyển mục tiêu sang dạy dỗ Khỉ Con. Thật ra tôi dạy dỗ Khỉ Con rất nghiêm khắc, mỗi lần dẫn con bé tới siêu thị đều chỉ cho phép con bé mua một loại đồ ăn vặt. Cho nên mỗi lần như vậy Khỉ Con đều ôm chặt đồ ăn vặt vào lòng, giống như ôm Ngô Ngạn Tổ vậy, nói thế nào cũng không chịu buông tay.

Cố Dung Dịch bắt đầu dùng lời lẽ mà trẻ nhỏ có thể hiểu được khuyên Khỉ Con: “Ăn kẹo sẽ sinh ra sâu, sâu sẽ ăn răng, sẽ biến răng thành màu đen cực kỳ xấu xí, cho nên nghe lời chú, ngoan, bỏ qua túi kẹo này nhá.”

Khỉ Con chớp chớp đôi mắt, ngước gương mặt bánh bao lên, đưa bàn tay ngấn thịt của nó chỉ vào kẹo sữa con thỏ trên giá hàng sau lưng Cố Dung Dịch, nói: “Chú… mua…”

Đây rõ ràng là không cho Cố Dung Dịch tí mặt mũi nào, mà tôi thấy theo tính cách của Cố Dung Dịch, chắc chắn sẽ nổ ra một trận oanh tạc ngôn ngữ với Khỉ Con lần nữa.

Quá tàn bạo, quá tàn khốc, tôi nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng sau đó, tôi nghe được giọng nói trầm thấp yêu chiều của Cố Dung Dịch: “Được, mua.”

Thiếu chút nữa là tôi nổi cáu: “Hồi học môn đạo đức, thầy giáo không dạy anh không được phân biệt đối xử à?”

Cố Dung Dịch khẽ lườm tôi một cái, nói: “Tuổi thơ là để vui chơi, bánh bao là để yêu thương.”

Nói xong anh ta nhét một bịch lớn kẹo sữa con thỏ vào lòng Khỉ Con, rồi cùng nó bước đi.

Tôi nghẹn đến nội thương, chỉ hận mình sinh ra không có gương mặt bánh bao.

Sau khi về nhà, tôi ôm trái tim nhỏ bị vỡ vụn tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Khỉ Con một bên ôm bì kẹo sữa xem phim hoạt hình, một bên ôm đùi Cố Dung Dịch.

Phim hoạt hình “Cừu vui vẻ và Sói xám” vừa lúc chiếu đến cảnh Lọ Lem gọi Sói xám là “ba”, giọng nói ngây thơ ngọt ngào kia thật khiến người ta yêu thương mà.

Tôi đổ dầu vào trong chảo nóng, bỗng nghe thấy Khỉ Con bắt chước Lọ Lem gọi “ba”.

Lúc đầu tôi không để ý, nhưng càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn, phát hiện Khỉ Con thế mà lại quay sang gọi Cố Dung Dịch là ba!

Mà Cố Dung Dịch ngồi trên sô pha, nhìn Khỉ Con rất dịu dàng.

Toàn thân tôi toát ra mồ hôi lạnh, tình cảnh này quá xấu hổ, thật sự không biết phải gỡ ra thế nào.

Cũng may ông trời cứu vớt tôi, dầu trong chảo bởi vì quá nóng, lúc này đột nhiên bùng cháy, ngọn lửa bốc lên cực cao, tình hình vô cùng nguy hiểm.

Cố Dung Dịch di chuyển đôi chân dài, hai ba bước đã chạy tới cầm lấy cái vung đậy chảo lại, ngọn lửa ngay lập tức bị dập tắt, ngăn chặn tình huống nguy hiểm xảy ra.

Một hồi chuông cắt ngang, tình cảnh xấu hổ vừa rồi đã bị tôi phá vỡ.

Tuy trận hỏa này khiến phòng bếp trở nên hỗn loạn nhếch nhác, nhưng trong lòng tôi vẫn phải cảm ơn trận hỏa hoạn này, nếu không có nó, không biết tôi sẽ phải đối mặt với sự xấu hổ do Khỉ Con nói bậy tạo ra như thế nào nữa.

Bữa cơm sau đó là bữa cơm khẩn trương nhất mà tôi từng trải qua, để tránh cho Khỉ Con tiếp tục nói bậy, mỗi khi Khỉ Con định mở miệng là tôi đút một muỗng đồ ăn vào trong miệng nó, ngăn cho nó không được nói chuyện.

Con bé bị tôi đút đến nỗi hai má luôn trong trạng thái phình to, trông càng giống bánh bao hơn.

Vất vả lắm mới tới lúc Cố Dung Dịch về nhà, cả người tôi như được thả lỏng, nhưng ngay lúc tiễn Cố Dung Dịch ở cửa, Khỉ Con bỗng xông tới, vẫy vẫy đôi bàn tay mập mạp với Cố Dung Dịch, nói: “Tạm biệt ba.”

Tôi khóc ròng, con gái à, đây là con muốn mẹ phóng hỏa đốt nhà mới bằng lòng sao?

Cố Dung Dịch nắm bàn tay của Khỉ Con, tiếp tục cười dịu dàng như nước.

Ngay thời điểm nguy cấp, tôi chỉ có thể cười xòa: “Ha ha ha, trẻ con không hiểu chuyện, gọi lung tung, chớ để trong lòng.”

Cố Dung Dịch cúi đầu hôn lên bàn tay của Khỉ Con, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy rất tuyệt.”

Câu này của Cố Dung Dịch có hàm ý vô cùng phong phú, mặc kệ là ý đơn giản hay phức tạp, tôi đều không rõ, vậy nên đành bỏ qua.

Tôi dùng nhân phẩm không còn lại mấy phần của chính mình thề rằng, tôi tuyệt đối không hề xúi giục Khỉ Con đi nhận cha lung tung, trên thực tế, vì để cho Khỉ Con có một tuổi thơ vui vẻ, tôi chưa bao giờ nói với nó những chuyện buồn bực giữa tôi và Đổng Thừa Nghiệp. Kể từ khi Khỉ Con bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã nói cho nó, thật ra bố nó rất yêu thương nó, nhưng bởi vì phải làm việc ở xa, cho nên mới không ở cùng với nó được.

Cũng có bạn bè khuyên tôi, bảo tôi nên nói cho Khỉ Con biết những chuyện đã xảy ra, để cho nó biết rằng chính cha nó là đầu sỏ phá hoại gia đình hoàn chỉnh của nó.

Nói thật, làm thế có thể sẽ hả được giận, nhưng đồng thời sẽ tạo ra cho Khỉ Con vết thương mãi mãi.

Những chuyện bẩn thỉu của Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển thiếu chút nữa đã hủy diệt tôi, tôi không hi vọng con gái mình cũng vì chuyện đó mà bị tổn thương nữa.

Tôi sẽ cố gắng che giấu sự thật hết sức có thể, cho tới khi không còn cách nào che giấu được mới thôi.

Tôi làm thế không phải vì tôi là thánh mẫu, cũng không phải do tôi yếu đuối, mà tôi chỉ vì con gái mình.

Tôi không hi vọng những thứ dơ bẩn đó sẽ phá hủy tuổi thơ của nó.

Đợi sau khi Cố Dung Dịch rời đi, tôi bèn nghiêm khắc giảng giải cho Khỉ Con, về sau không được gọi ba bừa bãi.

Khỉ Con hi hi ha ha che miệng cười, hoàn toàn không cho lời tôi nói vào tai.

Tôi cảm thấy choáng váng cả đầu.

Đảo mắt, hôn lễ của Tô Vũ và Huống Đạt đã tới gần.

Lúc trước tôi giúp Tô Vũ thiết kế bìa thiệp cưới, trên đó là bức tranh chibi hai người bọn họ. Tô Vũ cực kì thích, liên tục nói cảm ơn. Vốn cô ấy định trả phí thiết kế cho tôi, nhưng thấy tôi nhất quyết không nhận, thế nên cô ấy mua tặng tôi một bộ đồ trang điểm, còn mua rất nhiều đồ chơi cho Khỉ Con.

Hai anh em Tô Vũ và Cố Dung Dịch đều là người giỏi đối nhân xử thế, tuyệt đối không bao giờ để người khác chịu thiệt, cho nên tôi đoán cha mẹ của họ chắc cũng là người hiền lành.

Thật ra nhiều khi, nhân phẩm của cha mẹ sẽ di truyền cho con cái.

Trên Weibo có độc giả chat riêng cho tôi, hỏi làm sao mới có thể tránh gả cho đàn ông đê tiện, tôi liền trả lời là: hãy xem gia đình anh ta.

Lúc yêu, mọi người thường che giấu đi khuyết điểm của mình, cho nên rất nhiều cô gái bị biểu hiện giả dối của tình yêu cuồng nhiệt làm mờ mắt, không thấy rõ được phẩm chất thật của đàn ông.

Mà phương pháp đơn giản nhất là quan sát gia đình và cha mẹ anh ta.

Nếu một người đàn ông có gia đình hòa thuận, cha mẹ hiền lành, thì mưa dầm thấm lâu, người đàn ông này nhất định cũng có quan điểm chính xác về gia đình, tâm địa cũng thuần lương, khả năng đổi tính thành cặn bã là rất nhỏ.

Còn nếu một người đàn ông sinh ra trong một gia đình tan nát, hoặc nhân cách cha mẹ độc ác, thì mưa dầm thấm lâu, người đàn ông này sẽ khó có nhận định đúng về gia đình, phẩm chất cũng chịu ảnh hưởng, khả năng biến thành cặn bã là rất lớn.

Người xưa có câu ‘Mua heo xem chuồng’, câu này tuy hơi thô bỉ nhưng lại rất chính xác.

Là bạn và cũng là người thiết kế thiệp mời, đương nhiên tôi được mời tham dự tiệc cưới của Tô Vũ và Huống Đạt. Buổi tối trước tiệc cưới, đắp mặt nạ xong tôi chuẩn bị ngủ, bỗng nhận được điện thoại của Triệu Khiết.

Sau khi từ chức, tôi vẫn hay nói chuyện phiếm trên mạng với Triệu Khiết. Con người của Triệu Khiết tuy rất thích hư vinh, lại thích lên mặt ỷ ma cũ hiếp ma mới, nhưng trừ những cái đó ra thì không có khuyết điểm gì, hơn nữa, khi cô ấy đã coi bạn là bạn bè, cô ấy sẽ vì bạn mà không tiếc mạng sống, rất nghĩa khí.

Hai tháng qua, bỗng dưng Triệu Khiết không hề liên lạc với tôi, mà cũng bởi vì công việc bận rộn nên tôi cũng không quan tâm tới cô ấy mấy, cho nên khi nhận được điện thoại của cô ấy tôi có chút bất ngờ, trực giác nói cho tôi biết rằng cô ấy đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, giọng nói của Triệu Khiết rất suy sụp và mệt mỏi: “Ninh Chân, tôi không tìm được ai để nói chuyện, chỉ có thể tìm đến cô.”

“Làm sao vậy?” Lòng tôi có chút thắt lại hỏi.

Từ trước đến nay Triệu Khiết là người cực kỳ hào sảng mạnh mẽ, tôi chưa từng nghe thấy giọng cô ấy thê lương như thế, giống như tất cả sức sống và sinh mệnh đều biến đi hết.

“Mặc kệ tôi náo loạn thế nào, ầm ĩ ra sao, anh ta cũng vẫn ở cùng với người phụ nữ đó, căn bản không thể tách nổi… tôi quá mệt mỏi rồi. Có đôi khi nghĩ lại mà thấy thật ghê tởm, anh ta vừa mới đụng chạm với người đàn bà đó, lại trở về ngủ trên giường của tôi. Có đôi khi ở cạnh anh ta, nhưng tôi có thể nhận ra tâm tư của anh ta đã sớm bay đến chỗ người đàn bà đó, chỉ còn lại thể xác. Cuộc sống như vậy, thực sự… không còn ý nghĩa gì nữa.”

Nghe xong những lời cô ấy nói, tôi khuyên: “Chị Triệu, nếu chị cảm thấy cuộc hôn nhân này chỉ khiến chị càng thêm đau khổ không chịu được nữa, chi bằng kết thúc đi.”

Đầu bên kia điện thoại thoáng trầm mặc, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra tư thế Triệu Khiết khẽ lắc đầu, cô ấy nói: “Tôi không dám, sau khi li hôn, tôi phải đối mặt thế nào với ánh mắt của người thân, đồng nghiệp, và bạn bè đây? Tôi không dám tưởng tượng tới cảnh tôi sẽ lẻ loi một mình. Ninh Chân… Cô nói tôi phải làm gì đi?”

Tôi chỉ thấy chua xót: “Chị Triệu, đây là hôn nhân của chị, là cuộc sống của chị, không có ai có thể quyết định thay chị. Cho dù chị lựa chọn li hôn hay tiếp tục sống cùng anh ta, tôi đều ủng hộ chị, nhưng điều kiện trước hết là hi vọng chị sống vui vẻ. Nếu chị muốn được yêu, vậy thì chị hãy quyết tâm li hôn với chồng chị đi, dũng cảm theo đuổi tình cảm của mình. Nếu chị muốn thực tế, vậy thì không cần nữa, chị cứ cùng bạn bè ra ngoài mua sắm, du lịch, hưởng thụ cuộc sống vật chất mang lại. Chị Triệu, mọi việc không thể quá vẹn toàn, chị lựa chọn cái này, nhất định phải từ bỏ cái khác.”