Hôn Nhân Đã Qua

Chương 31



Hứa Minh Chương nghĩ ngợi suốt hai ngày hai đêm mà vẫnkhông hiểu nổi vẻ phẫn uất hiện lên trong đôi mắt Thời Tiêu sau cơn say.

“Anh quay về làm gì? Đã bốn năm rồi còn về làm cáigì?”

Sự oán trách trong giọng nói rõ mồn một. Thời Tiêuchưa từng như vậy, chỉ cần những chuyện cô đuối lý, nhiều lắm cô chỉ biết cúiđầu im lặng, hoặc làm bộ đáng thương, nắm lấy cánh tay anh, lắc lắc liên tục,vẻ biết lỗi. Nhưng nếu là chuyện cô có lý, cô sẽ cứng miệng hơn bất cứ ai,ngang bướng như một con lừa ưa nặng.

Giờ nghĩ lại chuyện bốn năm trước, đúng là có rấtnhiều chuyện không sáng tỏ.

Bố mẹ luôn đặt kỳ vọng quá lớn vào anh, điều này HứaMinh Chương biết rất rõ. Họ hy vọng anh sẽ ra nước ngoài, hy vọng anh sẽ mangvinh quang trở về vào làm ở cục công an rồi thuận lợi leo lên chức vụ cao.

Trước khi quen với Thời Tiêu, anh cũng cảm thấy chuyệnnày rất tốt, anh cũng từng nghĩ mình may mắng hơn nhiều người cùng lứa phải tựthân vận động. Dù gì ngoài khả năng tự thân ra, có gia cảnh tốt sẽ có càngnhiều cơ hội đến với mình, ít nhất có thể tránh phải đi đường vòng, tránh đượcnhiều cú sốc và thất bại.

Hứa Minh Chương không hề né tránh, anh lu biết rõ ưuthế của mình, hơn nữa anh cũng biết vận dụng cái ưu thế này một cách khéo léo.Nhưng rồi Thời Tiêu xuất hiện, cô giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, lao vàocuộc đời anh một cách bất ngờ, không hề báo trước, làm đảo lộn tất cả kế hoạchcủa anh, nhưng cô đã dạy cho anh thế nào là niềm vui thật sự, khiến anh độtnhiên nhận ra, hóa ra trên đời còn có thứ đẹp hơn và đáng trân trọng hơn.

Tình yêu thật tuyệt diệu, về sau, lúc ở nước ngoài,Hứa Minh Chương đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, anh nguyện dùngtất cả thời gian của mình để đổi lấy thời gian hơn một năm hạnh phúc ấy, đổilấy nụ cười của cô, để cô lại cuộn tròn trong vòng tay anh, đổi lấy cảm xúcngọt ngào của nụ hôn đầu tiên.

Lần đầu tiên anh tự đặt kế hoạch cho cuộc đời mình,gạt sự kỳ vọng của bố mẹ sang một bên, chỉ nghĩ cho cuộc sống của hai người,tương lai của hai người Hứa Minh Chương cũng hiểu tính bố mẹ mình, anh biếtchuyện anh và Thời Tiêu ở bên nhau chắc chắn sẽ gây ra một cuộc “cách mạng giađình”. Hứa Minh Chương thậm chí đã nghĩ kỹ, dù thế nào anh cũng sẽ không từ bỏThời Tiêu.

Anh mê muội rồi, lúc ấy anh đã nói với Lục Nghiêm nhưvậy Lục Nghiêm bảo anh bị mê muội, yêu đến mê muội, nhưng anh cam tâm đắm chìmtrong sự mê muội ấy, chỉ cần có thể ôm chặt lấy cô, có bảo anh đi đâu anh cũngdám, có khó khăn gì anh cũng chẳng ngại.

Anh thậm chí bắt đầu đi làm thuê ngay từ đầu năm tư,giống như hàng ngàn hàng vạn sinh viên khác, dựa vào sức lực và đôi bàn tay củamình để kiếm tiền, tiết kiệm tiền. Khả năng của anh không tồi, anh biết chơi cổphiếu, đi từ nhỏ đến lớn, tích lũy từng chút một.

Thực ra với số tiền mà Hứa Minh Chương có được trongnăm thứ tư đại học, anh đã có đủ sức mua một căn nhà. Trong lòng anh đã có mụctiêu và động lực, vì vậy anh cứ từ từ thực hiện kế hoạch của mình, đi bước nàochắc bước ấy.

Anh lên kế hoạch, đợi Thời Tiêu tốt nghiệp, hai ngườisẽ đi đăng ký kết hôn, mặc cho bố mẹ anh có đồng ý hay không, đời này anh chỉcó Thời Tiêu, bố mẹ anh chấp nhận thì tốt, không chấp nhận cũng mặc kệ.

Mặc dù đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng Hứa MinhChương cũng chưa một lần dẫn Thời Tiêu về nhà gặp bố mẹ, Trong lòng anh rất sợhãi, anh sợ bố mẹ anh sẽ gây tổn thương cho cô. Khi bản thân anh còn chưa đủsức bảo vệ cô, anh vẫn sợ, vẫn xót xa, vẫn không nỡ… Anh muốn Thời Tiêu của anhmãi mãi vô lo vô nghĩ, mãi mãi vui tươi sẽ không phải buồn phiền vì nhữngchuyện này.

Hứa Minh Chương nghĩ đợi một thời gian nữa, rồi lạithêm một thời gian nữa, cứ kéo dài như thế cho đến khi hai người chia tay. Chiatay... giờ nghĩ lại mọi chuyện thật vô lý, có gì đó bất bình thường.

Lúc ấy vì thất vọng và bực tức anh đã quên mất điều cơbản này. Không được, anh phải làm rõ mọi chuyện, anh không tin Thời Tiêu lạinông nổi và tồi tệ như vậy, anh không tin! Nghĩ vậy, Hứa Minh Chương liền đitìm Tưởng Tiến. Anh biết hiện giờ anh ta đang làm giảng viên ở trường đại họcC, anh từng nghe mấy người bạn cùng trường nói chuyện này. Không khó để tìm raTưởng Tiến, mặc dù hôm nay là chủ nhật, sinh viên được nghỉ nhưng chỉ cần hỏimột sinh viên qua đường là có thể biết rõ đường đi. Hứa Minh Chương chưa baogiờ xem thường sức quyến rũ của Tưởng Tiến. Lúc còn học ở đại học A, anh ta làngười ai ai cũng biết, cũng vì thế bại dưới tay anh ta Hứa Minh Chương mới cảm thấyhợp lý. Thời Tiêu thay lòng đổi dạ, đối tượng là Tưởng Tiến, như vậy anh mớitin.

Tưởng Tiến ở trong khu chung cư dành cho giảng viêncủa trường, trong căn hộ hai phòng ngủ, sạch sẽ và thoáng mát. Anh ta chẳng hềtỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hứa Minh Chương, thậm chí vẻ mặt anh cóchút gì đó như muốn nói, cậu đến hơi muộn đấy.

Lúc Tưởng Tiến pha trà ở trong phòng bếp, anh khẽ liếcHứa Minh Chương. Cùng là những “nhân vật nổi tiếng” trong đại học A, anh tachẳng lạ gì cậu ta. Mặc dù lúc đã trở thành nghiên cứu sinh, anh vẫn thườngnghe những thông tin về anh chàng họ Hứa này.

Anh ta khôi ngô, phong độ, khả năng vượt trội, giađình quyền thế... gần như đều là những lời khen ngợi, hoặc cũng có thể coi lànhững lời ghen tị của mọi người. Về sau thông tin anh nghe nhiều nhất là chuyệntình cảm của Hứa Minh Chương, đó đúng là có thể sánh ngang với câu chuyện “Côbé lọ lem”. Chuyện tình cảm của họ đồn khắp trong trường, có lẽ là bởi nó lãngmạn và không chân thực, cứ như chuyện cổ tích. Điều khác biệt là, chuyện cổtích thường kết thúc có hậu, còn chuyện của họ thì kết thúc bằng bi kịch.

Thời đại bây giờ, nam nữ hợp tan, tan hợp thực rachẳng phải chuyện gì to tát, nhưng hai người này thật kỳ lạ, chuyện đã qua bốnnăm rồi, giờ mới nghĩ ra đến hỏi anh. Tưởng Tiến không khỏi thở dài... e là đãmuộn qu

Lúc anh bê bộ dụng cụ pha trà bằng thủy tinh trongsuốt ra, mặc dù Hứa Minh Chương chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức nhưnganh cũng nhìn rất lâu. Thủy tinh trong suốt, chẳng chút tạp chất, có thể nhìnrõ mẩu nước to, xanh ngất và những cánh trà đang từ từ duỗi ra ở trong cốc.

Bê cốc trà lên nháp một ngụm, mùi vị không tồi. HứaMinh Chương tấm tắc: “Quả nhiên là trà ngon!”

Tưởng Tiến mỉm cười, nụ cười rất nhạt: “Quả nhiên cậuvẫn thích uống trà. Cô nhóc Thời Tiêu ấy lần nào cũng chê cà phê của tôi, nóingười Trung Quốc thì phải uống trà!”

Hứa Minh Chương sững người, đây là câu cửa miệng củaanh.

Lúc ấy Thời Tiêu thích nhất là cô-ca, cho dù là mùađông hay mùa hè, đưa cô một chai cô-ca lạnh là chớp mất chỉ còn nửa chai, đãthế lại còn thả sức ăn kem lạnh. Hồi mới yêu nhau, Hứa Minh Chương cứ nhất nhấtchiều theo ý cô, còn ra siêu thị mua cả thùng kem về chất đầy trong tủ lạnh nhàmình. Thế là ngày nào cô cũng đến tìm anh, không cần phải gọi điện hay nhắntin, cứ hết giờ học là cô tự chạy đến chỗ anh, bê hộp kem ăn ngấu nghiến. Anhvà Lục Nghiêm chỉ biết đứng bên cạnh nhìn cô ăn. Đợi cô ăn đã đời rồi, ba ngườiliền đi ăn cơm. Thời Tiêu thích ăn nhất là món mì ở quán mì dưới nhà anh, hơnnữa cô lại ăn rất cay, cho hẳn mấy thìa ớt vào bát khiến cho bát mì thịt bò đỏnhững ớt mới bắt đầu xì xụp, ăn đến toát mồ hôi, vừa ăn vừa suýt xoa, đôi môicũng đỏ mọng lên. Buổi tối, lúc Hứa Minh Chương ôm cô ngồi xem tivi, hôn lênmôi cô mà vẫn cảm nhận được vị cay trên đó.

Về sau một tháng có đến mấy ngày cô ôm bụng kêu la,không đứng thẳng lưng được, phải nằm bò ra giường anh mà rên hừ hừ, trên tránlấm tấm mồ hôi, khiến anh phát hoảng, vội vàng đưa cô đi bệnh viện. Cô nhấtquyết không đi. Lúc ấy Hứa Minh Chương làm sao cãi lại cô, đành phải lên mạngtìm hiểu mới hay vì ăn quá nhiều đồ lạnh và cay nên mới dễ bị như thế.

Kể từ đó, Hứa Minh Chương bắt đầu thực hiện chế độ ănuống nghiêm ngặt cho cô. Những thứ quá cay không được ăn, những thứ quá lạnhcũng không được ăn nhiều, phải ăn đúng giờ, đúng bữa, vì chuyện này mà haingười cãi nhau không ít lần. Về sau anh dạy cô uống trà, cô cũng bắt đầu thíchtrà, từ từ bỏ qua món kem và cô-ca.

Hứa Minh Chương rút ra kết luận, muốn quản lý cô khôngnên dùng hình thức ép buộc, càng ép buộc cô càng phản kháng.

Tướng Tiến đặt cốc trong tay xuống, nhìn Hứa MinhChương đang ngẩn ngơ.

- Cậu đến tìm tôi là vì chuyện của Thời Tiêu đúngkhông? Vậy tôi nói cho cậu biết, cậu cũng nên biết từ sớm rồi, bốn năm trước…

Lúc Hứa Minh Chương từ chỗ Tưởng Tiến ra về, mắt anhđỏ hoe, trong lòng chỉ toàn phẫn uất và ân hận, còn cả sự xót xa, một nỗi đauxé gan xé ruột... Hóa ra đây mới là chân tướng sự việc, hóa ra chính vì chuyệnnày mà cô đã quyết tâm đòi chia tay anh.

Thời Tiêu vô lo vô nghĩ của anh lúc ấy đã phải chịuđựng những gì để nói ra lời chia tay với anh. Cô đã bị nhục mạ và đe dọa nhưthế nào? Mà sự nhục mạ và đe dọa ấy lại từ chính mẹ anh.

Hứa Minh Chương cảm thấy thế giới của mình sụp trongphút chốc, tình yêu của anh, cuộc đời anh, Thời Tiêu của anh... hủy hoại tất cảnhững thứ này chẳng phải ai khác mà chính là bố mẹ của anh. Thế mà anh đã cămhận cô suốt bốn năm ròng, thậm chí sau khi gặp lại còn dùng những lời lẽ caynghiệt để sỉ nhục cô.

Khuôn mặt trắng bệch của cô lúc ấy thoáng hiện lêntrong đầu anh. Hứa Minh Chương chỉ mong có thể cầm dao kết thúc đời mình, anhthật khốn nạn, thật ngu xuẩn...

Chẳng mấy khi cả hai vợ chồng cục phó Hứa đều ở nhà,Lý Lệ Hoa đặt điện thoại xuống, lẩm bẩm: “Sao điện thoại của Minh Chương khôngliên lạc dược nhỉ? Mới sáng ra đã đi đâu thế không biết? Hôm nay chủ nhật cũngchẳng chịu về nhà, cũng chẳng đi hẹn hò với Đình Đình, không biết có phải lạira ngoài với Lục Nghiêm không nữa?”

Nói rồi Lý Lệ Hoa liền gọi đến số của Lục Nghiêm, đúnglúc ấy nghe thấy chuông cửa vang lên. Ông Hứa liền bỏ tờ báo trên tay xuống,cười bảo: “Đấy, nó về rồi đấy thôi! Em đấy, cứ chưa chi đã cứ sồn sồn lên!”

Đến lúc Hứa Minh Chương bước vào nhà, vợ chồng ông Hứamới phát hiện ra có gì đó không bình thường. Hứa Minh Chương sắc mặt trắngbệch, ánh mắt tràn đầy sự thù hận, phẫn nộ: “Bốn năm trước, có phải bố mẹ đãdùng công việc của bố mẹ Thời Tiêu để ép cô ấy phải chia tay con không?

Mặt Lý Lệ Hoa chợt biến sắc, nhưng bà ta nhanh chónglấy lại thần sắc, nhẹ nhàng nói: “Con hỏi những chuyện này làm gì, đã bốn nămqua rồi, Thời Tiêu chẳng phải đã lấy chồng rồi hay sao? Lại còn leo được vàonhà họ Diệp cơ đấy...”

- Có phải thế không?

Hứa Minh Chương gầm lên: “Có phải không? Con chỉ hỏimẹ có phải như thế không? Có phải chính bố mẹ đã làm vậy không?”

Ông Hứa đứng dậy, mặt sầm sì: “Mày điên rồi à, như thếcòn ra cái thể thống gì nữa không? Chỉ là một đứa con gái thôi, có cần thiếtphải nổi đóa lên như thế không? Mày gầm lên như thế với bố mẹ mày, có còn chútphong độ, có chút văn hóa nào không hả?”

- Phong độ, văn hóa ư?

Nước mắt của Hứa Minh Chương trào ra, anh đau đớn nói“Bố mẹ có biết không, con yêu cô ấy, yêu thấu tận xương tủy, yêu đến mức cả đờinày không thể không có cô ấy, yêu đến mức cho dù người ta đã lấy người khác rồivẫn không thể từ bỏ. Mẹ à, cô ấy là mạng sống của con, không có cô ấy, con traicủa mẹ không sống nổi!”

La hét xong, anh liền quay người lao ra ngoài.

Lệ Hoa sững người, lảo đảo ngồi bệt xuống ghế.