Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người

Chương 37: Trăng khuyết



Uông Hy Vấn sau đó đem cô nhốt vào Thương Thành, không nói không rằng biến mất. Hắn lao vào công việc, tổ chức những cuộc vận chuyển hàng cấm ngày càng lớn, công ty bất động sản của hắn liên tục bị truy tố về những dự án ma,...

Đầu tháng 7, Thẩm Dịch Đình và Trịnh Thiên đến Thương Thành.

Uông Hy Vấn sau một tháng biến mất đột ngột quay về, nơi mà hắn đến đầu tiên chính là phòng của Hồng Thất.

Trong phòng máy điều hòa đều đều chạy, Hồng Thất mặc dù đang trong những tháng mang thai nhưng lại gầy đi chứ không hề tăng cân, cô còn mặc váy bầu lại càng khiến cô tiều tụy hơn. Bác sĩ còn cảnh báo cô về nguy cơ sinh non, với sức khỏe của cô hiện tại, thật sự rất không ổn.

Uông Hy Vấn bước vào phòng, nhanh chóng đi về phía cô.

Hồng Thất rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hắn, nhất là vào khoảng thời gian khuya như thế này.

Hắn dường như uống rất say, vừa vào phòng đã tiến đến ôm hôn cô, bàn tay không ngừng càn quấy.

Cô hoảng loạn chống cự, cố nói lớn:

“Uông Hy Vấn! Anh tỉnh lại đi. Sẽ không tốt cho đứa trẻ!”

Hắn rất tỉnh táo, trong lúc này có lẽ là lúc hắn tỉnh táo nhất, hắn lấy trong túi áo ra một gói thuốc, lạnh giọng nói:

“Chỉ cần em từ bỏ nghiệt chủng này, tôi sẽ tha thứ cho em, tôi sẽ lại yêu thương...”

“Chát.”

Cô tức giận tát hắn, ném gói thuốc vào một góc phòng, nói:

“Anh điên rồi. Ngay cả con anh anh cũng không tha.”

Nói rồi cô đẩy hắn ra, chạy ra khỏi phòng.

Kid đang bên cạnh cửa phòng cũng giật mình vì Hồng Thất đột ngột chạy ra ngoài.

Cô nhìn con chó một hồi lâu, quyết định ra đi.

Hôm nay, cô nhất định sẽ rời khỏi đây.

Cô chạy chân trần ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Thiên và Thẩm Dịch Đình, cô chẳng nói gì.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô chạy lướt qua họ, cô ngã xuống đất. Ngay lúc ấy, cô nhận ra, máu đang chảy trên chân cô, bụng cô rất đau.

Uông Hy Vấn đuổi theo sau, nhìn thấy cô thì ngay tức khắc bế cô lên.

Vừa ngay lúc đó Trịnh Thiên lên tiếng:

“Ngài Uông, xảy ra chuyện lớn, chuyến hàng vừa qua đã bị cớm tóm gọn!”

Uông Hy Vấn quay đầu, gắt:

“Tôi không quan tâm!”

Uông Hy Vấn vào trong xe, tay bế cô đỏ rực màu máu.

Trong giây phút này, hắn bất chợt hối hận với hành động vừa rồi.

Tài xế lái xe rời đi.

Trịnh Thiên và Thẩm Dịch Đình cũng lái xe đuổi theo.

Trong xe Uông Hy Vấn.

Hồng Thất mơ màng, nói:

“Anh sẽ vào tù!”

Hắn đáp:

“Tôi biết là em làm!”

Cô ôm chặt lấy bụng dưới, nén đau nói tiếp:

“Vậy tại sao anh không ngăn cản tôi tiết lộ bí mật của anh?”

Uông Hy Vấn nhếch bạc môi, nói:

“Làm sao để cản? Tôi thích chiều chuộng người tôi yêu, người tôi yêu nhất định không hẳn đã xinh đẹp nhất trên thế giói này nhưng sẽ là cô gái được cưng chiều nhất thế giới này!”

Cô lại nói:

“Dung túng! Anh biết...âm mưu...của tôi từ..khi nào?”

“Dung Hoa trước khi đi Uganda đã nói cho tôi biết?”

Hồng Thất thấy cổ họng nghẹn đắng.

Hắn biết, nhưng vẫn làm, hắn muốn làm gì? Vì sao?

Bụng cô ngày càng đau đớn.

Đến bệnh viên, bác sĩ ngay lập tức chuyển cô vào phòng cấp cứu ngay.

Ngay lúc đó, Trịnh Thiên và Thẩm Dịch Đình đến, họ vội kéo Uông Hy Vấn rời khỏi. Trong tình thế này, Uông Hy Vấn nhất định phải rời đi trước, để sắp xếp ổn thỏa công việc hắn mới có thể trở về.

Hồng Thất bị đem vào phòng mổ.

Thai kỳ tháng thứ 7, cô sinh non.

Trong khi đó, Uông Hy Vấn phải lẩn trốn về phía Nam.

------
Đứa bé non tháng này là một bé trai, được chăm sóc hoàn toàn trong lồng kính.

Mọi chi phí và chăm sóc cho cô đều một tay dì Mai lo lắng.

Cô hôn mê mất ba ngày, sau đó liền tỉnh dậy. Ngay lúc tỉnh dậy cô liền đi tìm đứa bé. Nhìn nó từ ngoài cửa, trong lòng cô cùng đau đớn.

Uông Hy Vấn không đến thăm cô, đó đã là một loại thất vọng rồi.

------

Sau sinh, sức khỏe của Hồng Thất không được tốt, cô phải lưu lại bệnh viện đến khi đứa bé khỏe lại.

Dì Mai và Tiểu Tuyết thường xuyên đến bệnh viện thăm nom cô.

Sáng sớm, Tiểu Tuyết mang một giỏ cam đến bệnh viện cho cô.

"Hôm nay cô chủ thấy thế nào rồi?"

"Tôi ổn rồi!" Cô đáp.

"Để tôi tách cam cho cô chủ!"

Hồng Thất nhận lấy miếng cam, sau đó nhìn ra cửa sổ, hỏi:

"Là Uông Hy Vấn sai cô đến chăm sóc tôi sao?"

Tiểu Tuyết lắc đầu:

"Không phải! Uông thiếu đã đi đâu mất cả tháng nay!"

Tiểu Tuyết ngồi xuống ghế, nói:

"Tôi và cô chủ hóa ra đã quen nhau được hơn 6 năm rồi đấy! Từ lúc cô đến Thương Thành, năm đó, chúng ta 17 tuổi. Đến hôm nay, cô thành cô chủ rồi!"

Hồng Thất nắm chặt lấy bàn tay của Tiểu Tuyết, nói khẽ:

"Cô đừng nói như vậy. Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi đã xem cô là bạn tôi từ lâu rồi!"

Tiểu Tuyết cười thật tươi.

Những ngày tháng tiếp theo, Hồng Thất chỉ lấy con trai làm tiêu chuẩn sống tốt. Cô muốn sống thật tốt, cho con trai một tương lai tốt đẹp. Đứa bé này, cô vẫn chưa đặt tên, đợi đến khi Uông Hy Vấn quay lại, cô sẽ nhờ hắn đặt tên.

Tô Yến Thâm đột ngột đến tìm cô.

Hồng Thất cùng anh ta xuống khuôn viên bệnh viện nói chuyện.

Tô Yến Thâm ngồi trên ghế đá, nhìn vườn hoa trước mặt rồi nói:

"Em sống như thế này mãi sao?"

Hồng Thất ngẩng đầu nhìn cây hoa osaka đã tàn hoa rồi đáp:

"Em sẽ suy nghĩ lại!"

"Về nhà đi. Mọi chuyện... xem như chưa từng xảy ra!"

Hồng Thất nhìn Tô Yến Thâm, đôi mắt hiện lên sự kiên định, đáp:

"Em tự lo cho mình được. Em sẽ về nhà của em!"

Tô Yến Thâm chợt nắm lấy tay cô, siết chặt:

"Về chỗ tôi. Bây giờ em không thể làm việc, làm sao có thể chăm sóc đứa bé được?"

Hồng Thất giật tay mình ra khỏi tay Tô Yến Thâm, nói chắc nịch:

"Em có thể tự lo cho mình được. Sức khỏe của anh tốt lại rồi chứ?"

Tô Yến Thâm lộ rõ sự thất vọng, nhưng không tỏ ý phản đối, nhẹ giọng:

"Anh ổn rồi!"

Hồng Thất nhớ đến những chuyện cũ, áy náy nói:

"Thực ra, em còn nợ anh lời xin lỗi!"

"Những chuyện cũ, vẫn nên cho qua."

Tô Yến Thâm đứng lên, nói tiếp:

"Khi nào gặp khó khăn, nhớ liên lạc cho anh, anh sẽ giúp em!"

Nói rồi, Tô Yến Thâm rời đi.

Hồng Thất lấy từ trong túi ra một tập báo, trên phát lệnh truy nã Uông Hy Vấn, kèm theo những dòng chữ in hoa đậm nét: "Chủ tịch Uông thị Uông Hy Vấn có nghi vấn đứng đằng sau nhiều vụ buôn lậu ma túy và buôn bán người xuyên quốc gia", "Truy nã tội phạm Uông Hy Vấn..."

Nước mắt rơi ướt tờ báo.

Cô không biết, đây có phải là điều cô mong muốn. Cô từng cung cấp thông tin của hắn cho cảnh sát, cô từng nguyền rủa hắn bị bắt... Cô không muốn như thế.

Cô thật sự rất hối hận.

Hôm sau cô ra viện, đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh. Đôi mắt của cậu bé, chính là màu xanh dương. Cậu bé nhỏ bé lúc nào cũng nhìn Hồng Thất đầy yêu thương. Mặc dù sinh thiếu tháng nhưng cậu bé rất khỏe mạnh, trắng trẻo hồng hào.

Dọn nhà trở về thành phố cũ của cô, lúc này, trong tài khoản của cô còn một khoản tiền, tạm thời vẫn có thể xoay sở trong nửa năm.

Đầu tháng 9, đã hơn một tháng sau khi bé con được sinh ra.

Hồng Thất không thể để một mình bé con mà đi làm, nên cô chỉ có thể xin làm những việc thủ công tại nhà để kiếm thêm chi phí sinh hoạt mà thôi.

Trong suốt quãng thời guan dài đó, cuộc sống của cô khá bấp bênh. Hiện tại, mọi tài sản của Uông Hy Vấn đều bị niêm phong, cô không còn cách nào trở lại Thương thành.

Năm đó, vụ vỡ lở này gây ra một loạt biến động trong kinh tế khi mọi hoạt động kinh doanh của các doanh nghiệp mà Uông Hy Vấn làm chủ buộc phải ngưng mọi giao dịch.

Hồng Thất hôm đó đến cơ quan chính quyền làm giấy khai sinh cho bé con, cô không ghi tên cha đứa bé, cô đặt tên cho nó là Uông Thần Vũ.