Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 24: Đứa bé canh điện quan âm



Biển cả xanh biếc dập dờn, trong không khí có hòa lẫn vị mặn cùng mùi tanh của biển, từng cơn gió nhẹ thổi qua, cả một khoảng trời rộng mở.

Phục Linh chậm rãi tỉnh lại, đầu óc cực kỳ choáng váng, vừa mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên chiếc giường tròn to lớn, tay thì bị trói ngược ra sau lưng, không thể động đậy.

Cách đó không xa có một cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, bên ngoài cửa sổ, một mảnh màu xanh của biển, nhấp nhô từng cơn sóng nhỏ.

Đây là????? Trên biển sao????

Cô nhớ lại khi mình nấp bên dưới bàn ăn trong tiệm cơm trên đường Kinh Đức, lúc Trường An bị bắt đi, khăn trải bàn đột nhiên bị vén lên, cô ngửi thấy một làn hương thơm, liền hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu thư thật là mạnh khỏe, ngủ cả một đêm”.

Giọng nói của người nọ vô cùng trầm thấp, giống như hoa anh túc nở rộ lúc nửa đêm, xinh đẹp nhưng có độc.

Hắn chậm rãi đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn về phía Phục Linh, đó là đôi mắt của hồ ly, hẹp dài mà xinh đẹp, mang theo vẻ trống vắng của một người ngồi ở trên cao, dáng vẻ kia có thể ví như một hoàng tử u buồn.

Phục Linh không khỏi nhìn đến có chút ngây ngốc, một lát sau hoàn hồn, nhớ đến việc sao mình đến đây, liền tức giận quát: “Các người bắt tôi đến đây làm gì?”

Ánh mắt gã đàn ông hơi chớp, giống như cơn gió mùa xuân: “La tiểu thư người thật hay quên, thật sự đã quên thân phận của mình?”

La tiểu thư? Con mẹ nó, bắt lầm người, Phục Linh vội vàng giải thích: “Tôi không phải họ La, tôi họ Mạnh”.

Hàm dưới đột nhiên bị hắn bóp mạnh, mang đến từng cơn đau đớn, Phục Linh nhíu mày vì đau, vẫn không kêu la một tiếng: “Xa cách nhiều năm, quả nhiên đã quên”.

“Hừ, đừng nói người ta quên, ngay cả chính anh cũng quên hình dáng của La tiểu thư trong miệng anh như thế nào, còn ở đây mà đắc chí”.

Đôi mắt như hồ ly hơi híp, nhìn bộ dáng cô gái trước mặt, hắn không kiềm được bật thốt ra: “Cô ấy rời khỏi tôi năm mười tuổi”.

Mười tuổi? Bà đây cũng chỉ hơn hai mươi thôi chứ mấy. Tùy tiện bắt bà đến đây còn nói là La tiểu thư của mi, cũng không biết xấu hổ.

Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên chuyển sang thâm sâu, nhìn về Phục Linh với vẻ mê hoặc: “Cô không phải Roman Nghê, sao lại ở cùng một chỗ với Đồng Trác Khiêm? Mà hắn lại còn bảo vệ cô như thế?”

Nói nửa ngày, thì ra là cô họ La kia, tiểu thư nhà Tư Lệnh, thật khốn kiếp, làm cho bà gánh tội thay.

“Các người là xã hội đen ư, có phải điều kiện để gia nhập là phải cận thị nặng hay không, hai người lớn sống sờ sờ như vậy mà cũng bắt lầm, còn đắc chí, tôi xấu hổ thay cho các người, phi, mẹ nó”.

“Vậy cô nói cho tôi biết, cô có quan hệ thế nào với Đồng Trác Khiêm?”

Quan hệ? Mạnh tiểu thư cũng sửng sốt, tình nhân sao? Không phải đâu, vợ chồng? Mẹ nó, quả thực là vọng tưởng, hay bạn bè trai gái? Phi, vậy là cái gì, nghĩ tới điều này, tức tối bứt tóc, rốt cuộc Mạnh tiểu thư cũng nghĩ tới một từ.

“Gì á, hai chúng tôi là tình một đêm, xem bộ dạng của anh, chắc cũng chưa biết danh từ mới này hả?”

Hắn ừ ừ gật đầu một cái, một lần nữa dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Phục Linh: “Vậy hai chúng ta cũng làm tình một đêm đi, tôi đây thật thích dáng vẻ của cô”.

Đi chết đi!

Trong lòng Mạnh tiểu thư gào lên một tiếng, mà gã đàn ông trước mắt cũng đã bắt đầu thong thả ung dung cởi quần áo, yết hầu từ từ lộ ra, xương quai xanh, cơ ngực, dù rất giỏi tiên liệu, nhưng Mạnh tiểu thư lúc này vẫn chưa thích ứng kịp, thật sự sẽ không phải bị gì gì kia chứ?

Cuối cùng?

Gã đàn ông đã cởi hết những trói buộc trên người, chỉ còn lại độc nhất chiếc quần đùi, vóc người hắn làm sao có thể hoàn hảo hơn cả siêu mẫu trên tivi thế chứ, còn cả khuôn mặt với ngũ quan anh tuấn, làm cho Mạnh tiểu thư vô cùng bối rối.

Hắn từ từ bước tới chỗ cô, trong lòng Mạnh tiểu thư hoảng hốt, trực tiếp nằm ngang trên giường, lớn tiếng kêu la.

“Anh tới đi, đến đây đi, nhớ phải dịu dàng một chút, bà đây đang mang thai, không có ai biết, anh là người đầu tiên, nếu như anh thật sự thích phụ nữ có thai, tôi thấy dáng dấp anh đẹp trai như vậy, tôi thành toàn giúp anh, nhưng mà, lúc ra vào nhất định phải nhẹ nhàng một chút, bằng không sẽ làm tổn thương cho đứa bé, tôi sẽ bị sét đánh chết”.

Gã đàn ông bất ngờ dừng bước, nhíu mày hỏi: “Người nào?”

Mạnh tiểu thư vô cùng có chí khí ngoảnh cái đầu sang một bên không nói lời nào. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đứa nhỏ này còn đang canh gác ở điện Quan Âm, vẫn chưa có tới đây a.

“Cô có thể gọi tên tôi, Ai Lý Khắc Tư”. Hắn vừa nói chi tiết, vừa đi ra ngoài: “Để rồi xem cha của đứa bé có đến đến đón cô hay không?”

Ở trong lòng của Ai Lý Khắc Tư, đứa bé trong bụng ngoại trừ Đồng thiếu gia, còn có thể là của ai chứ?

Mà Mạnh tiểu thư cũng hơi sầu não, hắn rõ ràng là người Trung Quốc, lấy tên nước ngoài làm gì, hắn đi đâu thì đi, dù sao cũng phải gọi người mang một chút thức ăn đến chứ.