Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 35: Cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?



Phục Linh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng reo reng reng vang dội như muốn trêu ngươi, bật dậy chộp lấy điện thoại di động, vừa nhấn phím nghe vừa tức giận mắng.

“Nè bộ không biết là sáng sớm quấy rối giấc ngủ của người khác sẽ làm hoóc môn mất cân đối, dẫn đến sinh hoạt vợ chồng không hài hòa, tinh thần không ổn định sao hả?”

Đầu bên kia một khoảng im lặng, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lùng của đàn ông: “Là anh đây”.

Nghe giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút ngang tàng kiên định của ai đó, làm cho Phục Linh ngay lập tức tỉnh táo hẳn, cô có chút không dám khẳng định nói: “Đồng Trác Khiêm”.

“Ừ, chút nữa anh đi rồi, em ở nhà đừng gây ra chuyện gì đấy”.

“Vậy khi nào anh trở về”.

“Sẽ về trước mùng tám, thế nào? Còn chưa đi đã nhớ anh rồi hả?”

“Hứ!”. Khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Anh tự đề cao bản thân quá đấy”.

“Được rồi, cúp máy đây”.

Tiếng tút tút vang lên, cho thấy đầu bên kia đã ngắt kết nối, Phục Linh đực mặt ra nhìn điện thoại, trong đầu liền suy nghĩ muốn đi gặp Phó Trường An, cô cảm thấy hơi áy náy, hôm đó cô ấy đã cứu mình, mình trở về cũng không gọi cho người ta một lần, vừa suy nghĩ liền muốn gọi điện thoại, lại không biết phải gọi số nào.

Hôm đó Trường An mới ra ngoài, cái gì cũng không có, vậy phải gọi cho ai?

Chợt hồi tưởng lại, hôm đó ở nhà hàng Trường An cùng Lục Cảnh Sinh ánh mắt không ngừng phát ra gian tình, lập tức bấm số gọi cho Lục Cảnh Sinh.

Reo nửa ngày mới có người bắt máy, đầu bên kia yên tĩnh đến dị thường.

“Tôi là Lục Cảnh Sinh, xin hỏi có chuyện gì”. Trong thoáng chốc một giọng nói lạnh lùng, bá đạo vang lên.

Phục Linh có chút e ngại nói: “Tôi là Mạnh Phục Linh”.

“Ừm, có chuyện gì không”.

“Anh có biết cách nào liên lạc với Trường An không?”.

Đầu bên kia im lặng một lúc, lần nữa vang lên giọng nói, là giọng của phụ nữ: “Alo, Phục Linh, là mình, Trường An đây”.

Gương mặt Phục Linh co rút lại, mặc dù trong lòng oán hận Lục Cảnh Sinh đối với Trường An bạc tình, nhưng lại thấy vui mừng khi tưởng tượng hai người kia được ở chung một chỗ, thật khiến người ta xúc động.

“Phục Linh, Phục Linh, cậu còn đó không?”

Nhanh chóng hồi hồn, Phục Linh cười ruồi nói: “Còn, mình ở đây, ừ nói mình nghe giờ cậu đang ở đâu?”

“Mình thuê một căn nhà ở ngoại ô, hôm đó sau khi cậu bị bắt cóc, Đồng tiên sinh đưa mình đến biệt thự Tân Hà ở, đến khi biết cậu không còn nguy hiểm, mình liền rời đi”.

“Ngoại ô, nhưng ở đó rất hỗn tạp, hay là vầy, mình tìm cho cậu một chỗ ở khác”.

“Không cần, mất công phiền phức”.

Phục Linh lập tức vỗ ngực tự nhận vì nghĩa quên mình, đang chuẩn bị một tràng diễn văn thuyết phục thì đầu bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói đàn ông: “Cô ấy đang ở chỗ tôi, cô không cần lo lắng, cố gắng xây dựng gia đình hạnh phúc với Đồng tiên sinh đi, được rồi, tôi cúp máy đây”.

Âm thanh tút tút lại vang lên một lần nữa, Phục Linh có phần không biết nói gì, mới sáng sớm đã bị người ta dập điện thoại hai lần, đúng là xui xẻo.

Phi phi phi!

Phun vài cái ra vẻ khinh miệt, đối diện với bốn bức tường trống vắng, Phục Linh thở dài đứng dậy mặc quần áo vào, bắt đầu một ngày mới nhàm chán vô vị.

Ngày hôm đó, Đồng phu nhân dẫn cô di dạo ở vườn treo nổi tiếng thủ đô, sau đó đi thẩm mỹ viện, cuối cùng trở về Đồng gia. Phục Linh muốn đi dạo thêm một chút nhưng Đồng phu nhân không đồng ý.

Lý do hết sức chính đáng đó là sợ cháu nội bảo bối của bà mệt.

Một lần nữa nghe nhắc đến cháu nội, lần này Phục Linh tỉnh bơ không nói gì, có câu nói, trên thế gian không có gì có thể đâm thủng da mặt dầy, gần đây Phục Linh lại đang nỗ lực tu luyện tới tầng cao nhất, dầy đến nỗi nếu có thể lấy đi làm áo chống đạn thì đó chắc chắn sẽ là chiếc áo thiên hạ vô địch.

Khoảng thời gian này không có Đồng thiếu gia thật nhàm chán, một ngày trôi qua cứ như một năm.

Trong lòng trăm ngàn lần kêu gào, Phục Linh đột nhiên cảm thấy những ngày sống cùng Đồng thiếu gia thật tốt vô cùng, người đó ít nhất cũng không làm cô cảm thấy nhàm chán.

Mà điều khiến cô vô cùng bất đắc dĩ là mỗi ngày phải phụng bồi Đồng phu nhân, cứ ba câu bà lại nhắc đến cháu nội bảo bối, cho dù da mặt cô có vô cùng dầy, cũng bị Đồng phu nhân bắn cho rơi xuống từng miếng.

Khẩn trương gọi điện thoại rủ Phó Trường An đi dạo phố, nếu không cô thật sự không thể nào chịu nổi.

Bộ dáng của Trường An thì lúc nào cũng nhã nhặn trầm tĩnh, thoát ra khỏi bóng ma của quá khứ, hiện giờ đang làm việc tại một cửa hàng bán quần áo, Phục Linh đến tìm cô còn có lòng mang theo thẻ vàng của Đồng thiếu gia, chuẩn bị một cuộc mua sắm hoành tráng.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy cửa hàng mà Trường An đang làm việc, lại phát hiện Trường An trong bộ đồng phục làm việc mà sắc mặc có phần khó coi, đối diện cô là một người thoạt nhìn có vẻ xinh đẹp quý phái của danh gia, phía sau còn có thêm hai vệ sĩ oai phong lẫm liệt đứng ngay ngắn trong cửa hàng.

Phục Linh nhẹ cười bước tới chào: “Trường An”.

Vừa nghe thấy tiếng Phục Linh, Trường An khôi phục vẻ mặt bình thường, gượng cười nói: “Mới đến sao, mình chờ cậu nãy giờ”.

“Ừm”.

“Phó tiểu thư, cô có thể không cần chú ý đến tôi, nhưng cô nên cân nhắc một chút về đề nghị của tôi”. Người phụ nữ sau lưng Trường An nhàn nhạt lên tiếng.

Trường An mỉm cười đáp lời: “Đào tiểu thư, cô nghĩ hơi nhiều rồi”.

Trong mắt Đào Huyên Lê chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Tôi thích cô gọi tôi là Lục phu nhân hơn”.

Trong nháy mắt, sắc mặt Trường An tái nhợt, Phục Linh vỗ đầu một cái, sao mình lại có thể quên Lục Cảnh Sinh đã kết hôn chứ, hôn lễ thế kỷ vang dội khắp thành phố Bắc Kinh này, mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng đã từng nghe kể qua, vợ của Lục Cảnh Sinh chính là họ Đào, thiên kim tiểu thư cao sang quý phái Đào Huyên Lê, là con gái rượu của ông trùm dầu hỏa.

Chủ cửa hàng hiện không có ở đây, trong cửa hàng giờ chỉ có Trường An cùng một nhân viên khác đang làm việc, ánh mắt của người nhân viên kia nhìn về phía Trường An có chút khinh thường, chắc hẳn những gì Đào Huyên Lê vừa mới nói với Trường An, cô ta đã nghe được không ít.

Cô đã muốn xem thường, vậy thì cứ xem thường cho đã đi.

Phục Linh chợt cười có phần quỷ quyệt, liền kéo Trường An về hướng bên kia nói: “Lần trước cậu nói, có bộ quần áo rất hợp với mình, có phải bộ này hay không?”

Đầu óc Trường An cũng có phần mụ mẫm: “Lần trước”.

Phục Linh vội vàng nháy mắt mấy cái, Trường An lập tức hiểu ý, trên mặt liền nở nụ cười: “Là cái này”.

“Cái này sao? Để mình chọn thêm vài cái nữa”.

Bên này hai người vui vẻ chọn rồi thử quần áo, Đào Huyên Lê bên kia bị gạt sang một bên sắc mặt từ lạnh nhạt sau nửa giờ đã chuyển thành đen thui, bắt đầu có phần không nén được tức giận.

Mà Mạnh tiểu thư là người có khả năng vô hạn về việc giả vờ để cố tình giày vò người khác, ngay cả Đồng thiếu gia còn không chịu nổi, chứ đừng nói đến một người phụ nữ trong lòng đang ngập tràn ghen tuông.

“Trường An, hôm nay chị em đến ủng hộ cậu buôn bán, cậu thấy cái nào đẹp thì gói lại cho mình đi”.

Trường An cười một tiếng: “Đồng tiên sinh đối với cậu đúng là chẳng tiếc thứ gì”.

Cười ha ha hai tiếng, Phục Linh ghé vào tai Trường An nói nhỏ: “Mục đích của mình trước sau như một chính là toàn bộ tiền tài của anh ta, cậu nói anh ta có cam lòng cho không hả?”

Như sáng tỏ cười một tiếng, Trường An càng cười đến vui vẻ.

Hơi thở của người kia phát ra càng nặng nề, Đào Huyên Lê cả người chấn động vì cho tới bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy nụ cười của Trường An, bởi vì cho dù là trong quá khứ hay ở hiện tại, Lục Cảnh Sinh yêu thích nhất chính là nụ cười của Phó Trường An.

Đập một cái bốp lên bàn, Đào Huyên Lê bất ngờ đứng bật dậy, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Phó Trường An gằng từng chữ nói: “Phó Trường An, cô là muốn khiêu chiến với tôi sao?”