Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người

Chương 34: Đứa bé (tt)



Bạch Vu nhìn Hồng Thất, đã bao nhiêu năm trôi qua, cô bé đã lớn, mặt mũi trong sáng, duy chỉ vẫn là do cô bị bắt cóc, bán cho Uông Hy Vấn là lí do anh ta không bao giờ có thể gặp lại cô.

Bạch Vu nhìn về phía Uông Hy Vấn bị trói, Uông Hy Vấn đang tức giận cố thoát ra khỏi vòng dây xích cứng.

Bạch Vu đứng lên, chầm chậm tiến về nơi đang trói buộc con thú dữ.

“Mau thả Hồng Thất, cô ấy...!”

Bạch Vu cười nham nhở:

“Đó chẳng phải là nhược điểm của mày hay sao? Mày phải đau đớn, tuyệt vọng như cha tao ngày xưa vậy!”

Bên ngoài gió thổi mạnh mẽ, không gian nặc mùi sát khí.

“Mày muốn gì?”

Bạch Vu cười trừ:

“Tất cả!”

“Được. Thả Hồng Thất ra, tao sẽ đưa hết cho mày, tài sản lẫn mạng sống của tao.”

Bạch Vu im lặng, đi ra ngoài.

Uông Hy Vấn cũng chỉ kịp nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài.

Rất lâu sau, Hồng Thất tỉnh lại. Cô mò mẫm đi về hướng Uông Hy Vấn bị trói. Cô gọi hắn:

“Uông Hy Vấn!”

Nghe giọng cô, hắn liền giật mình mở mắt, hỏi:

“Có sao không? Là tại tôi, khiến em vướng vào những việc này.”

Sợi dây xích xích chặt hai chân cô, cô nhìn sợi dây trói Uông Hy Vấn, tất cả chỉ như vô vọng. Cô không thể chặt đứt xích trên người Uông Hy Vấn.

Cả đêm, cô ngồi dựa vào người hắn. Có lúc buồn ngủ đến không mở nổi mắt nhưng cô vẫn cố thức. Cô hỏi hắn:

“Anh còn nhớ lúc chúng ta vượt biên sang Cam – pu – chia không?”

Hắn gật đầu:

“Tất nhiên là nhớ!”

Cô lại hỏi:

“Bầu trời đêm hôm đó xinh đẹp lạ thường. Từ lúc ấy, lúc cha mẹ mất, em không thể gặp được họ lần cuối, bầu trời đã không bao giờ đẹp với em thêm lần nào nữa!”

“Xin lỗi. Nhưng tôi có khát vọng được hạnh phúc, được bên cạnh em!” Hắn nói.

Mùa đông ở Nga rất lạnh, nhưng chẳng bằng khoảng thời gian cô nhớ lại hắn là người năm xưa, đem cô lăn đi lăn lại theo ý hắn.

Cô chẳng còn có thể đau lòng thêm chút nào nữa.

Vết sẹo khắc tên Uông Hy Vấn vẫn còn trên eo cô, đứa bé trong bụng cô năm lần bảy lượt bị đe dọa.

Cô sợ hãi, thật sự rất sợ hãi.

Bỗng cô nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực Uông Hy Vấn.

Cô liền đứng lên, nắm lấy bàn tay của Uông Hy Vấn, nói chắc nịch:

“Chúng ta phải làm gì đó. Không thể cứ để như vậy được!”

Nói rồi cô điên cuồng nhặt lấy một khúc gỗ trong căn phòng, đập liên tiếp lên những chốt dây xích.

Mặc cho lời ngăn cản của Uông Hy Vấn, cô vẫn đập, đến khi máu nhuộm đỏ cả đôi bàn tay cô, đau đớn từ da thịt bị rách toạc.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng súng, tiếng đánh nhau... Uông Hy Vấn rũ bỏ số xích trên người, nắm tay Hồng Thất chạy đi, vừa chạy vừa nói:

“Nhân lúc hỗn loạn, chúng ta sẽ có cơ hội trốn thoát.”

Vì chân bị khóa, Hồng Thất không thể chạy xa, nửa đường, Uông Hy Vấn bế cô lên, chạy ra ngoài.

Phía sau cô đột nhiên phát nổ, mọi thứ như sụp đổ. Trong đôi con ngươi đen láy của cô chỉ in đám lửa lớn làm sụp đổ tất cả, tay cô bấu lấy gấu áo hắn.

Đau quá! Bụng cô đau quá. Cô chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gọi của Uông Hy Vấn:

"Hồng Thất, đừng ngủ, đừng ngủ!"

Trong mơ, cô gặp lại cha mẹ, họ cười rất hạnh phúc, lòng cô cũng rất thanh thản.

"Thất Thất! Thất Thất!..."

Cô chợt nghe tiếng gọi rất quen thuộc, Uông Hy Vấn đang gọi cô, không... cô cũng không rõ. Nhưng cha mẹ cô đang nói:

"Đi với chúng ta, rồi ta sẽ hạnh phúc!"

"Thất Thất, Thất Thất!"

Cô gục xuống khóc nức nở.

Ánh sáng chợt lóe lên, cô không đi về hướng nào cả, cô chỉ đi đến phía ánh sáng.

Cô mở mắt, ống chuyền nước bên cạnh, máy đo huyết áp và nhịp tim vẫn đang hoạt động, xung quanh rộng rãi và chỉ được bao bọc bằng bốn tấm kính lớn trong suốt.

Uông Hy Vấn đang dựa lưng vào tấm kính, trên ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đang nghi ngút khói, trong đêm tối hình ảnh càng thêm mị hoặc.

Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đã tỉnh.

Trong phút chốc, Hồng Thất đã kịp nhìn thấy đáy mắt của hắn có nét mừng rỡ.

Hắn ấn nút bộ đàm nói gì đó, cô không nghe rõ, sau đó hắn mặc đồ bảo hộ, mở cửa kính đi vào trong.

Thân thế hắn vẫn lạnh lùng như vậy, khuôn mặt lãnh ngạo, điếu thuốc đã bị hắn ném từ lúc nào.

Tiến về phía giường, hắn đứng bên cạnh cô, lạnh lùng hỏi:

"Đứa bé, là con của ai?"

Cô ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết phải nói gì, chỉ hỏi lại:

"Anh nói gì vậy?"

Hắn nhếch môi, quay sang chống hai tay lên hai cạnh giường, lực đạo mạnh mẽ khiến cả chiếc giường rung chuyển.

Cô chợt linh cảm điều chẳng lành, cả người chợt lạnh lẽo, run rẩy không ngừng.

"Sao vậy? Nói đúng em rồi à?"

"Không! Đứa bé...là con anh mà!"

Hắn trừng mắt:

"Nói dối!"

Cô uất ức hỏi:

"Sao anh có thể chắc chắn?"

Hắn nhíu mày, hỏi ngoặc:

"Vậy em có cách nào chứng minh đứa trẻ là con tôi?"

Cô nhìn hắn, cắn môi đến bật máu. Cô nghiêng người tránh khỏi tay hắn, dùng đôi tay bị băng bó hoàn toàn rút ống truyền nước, nhưng khi cô đặt chân xuống giường, lúc ấy cô mới biết chân cô đau đến mức nào.

Cô ngay lập tức chẳng thể đứng vững, mà ngã nhào xuống đất, máu bắt đầu thấm qua lớp băng trắng, đỏ rực.

Cô cố gồng mình đứng lên, tựa vào thành bàn để từng chút từng chút chạy ra ngoài. Một tay còn lại cô ôm lấy bụng dưới, ở đó vẫn nhô lên.

Tiết trời tháng 6 bắt đầu oi bức, cô đổ khá nhiều mồ hôi để đi ra cửa.

Trong khi đó, Uông Hy Vấn ngồi yên trên giường, dùng ánh mắt tức giận và lãnh khốc nhìn Hồng Thất.

"Em có thể đi khỏi nơi này sao?"

Cô cắn chặt môi, nhất quyết đi khỏi.

Ngay lúc cô vặn tay nắm cửa, cô mới nhận ra, thế nào là không thể đi khỏi. Bởi lẽ, cánh cửa đó là cánh cửa chỉ có thể được mở từ bên ngoài hoặc dùng vân tay từ bên trong. Đáng tiếc, cô không biết dấu vân tay khóa ban đầu là của ai. Nhưng cô không bỏ cuộc, cô sợ hãi đập tay vào cánh cửa kính, máu theo đó in lên đỏ rực.

Cô đột nhiên quay về phía hắn, hỏi:

"Tôi đã nói, đứa trẻ là con của anh, sao lại không tin tôi?"

Uông Hy Vấn ném cho cô cái nhìn sắc lạnh, hắn ngay lập tức đứng lên, đi về phía cô.

Hồng Thất cố ý né tránh, bước sang một bên, nhưng rõ ràng sự trốn tránh của cô là vô tác dụng, hắn chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng tóm gọn cô vào trong lòng.

Hồng Thất vùng vẫy thoát ra, trong phút chốc đã bị hắn giữ chặt.

Hắn cúi đầu xuống nhìn cô, không nặng không nhẹ nói:

“Đứa bé này, cuối cùng là tác phẩm của kẻ nào?”

Hồng Thất không biết từ lúc nào thấy lòng mình vô cùng lạnh lẽo, buông một câu:

“Anh muốn nghĩ thế nào cũng được! Nếu anh không tin, vậy để tôi ra đi. Chẳng phải, đến thời điểm này, lòng tin đã vụn vỡ mất rồi sao?”

Uông Hy Vấn nắm chặt lấy cổ tay cô, trong lòng vô cùng chua xót, không hiểu vì sao lại không kiềm lòng được cúi xuống hôn cô. Không tình cảm, đó chỉ là nụ hôn mặn đắng vị nước mắt, của sự tức giận, khát vọng kiểm soát,...

Hắn yêu thương cô như vậy, vì sao? Vì sao cô có thể lừa dối hắn, đem chiếc nón xanh chụp lên đầu hắn?