Hôn Nhân Thất Bại

Chương 27



Tôi hiểu ý của Thái Thái.

Điều thú vị nhất của thế giới này chính là bạn không biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Con người sống trên đời, muốn tỉnh táo, nhưng cũng muốn ôm hy vọng.

Tình cảm của tôi và Vu Viễn ấm lên nhanh chóng, tôi chưa từng gặp một người phù hợp với mình đến thế, thậm chí không cần nói gì, chỉ một ánh mắt cũng có thể hiểu được nhau.

Ở bên nhau mấy tháng, chúng tôi không cãi vã, cũng không hề đỏ mặt, thậm chí cả một tiếng nặng lời cũng chưa từng có. Thứ nhất là do tính Vu Viễn vốn trầm ổn dịu dàng, thứ hai có lẽ là vì cũng không có chuyện gì đáng để chúng tôi khắc khẩu.

Tình cảm này phát triển quá sức thuận lợi, tốt đến mức khiến tôi có cảm giác không thật chút nào. Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi lại bất giác nhéo mặt mình, dùng cảm giác đau đớn để tự nói với bản thân, rằng đây không phải là mơ.

Từ khi li hôn tới nay, tôi cứ nghĩ đời này mình thất bại toàn tập rồi, không ngờ tôi vẫn có thể gặp một người yêu tốt đến thế. Có đôi khi tôi lại nghĩ, có lẽ Thượng Đế lấy của người ta bao nhiêu, cũng sẽ trả lại cho người đó bấy nhiêu. Nghĩ đến đó, có lẽ Thượng Đế vẫn công bằng ở một mức nào đó.

Sau khi biết chuyện ngoại tình của Đổng Thừa Nghiệp, tôi không còn tin vào quan hệ nam nữ nữa, nhưng Vu Viễn xuất hiện lại khiến cho tôi cảm thấy mình vẫn xứng đáng được yêu.

Phụ nữ sẽ vì người mình yêu mà trau chuốt, làm đẹp, tôi lại một lần nữa bắt đầu trang điểm cho bản thân mình. Nhưng trải qua giai đoạn túng quẫn lúc trước, tôi nhận ra tiền tài có vai trò quan trọng rất lớn, nên không dám tiêu xài hoang phí như trước đây nữa.

Phụ nữ lúc trẻ sẽ có hết mọi thứ, dù lấy miếng giẻ rách mặc lên cũng trở nên xanh tươi mơn mởn. Nhưng sau giai đoạn thanh xuân con gái, phụ nữ sẽ không dám xuề xòa với bản thân mình nữa, khi đó họ phải dựa vào áo quần chất lượng cộng thêm trang điểm để làm đẹp cho chính mình.

Chung quy vẫn câu nói cũ: người đẹp vì lụa. Tôi có sự thay đổi rõ rệt như thế, các đồng nghiệp ở đài truyền hình đương nhiên đánh hơi ra được, có người ép hỏi tôi có phải tìm được bạn trai mới rồi không. Tôi chỉ có thể rập khuôn mà đáp, nửa giả nửa thật mới là lời nói dối tốt nhất.

Đây là hành động bất đắc dĩ, dù có cho tôi bảy cái đầu triệu hồi Thần Long đi nữa, tôi cũng không thể nghĩ rằng ở cái tuổi này tôi còn có thể yêu đương bí mật. Nhưng không thể không nói, tình yêu bí mật đúng là khiến cho người ta có cảm giác vụng trộm và hồi hộp. Có đôi khi gặp Vu Viễn trong thang máy, rõ ràng tối hôm qua còn quấn quýt bên nhau, nhưng đúng lúc này lại còn giả vờ giả vịt như kiểu “tôi và anh không quen biết”. Cũng khó trách đám đàn ông vẫn có châm ngôn là: thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm.

Thực ra chúng tôi đều cực kì bận rộn, anh lúc họp lúc tăng ca, tôi thì phải vẽ tranh liên tục, cho nên cũng không thể ngày ngày quấn lấy như thanh niên trẻ tuổi, không gặp mặt một buổi tối đã phải nhắn tin gọi điện. Đề tài giữa chúng tôi dường như mãi mãi không hề buồn chán, cũng không biết vì sao lại có nhiều thứ để nói đến thế.

Có đôi khi bắt đầu chỉ là “Sáng nay em ăn một cái bánh quẩy”, từ bánh quẩy chuyển sang donut, rồi từ donut tới kịch hay, từ kịch hay quay sang tâm lý học, từ tâm lý học nói đến nhà trường, rồi lại từ nhà trường lan tới căn tin, cuối cùng lại trở về bánh quẩy.

Bởi vì có tình cảm, cho nên dù có trò chuyện về đề tài gì thì cũng cảm thấy hứng thú.

Lúc chúng tôi bắt đầu qua lại được ba tháng, Vu Viễn lại phải đi Mỹ công tác một chuyến. Một tuần anh không có ở đây, dù lời này có phần sến sẩm buồn nôn, nhưng thực sự làm tôi cảm thấy cô đơn lạnh lẽo như ngày tuyết.

Tuy rằng thời gian đó tôi mới nhận được một dự án vẽ tranh khác, bận tối mày tối mặt, nhưng bóng dáng Vu Viễn vẫn lảng vảng trong đầu óc từng giờ từng phút.

Cho nên mới nói, phụ nữ không có tiền đồ vậy đó, cho dù trước kia đau thương thế nào, khi yêu đương vẫn say mê như thế.

Tôi nhớ giáo viên mỹ thuật cấp hai của mình tư duy khá cởi mở, nhưng lúc dạy học cô vẫn hay nói mấy lời thấm thía, bảo nữ sinh bọn tôi không được yêu sớm, bởi vì “Nam sinh khi yêu, thì chuyện tình yêu chỉ chiếm 10% suy nghĩ, còn nữ sinh yêu đương lại chiếm tới 90% đầu óc của mình, cho nên nữ sinh mà yêu sẽ rất ảnh hưởng tới việc học”.

Trước kia tôi vẫn xem những lời này là khuôn vàng thước ngọc trống chiều chuông sớm, nhưng mà sau này ngẫm lại, lúc đó sao đã gọi là tình yêu?

Cũng giống như lời bài hát nọ - nhưng mà phụ nữ ấy, tình yêu là linh hồn của cô ấy, cô ấy có thể dâng hết cả đời, vì người mình yêu.

Tình yêu chỉ chiếm 10% suy nghĩ của đàn ông, như thế anh ta cũng chỉ hưởng thụ được 10% vui vẻ. Với phụ nữa là 90%, như thế cô ấy sẽ có được 90% sung sướng.

Thực ra có đôi khi, thứ phụ nữ chúng ta yêu có lẽ cũng không hẳn là đàn ông, mà là yêu tình cảm của chính mình.

Dù có thế nào đi nữa, tôi cũng hưởng thụ cảm giác này.

Hôm nay lúc đi làm tôi nhận được tin nhắn của Vu Viễn, nói anh trở về rồi, đang ở đài truyền hình, hẹn tôi buổi tối tới nhà anh ăn cơm.

Tôi đồng ý, lòng tràn ngập vui sướng, tuy lúc này trước mặt không có gương soi, nhưng tôi biết, gương mặt già nua của mình bây giờ chắc chắn đang cười tươi như hoa cúc Ba Tư. Đang hớn hở như thế, bỗng nhiên anh lại nhắn thêm tin nữa – “Không xong rồi.”

Trong lòng tôi căng thẳng, vội hỏi: “Sao thế?”

Anh nói: “Giờ anh muốn gặp em, làm sao bây giờ.”

Con người ta khi yêu đương cuồng nhiệt có thể nghĩ ra đủ mọi cách để gặp nhau. Giữa trưa, chúng tôi tới nhà hàng Nhật cách đài truyền hình khá xa ăn cơm.

“Chúng ta thế này có giống như yêu đương vụng trộm không nhỉ?” Tôi vừa ăn sushi cá, vừa hỏi.

Sau một hồi lâu, Vu Viễn mới cười nói: “Sao lại giống?”

Dừng một chút, anh lại hỏi: “Em có muốn công khai không?”

Tôi suy tư rồi lắc đầu: “Cứ như vậy cũng tốt.”

Vừa nãy trong phòng trà, chính tai tôi nghe thấy Triệu Khiết tám nhảm, nói tôi gần đây “quyến rũ chết người”, chắc là muốn mê hoặc ai đó, hoặc là đã quyến rũ được ai đó rồi, sau đó lại thở dài bảo không biết người đàn ông nào vô phúc thế, nhặt phải một con ghẻ như tôi.

Nếu là trước kia, không chừng tôi sẽ xông lên đấu khẩu với cô ta 300 hiệp, người như tôi bị một đám bác gái vây quanh đánh vẫn có thể yên bình chui ra, sức chiến đấu tất nhiên không thể xem thường.

Nhưng gần đây Vu Viễn dạy tôi rất nhiều điều, gặp chuyện không được hấp tấp, cũng không được hành động nhất thời. Dù sao tôi cũng là người mới, Triệu Khiết lại ở trong đài nhiều năm, chuyện chúng tôi khắc khẩu mà đến tai lãnh đạo, nhất định họ sẽ nghĩ tôi không tôn trọng tiền bối.

Vì thế lúc ấy tôi không đẩy cửa xông vào, cũng không xé rách mặt Triệu Khiết. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nhịn quá sẽ gây ung thư, cho nên cuối cùng đành thỉnh giáo Vu Viễn: “Nếu có đồng nghiệp nói xấu sau lưng em, em nghe lời anh nhịn được, nhưng mà vẫn tức thì biết làm sao?”

“Nếu không nhịn được, anh sẽ cho ít thuốc sổ vào trà.” Vu Viễn trả lời nhẹ nhàng bâng quơ như thể trước nay anh đã trải qua chuyện đó vô số lần.

Quả nhiên, không may mắn đã không gọi là em bé, không cắn chết người đã không gọi là ngao tạng. Tôi quyết định từ nay về sau nếu không có việc gì thì không được đắc tội với chó ngao tạng Vu Viễn.

“Để mấy việc vặt vãnh sang một bên đi, trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần thảo luận này.” Vu Viễn nghiêm túc nói.

“Chuyện gì vậy?” Thấy anh như thế, tôi cũng lo lắng theo.

Anh đột nhiên bật cười, nụ cười như băng tan tuyết nhạt, vô cùng tuấn tú: “Thì về chuyện anh rất nhớ em đấy.”

Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, mu bàn tay ngứa ngáy khiến tôi thấy lâng lâng. Trước khi chúng tôi chính thức qua lại, cũng ở bãi đỗ xe đó, anh nói câu: “Anh rất nhớ em.”

Sau này Vu Viễn từng thổ lộ rằng, lúc anh đưa tôi đi đập chai, khi nắm tay tôi cũng là lúc tình yêu nảy nở. Sau đó lại thấy mình đường đột, cũng không xác định được tình cảm của mình đối với tôi, không biết phải đối mặt thế nào, cho nên mới tạm thời không liên lạc. Tiếp đó bởi vì chuyện của Thái Thái, tôi đi Vân Nam, lúc không có tôi, Vu Viễn mới cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng trống trải, lúc đó anh mới hiểu rõ tình cảm của mình, cho nên anh nhờ người tìm hiểu ngày tôi trở về, đón tôi ở sân bay, thổ lộ mấy lời cũng không tính là tỏ tình đó.

Tôi mơ hồ nhận ra, câu nói này hình như còn có ý gì khác.

Tôi biết, chuyện có nên ở cùng tôi hay không, có lẽ Vu Viễn đã do dự rất lâu. Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không muốn miệt mài theo đuổi, dù sao một phần cũng là vì tôi là mẹ đơn thân.

Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ mè nheo hỏi tiếp, cố gắng làm rõ thái độ của anh đối với mình, không muốn giữa tình cảm này có chút bụi bẩn nào. Nhưng từng trải qua nhiều chuyện phức tạp, hơn nữa tuổi tác ngày càng lớn, tôi cũng dần hiểu được, nước trong ắt không có cá. Dù là chuyện gì đi nữa, cũng không nên nhìn quá rõ, hiểu quá sâu, cuộc sống mới không quá mệt mỏi.

Dẫu khi ấy Vu Viễn đã đấu tranh suy nghĩ những gì, điều quan trọng nhất vẫn là cuối cùng chúng tôi đã ở bên cạnh nhau.

Vậy là tốt rồi.

Vu Viễn nắm lấy tay tôi, hai người cùng nhìn nhau. Có đôi khi không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn nhau thôi cũng như có cả thế gian.

Tôi nhìn khuôn mặt anh từ khóe mắt đến đuôi lông mày, có phần quyến luyến: “Anh gầy đi này.”

“Ăn không quen đồ ăn nhanh bên đó, đói bụng mấy hôm.” Vu Viễn giải thích.

Tôi nghiêm trang sửa lời anh: “Anh phải nói là, vì không có em nên anh mới tiều tụy chứ.”

Anh cười, đôi mắt như mặt hồ phản chiếu chân trời xanh thẳm: “Đúng thế, vì không có em nên anh mới tiều tụy thế này đây.”

Tôi cắn môi thấp giọng cười.

Đoạn đối thoại rất nhàm chán phải không? Nhưng trong tình yêu cuồng nhiệt, nhàm chán cũng có cái thú của nó.

Đúng lúc đó, cánh cửa kiểu Nhật bị kéo ra, phục vụ đưa cơm vào. Hai má tôi thoáng hồng, cố gắng muốn tránh khỏi tay anh, nhưng Vu Viễn lại không chịu buông ra.

Tôi hiểu ý anh, chúng tôi rất ít khi có thể làm mấy hành động tình nhân ở nơi công cộng. Ở đây không có đồng nghiệp đài truyền hình, giống như xổ lồng, là lúc cùng nhau hưởng thụ.

Nghĩ rồi, tôi cũng không giãy giụa nữa. Đời người ngắn ngủi, cần gì phải vì mấy thứ hư ảo mà mất đi niềm vui ngày thường?

Tôi và Vu Viễn cứ nghĩ ở trong này sẽ không gặp được người quen, nhưng đúng lúc đó, một giọng nói kinh ngạc do dự vang lên bên cửa: “Vu Viễn?”

Tôi và Vu Viễn cùng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn, cũng không tính là xinh đẹp, nhưng có vẻ khá hoạt bát, điển hình của những phụ nữ giỏi giang quyết đoán.

Và đúng lúc đó, Vu Viễn lặng lẽ buông tay.