Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 23-1



Lucien đứng cạnh Heath, đặt tay lên bụng khi chiếc xe ngựa đầu tiên đỗ lại trước cửa trang viên đón họ đến bữa tiệc hàng tuần đầu tiên ở trang viên. Cậu nuốt xuống sự lo lắng dâng lên nơi cổ họng. Điều gì đã khiến cậu nghĩ rằng cậu có thể tự mình chủ trì một bữa tiệc tuần. Cậu đã tính đến ý tưởng cuối cùng trong rất nhiều ý tưởng—Ừ thì, không nhiều, chỉ có một ý tưởng duy nhất đó thôi— cậu đã ngốc ngếch nghĩ rằng có thể tự chủ trì, nhưng giờ thì thời gian đã tới, cậu lại nhận ra mình ngây thơ thế nào. Cậu tự hỏi liệu đã quá trễ để rút lại chưa. Nhà Nottinghams vẫn chưa thấy đâu, vậy nên cậu vẫn còn thời gian.

Cậu mở miệng định nói với Heath suy nghĩ của mình. “Quá muộn để rút lui rồi, vợ xinh đẹp của anh. Họ đã đến rồi,” Heath dịu dàng nói, rõ ràng là rất hưng trí.

Lucien rên rỉ. “Sao anh biết em định nói gì?”

Heath cười khúc khích. “Thân thể em cực kỳ căng thẳng và bắt đầu run lên rồi kìa. Vợ xinh đẹp,” Anh nói, quay sang nhìn Lucien với ánh mắt dịu dàng, “Anh rất hiểu em mà.” Anh nhẹ nhàng nựng gò má Lucien.

Lucien lập tức bình tĩnh khi Heath vuốt ve cậu và mỉm cười đáp lại. Cậu có thể làm được. Cậu có thể đóng vai một nữ chủ nhân hoàn hảo, miễn là có Heath ở bên. Cám ơn anh,” Cậu nói thật nhỏ.

Heath nghiêng đầu. “Là anh tự nguyện mà vợ yêu.”

Tim Lucien đập nhanh khi nghe những lời âu yếm đó. Heath gần đây ngày càng sử dụng nó thường xuyên hơn. Lucien tự hỏi đây có phải là ám hiệu tình cảm hay không, hay đơn giản chỉ vì cậu ngày càng thoải mái hơn với vai trò làm vợ. Cậu không thể không thừa nhận, chỉ dám nghĩ vậy thôi, rằng cậu hi vọng Heath bắt đầu có cảm giác với tình yêu, vì chính cậu cũng cảm nhận được vậy.

Cậu không chắc chắn rằng lần đầu cậu nhận ra mình yêu Heath là khi nào. Có lẽ là vài đêm trước khi cậu bước vào thư viện tối muộn và thấy Heath đang đọc sách lịch sử. Khi Lucien hỏi, Heath nói rằng anh muốn tìm hứng thú với những thứ thu hút Lucien. Hay có lẽ là buổi sáng, khi Lucien dậy sớm thì thấy Heath đang tựa đầu lên bụng cậu, nhỏ giọng nói chuyện với đứa con chưa chào đời, kể cho nó nghe chuyện họ gặp nhau. Hay có lẽ còn sớm hơn thế nữa, khi mà, một tuần trước, Lucien thấy Heath xắn tay áo đứng trong phòng cho trẻ, cùng với Annise, Thompson, Patty, Wilhelmina, và Imogen, để có thể đảm bảo rằng căn phòng này “hoàn hảo” vì Heath “muốn Lucien được vui vẻ.”

Lucien không chắc mình mong đợi điều gì khi phát hiện ra mình sẽ kết hôn với “Công tước xứ Pompinshire”—có quá nhiều tin đồn và câu chuyện truyền nhau trong thị trấn về người đàn ông này. Đánh nhau trong hẻm. Đấu tay đôi lúc bình minh. Cãi lộn ở khu thứ dân Lower East End. Các quý cô, ong bướm, góa phụ vây quanh anh còn anh lại ngoại tình với đàn bà đã có chồng. Một kẻ trác táng tệ hại nhất. Ngoan cố. Đẹp ***g lộn, nhưng vết sẹo trên mặt không chỉ làm cho anh có vẻ cực kỳ nguy hiểm, mà còn làm cho anh độc ác và đáng sợ hơn. Bao cô gái và phụ nữ đều muốn có anh nhưng lại sợ bị anh bắt được. Lucien chưa từng gặp anh, chỉ nghe đồn đãi trong phòng nghỉ và vũ hội, nhưng giờ thì cậu đã biết Heath, cưới anh, cậu phải tự hào thừa nhận đó là anh, là cây quế trúc, là đồng bằng Hawthorn, người được chọn làm vị công tước đen tối nguy hiểm nhưng cũng đầy nóng bỏng.

Cậu đã kinh ngạc biết bao khi biết đến Heath và phát hiện ra rất nhiều tin đồn là sai lầm và luôn liên quan tới cuộc sống của anh trong quân đội? Một cuộc sống mà anh không còn sống trong đó nữa? Heath lãng mạn. Ngọt ngào. Và đôi khi vẫn có chút đáng sợ—Khoảnh khắc mà anh lôi cổ Mr. Lansing lên khỏi mặt đất tái hiện trong tâm trí Lucien một cách đột ngột và rõ ràng—anh là vì Lucien và Eshe.

Vợ chồng nhà Nottinghams, một cặp mà Lucien nghĩ là cặp ngựa giống oai vệ, sải chân bước đi, luôn mỉm miệng cười. Hầu tước xứ Nottingham chỉ thấp hơn Heath 1-2 inch, và dù rằng không vạm vỡ bằng Heath, thân thể anh ta cuồn cuộn cơ bắp. Tóc nâu sáng, cột lên. Đôi mắt nâu ánh lên sự thông minh và tinh nghịch. Lucien từng nghe những câu chuyện về Lord Nottingham cùng nhiều trò vui và biết rằng có anh ta thì sẽ phải để mắt trông chừng và nhúng tay vào bất cứ việc gì trông có vẻ đáng ngờ.

Hầu tước xứ Notingham mặc một chiếc áo gile màu đỏ bóng lộn hoàn hảo cùng chiếc sơ mi trắng và nơ màu nâu, quần nâu, và đôi giày nâu, với chiếc áo khoác nâu vắt vẻo trên vai và đội cái gì đó như chiếc mũ rơm (straw hat) màu đỏ trên đầu. Lucien nghiêng đầu sang một bên khi nhìn ngắm thứ thời trang rất độc đáo và lạ lẫm kia rồi quay qua nhìn Heath.

“Đừng bình luận gì về cái mũ đó,” Heath hơi cười nói. “Hẳn là anh ta sẽ giải thích ngay khi đến khi đến đủ gần để nói chuyện với chúng ta.”

“Chắc vậy,” Lucien gật đầu nói.

Vợ của Nottingham, Hầu tước phu nhân xứ Nottingham, thấp hơn chồng 1 inch, vẫn cao hơn Lucien, cũng gầy và đẹp kiểu cổ điển. Cậu ta là kiểu đẹp góc cạnh. Đôi mắt màu xanh sẫm gần như tím, và mái tóc màu đen được vuốt gel và xếp lọn trên đầu. Mũi cậu ta mỏng, đôi môi cũng vậy, dù là môi dưới hơi đầy đặn hơn môi trên. Lady Nottingham hơi dặm chút mỹ phẩm, và má cậu ta hóp vào. Lucien hình như từng nghe bà ngoại mình nói rằng Lady Nottingham cần phải ăn uống nhiều hơn vì trông cậu ta rất gầy. Lady Nottingham mặc một chiếc váy muslin màu hồng nhạt với một chiếc khăn Tkashmir choàng lên vai. Lucien có thể thấy cậu ta mặc corset bên dưới váy ngoài và váy lót, cậu thở phào nhẹ nhõm khi người phụ nữ hơi đứng tuổi không phải là một trong số những vị khách khó nhằn nhất họ phải tiếp. Lady Notingham đi một đôi giày cao gót thêu màu hồng ở chân khi bước tới, tay khoác vai chồng.

Lucien nhìn quanh, tự hỏi cặp đôi này có dẫn theo sáu đứa con đến để chơi cùng Eshe không, nhưng thấy họ là những người duy nhất bước xuống từ xe ngựa, cậu có chút thất vọng.

“Em tự hỏi sao họ không dẫn con cái theo nhỉ,” Cậu nhỏ giọng nói.

“Đa phần các thành viên của xã hội thượng lưu không nghĩ tới việc dẫn con đến nhà công tước đâu bà xã,” Heath nói như thể đó là chuyện đương nhiên. “Sẽ không, trừ khi lời mời cấm họ làm vậy. Họ không muốn đoán xem việc đó có được cho phép không.”

“Vậy là họ sẽ phải xa con hơn nửa tháng sao?” Lucien ngạc nhiên hỏi. Cậu và Heath chưa làm cha mẹ của Eshe lâu đến vậy, nhưng cậu không thể tưởng tượng phải xa thằng bé trong một thời gian dài đến thế. Dù là bữa tiệc chỉ có một tuần, thì thời gian đi lại cũng chiếm hơn một tuần để các vị khách trở về nhà.

Lucien biết rằng sẽ không thể làm chuyện như vậy. Cứ coi như là cậu đến gặp mặt buổi cuối cùng và bị nài xin đi một ngày, trong tình huống khó xử hay mấy thứ vô lý như vậy. Cậu ao ước được ở bên Eshe thường xuyên để đảm bảo lúc nào thằng bé cũng có một ngày tuyệt vời. Dù chỉ xa thằng bé để tiếp đón khách khứa thì cũng như muốn lấy mạng cậu rồi.

“Ừ,” Heath gật đầu nói.

Lucien kinh ngạc lắc đầu và nhận thấy người hầu chia ra khi vợ chồng Notinghams đến đủ gần để nói chuyện. Trưng ra bộ mặt chào đón, thích thú, và nụ cười gần như chán ngắt của công tước phu nhân—thứ mà cậu và Wilhelmina đã luyện tập hàng giờ—Lucien bước tới cùng Heath.

“Lord và Lady Nottingham, thật là vinh dự. Cám ơn hai vị đã đến dự cùng chúng tôi,” Heath mỉm cười nói.

“Thưa công tước,” Notingham và Lady Notingham cúi người nói. “Cám ơn đã mời chúng tôi đến nhà ngài. Chúng tôi rất hân hạnh được tham dự hoạt động tuần này.”

“Thưa ngài, hãy tin tôi đi, là chúng tôi thấy vinh dự mới đúng,” Lucien nói, đưa tay ra cho Nottingham, anh ta cúi đầu hôn nhanh và nhẹ lên tay cậu. Lucien quay sang Lady Nottingham, hai người mỉm cười và cúi người chào hỏi nhau.

“Lady Nottingham,” Lucien mỉm cười nói.

“Thưa phu nhân. Rất hân hạnh được gặp phu nhân. Cả nước Angland đều xôn xao về việc phu nhân kết hôn với công tước xứ Pompinshire và việc phu nhân đang mang thai đấy,” Lady Nottingham nháy mắt nói.

Lucien bật cười khi buông tay Lady Notingham và bước lùi lại khoác tay Heath. Cậu gật đầu và ngước nhìn Heath cười một cách tinh nghịch. “Vâng, ngài công tước và tôi dường như rất biết kiểm soát sự cuồng nhiệt. Chúng tôi rất ngạc nhiên rằng lần đầu của chúng tôi lại đem lại niềm vui lớn lao như vậy. Chẳng còn gì vui hơn nữa.”

Nottingham gật đầu. “Chà, có vẻ dòng dõi nhà Hawthorn rất được chúa ban phước về chuyện đó.”

“Thật vậy,” Lucien mỉm cười đồng tình, không chắc liệu gia đình cậu có vừa bị xúc phạm hay không, thôi cứ coi lời nói của anh ta là khen đi.

Khi xe ngựa của Notingham được đưa vào chuồng ngựa và đem hành lý lên phòng, Lucien quay sang mỉm cười với Katherine (một người hầu). “Katherine, hãy chỉ cho Lord và Lady Nottingham phòng của họ. Tôi dám chắc họ cần có thời gian nghỉ ngơi và tẩy trần đấy.”

“Vâng thưa phu nhân,” Katherine cúi người nói. Cô ra hiệu cho Lord và Lady Nottingham đi theo mình.

“Nottingham, nửa tiếng nữa gặp nhau ở phòng chơi billiards nhé. Katherine sẽ chỉ cho ngài,” Heath nói với Lord Nottingham trước khi họ đi khỏi.

“Gặp lại ở đó, thưa công tước,” Lord Nottingham cười đáp lại rồi theo Katherine vào nhà. “Ồ, cái mũ hả? Thắng được trong một trận chơi biliards với Pantamanian.”

Lucien thở phào nhẹ nhõm, còn Heath cười khúc khích.

“Sao hả? Không tệ đấy chứ.” Anh khẽ cầm tay Lucien. Lucien gật đầu và hơi ngả đầu lên vai Heath.

“Anh nói đúng. Em có thể làm được,” Lucien nói.

“Một tuần, chín cặp đôi và sáu người độc thân,” Heath vui vẻ nói.

Lucien rên rỉ. Heath cười phá lên, rồi lập tức chuyển sang hắng giọng khi xe ngựa tiếp theo đỗ lại trên đường.

Sau khi nhà Nottinghams được sắp xếp phòng xong xuôi thì nhà Vash xuất hiện.

Lady Vash trông có vẻ thư thái một cách tích cực hơn và dễ chịu hơn ở Trang viên Southerby sau sự vụ mấy tuần trước, và dù là Lucien và Heath đã quyết định cư xử bình thường với cô ta và chồng, thì Lucien cũng biết rằng cô ta chỉ vui vì nhận được lời mời đi dự tiệc thôi.

Nhà Vash đi cùng Bá tước và Bá tước phu nhân xứ Exeter. Họ hợp nhau một cách hoàn hảo. Cả hai đôi đều cực kỳ mập mạp, đơn điệu và luộm thuộm. Quần áo họ hợp thời trang nhưng lại còn hơn cả thời trang có thể chấp nhận được. Màu mè thì xám xịt và đơn điệu y chang nhau. Khi họ đi về phòng được chỉ cho, Heath nói nhỏ với Lucien là họ đều có cái mông thật là vĩ đại. Lucien không thể kìm được liền cười phá lên và vẫn còn cười khi nhà Oakley đến.

Tử tước và Tử tước phu nhân Oakley là một cặp đôi cực kỳ vui tính. Lucien vui là mình được tươi cười trước mặt họ chứ chẳng phải ai khác. Họ bước tới và lập tức hỏi chuyện gì buồn cười thế và cười vui vẻ khi Heath kể lại lời vừa nói. Lucien lập tức biết được rằng cậu và Heath sẽ làm bạn tốt với họ. Lord Oakley cao ngang Heath và chỉ hơi thiếu chút cơ bắp thôi. Đôi mắt anh màu xanh da trời rạng rỡ, và không giống những người đàn ông khác trong xã hội thượng lưu, mái tóc nâu, thả trên vai, chứ không buộc lại mà thả rông. Chỉ khi anh ta lên tiếng Lucien mới giật mình nhận ra rằng anh ta không phải người Anglish mà thực ra là người Tamerican.

“Anh đến từ Khu thực dân Colonies!” Cậu reo lên rồi lập tức lấy tay bịt miệng.

Oakley cười khúc khích và gật đầu, lùa tay vào tóc.

“Rất nổi bật đúng không?” Anh ta gật đầu hỏi. “Thấy không em? Anh đã bảo không thể tuân theo mọi văn hóa của tầng lớp thượng lưu ở Anglish mà.”

Lucien lắc đầu. “Không, không! Tôi dám chắc là không ai chú ý đâu. Là tự tôi chú ý thôi, chỉ là—chà …,” Lucien nói, nhún vai giải thích, “Là tóc của ngài, khá là lộn xộn.”

Oakley hơi mỉm cười. “Tôi sợ là cậu phải trách vợ tôi về chuyện đó. Cậu ấy cứ cằn nhằn trong xe ngựa vì cái đuôi Tinjuns và chiếc gậy đánh bóng chày ở Colonies của tôi.” Anh ta lấy ra một dải dây buộc và cột tóc đuôi ngựa, không khá vào nếp nhưng gần đủ để bỏ qua khi chỉ nhìn lướt.

Heath cười khúc khích và nói thầm, “Anh thích anh ta.”

“Em cũng thế.”

Lucien không chỉ ngưỡng mộ sự thành thật mới mẻ của Lord Oakley trong số những thứ giả tạo của tầng lớp thượng lưu, mà còn cả vẻ đẹp của anh ta—cằm chẻ, vuông bạnh, cánh mũi dài và thon, đôi môi đầy đặn, bờ vai vững chãi, và đôi mắt dường như luôn sáng lấp lánh. Dù là trong mắt Lucien thì chẳng ai có thể sánh với Heath về độ hào nhoáng, Lucien vẫn phải thừa nhận Oakley có một thân hình khá là hấp dẫn.

Đối lập với chồng mình, Lady Oakley lại đẹp trai một cách trẻ con. Trong khi Oakley có vẻ chín chắn, Lady Oakley lại là vẻ đẹp mềm mại. Đôi mắt màu xám xanh, dưới ánh nắng trông có vẻ xám nhiều hơn xanh, khiến cho Lucien mê mệt. Cánh mũi không đầy đặn và có hơi cao, cằm thì trông như thể đôi má phúng phính của trẻ con vậy. Môi trên thì dày ngọt ngào, và Lucien hơi đỏ mặt khi nhận ra môi của Lady Oakley hơi sưng đỏ. Cậu biết chứ, vì cậu cũng từng thấy môi mình như vậy mà, cậu biết rằng đó là hệ quả từ những cái hôn hay đúng hơn là do Lady Oakley dùng môi ngậm cự vật của chồng mình. Bờ vai Lady Oakley đầy đặn. Quần và giày đen là loại cao cấp nhất. Lucien rất ấn tượng với cậu ta—và rồi nhìn xuống phần bụng Lady Oakley. Cậu giật mình.

“Chúc mừng cậu,” Cậu vui vẻ nói.

Lady Oakley rên rỉ và đặt tay lên bụng. “Oakley, em đã bảo là cái áo khoác trời đánh thánh vật này chẳng thể giấu được cái gì mà. Em chẳng khác gì con heo khổng lồ, và chắc chắn là em sẽ phải trốn trong phòng trong suốt tuần tiệc mất.”

“Ôi, cậu nói đúng đấy,” Lucien nhanh chóng đồng tình. “Và còn phải ở cữ đang mang thai, mà tôi cũng phải trốn nữa.”

Lady Oakley trợn tròn mắt khi nhìn Lucien và rồi nhìn xuống bụng Lucien, híp mắt.

“Chắc là cậu nghén lắm và phải cố làm sao thoải mái hơn hả?”

Lucien lắc đầu. “Không đâu. Sao chúng ta không nói chuyện riêng nhỉ. Đây là một bí quyết mà thân lắm tôi mới tiết lộ đấy.”

Lady Oakley bật cười và đưa tay ra cầm tay Lucien, khẽ siết chặt. “Chà, tôi không muốn làm cậu xao nhãng bữa tiệc đâu, vậy nên sau sự kiện tôi sẽ ở lại như cậu đã định, nhưng cậu phải hứa là sẽ thân thiết với tôi đó.”

Lucien gật đầu và mỉm cười. “Dù sao cũng chẳng có khó khăn gì đâu, tôi bảo đảm mà.”

Heath ra hiệu cho người hầu Owen đi đến giúp nhà Oakley lấy đồ, và khi họ đi khỏi, Lucien cười rạng rỡ với chồng.

“Em nghĩ là chúng ta mới kết bạn thêm đấy, Pompinshire,” cậu vui vẻ nói.

“Anh tin là em nói đúng đấy, vợ yêu,” Heath đồng tình.