Hôn Nhân Thất Bại

Chương 20



Dưới hàng lông mày là đôi mắt dài hẹp chứa sự quyến luyến, đôi mắt ấy trong suốt long lanh, tựa như dòng nước trong xanh tươi mát. Trong phút chốc anh ta như quay về vùng núi trải đầy màu xanh nắng gió, cảm nhận nhịp tim yếu ớt cuối cùng của mẹ anh.

Một người đàn ông mang phong thái ung dung như thế, anh ta ngồi một cách thảnh thơi, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn bề ngoài là một người từng lăn lộn nhiều năm trong công việc, đao thương đều không đâm nổi, tuy nhiên trái tim lại mềm mại, ấm áp đến vô cùng.

Tôi tin tưởng, người biết quy trọng, luyến tiếc tình thân tuyệt đối không phải là người xấu.

“Cho nên trước nay tôi rất kính phục những người mẹ hy sinh thân mình vì con cái.” Vu Viễn dập tắt điếu thuốc, ánh lửa yếu ớt từ từ tàn lụi trên ngón tay thon dài của anh ta.

Vu Viễn nâng tôi lên mức độ cao cả như mẹ anh. Tôi được ưu ái mà đâm ra lo sợ.

“Sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn cứ đến nhờ toi giúp.” Anh ta tổng kết lại một câu.

Những cử chỉ lời nói của Vu Viễn không khiến cho người ta cảm thấy đó là sự bố thí hay thương hại, điều đó giúp tôi thoải mái hơn nhiều.

Anh ta cho tôi cảm nhận được sự ấm áp trong thế giới này, làm cho tôi dựng lên một niềm tin mới với thế giới ấy.

Mọi khi tôi vẫn được coi là người hướng nội, thế nhưng rượu vào lại thích nói nhảm, mà còn là những lời nói nhảm tưởng chừng như đầy chiều sâu.

Tôi dùng tay đỡ cằm, hai mắt nhìn vào ngọn đèn hai bên bờ sông, nhẹ nhàng hỏi: “Anh tin vào số mệnh không? Tôi thì tin. Ngày đầy tháng, tôi với anh ta đi xem tên cho con, tiện thể xem bói cho hai chúng tôi.

Thầy bói tên là gì ý nhỉ? … Triệu? Tiền? Tôn? Lý … Thôi vậy, dẫu sao cũng là kiểu người bề ngoài nhìn như bán tiên, những người được ông ta xem bói đều bảo ông ta bói rất chuẩn. Lúc ấy tôi và anh ta không nói cho thầy bói chúng tôi là vợ chồng, thầy bói nhìn vào mặt anh ta, câu nói đầu tiên chính là bảo anh ta gần đây có số đào hoa, lại nhắc nhở anh ta tuyệt đối không được ly hôn với người vợ đầu tiên, nếu như ly hôn rồi, vậy thì sau này sẽ phải lu hôn hai lần nữa. Sau đó thầy bói còn nói, anh ta có hai đứa con. Anh không biết đâu, biểu cảm lúc ấy của anh ta vừa cổ quái vừa ngượng ngùng, sau này tôi mới làm rõ chuyện đó là thế nào, thì ra thầy bói đã bói ra cả chuyện anh ta đi ngoại tình… ha ha ha ha ha, quá thú vị, thật sự, quá thú vị…”

Kỳ thực chuyện này chẳng có gì đáng cười, nhưng tôi bắt buộc phải cười, nếu không thì không thể che giấu được giọt nước nơi khóe mắt.

Đôi mắt Vu Viễn tựa như nhìn thấu tất cả, tuy nhiên anh ta không hề có ý định bóc trần, mặc cho tôi mượn tiếng cười không tự nhiên để xóa đi giọt nước đọng trên khóe mắt.

Anh ta là một người tốt, cũng là một vị thân sĩ.

Đợi sau khi toi khôi phục lại cảm xúc, anh ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Thế thầy bói đó bói số cô thế nào?”

“Ông ấy nói…” Tôi hồi tưởng lại, học theo giọng điệu của ông thầy bói bán tiên kia: “Cô ý à! Nhất định không được tìm một người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình, nếu không chuyện trong nhà ngoài nhà đều đến tay cô, vô cùng mệt nhọc, sau cùng còn phí công vô ích. Nếu như muốn tìm, ít nhất cũng phải là người hơn cô ba tuổi, như thế mới hài hòa tốt đẹp. Còn nữa, sau khi cô kết hôn thì nên làm đẹp cho mình nhiều hơn để tránh chông ngoại tình. Tóm lại, cô gái à, khuyên cô một câu chân thành: Kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ ôm nhiều nỗi hận!”

Trong ký ức, dư âm câu nói cuối cùng của vị bán tiên kia vẫn còn ngân vang mãi, tràn đầy ý tốt, giống như một vị tiên thực thụ. Thế mà ngay giây tiếp theo, ông ra xòe tay ra trước mặt tôi, cười hì hì nói: “Bói một người năm mươi đồng, hai người một trăm đồng, xem tên hai trăm đồng, tổng cộng ba trăm đồng, giảm giá cho cô còn hai trăm năm mươi đồng.”

Cảm xúc của ông thầy bói này thay đổi quá nhanh, tôi có chút không theo kịp.

“Kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ ôm nhiều nỗi hận.” Vu Viễn lặp lại câu nói này, bỗng dưng nói: “Ấy, cô xem, hay chúng ta cũng làm chuyên mục về “tương thân”, kiểu giống như phim “phi thành vật nhiễu”*, sau đó mời một thầy bói đến, quay cảnh thầy bói xem bói cho các cô gái chàng trai tham sự, thế nào?”

*Tên một bộ phim của Trung Quốc

Đúng là “Núi cao còn có núi cao hơn.” Khả năng thay đổi cảm xúc của Vu Viễn còn cao hơn cả vị thầy bói kia.

Suy cho cùng lúc trước cũng đã ăn buffet hải sản, hai chúng tôi ngồi trên boong tàu hứng gió đêm, uống hai lon bia lạnh cũng kha khá rồi, quyết định giải tán về nhà. Trước là Vu Viễn mời khách, cho nên bữa ăn đêm này tôi nhất quyết mời khách.

Lúc mở ví tiền, Vu Viễn nhìn thấy bức tranh vẽ tay tôi nhét trong ngăn để ảnh, hai mắt bỗng sáng lên: “Bức tranh này là do cô vẽ sao?”

Đích thực là do tôi vẽ.

Từ nhỏ tôi đã thích vẽ tranh, bố mẹ tôi đều là nhân viên công chức, khi tôi còn nhỏ họ thường phải tăng ca đêm, tôi thường ở nhà một mình vẽ tranh, nhìn thấy cái gì thì vẽ cái ấy. Thực ra lúc thi đại học tôi muốn thi vào học viện mỹ thuật, nhưng mà bố mẹ tôi tư tưởng cổ hủ, cho rằng người làm nghệ thuật không có công việc ổn định, cho nên bảo tôi thi vào đại học sư phạm.

Chính vì thế mà tôi vẫn luôn tiếc nuối. Lúc học đại học rảnh rỗi bèn làm họa sĩ minh họa cho tạp chí. Khi đi làm thì bắt đầu bận bịu, cũng không muốn làm công việc này nữa, chỉ thỉnh thoảng không có gì làm mới vẽ vài tấm. Mà bức tranh mà tôi để trong ví tiền, là vẽ chân dung của một cô gái, rất có cảm giác mê hoặc lòng người.

“Không ngờ cô còn biết cả cái này.” Vũ Viễn suy nghĩ một lúc rồi cất giọng: “Vừa hay tôi có một người bạn muốn tìm một họa sĩ minh họa, hôm nào giới thiệu giúp cô, làm công việc ngoài giờ cũng được.”

Tôi vội gật đầu, có thể sống bằng sức mình, có khổ cực, mệt nhọc thế nào đi chăng nữa tôi cũng không ngại.

Vu Viễn lái xe đưa tôi về nhà, hôm trước trời mưa nên đèn đường bị hỏng, tối om om.

Sau khi tôi xuống xe anh ta vẫn chưa lái xe đi ngay mà bật đèn xe soi đường cho tôi. Ánh đèn xe chiếu rọi cả con đường, chiếu cả lên những hòn đá nhỏ, tạo thành những đốm đen nhỏ.

Đến đại sảnh của tòa nhà, tôi quay đầu nhìn, trong bóng tối hai bóng đèn xe tựa như ngọn đèn hải đăng giữa biển đêm, giúp cho tôi bình tĩnh lại trong cuộc sống bấp bênh trôi nổi này.

Từ trước đến nay tôi vẫn luôn tin vào quy luật cân bằng của tự nhiên, vận đen đủi dùng hết rồi, cái còn lại sẽ là những điều may mắn.

Sau khi công việc chính thức ở đài truyền hình đến tay tôi, tôi lại nhje nhõm hơn rất nhiều, cả ngày chạy đôn chạy đáo, trái lại khỏe mạnh lên hẳn. không dễ bị cảm cúm như trước.

Nghĩ xem, một nữ hán tử như tôi nếu như một thời gian dài có thể chất như “Lâm muội muội*” thì đúng là đau đầu.

*Lâm Đại Ngọc trong “Hồng lâu mông” – tác giả: Tào Tuyết Cần.

Khỉ Con vẫn chưa đến tuổi đi mẫu giáo, ban ngày đều là người nhà tôi chăm sóc con, đến tối tôi mới đón con về, tắm rửa sạch sẽ xong chơi với con mấy tiếng rồi dỗ con đi ngủ. Khỉ Con giờ đã hơn một tuổi, đã bắt đầu tập tễnh học đi, cũng không còn gầy gò ốm yếu như lúc mới sinh, ngược lại còn có thêm mấy ngấn thịt. Do hai mông đít thịt núng nính nên ngã vài cái cũng không sao, quả nhiên là được gene di truyền của người mẹ nữ hán tử tôi mà.

Vu Viễn giới thiệu tôi với một nhà xuất bản quy mô nhỏ, làm họa sĩ minh họa cho bọn họ, ít nhiều cũng thêm chút tiền sữa bột cho con.

Mỗi tối sau khi dỗ khỉ con đi ngủ, tắm rửa xong xuôi tôi đều ngồi ở sô pha phòng khách lặng lẽ uống chén rượu, đó là giây phút hạnh phúc nhất trong một ngày của tôi.

Mặc dù uống rượu không phải là thói quen tốt nhưng cuộc sống đã quá nhiều đau khổ, hà tất gì mà không buông thả mình một lần.

Tôi nhớ vị bán tiên kia còn nói, năm ngoái đối với tôi mà nói giống như bước đến đoạn đường sắt phân nhánh, hai nhánh đường là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau để tôi lựa chọn.

Mà tôi, lựa chọn con đường về phương diện cuộc sống thì gian khổ nhưng tâm hồn lại được tự do.

Thế thì cứ tiếp tục bước tiếp thôi, ngày mai nhất định sẽ là một ngày mới tươi đẹp hơn.